Nội dung thư của Hiên Viên Hối thật ra chỉ đơn giản —— Hoàng đế băng hà, mau trở về.
Trong dự liệu, cũng bất ngờ, Đặng thị vẫn cứ nóng ruột mà động thủ.
Tin tức bên Thôi Tĩnh Hốt cũng truyền đến, nói không nhịn được không phải là Đặng Diễn, mà là Đặng Cao.
Chạy nhanh hai canh giờ, Triệu Hủ cuối cùng cũng coi như đuổi kịp trước khi cửa thành Túc Châu đóng chặt.
Hiên Viên Hối mặt không thay đổi ngồi ở giữa Khuynh Cái đường, bốn phía ngồi vài thân tín, Triệu Hủ đảo mắt nhìn qua, có nhóm người Đậu Lập, Chương Thiên Vấn.
Thấy Triệu Hủ phong trần mệt mỏi đi đến, con mắt Hiên Viên Hối hiển nhiên sáng ngời, đứng dậy đón: “Vương phi…”
Ly biệt năm ngày, Triệu Hủ không nhịn được liếc nhìn y, thấy chưa từng hao gầy, trong lòng cũng yên: “Vương gia mạnh khỏe.”
Hiên Viên Hối đưa tay chạm ngón tay của hắn, lại bị Triệu Hủ bất động thanh sắc né tránh, y méo miệng: “Triệu Tư Đồ có khoẻ hay không.”
Triệu Hủ còn có chút buồn bực, thấy y ấm ức như thế, buồn cười xong cũng không muốn dây dưa nữ nhi tình trường thêm nữa, phóng khoáng nói: “Nhờ phúc Vương gia, cũng khỏe. Chỉ là nghe nói xảy ra chuyện lớn, khó tránh khỏi lo lắng.”
Hiên Viên Hối lúc này mới chạm đến ngón tay của hắn, vừa chạm nhau đã cảm thấy trong lòng run lên, nhưng cũng chỉ xuất hiện giây lát rồi lập tức yên ổn, tin tức huynh trưởng qua đời xa ngàn dặm cũng không khiến người khó chịu đựng nữa.
“Hoàng đế nếu đã băng hà, như vậy trữ vị…”
Hiên Viên Hối cười lạnh: “Nghe nói ba ngày trước khi hoàng đế hoăng thệ, Triệu quý phi sinh con trai, sinh ra hai ngày đã được lập thành Thái tử, trước mắt còn chưa tắm ba ngày, chỉ sợ đã phải đăng lâm cửu ngũ, quả thực làm trò cười cho thiên hạ.”
Triệu Hủ nhíu mày: “A, ngược lại ta thật muốn viết một phong thư, chúc mừng em họ của ta một chút.”
“Có gì tốt mà chúc mừng.” Hiên Viên Hối dường như nổi lên tâm chơi đùa, nắm ngón út Triệu Hủ tỉ mỉ vuốt nhẹ: “Triệu quý phi hậu sản vốn cũng không điều dưỡng cẩn thận, nghe nói hoàng đế quy thiên, lập tức xuất huyết đi theo, được phong làm Hiếu Mẫn thái hậu.”
Triệu Hủ ngẩn người, thấp giọng cười nói: “Phải rồi, nhìn như vậy về công về tư, ta và Vương gia đều phải túc trực bên linh cữu. Cho nên, bây giờ là tình huống thế nào? Đặng thái hậu làm Thái hoàng thái hậu, sau đó lâm triều chấp chính? Đặng Diễn phụ chính?”
“Không sai, bà ta hạ xuống ý chỉ, phong Đặng Diễn làm Thành vương, Đặng Cao làm Chiêu vương, hai tước đều là thân vương, Đặng Tường vẫn là Tuyên vương, thế nhưng từ quận vương thăng làm thân vương.” Hiên Viên Hối nhếch miệng: “Này vẫn chưa xong, Đặng Quan Tinh được phong Thế tử Chiêu vương, Đặng Phúc Vũ phong Thế tử Tuyên vương, Đặng Thừa Phong nhận tước tự vương, Gia vương “
Triệu Hủ có chút kinh ngạc: “Ồ? Triều ta quen dùng địa danh phong tước, không nghĩ tới Đặng thị phong vương lại dùng thụy hào. Ừm, ta ngược lại đã có chút minh bạch, Đặng Diễn là nhìn trúng Đặng Tường, tiện thể chọn trúng Đặng Phiên Vân, lúc này bỏ qua mình hắn.”
Ánh mắt Hiên Viên Hối có chút vô thần: “Ngày này đến cùng vẫn phải tới, trước trắng trợn chèn ép tàn hại Hiên Viên tôn thất, bây giờ lại đại phong họ Đặng, chỉ sợ còn kém vài bước cuối cùng.”
“Đặng Diễn đã nhận cửu tích*?” Triệu Hủ suy tư: “Bây giờ giới thanh lưu phản ứng như thế nào, có người tiến vào khuyên can?”
(*cửu tích là chín nghi lễ cao nhất của hoàng tộc quý tộc)
“Vương phi hỏi vô cùng hay.” Chương Thiên Vấn nói chen vào: “Từ tiên đế về sau, nghe nói Hàn Lâm cùng trường Thái học từ lâu mười không còn một
(ko đồng lòng?), hoặc là đi đường quan cầu, hoặc là bị gạt ra khỏi kinh, thậm chí dường như lúc trước đâm chết…”
Hắn dừng một chút, dường như nhớ không nổi tên người nọ, lại nghe Hiên Viên Hối trầm giọng nói: “Trần Nhuế Văn…”
Ba năm qua đi, sự khốc liệt lúc đó đã sớm bị đại đa số người quên, quên mất từng có một tiểu quan thất phẩm đẫm máu thềm ngọc, quên mất từng có nhiều hoạn quan dùng thân ngăn mũi tên như vậy, quên mất từng có nhiều kẻ sĩ khả sát bất khả nhục bị đình trượng đến chết như vậy, quên mất từng có người yên lặng không nói hai lời, cuối cùng bảo vệ di chiếu cùng sổ ghi chép sinh hoạt thường ngày.
Ai cũng có thể quên, nhưng Hiên Viên Hối lại không thể quên, không dám quên, cũng vĩnh viễn không quên.
Triệu Hủ giữ tay của y: “Nói cách khác triều chính trên dưới đều ngóng trông bọn họ làm như Nghiêu Thuấn?”
“Không sai.” Chương Thiên Vấn không hổ là người Thôi Tĩnh Hốt đề cử, không có cảm giác khiêm tốn chút nào: “Kỳ thực có thuộc hạ nghĩ, Đặng thái hậu… Không, hôm nay là Thái hoàng thái hậu, bà là con gái Đặng Diễn, nếu như Đặng Diễn đăng cơ, bà sẽ là công chúa, coi như Đặng Diễn chết rồi, Đặng Tường đăng cơ, bà cũng chỉ là trưởng công chúa, so với tôn vinh của Thái hoàng thái hậu, cách biệt không biết bao nhiêu, bà ta liệu có cam tâm?”
Hiên Viên Hối cười lạnh: “Đặng đảng bây giờ loại bỏ thiên tử chẳng khó khăn gì, huống hồ chỉ là một thái hậu? Đặng thái hoàng thái hậu này, không giống hoàng tổ mẫu của ta, bà ta có ngày hôm nay, toàn bộ là mượn thế của cô cô và phụ huynh, tự thân không chắc có bao nhiêu bản lĩnh. Bây giờ, chỉ sợ cũng đã là con rối.”
Triệu Hủ thấy sắc mặt y âm trầm, tựa như ưu lo, trong lòng biết nhất định là y mong nhớ Độc Cô thái phi, cũng không vạch trần, chỉ trầm ngâm nói: “Nhiều nhất hai tháng, Đặng Diễn tất sẽ có hành động. Thỉnh Vương gia hạ lệnh, ta lập tức chuẩn bị quân nhu, điều tráng đinh.”
Hiên Viên Hối cười: “Không cần hỏi ta, ngươi làm chủ.”
Triệu Hủ vẫn đứng dậy hành lễ: “Tuân mệnh.”
“Ta cho là…” Hiên Viên Hối chậm rãi nói: “Đậu Lập, nếu để cho ngươi đi nghĩa quân, ngươi mất bao lâu có thể lập uy dương danh?”
Triệu Hủ cắt ngang: “Ta nói rồi Trương Nhân Bảo giao cho ta xử trí, Vương gia chưa quên chứ?”
Hiên Viên Hối nhíu mày: “Mặc dù không biết vì sao ngươi để bụng đầu lĩnh tạo phản này như vậy, nhưng việc ngươi đề cập tới, ta tự nhiên nhớ tới rõ ràng, làm thỏa đáng, người đã áp giải đến, ngươi biết đi nơi nào tìm hắn.”
Người kia cũng đã ở chỗ Chỉ Cức: “Tạ vương gia thương cảm.”
“Giữa hai ta, còn đàm luận tạ ơn?” Hiên Viên Hối xoa ấn đường, mấy ngày này, sự tình đến nối tiếp nhau, còn cùng Triệu Hủ sinh hiềm khích, chỉ cảm thấy uể oải khó nói.
Triệu Hủ có chút không đành lòng mà nhìn y, nhớ tới năm năm này, y liên tiếp mất đi phụ hoàng, nhị hoàng huynh, hoàng tổ mẫu, đại hoàng huynh, bây giờ lại mất đi tam hoàng huynh, bất luận ân oán, làm sao có thể coi như không còn quan hệ huyết thống?
Trước khi y tìm được người thay thế phù hợp, nếu như mình cũng lạnh lùng đối đãi, thậm chí liều mạng vứt bỏ y mà đi, vậy cũng quá mức không có tình người…
Huống chi, Triệu Hủ tự Dương Quang, chính là dương quang khứ hối, lúc này mưa gió mịt mù, tiền đồ khó lường, chính mình không đứng bên cạnh y, còn có thể đi nơi nào?
“Ta thân kiêm Tư Đồ Túc Châu, nhất định phải vì vương gia phân ưu.” Triệu Hủ quét mắt nhìn quần thần dưới trướng: “Tạm thời Đặng đảng sẽ chưa làm khó dễ, chúng ta hay là đem lại trị, hộ ngân ra nói rõ trước.”
Dứt lời, hắn phân phó từng việc từng việc —— thổ địa, thuế phụ, chinh đinh, túc tham, bổ nhiệm và loại bỏ, hiển nhiên mấy ngày nay không phải là Túc vương phi đi du sơn ngoạn thủy, mà là Triệu Tư Đồ thể nghiệm và quan sát tình hình bên dưới.
Hiên Viên Hối liếc nhìn gò má trầm tĩnh của hắn liền yên lòng, thẳng thắn hơi khép hai mắt, thỉnh thoảng gật đầu.
Chính đang lúc nửa tỉnh nửa mê, lại cảm thấy đầu ngón tay hơi nóng, mới phát hiện Triệu Hủ không biết từ lúc nào đã đặt thêm chén trà nóng bên tay y.
Ấm vào trong tâm.