Từ khi phu phu Túc vương chính thức đạt thành chuyện tốt, cũng không còn là đề tài cấm kỵ nữa, dù rất muộn mới về chủ trướng đi ngủ cũng không ai để ý, có vài việc ngược lại cũng không cần chiêu cáo thiên hạ, vì vậy vẫn có nhiều người cho rằng bọn họ chỉ là gặp dịp thì chơi, thậm chí còn có nhiều người cho là hai người sắp cắt đứt hơn.
Triệu Khôi chính là như vậy, nên vừa lo lắng cho tình trạng Sĩ tộc sau này, vừa đau buồn thay anh họ si mê sai người, vừa phẫn uất vương gia qua cầu rút ván, mấy ngày liền sắc mặt đều không tốt nổi.
“Ta thấy, việc này không hẳn liên quan đến điền địa.” Thẩm tiểu thư vừa thêu hầu bao cho hắn, vừa nói.
Triệu Khôi than thở: “Túc vương đã sủng hạnh thị thϊếp, đường huynh ta mắt vốn không lọt một hat bụi, làm sao có thể nhịn được?”
Thẩm tiểu thư cười cười: “Cho nên nam nhân các ngươi tự phụ thông minh, ngày ngày ở bên ngoài làm đại sự, nhưng ngay cả đạo lí dễ hiểu nhất cũng không thấy, nếu như Vương gia sủng hạnh thị thϊếp kia thật, tại sao đến nay vẫn không có tin tức sắc phong, lại càng không thấy thêm lều mới? Lại như, ngày hôm trước ngươi trở về nói hôm đấy Túc vương an dưỡng, đường huynh đi xử lý quân vụ, vẫn dùng tư ấn của Túc vương, nếu là hòa ly thật, còn có thể tin trọng như thế? Huống hồ nếu như Túc vương ở đây, dường huynh ngươi khi nào quản qua việc quân vụ?”
Triệu Khôi lẩm bẩm nói: “Vậy cũng có thể, tình cảm phu thê đứt đoạn mất, nhưng vẫn là đồng đội huynh đệ.”
Thẩm tiểu thư lườm hắn một cái: “Có lẽ là gương vỡ lại lành, chứ ta chưa từng gặp ân đoạn nghĩa tuyệt sau còn có thể tình đồng thủ túc.”
Triệu Khôi sâu sắc cảm thấy phu nhân có lý, còn muốn nói cái gì, đã nghe có người đến báo: “Triệu công tử, Thẩm đại nhân từ Túc Châu đến, nhị vị điện hạ thiết yến đón gió cho lão nhân gia, thỉnh ngươi và phu nhân cùng qua.”
Lúc hai vợ chồng Triệu Khôi đến, Thẩm Mịch đang ngồi ở trong lều hỏi đáp cùng Túc vương, mấy người thi lễ lẫn nhau, nhìn thấy ái nữ khí sắc hồng hào, con rể ôn nhu cẩn thận, Thẩm Mịch cũng triệt để yên tâm, cười nói: “Chờ Vương phi đến, còn phải cảm ơn hắn bảo đảm mối tốt này.”
“Rõ ràng là chúng ta cùng nhau làm mai, tại sao chỉ cảm ơn hắn?” Hiên Viên Hối nhíu mày: “Thẩm đại nhân có phần thiên vị rồi?”
Thẩm Mịch run thầm trong lòng, ông đoán không ra quan hệ bây giờ của phu phu Túc vương, càng sợ Hiên Viên Hối ám chỉ mình hoàn toàn đầu phục Triệu Hủ, thấy mặt Hiên Viên Hối không có vẻ không vui, mới hơi yên lòng, cười nói: “Là Vương gia chủ ngoại, Vương phi chủ nội, tạ ơn vương phi trước tất nhiên là phải làm.”
Hiên Viên Hối rõ ràng suy nghĩ của ông, cũng không nói ra, hỏi Thủ Ninh: “Vương phi đi đâu vậy, sao giờ này còn chưa tới?”
“Bẩm điện hạ, Vương phi hôm nay đi thanh điểm phủ kho, nửa canh giờ trước chạy về, chắc cũng sắp đến rồi.”
Hiên Viên Hối gật đầu, nói với Thẩm Mịch: “Giờ cũng không còn sớm, dù sao nơi này không có người ngoài, chúng ta không chờ hắn.”
Y nói như vậy, người khác ai dám nói không? Vì vậy mọi người bèn cụng chén cạn ly, nói cười rộ lên.
Thời điểm Triệu Hủ đến, Hiên Viên Hối đang cùng bọn họ nói về Âu Huyền cùng người vợ xấu của gã, nói đến chỗ buồn cười, cả người nghiêng nghiêng ngửa ngửa, vui hết sức.
“Vương gia, nghi thái
(phong thái lễ nghi).” Triệu Hủ chắp tay với Thẩm Mịch: “Tư Mã có khoẻ hay không?”
Thẩm Mịch vừa đáp lễ vừa đánh giá Triệu Hủ, thấy người kia mặt mày trong sáng, khóe môi mỉm cười, lòng thở phào nhẹ nhõm —— bất kể như thế nào, phu phu Túc vương chưa làm căng.
Triệu Hủ ngồi xuống bên cạnh Hiên Viên Hối, Hiên Viên Hối nhích lại gần, hai người ngồi sóng vai, cánh tay dán vào nhau.
Hiên Viên Hối ghé vào lỗ tai hắn nói: “Đồ của Âu Huyền đến chưa? Xe thang công thành, pháo, xe bắn tên đều đầy đủ rồi?”
Không biết là vô tình hay là cố ý, y mang theo hương rượu phun nhiệt khí bên tai, khá là khiến người ý động, Triệu Hủ liếc mắt, hơi nghiêng đầu, dán vào mặt y nói: “May mắn không làm nhục mệnh.”
Hiên Viên Hối tiện cọ xát môi hắn, tay cũng thuận ống tay áo nắm chặt tay Triệu Hủ, cười như mèo ăn vụng.
Có lẽ là nhớ tới còn có người ngoài, Triệu Hủ kéo giãn khoảng cách, nhưng tay lại không tránh thoát, nhíu mày đổi tay trái dùng bữa.
Thẩm Mịch nhìn trợn mắt há hốc mồm, quay đầu về phía con gái con rể như trưng cầu ý kiến, Triệu Khôi cũng cực kỳ ngạc nhiên, Thẩm tiểu thư lại dùng khăn che môi, cười nói: “Nhị vị điện hạ ân ái như vậy, khiến ta sinh ước ao.”
Hiên Viên Hối quơ quơ tay Triệu Hủ: “Ta cùng với Thẩm tiểu thư đều là tốt số, có thể cùng binh sĩ Triệu thị kết làm cây liền cành.”
Thẩm Mịch lúc này mới trấn định, liên tưởng đến việc tiểu Thế tử Lang Gia vương chết oan chết uổng, trong lòng âm thầm sinh nghi —— vì sao việc dòng dõi đã không có cách nào phá giải, Vương gia cùng Vương phi sao vẫn ngồi vững?
Hiên Viên Hối chẳng quan tâm ông nghĩ gì, khóe mắt đưa nghiêng, cười như hoa xuân: “Làm hiền thần, văn có thể trị quốc, võ có thể an bang. Làm hiền thê, ra được phòng khách, lên được giường. Nghĩ ta ban ngày chinh chiến cát vàng, buổi chiều hồng tụ thiêm hương, thần tiên khoái hoạt, ôi, vợ hiền thế này, còn cầu mong gì!”
Vóc người y vốn cao, lại ôm Triệu Hủ trong ngực, nhìn qua thật là có mùi vị đại trượng phu phong lưu.
Triệu Hủ cũng không vạch trần y, chỉ chỉnh quần áo của y, cười nhạt: “Vương gia quá khen, thϊếp xấu hổ vô cùng. Vương gia không ghét bỏ, còn kính xin Vương gia thương tiếc.”
Từ ngữ che giấu ôn hòa như vậy được người thanh lãng cao cử nói ra, càng không có bất luận cảm giác giả tạo nào, trái lại rất có vài phần chân thực.
Thẩm Mịch không biết nên tỏ thái độ gì, chỉ mỉm cười uống rượu, đối với triều cục tương lai tăng thêm mấy phần sầu lo.
Uống rượu xong, Hiên Viên Hối vẫn cần luyện binh, bèn đi trước.
Đợi y rời đi, Thẩm Mịch mới nói: “Nhị vị điện hạ thành chính quả, chính là thiên đại hảo sự, thần không có ý mất hứng, chỉ là…”
Triệu Hủ cắt lời ông: “Ta biết ý tốt của Tư Mã, cũng biết Tư Mã lo lắng. Nhưng tình cảm thâm sâu, đã đến mức độ này, khó kìm được người.”
Thẩm Mịch thở dài nói: “Từ ngày ở Túc Châu đến nay, Vương gia trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở, ngày sau cũng không biết còn phải trải qua bao nhiêu chuyện.”
“Đã là con của thiên mệnh, tự nhiên phải phụ trách thiên mệnh.” Triệu Hủ tự mình đứng dậy, rót rượu cho Thẩm Mịch, đối phương thụ sủng nhược kinh chối từ: “Lúc đó vẫn cần Thẩm đại nhân giúp đỡ mới phải.”
Trong trận doanh Túc vương, Thẩm Mịch vẫn luôn là nhân vật chỉ đứng sau phu phu Túc vương, tân triều mới lập, một chức thừa tướng cũng là phải, huống hồ con trai ông vẫn còn nhỏ, tất nhiên còn phải dựa vào Triệu Khôi, hỗ trợ hắn, cũng chính là hỗ trợ Triệu Khôi, Triệu Hủ đã hứa hẹn, đương nhiên sẽ làm.
Thẩm Mịch nhìn thẳng mắt hắn, uống rượu, hai người ngầm hiểu ý.
Triệu Khôi nhìn đường huynh cùng cha vợ tương tác, cảm giác vô vị sâu sắc, đang cúi đầu dùng bữa, lại nghe Triệu Hủ nói: “Đúng rồi, Thẩm Mịch, Độc Cô thái phi khỏe không?”
Thẩm Mịch dừng một chút: “Thần là ngoại thần, sau khi Thái phi nương nương về Túc, vẫn chưa từng thấy. Chỉ là lúc trước nữ quan của Thái phi từng mang quần áo mùa đông Thái phi tự làm cho Vương gia, bảo thần mang tới cùng quân nhu, nàng còn hỏi thăm quân tình, hỏi khi nào đánh hạ Trường An, nói là Thái phi nương nương nhớ nhà, ngóng trông Vương gia sớm ngày thu phục kinh thành.”
Triệu Hủ bất động thanh sắc: “Lão nhân gia cũng là một đời long đong, ta cùng với Vương gia phụng dưỡng bà là việc phải làm, nên cẩn thận chăm sóc thôi.”