Tam giác vàng nằm trong khu vực rừng núi hiểm trở giữa biên giới ba nước Lào,Thái Lan, Myanma, do nằm xa các trung tâm hành chính, hiểm trở cũng như do đặc điểm của khu vực biên giới, việc kiểm soát của Chính phủ các nước đối với khu vực này là rất hạn chế.
Nằm trên bờ sông Mêkông, thuộc tỉnh biên giới miền Bắc Thái Lan, Bradley chọn nơi đây làm đại bản doanh, vừa có thể trồng thuốc phiện, vừa có thể làm nơi ẩn náo lý tưởng, muốn tấn công nơi này là điều khá nan giải.
Năm ngày sau, Kha Nhi tập hợp toàn bộ thuộc hạ tại Chiang Rai, kế hoach vạch ra chia làm ba hướng, Tuyết Du dẫn một đội đột nhập phía sau căn cứ, thiêu hủy toàn bộ anh túc, vì cái mùi hương đó sẽ làm giảm đi năng lực chiến đấu của bọn họ, Băng Du thì chỉ huy một đội bao quanh toàn bộ cùng gϊếŧ hết những kẻ canh gác.
Riêng Kha Nhi cùng Vanessa sẽ dẫn hơn mười người, trực tiếp đi đàm phán với Bradley, dù thành công hay thất bại, chỉ cần tín hiệu khói đen từ ruộng anh túc bốc lên cũng là lúc Bradley phải chết, phần thắng rất mong manh, người và mấy móc đương nhiên là lấy trứng chọi đá, nhưng cô tin Man Cảnh Ân sẽ không ngồi yên.
Kế hoạch vạch ra khá hoàn hảo, thế nhưng người đời thường có câu người tính không bằng trời tính, Kha Nhi dẫn bọn thuộc hạ xâm nhập vào lãnh địa, chào đón cô là một biển máu cùng xác người và xác người nhân tạo cùng tạp nhân chất ngổn ngan dưới đất, nhìn cảnh tưởng kinh khủng như vậy, dù xác thủ cũng phải toát mồ hôi lạnh.
Kha Nhi quan sát xung quanh, khẩu súng trên tay đã lên đạn, lạnh lùng lên tiếng. – “Paul, John … hai người lặp tức tìm Nina và Nana, kế hoạch có biến.”
Hai được gọi tên không do dự gật đầu rồi nhanh chống rút lui. Kha Nhi cùng Vanessa tiến lên phía trước, xung quanh ngoài cây cối rậm rạp cũng chỉ có bóng chiều tà soi rọi xuống những vũng máu tanh hôi khiến Kha Nhi muốn nôn, cô cố giằng xuống nước chua đang dâng lên trong cuốn họng, lúc này cô phải trấn tĩnh, không thể lơ là, nếu không đám thuộc hạ sẽ hoang mang.
Còn chưa tiến bước tiếp theo, một bóng đen từ đâu phóng đến trước mặt cô, sau đó thêm hai tên nữa nhảy ra, trên người bọn họ toàn máu và máu, còn có đôi mắt vô hồn kia, cô biết là người nhân tạo vì dấu hiệu ngôi sao đỏ ở trên cổ, nếu như vậy, chỉ cần súng là đủ.
“Nổ súng.” – Kha Nhi quát lớn.
Tiếng súng nhanh chống vang lên, bọn thuộc hạ không tiếc đạn bắn rất hăng say, ba người kia cũng không phải tấm bia mặc bọn họ muốn bắn sau cũng được, bọn họ tách nhau ra hướng về bọn người Kha Nhi cùng Vanessa tấn công.
“Bảo vệ chủ nhân.”
Một người hô lên, mấy người còn lại nối thành vòng tròn bảo vệ Kha Nhi, ba tên kia dù là ở hướng nào cũng không chạm đến Kha Nhi được. Nhưng những người nhân tạo này không biết đau đớn là gì, liên tục tấn công không ngừng nghĩ, cũng may đạn bắn ra đặc chế dành cho người nhân tạo nên ba tên kia trụ không được lâu đã quỵ xuống chết tại chỗ, mặc dù vậy, bên Kha Nhi không khá hơn là bao.
Nhìn mấy người thuộc hạ nằm đó chết không nhắm mắt, cô đi đến vuốt mắt từng người, sau đó xoay người nhìn mấy người còn lại, gằn giọng.
“Trận chiến này là trận cuối cùng.”
Nói xong đi thẳng vào căn cứ, để lại mấy tên thuộc hạ kia ngây ngơ một chút, khi hiểu rõ Kha Nhi nói gì, vội đuổi theo. Sau trận này bọn họ sẽ tự do, đó là ý của chủ nhân, bọn họ rất vui.
Vanessa nhìn bóng Kha Nhi đi trước mặt, dù cùng một người đào tạo mà ra nhưng từ đầu đến cuối, Kha Nhi luôn trấn tĩnh, còn phân phó rất chu toàn, dù kế hoạch có biến vẫn bình tĩnh xử lý, nếu là cô, có thể không trấn định như vậy. Lòng Vanessa có chút bội phục Kha Nhi, ý nghĩ ganh ghét ban đầu cũng biến mất.
Càng đi sâu vào đại bản doanh, mùi máu tươi càng tanh nồng, Kha Nhi biết Man Cảnh Ân đã đến, vì cô thoáng thấy một cái xác quen thuộc, là tên thuộc hạ ngày trước lái xe đưa cô đi đến nghĩa trang, Man Cảnh Ân đã đến trước cô một bước, như vậy hiện tại có thể đang gặp nguy hiểm. Kha Nhi lo lắng, bước chân chợt nhanh hơn.
Cuối cùng cũng đến trung tâm căn cứ nhưng điều khiến Kha Nhi kinh ngạc, cái căn cứ mà cô luôn cho là nó sẽ ẩn nắp dưới lòng đất nay lại sừng sững trước mắt, đó là một tòa nhà hùng vĩ đồ sộ màu đen âm u, vì cây cối nơi này rậm rạp cùng cao to nên ngôi hắc thự này không bị chú ý đến.
Hắc thự được bao quanh bởi hàng rào cách điện mỏng manh, nếu không phải nơi này vừa trải qua cơn chiến máu lửa thì bọn họ sẽ không thấy được những mảnh kim loại kia đang vươn máu nhỏ giọt.
Nhưng điều làm Kha Nhi khó hiểu, vì sao nơi này không có một bóng người? Trước mặt chẳng khác nào bãi tha ma, ngoài máu ra cũng chỉ có xác người cùng tạp nhân, chợt nghe bên trong hắc thự có tiếng động, Kha Nhi nhanh chống đi vào, chỉ tiếc, một bóng đen nhảy ra chắn đường cô.
“Kha Nhi … cô đến trễ?”
Nhìn cô gái trước mặt, mái tóc xoăn dài đã cắt ngắn, trên người vận đồ rằn ri, trên tay cầm một con dao sắc bén giống hệt vũ khí của cô, vẻ mặt lạnh lẽo nở nụ cười âm hiểm. Kha Nhi lạnh mặt, lên tiếng ra lệnh cho những người sau lưng mình.
“Vanessa … cô và những người còn lại đi trước đi, tôi muốn giải quyết chuyện riêng một chút.”
Vanessa không do dự gật đầu, Kha Nhi có tính toán riêng của mình, cô biết cô ta sẽ giải quyết nhanh chống vì thế cùng mấy người còn lại tiến vào bên trong, lúc này cô chỉ mong có thể sớm giải cứu Kiến Ngụy ra mà thôi.
Hải Miên không liếc mắt nhìn bọn người mới rời đi, tầm ngắm chăm chú nhìn thẳng về Kha Nhi. Cô cười mỉa mai.
“Xem ra, Kiến Ngụy đối với cô vẫn quan trọng hơn Man Cảnh Ân. Anh ấy biết cô đi cứu Kiến Ngụy, không quãng ngày đêm triệu tập quân đội riêng, tự mình mang bọn họ đến đây chỉ vì muốn bảo vệ cô … anh ấy thật ngốc.”
Dừng một giây, đôi mắt Hải Miên trở nên đỏ rực, giọng ác độc. – “Biết cô là kẻ phản bội, vẫn một lòng yêu thương cô. Một năm qua, ngoài mặt anh ấy luôn cao ngạo kiên cường nhưng hàng đêm chẳng khác nào kẻ phế vật, tất cả đều vì cô.”
Câu cuối cùng, Hải Miên hét thật to, kèm theo là con dao phóng tới, Kha Nhi dịch người sang tránh kịp, lại thấy con dao quay về tay cô ta, thì ra nó được gắn với sợi dây xích, Kha Nhi thở hổn hển lấy con dao sau lưng ra, ánh mắt đề phòng nhất cử nhất động của Hải Miên.
Nếu đối mặt với người nhân tạo, họ có thể dùng súng tự chế nhưng với tạp nhân thì không thể, bởi chỉ có con dao được chế tạo giống khung kim loại của bọn chúng mới địch nổi, vì thế ngay từ đầu Kha Nhi không dùng đến vũ khí này, mặc khác nếu chém quá nhiều có thể sẽ giảm bớt độ sắc bén của nó, vì người nhân tạo vẫn mang trên người kim loại hạng nặng.
Có điều, hiện tại loại tạp nhân như Hải Miên không phải dễ xơi, nếu cô đoán không sai, ngoài việc trên người cô ta đã thuần hóa hoàn toàn thành tạp nhân thì cô ta còn dùng thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ để mình mạnh hơn, bởi đôi mắt đỏ ngầu kia là do dùng quá liều mà gây nên đã chứng minh hết thảy.
Hải Miên điên rồi sao? Cô ta không biết tiêm quá liều sẽ dẫn đến hoại tử các dây thần kinh, còn dẫn đến từng tơ máu cùng tế bào trên người bị thoái hóa, nếu không tiêm ngay thuốc giải thì có thể các mạch máu vì quá căng cứng mà vỡ nát, đến lúc đó đừng nói chi da thịt trên người, mà ngay cả kim loại cũng bị ăn mòn.
Nhưng nghĩ lại, Hải Miên làm đến mức này cùng vì mục đích duy nhất, gϊếŧ chết cô, như thế cô ta mới có thể an tâm bên cạnh Man Cạnh Ân, tiếc rằng cô ta đã lầm, còn sai lầm rất nghiêm trọng.
“Tôi đã từng cảnh báo cô.”
Nói xong, Kha Nhi nhanh như tia chớp đánh về phía Hải Miên nhưng Hải Miên cũng không phải kẻ yếu đuối, cô điên cuồng vọt về phía Kha Nhi, khi hai người chỉ cách nhau một cánh tay thì một âm thanh vang lên.
“Keng.”
Là tiếng dao bén sắc nhọn chạm vào nhau, Hải Miên hếch miệng cười. – “Mới không gặp một thời gian, sức lực sao lại yếu đến như vậy?”
Kha Nhi đẩy Hải Miên ra, cô thở hổn hển lui về sau vài bước. Không phải cô yếu đi, mà vì mùi tanh nồng làm cô buồn nôn, không thể tập trung được, tay vô thức để lên bụng thầm nhủ trong lòng.
“Con à, cố lên.”
Hải Miên đương nhiên nhìn ra động tác vô tình của Kha Nhi, cô nhíu mày. –“Bị thương rồi sao? Chậc, chậc … như vậy chẳng thú vị chút nào.”
Sau cái nhíu mày, Hải Miên lao về phía cô, tấn công ngay bụng, Kha Nhi hoảng hốt né đòn, tay cầm dao nhọn đâm mạnh vào bụng Hải Miên, tuy có máu nhưng Hải Miên mặt không biến sắc chỉ trợn mắt hung ác nhìn cô, giây sau đã tung cước về phía Kha Nhi, cô bị trúng chân ngã xuống, cũng nhanh chống lăn ra phía sau cách xa Hải Miên.
Kha Nhi đứng dậy, cô cảm giác chân mình đau nhức tê dại, xương cốt Hải Miên toàn kim loại, đánh vào chỉ giống gãi ngứa, hiện tại cô trúng đòn ngay chân, giờ phút này nhúc nhích cũng thấy đau đớn thấu xương.
Nhưng chưa kịp thở một hơi, Hải Miên lại tấn công dồn dập, Kha Nhi chỉ có thể cố gắng né tránh, cô rất muốn kết thúc nhanh chống , tiếc rằng không thể được, hy vọng cuối cùng Vanessa nhanh chống gặp được Man Cảnh Ân, khi biết cô ở đây sẽ tìm cô ngay, dù là hận hay yêu, hắn nhất định sẽ đến.
Lần đầu tiên Kha Nhi thấy mình quá yếu đuối, đôi mắt bổng cay cay, từ ngày biết mình mang thai, ngoài mặt cô bình thản nhưng trong lòng có vui vẻ, mất mát cùng tủi thân, tâm lý luôn mâu thuẫn khiến cô mệt mỏi, vẫn cần vòng tay ấm áp quen thuộc bảo hộ, ấy mà lúc này chẳng thấy hắn đâu.
“Á …”
Đau đớn ở chân kéo lý trí Kha Nhi quay lại, phút này đây cô đã bị Hải Miên quật ngã xuống đất, cả người cô ta đè lên người cô, một chân cô ta kẹp chặt hai chân cô, tay Kha Nhi bị Hải Miên khóa chặt, vẫn chỉ một câu nói, con người và máy móc, sự chênh lệch qua lớn.
“Mày cũng có ngày hôm nay … hahaaahahha ….”
Hải Miên cười điên cuồng, mặt Kha Nhi tái nhợt, bởi đầu gối Hải Miên đang đè lên bụng cô, nếu cô ta mạnh chân một chút, cô không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Nhìn lên thấy Hải Miên cười điên loạn, cô trấn an mình phải bình tĩnh, phải kéo dài thời gian, vì thế bắt đầu phân tán sự chú ý của Hải Miên.
“Cô gϊếŧ tôi, Ân sẽ không tha cho cô.”
Hải Miên ngưng cười, hếch môi âm hiểm nói. – “Phanh thay mày ra, anh ấy còn có thể nhận ra đống xương vụn của mày trong bãi tha ma này sao?”
“Hải Miên, có phải cô nghĩ tôi chết thì Ân sẽ yêu cô sao?” – Kha Nhi bình tĩnh hỏi.
“Mày có ý gì?” – Hải Miên nhíu mày, khó hiểu nhìn Kha Nhi.
“Một tạp nhân, anh ấy còn hứng thú lên giường cùng cô?”
“Bốp.” – Vừa dứt lời, Hải Miên đã giáng một bạt tai xuống má Kha Nhi, tuy rất đau nhưng chỉ cần bây giờ Hải Miên không gϊếŧ cô, dù nhận thêm mấy cái tát cũng không thành vấn đề.
Vì bị nói trúng chỗ đâu, mặt Hải Miên trở nên vặn vẹo, trong mắt toàn tia ác độc nhìn Kha Nhi, gắt giọng.
“Tất cả là do mày ban cho tao, nếu mày không xuất hiện quyến rũ Ân, anh ấy có bỏ rơi tao sao? Tao có thể trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ sao? Mày là đồ tiện nhân, con đàn bà thối tha.”
Hải Miên vừa muốn tát thêm một cái, Kha Nhi bình thản nhắm mắt nhận lấy nhưng đổi lại không thấy đau đớn trên mặt mà trên người lại nhẹ đi hẳn, cô mở mắt nhìn đã thấy Hải Miên bị quăng ra xa, mà cô đã rơi vào vòng tay ấm áp cùng hơi thở quen thuộc, vừa ngước mắt nhìn, hai hàng lệ rơi xuống, cô thỏa thẽ.
“Ân.”
Man Cảnh Ân cúi đầu nhìn người con gái trong lòng, tâm đau như cắt khi thấy má cô sưng đỏ, còn có vẻ mặt trắng hơn tờ giấy, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non nớt ấy, giọng ôn nhu có chút khàn khàn do kích động.
“Đừng khóc.”
Kha Nhi bổng nấc nghẹn ngào, cô ôm hắn thật chặt, cảm nhận hơi ấm cùng mùi hương trên người hắn, lúc này cô chỉ muốn bỏ hết tất cả, chỉ cần ở bên hắn thôi.
Man Cảnh Ân siết chặt Kha Nhi vào lòng, hôn nhẹ lên trán cô, lòng nặng trĩu được thả lỏng, khi thấy Vanessa, hắn biết Kha Nhi đã đến, vừa tìm được cô lại thấy Hải Miên muốn gϊếŧ cô, tâm như rơi xuống vực sâu, cố dùng hết sức lực chạy đến, thật may là cô không sao, nếu không hắn sẽ hối hận suốt đời.
Cảnh tượng tình chàng ý thϊếp đâm vào mắt Hải Miên như con dao đâm nát tim cô, vì sao cô yêu hắn nhiều như thế vẫn không được hắn nhìn đến, đánh đổi nhiều như vậy chỉ đổi lại đau lòng, nát tim, cô hận, cô hận …
Hải Miên đứng dậy, nhìn hai người trước mắt hét lớn. – “Các người đi chết đi.”
Hải Miên như người điên xong vào tách Kha Nhi cùng Man Cảnh Ân ra, sau đó tấn công không ngừng về phía Kha Nhi như vũ bão, Man Cảnh Ân cũng không để Hải Miên đắc ý, hắn liên tục ra đòn sát thủ tấn công vào những chỗ hiểm của Hải Miên, tuy không khiến cô ta chết đi nhưng cũng làm cô ta cách xa Kha Nhi ra.
Cuộc chiến hỗn loạn, Kha Nhi cảm thấy bụng quặng đau, cô ôm bụng đứng một bên nhìn Man Cảnh Ân che chắn ình, lòng vừa vui vừa đau đớn khi biết hắn vẫn yêu cô nhưng rốt cuộc sau này bọn họ sẽ ra sao đây?
“Kha Nhi.”
Nghe tiếng hét của Man Cảnh Ân, Kha Nhi ngẩng đầu thấy Hải Miên đang lao về phía mình, còn Man Cảnh Ân đang bị một người nhân tạo khác chắn đương, cô ôm bụng lui về sau đề phòng, tuy hoảng sợ nhưng không ngừng nghĩ biện pháp thoát khỏi đòn hiểm của Hải Miên.
Chợt mắt lóe sáng, nhìn Man Cảnh Ân đã giải quyết xong người nhân tạo kia, còn đang chạy về phía cô nhưng khoảng cách hai người khá xa, muốn cứu cô là chuyện không thể. Bổng cô nắm chặt dao nhọn phóng thẳng về phía Hải Miên, cô ả nhanh chống né kịp, nở nụ cười khinh miệt chạy về phía Kha Nhi, khi bọn họ cách nhau một mét, một ngọn gió vụt nhanh đến, tiếp theo là một tiếng vang nhỏ.
“Phập.”
Kha Nhi thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống nền đá lạnh lẽo, Hải Miên không tin nhìn xuống ngực mình, nơi trái tim đang rỉ từng giọt máu là ngọn dao của Kha Nhi đang cắm ngay đó, không cần quay lại nhìn cũng biết là ai làm. Hải Miên quỵ xuống nền đá lạnh ngắt.
Phía sau, Man Cảnh Ân chạy tới, không nương tình rút dao nhọn cắm trên người Hải Miên ra, máu phun đầy người hắn mà hắn chẳng màn quan tâm, đi nhanh đến chỗ Kha Nhi, ôm cô vào lòng.
Hải Miên nuốt đau đớn trong tim, nhìn người đàn ông mình yêu mấy năm nay, đôi mắt đẫm nước, giọng bi thương.
“Ít ra … em và anh từng cùng có một điểm chung … là con của chúng ta.”
Hải Miên nói xong cũng là lúc trút hơi tàn, đôi mắt ướt đẫm nhắm chặt, trên môi vẫn nở nụ cười mãn nguyện.
Kha Nhi nhìn Hải Miên, cô ta chết như thế nào cô không quan tâm, trong đầu chỉ vang lên câu nói ấy, cô ta từng có con với Man Cảnh Ân, dù là thật hay giả thì nó vẫn làm tim cô nhói đau, ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy hắn mất tự nhiên nhìn cô, sau đó giải thích.
“Khi cô ta chưa hoàn toàn trở thành tạp nhân đã từng cùng anh … nhưng anh có thể thề, lúc đó anh say, tưởng cô ta là em nên mới xảy ra quan hệ.”
Hắn dừng một lát, thấy Kha Nhi không tỏ vẻ tức giận mới nói tiếp. – “Nhưng vì muốn trở thành tạp nhân thực thụ, cô ta đã phá bỏ nó, anh …”
“Em tin anh.” – Không đợi Man Cảnh Ân nói hết câu, Kha Nhi đưa tay đặc lên môi hắn, nhỏ giọng.
Yêu một người là phải tin tưởng, dù trước đây bọn họ từng lừa dối lẫn nhau nhưng đó là vì hoàn cảnh ép buột, giờ đây đã không còn bất cứ trói buột nào, họ vẫn nên tin tưởng vào đối phương.
Man Cảnh Ân cười nhẹ, hắn đỡ cô dậy, muốn đưa cô về thì bị cô ngăn lại, ánh mắt kiên định nhìn hắn. – “Em phải cứu Kiến Ngụy.”
“Không cần, anh sẽ lo việc đó.”
Hắn biết Kiến Ngụy là vách tường chắn giữa hai người, nếu không giải quyết hắn ta ổn thỏa thì mãi mãi bọn họ sẽ không có ngày yên ổn, vì thế hắn phải nhanh tay hơn Kha Nhi, tiếc rằng, Kha Nhi không lẽ không biết Man Cảnh Ân đang nghĩ gì, cô không thể để hắn gϊếŧ Kiến Ngụy.
“Đó là người mà mẹ em yêu, em phải bảo vệ anh ấy.”
Man Cảnh Ân nhíu mày, nhìn sâu vào mắt Kha Nhi không phải đang nói dối, tuy không biết là tình hình cụ thể nhưng hắn sẽ tin tưởng, vì thế gật đầu.
“Bọn anh tới đây thì đã giải quyết toàn bộ nhưng không thấy bóng dáng Bradley cùng Kiến Ngụy, anh cho rằng bọn họ trốn trong ở mật đạo, tuy nhiên, nơi này bị bọn anh lật tung cả lên vẫn không tìm được, ngoài ra còn một việc, bọn tạp nhân cùng người nhân tạo lâu lâu lại xuất hiện, dù không biết bọn họ chui từ đâu ra.”
Nghe Man Cảnh Ân phân tích, Kha Nhi cũng biết được chút tình hình xung quanh, hiện tại không thể đoán Bradley muốn bày trò gì vì thế chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.
Hai người đi vào Hắc thự, bên trong cũng là một mảnh hỗn độn, nhìn chung nơi này giống nơi thờ phụng hơn, vì trước mặt họ là một khoảng trống trải, chỗ bàn thờ phụng là bức tượng một vị thần cao hơn chục mét mang vẻ mặt hung sát có ba đầu sáu tay, trên trần nhà là hình vẽ vị thần ấy đang chiến đấu với bầy thú dữ, đây mà là căn cứ sao? Cô không tin đơn giản chỉ có thế.
Thấy Kha Nhi nhìn quang còn quan sát rất kỹ, Man Cảnh Ân lên tiếng. – “Không có cơ quan.”
“Mật đạo chắc chắn nằm dưới lòng đất, về việc tìm cơ quan, có thể mắt thường chưa chắc thấy rõ.”
Nhìn bức tượng trước mặt, cô nhớ lúc trước khi gặp Bradley, trên tay hắn có chiếc nhẫn hình mặt vị thần này, vì vậy bức tượng này chắc hẳn có vấn đề. Kha Nhi tiến lên nhìn từ trên xuống dưới, không bỏ sót bất cứ ngõ góc nào, đến khi thấy hoa văn trên đôi hài bức tượng có chỗ hơi mờ nhạt, cho thấy chỗ này từng bị sờ vào nhiều lần, Kha Nhi không nghĩ ngợi nhiều ấn vào.
Qủa nhiên bức tượng mấy chục mét dịch sang một bên hé ra một con đường mật đạo, một dãy bậc thang khá dài dẫn xuống dưới khá âm u, Man Cảnh Ân vội kéo Kha Nhi ra phía sau mình.
“Theo sau anh.”
Biết là mất mặt nhưng hắn không muốn Kha Nhi gặp nguy hiểm, đành mặt dày đi về phía trước làm như không có chuyện gì. Tiếc là khi họ muốn đi xuống, một bóng người vọt phóng ra, Man Cảnh Ân đẩy Kha Nhi sang một bên, một mình đối phó , Kha Nhi sợ cửa hầm đóng lại, cô đi xuống dưới chờ Man Cảnh Ân, chỉ là, khi Kha Nhi đi xuống thì cửa hầm cũng đóng lại, ngăn cách hai người một lần nữa.
Man Cảnh Ân kinh sợ hét lớn. –“Kha Nhi.”
Sau đó ra đòn sát thủ bứt đầu người nhân tạo ra, khi hắn chạy đến ấn cái nút khi nãy Kha Nhi ấn thì cửa hầm không mở ra, hắn ra sức đám mạnh xuống nhưng vô dụng. Lúc này một đám người chạy đến, thấy người trước mắt thì mừng rỡ hô lớn.
“Lão đại.”
Người cầm đầu đương nhiên là Chấn Phi, nghe tiếng hét của lão đại, hắn liền chạy tới, thấy một màn nộ khí của lão đại, hắn khó hiểu, bèn đi nhanh tới hỏi.
“Lão đại, chuyện gì vậy?”
“Phá nát chỗ này cho tôi, nơi này có mật đạo.”
Nói xong thì lui ra một bên, tay siết chặt run rẩy, Hắn sợ, rất sợ hãi, Kha Nhi đã xuống mật đạo không biết sống chết ra sao nhưng hắn biết lành ít dưỡng nhiều vì nơi đó có thể là nơi tạp nhân cùng người nhân tạo ẩn náo, hắn không muốn mất cô lần nữa.
Chấn Phi không biết chuyện gì, chỉ biết tuân lệnh, bảo thuộc hạ bắn nát cửa hầm. Thời gian cứ thế trôi qua mỗi lúc một lâu hơn.