Đợi Năm Nào

Chương 2

Triệu Hủ đi theo lối tiểu hoàng môn

(cửa cung nhỏ)

ở phía sau, nhàn nhã đi bộ trong cấm cung như đi trong sân sau nhà mình.

Còn chưa tới thần điện, đã thấy Nghĩa công công canh giữ ở cửa, mặt tươi cười: “Triệu công tử, bệ hạ cùng Tứ điện hạ đang chờ ngài.”

“Ồ?” Triệu Hủ nhíu mày nở nụ cười: “Trước ngày đại hôn tân nương có thể nhìn thấy tân lang sao? Việc này e sợ không hợp với đạo lý đi? Công công có nghĩ ta nên tìm cái mành mũ che mặt lại không?”

Nghĩa công công khổ sở nói: “Triệu công tử chớ chê cười, hay là cứ vào đại điện trước đã, hai vị chủ nhân đã đợi một lúc rồi.”

“Không nhịn nổi muốn gặp đến vậy?” Nở một nụ cười không rõ ý tứ hàm súc, Triệu Hủ ngẩng đầu đi vào, ở trong điện đoan đoan chính chính dập đầu hành lễ: “Học sinh Triệu Hủ bái kiến bệ hạ, Tứ điện hạ.”

“Miễn lễ.” Giọng nói của hoàng đế không cao, mơ hồ mang theo chút uể oải.

Triệu Hủ đứng thẳng người, cúi đầu nhìn mũi chân.

“Nghĩa công công, ngươi cũng lui ra đi.”

Theo tiếng loạt xoạt, hoạn quan cung nữ xung quanh đều dồn dập lùi ra, chỉ còn lại ba người bọn họ ở trong đại điện trống trải tịch liêu.

“Triệu Hủ, ngươi hận trẫm không?” Hoàng đế biết rõ còn hỏi.

Triệu Hủ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hoàng thượng: “Lôi đình mưa móc, đều là quân ân, học sinh làm sao lại hận, làm sao lại dám hận?”

Tứ hoàng tử ngồi bên tựa hồ bật cười một tiếng, tiếng cười rất ngắn, Triệu Hủ không có cách nào nghe rõ được thanh âm của y.

“Huống chi, bệ hạ chưa đẩy việc này thành ý chỉ của thái hậu, đối với học sinh như vậy là thành thật với nhau, học sinh còn cảm kích không kịp, làm sao có thể sinh lòng oán hận đối với quân thượng?”

Hoàng đế bị nghẹn, rồi từ từ nở nụ cười:”Không nghĩ tới trẫm tìm cho mình một con dâu miệng lưỡi bén nhọn như vậy.”

Triệu Hủ nhìn khuôn mặt rồng sớm già nua của hoàng đế, chẳng biết vì sao, tất cả hoang mang cũng tùy theo mà tán, cùng bật cười: “Mạnh mẽ thì quản gia tốt hơn.”

Hoàng đế cười vang, nói với Tứ hoàng tử: “Phụ hoàng cho ngươi ba người để chọn, chính ngươi chọn Triệu Thập Cửu, không trách phụ hoàng.”

Triệu Hủ lúc này mới ra vẻ như vừa lưu ý tới, làm càn mà đánh giá Tứ hoàng tử vài lần.

Tứ hoàng tử thu về sự tức giận trong mắt: “Tạ ơn phụ hoàng ban hôn, có vợ hiền như vậy, sợ gì đại nghiệp không thành.”

Y chỉ là một đứa nhỏ choai choai, giọng nói thời kì vỡ giọng có phần trộn lẫn giữa âm thanh của thiếu niên và thanh niên, thấy Triệu Hủ tập trung nhìn mình không tha bèn ngẩng đầu lên nhìn thẳng sang —— da trắng hơn tuyết, đồng sắc xanh thẳm, mũi cao mắt sâu.

Triệu Hủ rất không đúng lúc mà nghĩ tới câu thơ của tiền nhân:”Hồ cơ mạo như hoa, đương lư tiếu xuân phong*”. Nhìn về phía Tứ hoàng tử càng là cân nhắc.

(*Tạm đoán bừa là: Cô gái người Hồ dung mạo đẹp như hoa, nụ cười như mang theo gió xuân)

Hoàng đế đúng lúc mở miệng: “Trẫm đã quyết ý phong Tứ hoàng tử làm Túc vương, đại hôn xong lập tức tựu phiên.”

Triệu Hủ thu ánh mắt về, cau mày nói: “Thế tổ huấn nói rõ, về sau không được có thêm hoàng tử tựu phiên, chỉ được nhận đất lĩnh phong ở xa hưởng tôn vinh cùng thuế má. Nếu như có người tóm chặt này điểm không tha, chỉ sợ là bệ hạ cũng không thể ra sức…”

Tứ hoàng tử nhàn nhạt nói: “Phụ hoàng tuân theo lời huấn của thái hậu lập Tam hoàng huynh làm thái tử, thái hậu thương cảm lòng phụ hoàng luôn thương nhớ mẫu phi, nên ngoại lệ chấp nhận cho ta ra phiên, quân vụ ở Túc Châu vẫn do An Tây Đô hộ phủ quản chế.”

Triệu Hủ bỗng nhiên tỉnh ngộ, Tứ hoàng tử có gia mẫu là tộc Hồi Hột định cư gần An Bắc Đô hộ phủ, cách Túc Châu khá xa, còn An Tây Đô hộ phủ tựa hồ thuộc Đặng đảng, nhìn bề ngoài thì thấy Tứ hoàng tử như độc chưởng một châu, có thể so với Lũng Tây vương, Lâm Truy vương ngày xưa, nhưng thực ra khác nhau một trời một vực.

Phiên vương không có binh quyền, trên danh nghĩa chỉ có đất phong, đâu khác gì phú gia phú ông?

“Triệu Hủ.”Hoàng đế chậm rãi bước xuống thềm ngọc, cách hắn năm bước thì đứng lại: “Thời điểm tuyên chỉ, trẫm đã cho ngươi cơ hội lựa chọn, ngày đại hôn đã được ấn định vào mười ngày sau, ngoại trừ tận tâm phụ tá hoàng nhi, ngươi không còn lựa chọn khác.”

Triệu Hủ nhấc vạt áo lên, quỳ thẳng tắp trước mặt hoàng đế: “Sinh con dưỡng cái, quản lý nội vụ, thứ cho học sinh không thể ra sức. Nhưng nếu là chỉnh đốn càn khôn, giúp đỡ triều cương, học sinh vạn tử không chối từ!”

“Từ xưa đến nay, cả nhà Triệu thị đều là trung thần.” Hoàng đế than thở.

Tứ hoàng tử cười cực nhẹ: “Tai vách mạch rừng.”

“Vậy thôi.” Hiển nhiên Hoàng đế khá là dung túng đối với đứa con trai này, coi như không nghe thấy mấy từ y vừa nói: “Cảnh “xuân” vừa vặn, hai người các ngươi cũng không phải nam nữ cần giữ lễ trước ngày cưới, không bằng đi dạo bên trong Ngự Uyển một chút đi.”

“Đúng vậy.” Tứ hoàng tử đáp lại, nắm ống tay áo của Triệu Hủ kéo đi ra ngoài.”Thập Cửu Lang, đi theo ta.”

Triệu Hủ để mặc y lôi kéo, cười nói: “Điện hạ chậm một chút, thân thể ta mềm mại kiều yếu, không đi nhanh được.”

Tứ hoàng tử run rẩy: “Tên ta có một chữ Hối, ngươi có thể gọi thẳng tên huý hoặc gọi ta tứ lang.”

“Tứ điện hạ, lễ không thể bỏ.”

Hai người đi tới Bồng Lai Các, Hiên Viên Hối chọn một gian các không người xây trên mặt nước, buông hắn ra đứng chắp tay, mặt âm trầm không thôi:”Ngươi là người thông minh, ta cũng không vòng vo với ngươi, ngày hôm trước, Lang Gia vương đã bị đưa vào ngục, ngươi có biết không?”

Triệu Hủ sững sờ, cũng ngưng trọng: “Nếu như thần nhớ không lầm, hình như ba năm trước Kim Thành vương cũng bị giáng tội xong xử tử, tước quốc đoạt vị.”

Hiên Viên Hối gật đầu: “Chính là vậy, hơn nữa trong thời gian thượng triều vài ngày trước, liên tiếp có người kết tội tôn thất, điều này không khỏi làm cho người khác suy nghĩ.”

“Ý Điện hạ là, tai họa Lữ thị?” Triệu Hủ âm thầm rùng mình.

(Lữ hậu hay Lã hậu can dự triều chính thời Hán, quyền ngang hoàng đế)

“Phụ hoàng vội vã cho ta tựu phiên, chủ yếu không phải muốn mưu đồ đại nghiệp gì, người sợ nhất chính là huyết thống hoàng thất bị đoạn tuyệt, ta đi Túc Châu, trời cao hoàng đế xa, chỉ cần Đặng thị không đến mức không nể mặt mũi thì có thể bảo toàn cho ta một mạng.”

“Huống hồ từ Túc Châu đi tới cung điện của tộc Hồi Hột, cố gắng đi càng nhanh càng tốt chỉ mất năm ngày.” Triệu Hủ suy tư. “Nhưng nếu điện hạ cưới ta, trước khi hoà ly

(li dị)

chính là chú định vô hậu

(không con nối dõi).”

Hiên Viên Hối giương mắt nhìn hắn, cười nhạo nói: “Ngươi là một đại nam nhân, cũng không phải định làm Vương phi cho ta thật chứ, để ý cả chuyện thứ tử thứ nữ?”

Không quản là thật hay là giả, việc liên quan đến màu sắc cái mũ trên đầu, nam nhân nào thật không thèm để ý?

Triệu Hủ khoát khoát tay: “Tuy chỉ là gặp dịp thì chơi, nhưng ta cũng không thể để bản thân mang danh ngự phu vô phương, trị gia vô năng

(không thể giữ chồng, không biết quản lý gia đình)?

Huống chi, điện hạ cưới nam thê, cũng coi như là một

việc lớn trong hoàng tộc, ta đoán một chút, không biết thánh thượng đã giải thích với thái hậu như thế nào? Tình đầu ý hợp, không quân không cưới? Nếu như nạp thêm tiểu thϊếp quá nhanh, sinh thêm thứ tử, chẳng phải là lộ ra giả tạo quá mức?”

Hiên Viên Hối nhíu mày, qua một khắc chậm rãi mở miệng: “Ta hiểu, nhưng phía ngươi chẳng phải cũng vậy.”

Hai người nhìn nhau nở nụ cười, trong lòng mỗi người mang ý xấu riêng.

“Chuẩn bị một chút đi, mười ngày nữa đại hôn, sau ngày đại hôn, bái kiến phụ hoàng, thái hậu, hoàng hậu xong, chúng ta sẽ trực tiếp khởi hành.”

Triệu Hủ nhếch miệng: “Không thể đợi được đến vậy, điện hạ không sợ gặp trở ngại trên đường đi sao?”

Hiên Viên Hối tiện tay bẻ một cành liễu mà khua: “Đánh thép thừa lúc còn nóng, chính là lúc này, bọn họ mới không dám vọng động. Triệu Hủ…”

“Hử.”

Hiên Viên Hối hít sâu một hơi: “Ngày sau đại nghiệp nếu thành, ta nhất định sẽ không phụ ngươi. Ngươi cố gắng nhẫn nại mấy năm, sau này tước vị quyền thế, nhà đẹp mỹ nhân xác định sẽ không thiếu phần.”

Nhìn y nhẹ như mây gió, nhưng ngón tay nắm chặt cành liễu.

Triệu Hủ hạ mi mắt, khom người làm lễ: “Thần xác định toàn lực phụ Tá điện hạ, tới chết mới thôi!”

Hiên Viên Hối thả lỏng ngón tay, tùy ý ném cành liễu vào mặt ao sóng gợn lấp lánh.

“Không thể tốt hơn.”