Chương 142: Không sợ cường quyền chính là thanh quan (trung)
Ngụy Hoài Dân bó tay chịu trói với án mạng thành công khiến Kỳ Hoài Húc cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt. Hắn cảm thấy, kɧıêυ ҡɧí©ɧ một vị thanh quan năng lực như vậy, so với lén lén lút lút chơi một đứa con nít thú vị hơn nhiều! Nghĩ đến đây, trong lòng Kỳ Hoài Húc liền dâng lên cảm giác thỏa mãn vô biên, hắn vừa nãy từ bắt được một tiểu nữ hài đang ngủ mê trong nhà, bóp chết rồi vác lên vai, nhanh chóng ẩn nấp đến gần phủ Yến Lương. Bóng đêm dày đặc, gió lạnh gào thét, Kỳ Hoài Húc lại hoàn toàn không cảm thấy lạnh, hắn từ đáy lòng cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hưng phấn, chờ mong!
Phụ vương không cho hắn được tự tại, vậy hắn liền tự mình tìm thú vui!
Xuất thân từ hoàng thất, từ nhỏ ngậm thìa vàng sinh ra, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, phàm là thứ hắn muốn chưa từng không có được. Điều này tạo thành cá tính tự đại, ngạo mạn hơn nữa không cần phản kháng của hắn, một khi xuất hiện chuyện không theo sự khống chế của hắn, Kỳ Hoài Húc liền sẽ nhanh chóng bắn ngược, hắn sẽ dùng hết toàn lực đi chứng minh bản thân mình mạnh mẻ và tự do —— không chịu bất luận kẻ nào nắm trong tay, không bị bất kỳ luật pháp hạn chế. Trời đất bao la, duy hắn độc tôn. Hắn sống quá thông thuận, không từng trải qua bất kỳ nhấp nhô nào, lại có một phụ thân mánh khoé thông thiên bao bọc. Cho nên hắn lợi dụng vì không gì không làm được, hắn dùng bề ngoài vô dụng che giấu bạo lực cùng sự nóng nảy trong nội tâm, ở trước mặt thế nhân biểu hiện ra một Tề vương thế tử đơn thuần, không chút tâm cơ nào. Vốn hết thảy đều hoàn hảo, ai biết trên đường lại xảy ra sự cố, biến thành hoàn cảnh như hiện tại. Phàm là hắn đi ra ngoài, luôn nghe được có người nghị luận chuyện kia của hắn cùng Kỳ Ngọc Hà, Kỳ Hoài Húc tâm cao khí ngạo tất nhiên vô pháp tha thứ.
Hắn đem hết thảy biện pháp đều không có tác dụng, thiên hạ trăm miệng, hắn đâu thể bịt hết lại được? Trừ phi sau này hắn có thể gϊếŧ hết người trong thiên hạ này, bằng không chuyện này nhất định sẽ theo hắn cả đời. Kỳ Hoài Húc cảm thấy nôn nóng, phẫn nộ, hắn cảm thấy ngày ấy bản thân mình sở dĩ ý loạn tình mê cùng Kỳ Ngọc Hà làm chuyện đó, khẳng định là có người ở sau lưng giở trò quỷ!
Ngày ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Kỳ Hoài Húc nhớ không rõ lắm, hắn cùng Kỳ Ngọc Hà coi trọng nữ nhi Đường Tiến, lão già Đường Tiến kia tất nhiên ngoan ngoãn đem nữ nhi dâng lên, nhưng hắn cùng Kỳ Ngọc Hà còn chưa kịp động thủ, tư vị tiểu cô nương kia còn chưa nếm được, cuối cùng sao lại biến thành hai người bọn họ ở trên giường lăn lộn chứ?
Kỳ Hoài Húc vốn muốn ép Đường Tiến đem Đường Thanh Hoan đưa cho hắn, hắn cũng không tin, nghiêm hình tra tấn mà không hỏi ra được cái gì! Đối phó nữ nhân hắn am hiểu nhất, làm sao có thể khiến cho các nàng cảm thấy khuất nhục cùng thống khổ, điểm này Kỳ Hoài Húc rõ ràng nhất.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tề vương không chịu để Kỳ Hoài Húc vào triều làm quan. Tiểu tử này hỏa khí lớn, làm quan nhất định sẽ là một ác quan. Đương kim hoàng thượng lấy nhân nghĩa trung hiếu trị thiên hạ, trong mắt không tha cho nửa hạt cát, hành vi của Kỳ Hoài Húc nếu bị Hoàng Thượng biết được, mạng nhỏ đều khó bảo!
Tính cách Kỳ Hoài Húc như vậy, thích hợp nhất là đi tranh đoạt giang sơn trong loạn thế!
Nhưng đối với Kỳ Hoài Húc mà nói, tất cả khổ tâm của phụ vương hắn, hắn đều không cảm nhận được. Hắn chỉ biết phụ vương gần đây đối với hắn thập phần hà khắc, ngay cả chút lạc thú của hắn cũng muốn cướp đoạt, trong lòng phụ vương đến cùng còn có đứa con trai này hay không?!
Nếu bọn họ nhất định muốn vây khốn hắn, không muốn cho hắn khoái hoạt, vậy hắn liền để bọn họ một đám sứt đầu mẻ trán, bôn tẩu khắp nơi cũng không tìm được chân tướng!
Đem đồng thi trên vai thuận tay ném vào sân viện phủ Yến Lương, Kỳ Hoài Húc nhanh nhạy nhảy qua tường vây, lúc rơi xuống đất không phát ra một chút thanh âm nào. Hắn cảnh giác đánh giá nhìn khắp chung quanh, thấy đêm khuya vắng người, không cso tiếng động, khóe miệng nháy mắt giơ lên một nụ cười đắc ý.
Hôm nay, hắn sẽ để đám phế vật này mở rộng tầm mắt!
Đồng thi lại bị hắn khiêng lên vai, Kỳ Hoài Húc đã sớm tra rõ vị trí phòng ngủ của Ngụy Hoài Dân, hắn cẩn thận tránh đi bất kỳ nơi nào có khả năng khiến cho hắn phát ra tiếng động, thân hình giống như quỷ mỵ, vô cùng linh hoạt, rất nhanh liền đi tới cửa phòng ngủ của Ngụy Hoài Dân.
Kỳ Hoài Húc từ trong lòng lấy ra ống trúc, lấy tay dính nước miếng chọc thủng một lỗ giấy trên cửa sổ, sau đó đem khói mê bên trong thổi vào. Trò này hắn đã chơi không biết bao nhiêu lần, vô cùng thuận buồm xuôi gió. Mỗi lần hắn đều dùng thứ này đem trộm mấy đứa nhỏ từ trong nhà ra, mà những đứa nhỏ đó đương nhiên đều an ổn ngủ say.
Đoán chừng dược hiệu đã phát huy không sai biệt lắm, gương mặt Kỳ Hoài Húc dấu sau mạng che lộ ra một mạt tươi cười, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, như con mèo lặng yên không tiếng động bước chân đi vào.
Người trên giường ngủ vô cùng an ổn, Kỳ Hoài Húc buông đồng thi trên vai, lặng lẽ xốc chăn Ngụy Hoài Dân lên, đang chuẩn bị đem thi thể để lên thì cả phòng lại đột nhiên sáng choang, sau đó liền có một tấm lưới từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bao lấy Kỳ Hoài Húc ở bên trong!
Bởi vì đã quen trong bóng tối cho nên chợt vừa thấy ánh sáng, Kỳ Hoài Húc vô cùng không thích ứng. Hắn theo bản năng che mắt, đợi cho đến khi thích ứng với ánh sáng chói mắt này mới mở một con mắt ra nhìn, sau đó—— hắn kinh ngạc há to miệng!
Mặc một thân quan phục, vẻ mặt không nộ mà uy , không phải là Ngụy Hoài Dân vốn có danh xưng Ngụy Thanh thiên kia sao!
Kỳ Hoài Húc đầu tiên nghĩ đến không phải là thoát thân thế nào, mà là làm sao không để cho đối phương nhận ra mình là ai. Bằng không dù cho hắn thoát được đi thì danh dự cũng sợ là đã bị hủy. Chính hắn thì không sao, sợ là đến lúc đó sẽ làm hỏng chuyện của phụ vương.
Thấy Kỳ Hoài Húc mắt lộ ra hung quang, nhất phái muốn liều chết không theo, Ngụy Hoài Dân lãnh đạm hỏi: "Thế tử đại giá quang lâm, hạ quan thật là không tiếp đón từ xa, mong thế tử khoan hồng độ lượng, đừng so đo với hạ quan."
Trong lòng Kỳ Hoài Húc chợt căng thẳng, Ngụy Hoài Dân làm sao biết hắn là ai? Chẳng lẽ..."Ngươi cố ý bày cạm bẫy đến hại ta!" Trách không được! Trách không được mấy ngày nay hắn quá trôi chảy, trách không được hắn cảm thấy nha dịch phủ Yến Lương này không khỏi quá mức vô dụng, hóa ra Ngụy Hoài Dân lại là tương kế tựu kế, bắt ba ba trong rọ!
Ngụy Hoài Dân cười : "Trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng, thế tử, bản quan biết ngươi muốn đến, tất nhiên phải chuẩn bị một phen đại lễ để dâng lên, mong thế tử nhận lấy."
Kỳ Hoài Húc nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi dám! Ngụy Hoài Dân, hôm nay nếu ngươi tha ta một mạng, ta cam đoan, sau này tất cho ngươi vinh hoa phú quý! Bằng không... Phụ vương ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Biết đối phương đã sớm biết khuôn mặt thật của mình, Kỳ Hoài Húc cũng không giả vờ nữa. Chỉ là hắn vẫn không rõ, hắn rõ ràng che giấu rất tốt, làm sao Ngụy Hoài Dân lại nhìn ra được. Chung quy trừ bỏ lúc trước gặp chuyện không may, hắn chưa từng tiết lộ chút nào không phải sao? Ngụy Hoài Dân lấy đâu ra bản lĩnh, đem manh mối tra được đến trên người của hắn?
"Thế tử sợ là không biết, lúc tiên đế tại vị có đại hoàng tử gϊếŧ hại dân chúng vô tội, bản quan không tiếc lấy mệnh tranh chấp mới khiến cho tiên đế điều tra đại hoàng tử, đem hắn biếm làm thứ dân, lưu đày Liễu Châu. Huống chi, Tề vương gia chỉ là hoàng huynh cùng cha khác nẹ của đương kim Thánh Thượng, chẳng lẽ ở trong mắt thế tử, Hoàng Thượng là hôn quân hay sao?" Ngụy Hoài Dân cười lạnh, thấy Kỳ Hoài Húc vẫn muốn giãy dụa không khỏi cảm thấy khinh thường chán ghét. "Loại cầm thú táng tận lương tâm như ngươi, dù thiên đao vạn quả cũng khó giải mối hận trong lòng bản quan!"
Ánh mắt tiếc hận đau lòng của hắn nhìn về phía đồng thi trong vỏ chăn đang ở chỗ Kỳ Hoài Húc, trong lòng đau đớn không thôi. Một đứa nhỏ đang yên lành cỡ nào, tuổi đẹp cỡ nào! Cứ thế, chỉ bởi vì tư dục của Kỳ Hoài Húc liền bị chôn vùi tính mạng!
Kỳ Hoài Húc cười âm trầm: "Ngươi cho rằng chỉ bằng đám vô dụng phủ Yến Lương các ngươi mà có thể vây khốn bản thế tử?" Nếu không thể đồng ý hắn cũng không cần "Ăn nói khép nép" với Ngụy Hoài Dân nữa, ngữ khí lập tức trở nên phi thường ương ngạnh.
Ngụy Hoài Dân đầu tiên là ngẩn ra, rồi lập tức hô nhỏ: "Không tốt!" Hắn muốn chạy trốn!
Kỳ Hoài Húc từ trong tay áo lấy ra một phen chủy thủ vô cùng sắc bén, tấm lưới kia tuy là do dây thừng thô bện thành, nhưng cũng không sánh bằng thần khí chém sắt như chém bùn này, nháy mắt giống như vải rách ngã xuống mặt đất. Kỳ Hoài Húc cười quái dị hai tiếng, đả thương hai nha dịch che trước mặt hắn rồi tông cửa xông ra!
Đáy lòng Ngụy Hoài Dân âm thầm kêu khổ, cứ tưởng rằng chỉ cần có đủ người là có thể bắt lấy Kỳ Hoài Húc, cho nên hắn phái Ngọc Hành ra lẻn vào Tề vương phủ tìm kiếm vật chứng, bên người còn lại đều là quan binh tầm thường. Kỳ Hoài Húc xuất thân hoàng thất, tập võ lại rất có thiên phú, căn cứ tin tức Bình Nguyên công chúa cấp cho, người này có võ công rất tốt, người bình thường căn bản không bắt được hắn!
Bọn nha dịch đuổi theo ở phía sau, Kỳ Hoài Húc lại như đang trêu đùa bọn họ, chợt qua trái chợt qua phải, chợt biến mất chợt xuất hiện, công phu của hắn rất tốt, võ nghệ cao cường đều không nói chơi, chỉ là mấy nha dịch, muốn bắt lấy hắn thật sự mơ mộng viễn vông.
Ngay khi hắn vừa cười nhạo vừa trốn Ngụy Hoài Dân đang vô kế nhưng thi truy đuổi phía sau mông hắn, khúc quanh đằng trước có hai con đường. Kỳ Hoài Húc cất giọng nói: "Tiểu gia ta không bằng lòng chơi với các ngươi nữa, sau này còn gặp lại!" Nói xong mũi chân vừa dùng sức, muốn nhảy lên đầu tường, ai biết vừa đến khúc quành liền nghênh đón một cái nắm đấm, chính giữa mũi, hai dòng máu đỏ tươi xuôi dòng chảy xuống, Kỳ Hoài Húc nghẹn họng nhìn trân trối, mắt trợn trắng, nháy mắt hôn mê bất tỉnh.
Có thể dùng một quyền đánh ngất Kỳ Hoài Húc vô cùng khỏe mạnh như vậy, có thể suy ra công phu người này cao bao nhiêu.
Ngụy Hoài Dân thở hồng hộc đuổi tới nơi này, nhìn thấy đối phương vội vàng cung kính nói: "Đa tạ Nhϊếp tứ tướng quân, bằng không khẳng định sẽ để kẻ tặc này chạy mất!"
Nhϊếp tứ ngoáy ngoáy lỗ mũi, khịt khịt mũi, thực không khách khí nói: "Các ngươi thật vô dụng, nếu không phải Hạ nhị tiểu thư mời ta đến hỗ trợ, lão tử mới không thèm đến đâu!" Thân là quan phụ mẫu của dân chúng, lại chậm chạp bắt không được hung thủ, còn suýt để hung thủ đào thoát khi hắn tới tận cửa kɧıêυ ҡɧí©ɧ... Nhϊếp tứ cảm thấy, Ngụy Hoài Dân này thật sự là Ngụy Thanh thiên phá án như thàn trong truyền thuyết kia sao? Thành Yến Lương này ngọa hổ tàng long, sao lại để một kẻ đầu gỗ như vậy lên làm đại quan chứ?
Người như vậy, ở trên chiến trường chính là có mười cái đầu cũng không đủ dùng!
Ở trong lòng Nhϊếp Hàng, phàm là người không giỏi võ, tất cả đều là phế vật!
Ngụy Hoài Dân nghe xong, trên mặt khó tránh khỏi lộ ra vẻ ngại ngùng. Hắn đêm nay đích xác không nên phái Ngọc Hành đi, bằng không cũng sẽ không sinh ra chuyện đáng xấu hổ này: "Đa tạ Nhϊếp tứ tướng quân, việc này đích thật là bản quan sơ sót, may có tướng quân đúng lúc đuổi tới."
Nhϊếp Hàng nháy mắt mấy cái, nói: "Ta đã sớm tới a, ta vẫn đi theo con thỏ nhỏ chết bầm này đấy!" Ngay khi Kỳ Hoài Húc xuất hiện ở trên đường cái bên ngoài phủ Yến Lương, Nhϊếp Hàng đã chú ý đến. Hắn an tĩnh đi theo, đến khi xác định Ngụy Hoài Dân thật sự không thu phục được mới ra tay. Cái gọi là cao thủ vừa ra tay liền biết có hay không có, quả thế, xem xem, một cái nắm đấm của hắn liền khiến tiểu súc sinh này gặp hạn!
Nghĩ đến đây, hắn không khỏi đắc ý cười rộ lên.
Kỳ thật mấy ngày nay hắn cũng luôn đang hỗ trợ tra án, hết thảy may mà còn có Hạ Mạt Hồi.
Nhϊếp Hàng luôn nghĩ biện pháp trà trộn vào phủ Bình Nguyên công chúa, đáng tiếc trong mười lần Hạ Liên Phòng nhiều lắm mới nhường một lần, bởi vậy, cơ hội ngắn ngủi mà ít ỏi như vậy, Nhϊếp Hàng phi thường vô cùng quý trọng. Mỗi khi nhìn thấy Hạ Mạt Hồi đều muốn nói với nàng một tràng giang đại hải mới bằng lòng bỏ qua.
Ngày ấy hắn nhìn thấy người trong lòng, lại thấy sắc mặt nàng bất thường, rầu rĩ không vui, tựa hồ bị khốn nhiễu gì. Vừa hỏi ra mới biết được nàng là đang phát sầu về vụ án xuất hiện đồng thi gần đây trong kinh. Vừa nhìn thấy người trong lòng nhíu mày Nhϊếp Hàng lập tức vỗ ngực cam đoan với nàng, hắn sẽ đi giúp Ngụy Hoài Dân tra án ngay!
Sau đó đáy lòng càng thêm vô cùng say mê, xem tiểu Hồi nhi của hắn thiện lương cỡ nào, ôn nhu cỡ nào nha! Người không có quan hệ mà nàng cũng có thể ôn nhu lo lắng như vậy, thật là một cô nương tốt! Rất thích hợp với hắn!
Thấy hắn xung phong nhận việc, Hạ Mạt Hồi tỏ vẻ hoài nghi. Bị người trong lòng chất vấn, Nhϊếp Hàng lập tức giống như con bò tót, lỗ mũi phun khí thô, nhất nhất cam đoan nếu hắn không giúp được gì liền chặt đầu xuống cho Hạ Lan Tiềm làm cầu đá!
Nhưng Hạ Mạt Hồi lại vẫn rất lo lắng, hắn hồi kinh là vì tìm ca ca, sao có thể nửa đường đi làm chuyện khác chứ?
Nhϊếp Hàng nóng nảy, hắn cảm thấy Hạ Mạt Hồi cũng không thực sự tin tưởng hắn, nam nhân trong bản chất trời sinh đều có tính muốn làm anh hùng, vì thế hắn vỗ ngực vang rung trời, nhiều lần cho thấy bản thân mình giúp Ngụy Hoài Dân phá án bản thân mình cũng có lợi, chung quy tiếp xúc với người phủ Yến Lương cũng có trợ giúp trng chuyện tìm kiếm nhị ca.
Hạ Mạt Hồi từ chối cho ý kiến, sau đó Nhϊếp Hàng liền thiêu đốt một mảnh tấm lòng son, cường ngạnh mà thô lỗ xông vào Phủ Yến Lương, xung phong nhận việc hỗ trợ. Ngụy Hoài Dân không lay chuyển được hắn, nhưng có đại nhân vật như vậy giúp đỡ thì đương nhiên tốt hơn nhiều so với không có, cho nên cũng liền chấp nhận Nhϊếp Hàng gia nhập.
Từ đêm nay xem ra, người này ngược lại thật sự giúp đỡ một đại ân.
Nếu không có Nhϊếp Hàng thì thật sự sẽ để Kỳ Hoài Húc bỏ trốn mất dạng.
Ngụy Hoài Dân cười nói: "Chuyện hôm nay, may nhờ có Nhϊếp tứ tướng quân xuất thủ tương trợ, nếu bản quan gặp Hạ nhị tiểu thư nhất định sẽ nói tốt vài câu cho Nhϊếp tứ tướng quân."
Nhϊếp tứ vừa nghe, ánh mắt lập tức sáng lên, thái độ cũng từ kiêu căng trở nên khiêm tốn không thôi: "Tốt tốt tốt, đa tạ Ngụy đại nhân, đa tạ Ngụy đại nhân! Ngụy đại nhân thật là quan phụ mẫu của dân chúng, Ngụy Thanh thiên trong lòng dân chúng!" Hắn nhìn ra được, Bình Nguyên công chúa thập phần thưởng thức Ngụy Hoài Dân, nếu Ngụy Hoài Dân nói chuyện giúp, công chúa khẳng định sẽ suy nghĩ thật kỹ, nếu nhị tiểu thư nghe được khẳng định cũng sẽ cảm thấy, ngay cả Ngụy Hoài Dân cũng nói Nhϊếp tứ hắn tốt, vậy hắn đương nhiên là phu quân tốt đáng giá phó thác chung thân, nói không chừng hắn có thể thuận lợi ôm được mỹ nhân về? Nghĩ đến đây, ánh mắt Nhϊếp Hàng nhìn chằm chằm Ngụy Hoài Dân sáng kinh người, khiến trong lòng Ngụy Hoài Dân vô cùng sợ hãi.
... Thái độ này chuyển biến không khỏi cũng quá nhanh. Ngụy Hoài Dân vã đầy mồ hôi lạnh, cũng đi theo khách khí: "Dễ nói dễ nói."
Sau đó thái độ của Nhϊếp Hàng đối với hắn nháy mắt biến đổi 180 độ, Ngụy Hoài Dân bị Nhϊếp tứ hiến ân cần, trong lòng lại nghĩ, ngay cả nhân vật hung ác như Nhϊếp tứ cũng gặp hạn, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cổ nhân không lừa chúng ta.
Kỳ Hoài Húc bị Nhϊếp tứ một quyền đánh ngất, khi tỉnh lại thấy váng đầu hoa mắt, còn phải nghe hai người bọn họ ở một bên thỉnh thoảng khách sáo. Trong lòng bỗng thấy cơn giận bùng lên, cả giận nói: "Các ngươi dám trói bản thế tử! Là ăn gan hùm mật gấu sao?!"
Ngụy Hoài Dân còn chưa nói chuyện, Nhϊếp tứ đã cười như không cười hỏi: "Chẳng lẽ người Nhϊếp gia ta, trói không nổi Tề thế tử ngươi hay sao?"
Người Nhϊếp gia?
Đầu óc Kỳ Hoài Húc bắt được ba chữ này, sau đó cả người một cái giật mình! Hắn ngẩng phắt đầu nhìn về phía Nhϊếp Hàng, đối phương đáp trả lại hắn một nụ cười sáng lạn.
Sau khi Kỳ Hoài Húc uy hϊếp, Nhϊếp Hàng cứ tiếp tục hàn huyên cùng Ngụy Hoài Dân, lúc này hắn ra sức lấy lòng Ngụy Hoài Dân, chỉ vì có thể làm cho đối phương khi ở trước mặt Hạ Liên Phòng cùng Hạ Mạt Hồi nói vài lời hay cho mình. Cho nên, Kỳ Hoài Húc có phản ứng gì, hắn mới lười đi xem đấy!
Đêm khuya thanh vắng, sân viện trong hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, ngự thư phòng lại đầy người, Thái Hậu cũng tới rồi, bà đã có tuổi tác, Hạ Liên Phòng bồi ở bên cạnh bà, vừa vặn tối nay Thanh vương cũng ngủ lại Tây điện, sau khi biết việc trọng đại này, Hoàng Thượng suốt đêm sai người đem vài thần tử thân tín triệu nhập cung, cho nên coi như tề tựu đầy đủ.
Tề vương ẩn nhẫn đứng ở một bên, hai tay nắm thành quyền, giấu trong ống tay áo. Hạ Liên Phòng đứng cạnh Thái Hậu, thỉnh thoảng lại xoa bóp bả vai cho lão nhân gia. Thái Hậu lộ vẻ mệt mỏi, người già vốn đã khó ngủ, thật vất vả mới ngủ được lại bị đánh thức, muốn ngủ lại khó càng thêm khó cho nên trạng thái của bà thoạt nhìn rất không tốt nhưng vẫn phải cố nâng cao tinh thần ngồi đây. Cũng may có Hạ Liên Phòng bồi bên, tâm tình của bà mới tốt hơn chút.
Từ lúc Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Ngọc Hà làm ra chuyện hoang đường kia, đây là lần đầu tiên Thái Hậu nhìn thấy một trong hai đương sự. Bà không khỏi cảm thấy có chút không vui, không biết Kỳ Hoài Húc này đến cùng lại gây ra đại họa cái gì mà khiến thiết diện thanh quan Ngụy Hoài Dân đêm khuya nhập cung, thỉnh Hoàng Thượng chủ trì công đạo.
Hạ Liên Phòng đảo tầm mắt qua đám người đứng giữa Ngự Thư phòng, cuối cùng dừng lại trên người Thanh vương ngồi ở phía bên phải. Thấy hắn đang ôn nhu nhìn mình, má phấn không khỏi đỏ lên. Chuyện gài bẫy Kỳ Hoài Húc nàng đã nói với hắn, biết Kỳ Hoài Húc làm ra chuyện không bằng cầm thú kia, Thanh vương vô cùng bực, hắn ở tiền tuyến ra sức chiến đấu, tất cả tướng sĩ không để ý sinh tử liều chết chiến đấu, chỉ vì bảo vệ đất nước, nhưng đám hoàn khố này ỷ vào xuất thân hoàng thất liền hoành hành ở kinh thành, không coi mạng dân chúng ra gì, vì tư dục của bản thân coi thường dân mạng. Loại người như Kỳ Hoài Húc, gϊếŧ hắn, Thanh vương cũng ngại sẽ làm bẩn tay mình!
Hai người lòng có Linh Tê, chỉ cần trao đổi ánh mắt liền có thể đọc hiểu tâm ý đối phương, vì thế sau màn đối diện ngắn ngủi đều nhất trí dời tầm mắt.
Ngụy Hoài Dân dõng dạc trần thuật lại sự việc, tràn ngập khí phách thỉnh cầu phán quyết: "... Kính xin Hoàng Thượng nghiêm trị Tề thế tử, lấy lại công đạo cho những đứa bé chết oan kia, cũng làm cho dân chúng thiên hạ tin tưởng Bệ Hạ là vị minh quân!"
Cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người, coi rẻ hoàng ân, hoành hành càn rỡ... Dưới chân thiên tử mà dám như thế, có thể thấy Kỳ Hoài Húc ngang ngược cỡ nào!
Trong những tội danh đó, tùy tiện lấy ra một cái nào cũng có thể lấy mạng Kỳ Hoài Húc, chỉ là Hoàng Thượng hắn có nguyện ý hay không mà thôi!
Hoàng Thượng tức giận hai tay không ngừng run rẩy. Đối với hai đứa cháu là Kỳ Hoài Húc cùng Kỳ Ngọc Hà này xưa nay hắn phi thường rộn rãi. Tuy rằng hai người đều không biết chừng mực nhưng hắn chưa bao giờ gây áp lực gì cho Tề vương hoặc là Lỗ vương, chỉ cần hai đứa nhỏ này sống yên, hắn cũng liền cao hứng. Nhưng hắn vạn lần không ngờ, cuối cùng lại dưỡng ra hai con sói đói ăn thịt người như vậy!
Kia tất cả đều là đứa bé chưa được mười tuổi đấy! Sao bọn họ có thể hạ thủ được?! Phải là loại tâm địa tàn khốc lạnh tuyệt nào mới có thể ngay cả lưu giữ toàn thây cho đứa nhỏ cũng không chịu? Bọn họ khinh thị dân chúng đến trình độ nào mới có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, tàn nhẫn đến cực điểm như vậy?
Hoàng Thượng không rõ, hai đứa bé đáng yêu thông minh hơn người lúc trước sao lại trưởng thành dáng vẻ như hôm nay. Hắn tức giận nhìn chằm chằm Tề vương hỏi: "Nhìn nhi tử tốt của ngươi đi! Ngươi xứng đáng với sự coi trọng của trẫm sao!"
Tề vương bùm một tiếng quỳ xuống, phủ phục thỉnh tội: "Thần biết tội, thần biết tội!" Hắn ngẩng đầu lên, lão lệ tung hoành. "Hoàng Thượng! Là thần không chỉ bảo tốt cho đứa nhỏ Hoài Húc này, nếu Hoàng Thượng muốn trị tội của nó, thần không một câu oán hận! Chỉ cầu Hoàng Thượng lưu lại cho nó một cái mạng, cũng để cho thần sau này có người chăm sóc trước lúc lâm chung! Hoàng Thượng, nể tình huynh đệ ta, cầu xin ngài, tha cho Hoài Húc một mạng đi!"
Tề vương khóc quá động tình, mỗi một câu của hắn đều chọt trúng chỗ mềm mại nhất dưới đáy lòng Hoàng Đế. Chỉ thấy ánh mắt Hoàng Thượng ảm dạm, thở dài, đang định nói chuyện thì Thanh vương lại nửa đường ngắt lời: "Hoàng Thượng, thần đệ cho rằng, Kỳ Hoài Húc tất phải xử lý nghiêm khắc. Tục ngữ nói, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân. Không gϊếŧ Kỳ Hoài Húc thì chặn lời thiên hạ như thế nào? Chẳng lẽ vì một Kỳ Hoài Húc, Hoàng Thượng liền không cần dân chúng Đại Tụng triều này nữa? Thế nhân đều nói Hoàng Thượng là minh quân thiên cổ, Hoàng Thượng, chớ nên xin lỗi phen tán dương này của dân chúng."
Đúng nha, hôm nay để Kỳ Hoài Húc ngoại lệ, ngày sau Hoàng Thượng trị tội người khác thế nào? Kỳ Hoài Húc là người trong hoàng thất, hắn liền được thiên vị, dân chúng biết thì sẽ nghĩ gì?
"Hoàng Thượng, hành vi của Tề thế tử quả thực làm người ta giận sôi, đứa nhỏ bị hủy ở trên tay hắn nhiều đếm không xuể, mấy năm trước thần đã thường xuyên từ bãi tha ma tìm được đồng thi, so sánh với những đồng thi xuất hiện gần đây liền thấy từ cùng một người gây ra, không nghiêm trị Tề thế tử, Hoàng Thượng, chẳng lẽ muốn dân chúng cùng thần tử đều thất vọng với ngài sao?!" Ngụy Hoài Dân cao giọng hỏi, hắn yên lặng nhìn thẳng vào mắt Hoàng Thượng—— nhìn thẳng vào mắt người tôn quý nhất, quyền lực lớn nhất thiên hạ này!
Sau một lúc lâu, Hoàng Thượng chịu thua, hắn vốn chính là một Hoàng Đế tốt, chỉ là phi thường coi trọng tình cảm, bao che khuyết điểm, dễ dàng mềm lòng. "Này... lời Ngụy khanh gia nói, trẫm đều hiểu. Chỉ là... Tề hoàng huynh chỉ có một đứa con trai này..."
Thái Hậu nhìn lâu như vậy, giờ mới lên tiếng: "Hoàng Thượng, ngài quên lúc ngài cònbé, tiên đế đã chỉ bảo như thế nào sao?"
Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh (Xã tắc ở đây chỉ "thổ thần" 土神 (thần đất) và "cốc thần" 穀神 (thần lúa). Đây là câu nói của Mạnh Tử đúc kết từ tư tưởng của Khổng Tử: "Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh" 民為貴, 社稷次之, 君為輕 (Tận tâm hạ 盡心下) Dân là quý trọng, kế đó là thần đất và thần lúa, ngôi vua là nhẹ)
"Thái Hậu nương nương, vương gia, Ngụy đại nhân, các ngươi cần gì phải bức bách Hoàng Thượng như thế chứ?" Lúc này, liền đến phiên Hạ Liên Phòng ra sân .
Người ở đây, trừ bỏ Thái Hậu chỉ có mình nàng là nữ tử. Thái Hậu là mẹ đẻ Hoàng Thượng, địa vị không cần nói cũng biết, còn những người khác đều là nam tử, cũng đều là thần tử, cho nên lúc này nhất định cần có người đến hoà giải. Thân là Bình Nguyên công chúa, Hạ Liên Phòng ở dân gian có thanh danh cực tốt là thích hợp nhất: "Hoàng Thượng mặc dù được xưng là minh quân, chính là bởi vì ngài lấy nhân nghĩa trung hiếu thống trị thiên hạ. Tề thế tử thảo gian nhân mạng, đã là sự thật, nên nhận lấy nghiêm trị. Nhưng Tề vương gia chỉ có một đứa con trai này, vô cùng quý trọng, vì sao không đều thối lui một bước chứ? Lưu lại cho Tề thế tử một mạng, nhưng phải để hắn nhận trừng phạt."
Kỳ Hoài Húc là không thể chết bây giờ.
Tề vương vốn không thạt sự trung tâm với Hoàng Thượng, lúc tiên đế còn, giữa bọn họ từng phát sinh chuyện gì Hạ Liên Phòng không thể hiểu hết, nhưng nàng biết, Hoàng Thượng sẽ không gϊếŧ chết Kỳ Hoài Húc, một khi đã như vậy, sao không biết thời biết thế đưa ân tình?
Tuy Hoàng Thượng sẽ không gϊếŧ Kỳ Hoài Húc, nhưng cũng quyết sẽ không bỏ qua. Hắn là Hoàng Đế tốt yêu dân như con, lại quá mức nhân nghĩa, khi hắn vẫn còn tình huynh đệ với Tề vương quyết sẽ không lấy mạng Kỳ Hoài Húc.
"Bình Nguyên nói đúng, thần đệ cũng tán thành phương pháp này." Thanh vương không chút do dự đứng ở bên phía A Phòng nhà mình.
"Vậy liền đem Kỳ Hoài Húc giải vào thiên lao, tù chung thân, không được phóng thích!" Hoàng Thượng cắn răng một cái, đưa ra quyết định. "Mặt khác bồi thường trăm lượng hoàng kim với mỗi gia đình nạn nhân, cũng chiêu cáo thiên hạ chuyện Kỳ Hoài Húc gây ra!"
Mia: Bao giờ mới hết loạt chương dài thế này nhỉ, tác giả chăm chỉ nhưng ta thì bận á!!!