Đích Nữ Truyện Ký

Chương 7: Tỷ đệ đồng tâm không cần sợ hãi

          Chương 7: Tỷ đệ đồng tâm không cần sợ hãi

"Đúng rồi, Hồi nhi, sao muội lại một mình tới đây? Diêu Hoàng, Ngụy Tử cùng với Chu nương ba người đâu? Sao không ở bên người muội?" Đó là nha hoàn bà mụ hầu hạ bên người Hạ Mạt Hồi từ khi sinh ra, "Sao muội lại một thân một mình đến?"

Lời vừa nói ra, không khí trong phòng nháy mắt thay đổi.

"Đại tỷ, tỷ có chỗ không biết, Diêu Hoàng Ngụy Tử cùng Chu nương, đều phạm lỗi tay chân không sạch sẽ, bị nhị di nương đưa đến phòng bếp." Hạ Mạt Hồi cúi đầu trả lời, nhìn không ra trên mặt là biểu tình gì.

"Tay chân không sạch sẽ? Đây chính là người do đại cữu đưa tới, làm sao có thể tay chân không sạch sẽ chứ?" Hạ Liên Phòng ra vẻ chính mình nói lỡ, vội vàng che cái miệng nhỏ nhắn, áy náy nhìn về phía Thượng Quan thị."Nhị phu nhân xin đừng trách, là ta nhất thời nói lỡ, cũng không phải là nói ngươi cố ý làm vậy."

Từ thị trong lòng nhất thời có so đo.

Hạ Lan Tiềm lại nói: "Đại tỷ, không chỉ là Diêu Hoàng, Ngụy Tử cùng Chu nương, Yên Nhiên, Y Nhân còn có Kiều nương bên cạnh ta, đều phạm lỗi như vậy đấy!"

Từ thị có ngu mấy cũng biết đây là chuyện gì xảy ra. Sắc mặt bà ta khó coi nhìn chằm chằm Thượng Quan thị, trong lòng đang mắng cẩu huyết lâm đầu! Chuyện như vậy mà cũng không đến xin chỉ thị lão phu nhân này! Đây chính là nha hoàn bà mụ hồi môn Phủ Tĩnh quốc công đưa đến, ai cho cô ta quyền lực đuổi bọn họ! Cô ta lại có rắp tâm gì! Chẳng lẽ, Thượng Quan Vân nương này cũng không hề đơn thuần dễ nắm trong tay như mình nghĩ?!

"Chuyện này..." Hạ Liên Phòng lộ vẻ vẻ khổ sở. Nàng nhìn Thượng Quan thị, lại nhìn Từ thị, thật cẩn thận thử dò xét nói: "Tổ mẫu, thứ lỗi Liên nhi cả gan thỉnh cầu, có thể để bốn hầu gái cùng hai bà tử này trở về hay không? Nói như thế nào các nàng đều là mẫu thân của hồi môn, lại là từ nhỏ chăm sóc Hồi nhi cùng Tiềm Nhi, tuy rằng phạm sai lầm, nhưng thường ngôn nói biết sai có thể sửa, sao không cho các nàng một cơ hội làm lại đâu?" Dứt lời hỏi Thượng Quan thị. "Không biết nhị phu nhân nghĩ như thế nào?"

Thượng Quan thị cười phi thường khó coi, bà ta xem như hiểu, Đại tiểu thư này là nhân vật không vừa! Bà ta có ý không cho mấy hầu gái bà mụ kia trở về, chung quy trong phủ hiện tại có thể nói chỗ nào cũng đều là người của bà ta, chỉ có nha hoàn bà mụ của hồi môn đi theo phu nhân chết sớm kia là cứng mềm không ăn, bà ta không nắm trong tay được, nên mới tìm lý do đem các nàng đi, nhưng hiện tại hai nữ nhi của mình đang bị phạt, Đại tiểu thư này nói chuyện lại câu câu có lý, huống chi lúc trước nàng còn nói đỡ cho Hồng Trang, Lục Ý...mục đích hóa ra là muốn mấy nha hoàn bà mụ này trở về! Đã nói Hạ Liên Phòng lấy đâu ra hảo tâm như vậy! Nếu mình cự tuyệt, ngược lại có vẻ khắc bạc. "Liên nhi nói không sai, nghĩ đến các nàng cũng sẽ không dám tái phạm."

Hạ Lan Tiềm nhướn mày, đang muốn biện giải nói nha hoàn bà tử của cậu cùng nhị tỷ sẽ không trộm gì đó hoặc phạm sai lầm, thấy Hạ Liên Phòng xua tay ra hiệu liền mím chặt miệng.

Nhận chút ân tình này của Thượng Quan thị cũng không sao. Nếu ngay tại chỗ chỉ ra Thượng Quan thị là cố ý tìm chuyện đuổi những nha hoàn bà tử kia đi, lấy Từ thị đa nghi, nói không chừng sẽ cho rằng mình có ý đồ khác, lại vừa liên tưởng đến chuyện mình vừa ra khỏi Phật đường lập tức đến trước mặt bà ta hiếu kính, chắc chắn cho rằng mình có mục đích riêng, nảy sinh ngăn cách thì đó không phải là chuyện mà Hạ Liên Phòng muốn nhìn đến. Vì thế nàng cho Từ thị đủ mặt mũi, cung kính hỏi: "Tổ mẫu nghĩ như thế nào?"

Từ thị nắm tay Hạ Mạt Hồi, đang muốn chuẩn bị hảo hảo bồi thường đứa cháu gái bị sơ sót này, đây không thể nghi ngờ là cái cơ hội tốt, hơn nữa bảo bối kim tôn vẻ mặt chờ mong, liền cười nói: "Đó là đương nhiên, Ngụy nương, ngươi truyền lời ta nói, làm cho các nàng trở về là được." Quay đầu nhìn thấy Cầm Sắt nhị tỳ, nhíu mày hỏi: "Tại sao trên người các ngươi lại mặc y phục tam đẳng nha hoàn?"

"Bẩm lão phu nhân, chúng nô tì là phạm sai lầm, bị nhị phu nhân giáng xuống làm tam đẳng nha hoàn." Trả lời không kiêu ngạo không siểm nịnh, chỉ như đang trần thuật sự thật, cũng không phải là thêm mắm thêm muối cáo trạng.

Từ thị nhíu mày, chuyện này bà ta cũng không biết! Thượng Quan Vân nương này, đến cùng giấu diếm chính mình bao nhiêu sự tình! Nghĩ tới đây, bà ta càng thêm bất mãn đối với Thượng Quan thị, lãnh đạm nói: "Hôm nay đại tiểu thư ra Phật đường, là đại hỉ sự, các ngươi một lần nữa được đề bạt làm nhất đẳng đại nha hoàn, đợi lát nữa nha hoàn bà mụ bên cạnh Hồi nhi cùng Tiềm Nhi cũng vậy, đường đường thiếu gia tiểu thư đích xuất phủ đại học sĩ ta, nha hoàn bên cạnh lại là tam đẳng, nói ra chẳng phải cười rớt răng hàm!"

Ý hữu sở chỉ, Thượng Quan thị trong lòng phẫn hận, ngoài mặt lại vẫn một mảnh cung kính, cúi đầu nghe giáo huấn.

"Tổ mẫu nhân hậu." Hạ Liên Phòng mỉm cười.

Từ thị thở dài nói: "Ai, người đã già, tinh lực xa xa không bằng trước đây, bên trong phủ tàng ô nạp cấu*, ta lại không nhận thấy được. Ngày nào đó nếu phụ thân các cháu trở về, ta làm gì có mặt mũi mà gặp đây..." (*Tàng ô nạp cấu: chất chứa dơ bẩn)

Hạ Liên Phòng ôn nhu trấn an nói: "Tổ mẫu một mảnh khổ tâm, phụ thân tất nhiên rõ ràng, đến lúc đó nếu ông không cảm ơn, còn dám trách tội tổ mẫu, Liên nhi sẽ là người đầu tiên không buông tha cho ông ấy."

Lời này có chút hoạt bát, rốt cuộc chọc cho Từ thị vui lên: "Nha đầu cháu, nói cái gì mà không buông tha, đây chính phụ thân thân sinh của cháu, coi cháu như hòn ngọc quý trên tay mà sủng ái đấy!"

"Nếu tổ mẫu cũng biết, liền chớ lại tức giận, chọc tức thân mình thì không được đâu, để cháu gái đỡ ngài hồi Phúc Thọ viên đi."

Từ thị khoát tay: "Cháu vừa ra Phật đường, vẫn là vội vàng xem xem có thiếu gì hay không, rồi dọn dẹp sân viện cho tốt, ta để Ngụy nương đỡ trở về là được rồi."

"Tổ mẫu..." Hạ Lan Tiềm đang muốn nói chuyện, Từ thị sờ sờ đầu của cậu, từ ái nói: "Cháu cùng đại tỷ đã lâu không gặp, liền lưu lại trò chuyện đi, Hồi nhi cũng lưu lại." Nói xong, coi như không thấy Thượng Quan thị, lập tức để Ngụy nương đỡ dậy rời đi .

Nếu Từ thị đã đi, Thượng Quan thị ở lại nữa cũng thấy xấu hổ, bà ta lúng túng nói: "Liên nhi, ta cũng còn có việc khác cần làm..."

"Nhị phu nhân cứ việc đi, nơi này để một mình ta lo là được." Hạ Liên Phòng cười nhẹ đáp lại.

Thượng Quan thị vội vàng đi, bà ta lo lắng cho hai nữ nhi đang bị phạt ngày đông dùng nước lạnh giặt đồ kia, nào có tâm tư tiếp tục ở lại Hạm Đạm trúc?

"Đại tỷ, sao tỷ lại để cho bà ta? Nêu giữ bà ta lại, Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý nhất định phải dùng nước lạnh giặt đồ! Bây giờ nhị di nương đi qua, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp để cho các nàng tránh thóat lần trừng phạt này, trong phủ khắp nơi đều là người của bà ta, đến lúc đó chúng ta nói cái gì tổ mẫu đều sẽ không tin!" Hạ Lan Tiềm nhíu mày, không rõ Hạ Liên Phòng vì sao muốn thả Thượng Quan thị đi.

Hạ Liên Phòng đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, gọi bọn họ ngồi chung, sau đó hỏi: "Giữ bà ta lại như thế nào? Nếu ta mở miệng muốn giữ lại bà ta, chẳng phải bà ta sẽ cảm thấy là ta cố ý sao? Nay bà ta nắm quyền, có cái gì mà không thể làm ra?" Nói xong, nàng ôn nhu ngưng mắt nhìn hai đệ muội, hốc mắt nóng lên chua xót, đã bao lâu chưa được nhìn thấy bọn họ tinh thần phấn chấn bồng bột như vậy? Ở trong trí nhớ của nàng, chỉ còn lại đệ đệ nhiễm bệnh thiên hoa quấn thân tử trạng không chịu nổi cùng với muội muội trong mắt toàn thù hận bị vu tội thất đức, dáng vẻ yên ổn như vậy của, nàng thế nhưng lại nhớ không ra .

Thấy đại tỷ rơi lệ, Hạ Lan Tiềm cùng Hạ Mạt Hồi đều luống cuống, bọn họ cùng nhau cầm lấy một bàn tay của Hạ Liên Phòng, không biết nói mấy lời hay mà chỉ là chớp một đôi tràn ngập kính yêu nhìn nàng. "Đại tỷ... Đừng khóc."

Hạ Liên Phòng vội vàng dùng bàn tay còn lại đi lau nước mắt, lúc làm quỷ nàng không có nước mắt, đầu thai làm người ngược lại khống chế không được: "Đại tỷ chỉ là nhìn gặp các đệ muội, lại nhớ đến mình làm đại tỷ không đủ tận trách, laị mặc cho các đệ muội một mình chiến đấu với bầy sói vây quanh khắp phủ, trong lòng băn khoăn, cho nên thấy khổ sở mà thôi."

Nghe vậy, Hạ Mạt Hồi Hạ Lan Tiềm đều cúi thấp đầu xuống, đại khái qua vài giây, Hạ Mạt Hồi mới nói: "Sau khi mẫu thân qua đời, trong lòng đại tỷ khổ sở, muội cùng Tiềm Nhi đều biết. Tỷ trốn vào Phật đường, chúng ta cũng chưa từng oán hận, nhị di nương có ý quấy rối, chúng ta cũng có thể ứng phó, đại tỷ chỉ cần vui vẻ là tốt rồi."

Hạ Liên Phòng tim như bị đao cắt, đệ muội nàng, đệ muội biết điều hiền lành như vậy, kiếp trước bởi vì chính mình không quan tâm mà chết thảm như vậy! Nàng hít sâu một hơi, phủ lên trên tay đệ muội, kiên định nói: "Lúc này đại tỷ cam đoan sẽ không làm cho hai người bị bắt nạt nữa, có đại tỷ ở đây, chỉ có bọn họ phải kiêng kị chúng ta, không có chuyện chúng ta phải phục tùng nghe theo bọn họ!"

"Đại, đại tỷ..." Hạ Lan Tiềm cảm thấy Hạ Liên Phòng tựa hồ thay đổi thành người khác, trước đây đại tỷ ôn nhu uyển chuyển, một lòng hướng Phật, trước nay không nói lời không hay nào, nay nàng nói năng lại tràn ngập lệ khí, so với đại tỷ trong trí nhớ của cậu hoàn toàn khác nhau.

"Ta sẽ hảo hảo bảo hộ hai người, trước lúc lâm chung, ta đáp ứng với mẫu thân." Lúc này đây, nàng quyết không hề cô phụ mẫu thân nhắc nhở!

"Chúng ta tỷ đệ ba người, giống như nhất thể, đại tỷ đừng nói cái gì mà tỷ bảo hộ chúng ta, muội cùng Tiềm Nhi cũng có thể bảo hộ tỷ." Hạ Mạt Hồi khẽ giọng nói, một đôi mắt phượng dớm nước mắt.

Muội muội của nàng, tuy rằng từ nhỏ quật cường nhưng là người cực kỳ săn sóc cẩn thận, nếu không phải Thượng Quan thị các nàng khí thế bức nhân khinh người quá đáng, Hồi nhi cuối cùng sao lại biến thành cái dáng vẻ kia! Nợ máu trả bằng máu, kiếp trước tỷ đệ bọn họ chịu khổ như thế nào, nàng sẽ khiến Thượng Quan thị cùng hai nữ nhi nhi của bà ta hoàn trả!

"Đúng, là đại tỷ nói sai, ba người tỷ đệ chúng ta, cần ủng hộ giúp đỡ lẫn nhau, như vậy mới sống được hạnh phúc, sống được vững chắc." Hạ Liên Phòng khắc chế tâm tình của mình, lộ ra nụ cười ôn nhu, tỷ đệ ba người tuy đã lâu không gặp, nhưng lại không có chút cảm giác xa lạ nào. "Chỉ là ngày sau, các muội không thể xúc động giống như trước nữa, nhất là Tiềm Nhi, chớ gây xung đột gì với nhị phu nhân."

"Chẳng lẽ chúng ta muốn chịu đựng để bà ta cưỡi ở trên đầu chúng ta tác uy tác phúc hay sao? !" Hạ Lan Tiềm nhíu mày, lớn tiếng nói.

Hạ Liên Phòng cưng chìu ngắm nhìn cậu: "Mấy năm nay, bà ta làm cái gì với chúng ta, trong lòng đại tỷ đều biết, chỉ là nếu chúng ta ở mặt ngoài chuyện với bà ta, truyền đến bên ngoài, nhất định nói chúng ta đích xuất vô đức. Huống chi nhà ngoại của nhị phu nhân nay rất được Tề vương trọng dụng, chẳng bao lâu nữa, khả năng bà ta được phù chính sẽ không nhỏ, chẳng lẽ đệ muốn nhìn thấy cảnh đó xuất hiện sao?"

"Tất nhiên là không muốn !"

"Nếu không muốn, vậy hãy nghe đại tỷ, về sau không thể tranh luận với bà ta, có đại tỷ ở đây, bà ta sẽ không bao giờ xúc phạm tới các đệ." Hạ Liên Phòng ôn nhu cười, nàng cực lực khắc chế tâm tình kích động của mình, để ngăn loại tình cảm kịch liệt mạnh mẽ muốn thoát ra kia. Nàng phải áp chế, áp chế áy náy cùng tình yêu đối với đệ muội, áp chế oán hận đối với Thượng Quan thị cùng hai thứ muội, chỉ có như vậy nàng mới có thể bảo trì triệt để bình tĩnh.