Ngụy vương Hiên Viên Hoàn trong Trung thu cung yến có ý đồ ám sát hoàng đế và thái hậu, Tuyên vương Thế tử Đặng Kinh Lôi phấn đấu quên mình, cứu giá mà chết, Hiên Viên Hoàn cũng bị đánh chết tại chỗ.
Hoàng đế chịu nỗi đau lớn, truy phong Đặng Kinh Lôi là Tửu Tuyền quận vương, đoạt tước thân vương của Hiên Viên Hoàn, vì đã chết nên lột da tróc thịt, bán hết cả nhà trên dưới, gặp được đặc xá cũng không tha.
Tuyên quận vương Đặng Tường hướng hoàng đế thỉnh chỉ, thỉnh phong con thứ Đặng Phiên Vân làm Thế tử, trên đồng ý, thương lão niên mất con, lại phong ấp lên gấp đôi.
Đại lý tự khanh kiểm tra hiện trường thảm án, ra kết luận, Ngụy vương Hiên Viên Hoàn cấu kết với phế Túc vương, lập mưu phản nghịch. Chúng thần lập tức dồn dập dâng thư, cầu triều đình vây quét Túc Châu, tập nã quy án tội nhân Hiên Viên Hối, gϊếŧ để bình dân phẫn, an dân tâm.
Giờ khắc này, tội nhân trong miệng bọn họ đang lẳng lặng phẩm trà.
“Năm đó săn được Bạch hổ, Vương gia đã nghĩ đến hôm nay?” Triệu Hủ mặt không đổi sắc nhìn Hiên Viên Hối.
Hiên Viên Hối thả chén trà xuống: “Ta từng muốn mưu một cớ danh chính ngôn thuận, nhưng hôm nay xem ra, không có khả năng lấy ngôi vị hoàng đế trong tay Hiên Viên Hân nữa, nếu là như vậy, chờ đợi thêm nữa cũng không ý nghĩa.”
Tuy tình thế như y sở liệu, nhưng không biết có phải nhớ tới đại ca đã ngã xuống hay không, sắc mặt Hiên Viên Hối cũng không vui mừng: “Bọn họ không phải là muốn tiêu hao hết lực lượng của ta cùng với triều đình, như vậy ta càng phải quấy đυ.c nước này, nước đυ.c mới dễ mò cá.”
Triệu Hủ nhíu mày: “Nhưng bởi vậy, bọn họ không phải càng có lý thanh trừ Túc Châu hơn?”
Không đợi Hiên Viên Hối trả lời, hắn nói thêm: “Không, bây giờ Hà Nam, Hà Bắc đang có nạn châu chấu…”
Bắt đầu từ tháng bảy, các quận huyện Trung Nguyên đều có nạn châu chấu, châu chấu che kín bầu trời bay qua ruộng nào ruộng ấy không thể thu hoach, xe ngựa cũng đi không được, trăm vạn sinh dân không biết làm thế nào, lưu lạc khắp nơi.
“Nếu như bây giờ bọn họ thảo phạt Túc Châu, vứt bỏ nạn dân không để ý, như vậy không thể tránh được một hồi dân loạn.” Hiên Viên Hối câu khóe môi: “Nếu như bọn họ toàn lực cứu tế, không tấn công Túc Châu…”
“Điện hạ sẽ không cho bọn họ cơ hội này.” Triệu Hủ trầm giọng nói: “Ta nghĩ điện hạ nhất định sớm có sắp xếp, buộc bọn họ không thể không xuất binh Túc Châu.”
Hiên Viên Hối rất có vài phần đắc ý nhìn hắn: “Bất kể như thế nào, Hiên Viên Hoàn chết trên tay Đặng thị, bộ hạ cũ của hắn còn có thể cống hiến cho Đặng thị? Tuy rằng Hiên Viên Hoàn nhờ Đặng thị mà lên, nhưng đến cùng cũng là binh lính dẫn theo mười mấy năm, hoặc là lưu lại chờ bị thanh toán, hoặc là thẳng thắn đầu quân cho Túc Châu, những người này chọn thế nào, căn bản không cần hoài nghi. Chỉ là, làm sao cho bọn họ không thể không công Túc Châu… Ta thật chưa nghĩ ra, còn muốn thỉnh Vương phi hiến kế.”
Triệu Hủ cười lạnh: “Chuyện lớn như vậy, thế mà trước khi ngươi động thủ chưa cùng ta thương lượng!”
Hiên Viên Hối cười làm lành nói: “Lúc trước nói muốn thỉnh ngươi xem trò hay, nếu như ta sớm nói, vậy vở diễn còn có ý gì?”
Trong lúc vô tình y khuấy lên động tĩnh lớn như vậy, nhưng trước mặt Triệu Hủ vẫn làm vẻ không biết xấu hổ, chỉ giỏi chơi xấu.
Lửa giận do bị lừa bỗng không lý do mà bị diệt sạch, đảo mắt đã là điềm nhiên vui mừng.
“Ngươi thực sự là, gan to bằng trời…” Triệu Hủ chắp tay đi vài vòng, bỗng nhiên nói: “Biện pháp cũng không phải là không có, chỉ là khó tránh khỏi độc ác, ta sợ cuối cùng tổn hại âm đức.”
Hiên Viên Hối cười lạnh: “Âm đức? Ta từ lâu đã không tin, nếu như thật có vật này, vậy vì sao hoàng tổ mẫu kia của ta lại một đời tôn vinh, sống thọ và chết tại nhà, mà phụ hoàng ta lại không thể sống thọ, chết oan chết uổng?”
“Không sợ tai vạ tới con cháu?” Triệu Hủ nhíu mày.
Hiên Viên Hối cười nhạt: “Tội gì phải vướng tay vướng chân vì một thứ chưa biết sẽ có hay không?”
“Đã như vậy.” Triệu Hủ trải giấy, viết chữ như rồng bay phượng múa: “E sợ lần này chúng ta phải động đậy không ít cọc ngầm, một là lệnh hai cọc ngầm của chúng ta tại Hà Nam, Hà Bắc che giấu tin tức này, hai là bảo người chúng ta tại Trung Thư tỉnh không dâng sớ thỉnh lệnh, hoặc là dứt khoát đổi, ba là để Nhu Nghi quận chúa và các nhân lực khác khuyên xuất binh.”
Hiên Viên Hối biến sắc, chậm rãi nói: “Mặc kệ lấy danh nghĩa gì, sai người đi giúp nạn thiên tai, tận lực ít liên lụy sinh dân.”
Triệu Hủ gật đầu: “Ngoài ra, bên Thôi Tĩnh Hốt chỉ sợ cũng phải nghĩ biện pháp chào hỏi.”
“Ngươi nói…” Hiên Viên Hối suy tư: “Người này có thể lôi kéo được không? Người này thông hiểu khôn ngoan, không đến nỗi một mực trung thành với Đặng đảng đi?”
Triệu Hủ cười cười: “Nếu như lúc trước không bị bức ép cưới Hiếu Huệ công chúa, ta thấy Thôi Tĩnh Hốt bây giờ vẫn trốn ở Bác Lăng quê nhà treo giá đấy, chỉ tiếc hắn và ta xui xẻo, đã sớm không có lựa chọn khác. Nhưng hắn với ta thật ra bất đồng, hắn còn có đường lui.”
“Chuyện này ngược lại cũng đúng, cưới vợ có thể bỏ vợ tái giá, còn lấy chồng lại chỉ có thể gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó.” Hiên Viên Hối trêu ghẹo: “Huống chi, em gái ngoan của ta còn cho hắn đội nón xanh, nam nhân phàm là có chút huyết tính, e sợ cũng sẽ không giảng hoà đâu?”
“Nhưng ngươi chớ quên, hắn rốt cuộc là Sĩ tộc, lấy hưng vong của dòng họ làm đầu mà suy tính.” Triệu Hủ vẫn có chút lo lắng: “Việc này quyết định bởi tình huống của hắn với Đặng đảng đến cùng như thế nào, mới có thể đặt cược Thôi Tĩnh Hốt.”
Hiên Viên Hối bĩu môi: “Ta thật ra lại không cảm thấy Thôi Trường Ninh đáng giá tốn tâm lực mời chào như vậy, Sĩ tộc khác nào có thể vượt qua Thập Cửu Lang? Ta nghĩ trong Đặng đảng, dù hắn được trọng dụng, chắc cũng không đến mức tâm phúc thủ cốt đâu?”
“Muốn thành đại sự, nào có ngại nhân tài nhiều?” Triệu Hủ tức giận: “Không nói những việc khác, chỉ nói thời gian xuất binh giúp nạn dân, nếu như Thôi Trường Ninh thuận miệng lắm lời một câu, bọn họ cảnh giác, việc này sẽ không thành được. Vương gia, ngươi cũng đừng quên, năm đó tâm tâm niệm niệm muốn kết hôn với người khác chính là ngươi, làm sao không quá mấy năm, bây giờ đã cảm thấy người ta không đáng cho ngươi phí tâm?”
Hiên Viên Hối sờ mũi: “Đều là chuyện từ lâu, khi đó chưa từng trải mới rơi xuống tình cảnh như thế, thôi, còn phải làm phiền Thập Cửu Lang chủ sự việc này?”
Thấy Triệu Hủ đáp lại, Hiên Viên Hối mới lấy ra cái hộp gỗ từ phía sau, cười híp mắt nói: “Mở ra nhìn xem.”
Triệu Hủ tiếp nhận, mở ra xem, là một cây tiêu, người làm ra nó hẳn đã tốn nhiều công sức, đánh bóng tạc lỗ đều tinh tế.
“Sinh nhật của ngươi cũng sắp đến rồi, đưa tầm thường vật khó tỏ tâm ý, hai ta một thể, cũng không cần giả tạo. Ta chỉ muốn làm chút đồ chơi nhỏ cho ngươi, ngươi có Bạch Tô Bạch Thược Bạch Hồ Bạch Chỉ, ta lièn dùng bạch trúc làm cho ngươi cây Bạch Tiêu, cũng coi như hợp hoàn cảnh. Nếu như ta không tại, ngươi cũng có thể thỉnh thoảng lấy ra nhìn hoặc thổi một chút, coi như thấy vật nhớ tình.”
Triệu Hủ thưởng thức bạch tiêu, thử âm thanh một chút, cũng không biết Hiên Viên Hối học được tay nghề từ đâu, âm sắc thật sự là cực chuẩn, bèn trực tiếp thổi.
Hiên Viên Hối ngưng thần lắng nghe, thấy là khúc Phượng cầu hoàng, không nhịn được mỉm cười, lòng càng chẳng biết vì sao mà mơ hồ ngọt ngào.
Hữu nhất mỹ nhân hề, kiến chi bất vong.
(có một mỹ nhân, gặp rồi khó quên)
Nhất nhật bất kiến hề, tư chi như cuồng.
(một ngày được gặp, lòng nhớ như điên)
Phượng phi cao tường hề, tứ hải cầu hoàng.
(phượng bay, bay qua bốn biển cầu hoàng)
Vô nại giai nhân hề, bất tại đông tường.
(đáng tiếc giai nhân chẳng ở tường đông)
Tương cầm đại ngữ hề, liêu tả trung tràng.
(dùng đàn thay chữ viết hết nỗi lòng)
Hà nhật kiến hứa hề, úy ngã bàng hoàng.
(lời hứa xưa an ủi ta bàng hoàng)
Nguyện ngôn phối đức hề, huề thủ tương tương.
(mong được hợp đức làm bạn trăm năm)
Bất đắc vu phi hề, sử ngã luân vong.
(nếu không được cùng bay ta sẽ buồn tới chết)
Phượng hề phượng hề quy cố hương, ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng….
(chim phượng, chim phượng về cố hương, ngao du bốn bể tìm chim hoàng)
___________________________
Tác giả có lời muốn nói: kỳ thực trình độ ra tay của Vương gia ngoan tuyệt hơn so với Vương phi cho nên mới có thể mượn đao đại ca đi gϊếŧ người, mới có thể mượn việc nạn dân tiến một bước kɧıêυ ҡɧí©ɧ dân loạn làm triều đình thất đức, cũng coi như tam quan bất chính đi
Ở Tô Châu không nghe được cảnh báo có chút không thích ứng. Lại nghĩ tới ngày hôm nay 79 năm trước
Đoạn thơ trên dịch linh tinh, đọc nghe sến quá