Xuyên Việt Thành Trúc Mã Pháo Hôi Của Vạn Nhân Mê

Chương 17: Cùng bàn

Lớp 10A1 nằm trên lầu sáu, lúc Tống Dụ cùng Mã Tiểu Đinh bước vào, trong phòng học đã ồn ào náo nhiệt, ngồi đầy người.

Quyển sách ‘Sự khống chế ôn nhu’ có giới thiệu qua lớp này, hoặc là thành tích cực cao, hoặc là không giàu cũng phú quý.

Rất nhiều người đã quen nhau từ cấp hai, ngồi cùng một chỗ, các nữ sinh ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp, các nam sinh cũng là một thân hàng hiệu.

Nhìn khí chất, nhìn quần áo liền có thể phân ra ba bảy loại người chỉ với một cái liếc mắt.

Những học sinh dựa vào thành tích học tập tiến vào hầu hết đều ngồi trong góc, còn chưa bắt đầu học kỳ trên bàn đã chất một chồng sách thật dày, đeo mắt kính, quần áo sạch sẽ lại mộc mạc, vẻ mặt có chút câu nệ xấu hổ, trong hoàn cảnh náo nhiệt này dường như có mấy phần không phù hợp.

Mã Tiểu Đinh tại trường trung học Thực Nghiệm rất nổi danh, cái đầu đinh nghênh ngang, có không ít người nhận ra y.

Hiện tại lại thấy y đi theo sau một thiếu niên vẻ ngoài đẹp trai, nhất thời bầu không khí trong phòng học trở nên hơi vi diệu một chút.

Tống Dụ phóng tầm mắt xuống, ở vị trí cạnh cửa sổ sau của lớp học, cậu nhìn thấy quyển sách mà Tạ Tuy đã nói với cậu, nhưng người thì bây giờ không có ở đây.

Tống Dụ liếc mắt một cái: “Ngồi ở đó đi.”

“Không có vấn đề, tôi nghe theo Dụ ca.”

Mã Tiểu Đinh nghe theo lời dặn dò của ông già nhà mình, đương nhiên là muốn bám dính lấy Tống Dụ.

Hơn nữa, y cũng rất quý mến Tống Dụ – gia thế của cậu tốt hơn so với bất cứ ai y quen biết từ nhỏ tới lớn, lại không có một chút tự cao, toàn tâm toàn ý đặt lên việc học, thật là một cậu bạn phú nhị đại nỗ lực khắc khổ, thả like cho Dụ ca.

Trong phòng học, không thiếu tầm mắt nữ sinh lượn lờ về hướng này, thần tình ngời sáng, dùng di động nhắn tin trong nhóm chị em.

[Hôm nay là ngày gì thế này? Diễm ngộ của ngày khai giảng ư? Người thứ hai rồi nha.]

[Người quang minh chính đại không nói chuyện mập mờ. Các chế, mị muốn nói chuyện yêu đương với cậu í.]

[Người nào?]

[A! Một! Trong! Hai! Ai! Cũng! Được! Người đầu tiên thì đẹp muốn rụng tim, lấy làm chồng tui, người thứ hai thì chói mù mắt, lấy làm tri kỉ của tui, tui cảm thấy không có vấn đề *nhe răng*]

[Bà nội bà nằm mơ à. Tỉnh lại đi nha. Làm gì cũng phải chia cho tui một người *hài hước*]

[Không đúng, đợi đã, vị trí soái ca số hai ngồi có chút kỳ quái nha.]

[Oimeoi! Cậu í ngồi xuống bên cạnh soái ca số một!]

[Tui viên mãn rồi các chị em à, hí hí hí, nam nhân tui không lấy được thì nữ nhân khác cũng đừng hòng đoạt. Soái ca nên ở bên cạnh soái ca.]

[Mụ hủ nữ rác rưởi mau cút khỏi group chat. Bà muốn bị đá ra sao? *đao* *đao* *đao*]

[Con trai ngoài đời đều dối trá, không bằng theo bước chân tui yêu Dụ ca. Hãy trải nghiệm tình yêu online đơn thương độc mã, anh nguyện đánh em nguyện chịu. *đầu chó*]

[Đơn thương độc mã, anh nguyện đánh em nguyện chịu, hahahahahaha, đúng là Dụ ca của tui rồi.]

[Dụ ca: Đừng nha em gái, tôi không rơi vào bẫy của em đâu.jpg]

‘Tra nam Dụ ca’ hiện tại bước qua chỗ ngồi của Tạ Tuy, ngồi xuống bên cạnh cửa sổ.

Lưng dựa vào tường, trước đây lúc cậu còn đi học, đây chính là vị trí VIP của mấy đứa học ngu.

Đi học thì nằm ngủ, giờ tự học buổi tối thì chơi điện thoại di động, thiên thời địa lợi nhân hòa.

Mã Tiểu Đinh đương nhiên là ngồi đằng sau cậu, đối với môi trường mới tràn ngập hiếu kỳ cùng chờ mong.

Y phấn khích rục rà rục rịch, còn cực kỳ nhiệt tình lên tiếng chào hỏi cậu bạn cùng bàn của mình, “Này.”

Cậu nam sinh tóc húi cua đeo kính đen: “…”

Ôi trời, đây không phải là tên giáo bá của trường trung học Thực Nghiệm bọn họ trước đây à?

Bàn tay cầm bình nước của nam sinh run một cái, khóc không ra nước mắt: “Chào… chào Mã ca.”

Mã Tiểu Đinh hết sức vui vẻ, chỉ muốn tạo mối quan hệ tốt với bạn cùng bàn: “Đừng đừng đừng, anh em tốt đừng khách khí, ông gọi tôi là Tiểu Đinh là được rồi.”

Cậu nam sinh nho nhỏ khổ tâm khó nói được: “Chào Mã ca.”

Tống Dụ sau khi ngồi xuống, tâm tình không hề bình lặng.

Hiện tại, đầy đầu cậu đều là ‘ước hẹn kiểm tra tháng’ với Tống tổng, sự ồn ào xung quanh cũng không thể quấy rầy trái tim học tập của cậu. Cậu lấy đề thi với bút viết, tiếp tục chiến tranh cùng bốn anh em nhà sin, cos, tan, cot.

Cứ như vậy, trong nháy mắt, phòng học đột nhiên yên tĩnh vài giây, vì thiếu niên đẹp trai ngồi bên cạnh cửa sổ vừa tiết tự học thứ nhất đã múa bút thành văn.

Ánh đèn rải xuống trên mặt cậu, như mang theo một vầng sáng ôn nhu, giống một tấm kính lọc.

Tạ Tuy cầm một tờ bản thảo từ văn phòng trở về, điều đầu tiên nhìn thấy chính là đôi gò má của Tống Dụ đang yên tĩnh làm bài tập bên cạnh chỗ ngồi của hắn.

Lông mi thật dài buông xuống, da dẻ trắng đến chói mắt, cầm lấy bút chăm chú suy nghĩ.

Ngoan ngoãn tới mức… khiến lòng người ngứa ngáy.

Đôi con ngươi đen nhánh của Tạ Tuy trầm lại. Hắn ở lại thành phố C, yên phận làm một học sinh trung học, về mặt nào đó thì sự tồn tại của Tống Dụ cũng đã chiếm một nửa lý do.

Đôi chân dài sải một bước, đặt tờ bản thảo của bài phát biểu lên trên bàn.

Tống Dụ nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu: “Cậu rốt cuộc trở lại rồi.”

Tạ Tuy ấn ngón tay lên bàn, cười nhạt: “Ừ.”

Tống Dụ cầm bài thi trong tay đưa qua chỗ hắn, “Mau, nói cho tớ biết tại sao cái góc kia lại là 135 độ.”

Tạ Tuy: “…”

Thế là hắn vừa ngồi xuống đã bị Tống Dụ không kịp chờ đợi kéo vào thế giới hàm số và lượng giác của cấp ba.

Điều này đối với Tạ thiếu kiếp trước tốt nghiệp trường đại học danh giá, trở về nước trực tiếp tiếp quản tập đoàn tài chính Tạ thị mà nói, cũng thật sự là một loại trải nghiệm mới lạ.

Hắn tiếp nhận cây bút dưới tầm mắt nóng bỏng của Tống Dụ, suy nghĩ một chút, mang theo hàm xúc không rõ mà cười: “Tống Dụ, đã rất lâu tôi không giảng bài cho người khác.”

Hoặc là, chưa từng bao giờ.

Tống Dụ nghĩ thầm, tôi hiểu rồi, số phận bi thảm của cậu tôi đều hiểu. Nhưng hiện tại quan trọng là… cái góc kia tại sao lại là 135 độ.

“Hay là cậu xem qua phần tính toán của tớ trước, tớ tính kiểu gì cũng ra 45 độ.”

Cậu vừa xích lại gần hắn liền ngửi được một mùi hương khó diễn tả, nhẹ nhàng lại khoan khoái sạch sẽ, như dầu gội đầu.

Tạ Tuy nhận lấy cây bút, hơi ngẩn người.

Hắn không hề có bất kỳ kinh nghiệm giảng bài gì, chỉ có thể xem Tống Dụ như đối thủ trên bàn đàm phán.

Sau khi nhìn qua bài giải của Tống Dụ, hắn cảm thấy —

Đối thủ này khó giải quyết chưa từng có.

“Đây là công thức cậu tự chế à?”

“Lối suy nghĩ của cậu ghê thiệt, người bình thường cũng không dám nghĩ như vậy.”

“Cậu thật sự học qua cấp hai rồi hả?”

Thanh âm thiếu niên thanh lãnh, hững hờ phát ra, như là mũi tên đâm xuyên qua tim.

Tống Dụ: “…”

Đờ mờ cậu!

Tên này không còn là thiếu niên ngoan ngoãn thẹn thùng ở Lâm Thủy nữa!

Tạ Tuy nhìn thấy Tống Dụ rũ mắt, hiện ra thần sắc buồn bã tang thương mà ngây người thì điều chỉnh lại giọng điệu, nói: “Bất quá, giải đến đây cũng không vô dụng.”

Lỗ tai Tống Dụ động đậy, sự tự tin do bị đả kích dường như được cải tử hồi sinh.

Tạ Tuy bảo: “Ít nhất thì bài giải của cậu cũng lọt hết mấy cái bẫy giấu trong đề bài, không dễ dàng chút nào.”

Tống Dụ không thể nhịn được nữa, tay đè lên bàn, sự phẫn nộ đến từ một bạn nhỏ học dốt vô năng bùng phát: “Tớ chỉ cần cậu nói cho tớ biết tại sao lại là 135 độ! Cậu vào chủ đề chính có được hay không!”

Tạ Tuy cong khóe môi, thu lại sự ác ý thú vị của mình, tay cầm bút viết ba dòng công thức xuống giấy.

“Làm như vầy, 135 độ.”

Cơn tức giận của Tống Dụ học dốt qua đi rất nhanh, yên tĩnh tiếp nhận đề bài, thành thật tự mình cầm số liệu đi tính.

Mà bọn Mã Tiểu Đinh cùng Hề Bác Văn ngồi đằng sau bọn họ đã mắt trừng lớn, cằm sắp rớt xuống đất.

Sau khi cùng giáo bá cấp hai trò chuyện một lúc, Hề Bác Văn cũng không còn câu nệ như trước nữa, chậm chạp hỏi: “Dụ ca của ông thích học như vậy hả?”

Mã Tiểu Đinh bị bầu không khí hài hòa giữa Tạ Tuy và Tống Dụ làm cho hết hồn, nhưng đối với chuyện Tống Dụ thích học cũng không ngạc nhiên, lẩm bẩm: “Tất nhiên là vậy rồi, Dụ ca chính là người vừa đến thành phố C đã chạy đi mua sách giáo khoa.”

Ánh mắt của Hề Bác Văn tỏa sáng: “Oa! Thế Dụ ca ở thành phố A khẳng định cũng là một học bá.”

Tống Dụ cuối cùng tính ra đáp số 135, cực kì vui vẻ.

Tâm tình chuyển biến tốt đẹp, lại nghe được đằng sau đang nói về mình, cậu xoay bút một cái, quay đầu lại lạnh nhạt nói: “Các cậu nói gì tôi đấy?”

Mã Tiểu Đinh lập tức nhắc lại lời của bạn cùng bàn của mình: “Cậu ấy nói cậu ở thành phố A nhất định là một học bá.”

Tống Dụ giật giật môi dưới. Học bá 350 điểm, không dám nhận.

Nhưng mà ánh mắt cậu nhóc Hề Bác Văn nhìn về chỗ cậu lại lóe sáng sự sùng bái.

Tống Dụ trong lòng chậc một tiếng. Dụ ca từ trước tới giờ thua người không thua trận*, trước tiên cứ nhận bừa đã.

*Dù bạn có kém cỏi thế nào cũng phải cố hết sức, không thể để người ta xem thường, phải tự động viên bản thân

“Cũng tạm thôi, thi chuyển cấp còn chưa được 800 điểm, không thể xem là học bá.”

Mã Tiểu Đinh: “Oa!!!”

Hề Bác Văn: “Oa!!!”

Tạ Tuy cười mà không cười, khóe môi cong lên.

Còn chưa được 800 điểm.

Dụ Dụ à, cậu thi đạt nổi 400 điểm sao?

Hề Bác Văn cấp hai có biệt hiệu mọt sách, đối với học bá liền có một sự sùng bái trời sinh, kích động đến cả mặt đỏ ửng: “Điểm chuẩn của thành phố A cũng là 850 giống chỗ bọn tôi đi! Dụ ca cậu cũng quá tuyệt vời! Kém bao nhiêu vậy! 780 mấy?”

Tống Dụ ho một tiếng: “Kém một chút. Thôi đừng nói nữa, đều là chuyện thương tâm.”

Mã Tiểu Đinh cũng tràn đầy phấn khởi: “Dụ ca được 700 mấy điểm thế!”

Tống Dụ: “Đã bảo là chuyện thương tâm rồi, không muốn nhắc lại.”

Kém một chút là 800.

Đừng hỏi, hỏi nữa cũng là kém một chút thôi!

Kém 400 điểm cũng là một chút!

Hề Bác Văn thổn thức không ngớt, chỉ coi đây là nội tâm ưu thương của học bá, ngóc mặt hỏi: “Thế Dụ ca đến thành phố C này là muốn tranh vị trí top 10 thành phố ư?”

Tống Dụ giả bộ làm học bá đến nghiện, dựa lưng ra sau, xoay bút cười: “Nào chỉ là top 10, tôi muốn đạt hạng nhất cơ.”

Hề Bác Văn lần thứ hai: “Oa!!!”

Mã Tiểu Đinh tuy rằng phi thường tin tưởng thiếu gia nhà mình nhưng vẫn cảm thấy cảnh tượng này quá xấu hổ, kéo kéo ống tay áo Tống Dụ, nhỏ giọng nói: “Dụ ca, cậu đừng nói lớn tiếng như vậy nha, thủ khoa đang ngồi ngay bên cạnh cậu đó.”

Tống Dụ xì một tiếng, thu cây bút lại, quay đầu nói với Tạ Tuy: “Tớ muốn thi đạt hạng nhất.”

Cặp mắt đào hoa của Tạ Tuy cong lên, ôn nhu bảo: “Được.”

Tống Dụ: “Tớ sắp vượt qua cậu rồi đó, cậu có sợ không?”

Tạ Tuy thuận theo dòng nước, nhàn nhạt nói: “Sợ.”

Hề Bác Văn còn chưa kịp hoàn hồn khỏi sự hoảng hốt khi biết thủ khoa đang ngồi ngay trước mặt mình đã bị hành động của Tống Dụ làm cho hồn bay phách táng.

Mã Tiểu Đinh cũng vậy, “…”

Thiếu gia, cậu đây có phải là hơi bị lỗ mãng không?

Trong lúc bọn họ khϊếp sợ im lặng, Tống Dụ lại khí định thần nhàn.

“Thấy chưa, tôi nói sẽ cố gắng, ngay cả thủ khoa còn sợ, các cậu thì sao?”

“…”

Mã Tiểu Đinh cùng Hề Bác Văn còn có thể nói gì nữa.

“Sợ sợ sợ sợ sợ.”

Tổ tông cậu vui vẻ là được rồi.

Với lại, tại sao y luôn cảm thấy bầu không khí giữa Dụ ca nhà y với Tạ Tuy! Phi thường kỳ quái nha! Giảng bài mà giống như ân ái vậy!

Là vì suy nghĩ của thẳng nam vô tội y đây quá bậy bạ sao?