*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Miri
- -------------
Xe ngựa Lý Yên không nhanh không chậm chạy dưới màn đêm, phía sau là một dải ngân hà sáng rực rỡ. Thình lình xảy ra gió đêm điên cuồng gào thét, ùa vào trong xe qua cửa sổ bị hở. Gió thổi đuốc đèn, khiến cho tâm lửa run lên rồi tắt.
Trong lúc ánh đuốc bị dập tắt, màn xe nhấc lên, một cái bóng bay vào.
Lý Yên chưa ngẩng đầu, không cần dùng đôi mắt xem cũng biết người đến là ai. Hồi ban ngày hôm nay, lúc tiểu tư kia vô tình tới ngay lúc hắn yêu cầu Trình Tàng Chi đưa minh bài, hắn đã biết Nhan Tuế Nguyện sẽ đến.
"Nhan thượng thư." trong tầm với của Lý Yên có đặt một án thư, hắn rót một tách trà để ra ngoài, "Đêm tối đi xe, ngươi tất nhiên đang mệt mỏi, không ngại uống trước một tách trà thơm giải khát."
Hắn vô cùng thoải mái đưa tách trà, Nhan Tuế Nguyện lại là rũ mắt coi thường tách trà đặc kia. Giọng nói không mang cứng nhắc như cũ, mà là mang theo bụi gai kim nhọn, "Thỉnh Vương gia giao ra minh bài."
Lý Yên cười khẽ một cái, cố gắng cúi đầu không cho Nhan Tuế Nguyện thấy hắn đang cười. Chờ tới lúc hắn miễn cưỡng nhịn xuống ý cười rồi thì mới thong thả ung dung ngẩng đầu nhìn Nhan Tuế Nguyện, giọng điệu vô cùng hứng thú: "Tiểu vương vốn chỉ là đột ngột nảy ra ý tưởng thú vị, lại không ngờ Nhan thượng thư thật sự không màng cái gì mà mạnh bạo xâm nhập vào xe của tiểu vương về đêm. Thật là khiến cho tiểu vương ——" đầu lưỡi đảo mấy vòng, "chấn động tâm can đấy......"
Tất nhiên là cũng càng mở rộng tầm mắt.
Nhan Tuế Nguyện duỗi hai tay vuốt thẳng tay áo, rồi sau đó chắp hai tay ra trước người hành lễ, "Thỉnh Vương gia giao ra minh bài, nếu không, thần sẽ phải mạo phạm Vương gia."
Đường cong bên cánh tay phải hiển nhiên sẽ thẳng hơn bên kia, bởi vì trong đó cất giấu kiếm Vô Yên.
Lý Yên tất nhiên phát giác ra tay áo phải có gì đó kỳ lạ, trong lòng càng cảm thấy thú vị hơn. Nhưng mà Lý Yên vẫn chưa xác định được rốt cuộc Trình Tàng Chi lấy minh bài của Nhan Tuế Nguyện bằng cách nào, chỉ đành úp mở nói: "Nhan thượng thư, làm sao minh bài này có thể vào tay Trình tiết độ sứ——", trong lời có muôn vàn ý nghĩa, không rõ ràng, "Nếu Nhan thượng thư muốn lấy minh bài của mình về như vậy, tại sao một hai phải chờ tiểu vương giao dịch xong với Trình tiết độ sứ để lấy minh bài, mới đến đòi lại?"
Giọng nói rõ ràng vô cùng, còn vang động hơn cả tiếng gõ mõ báo giờ thức dậy cho bá tánh, cũng kéo dài hơn cả tiếng chuông tháp nơi sơn cốc cổ kính.
Nhan Tuế Nguyện sợ hãi bị Lý Yên bóc trần.
"Hay là minh bài của Nhan thượng thư chỉ có thể đưa cho Trình tiết độ sứ, những người khác không thể giữ?"
Lý Yên không chút do dự bóc rớt tầng áo ngụy trang cuối cùng của Nhan Tuế Nguyện. Lời nói của hắn khiến cho dung nhan nghiêm túc, ôn nhã của Nhan Tuế Nguyện sinh ra lệ khí. Rõ ràng là đang thẹn quá thành giận.
Một tiếng thở dài, dù sao Lý Yên cũng tự biết là tùy tùng của hắn không thể đấu lại được Nhan Tuế Nguyện. Hắn thở dài một hơi, đưa minh bài ra.
Nhan Tuế Nguyện lập tức vươn tay, nhưng lúc sắp đυ.ng vào minh bài thì đột ngột khựng lại.
Lý Yên đáp lại động tác của y bằng lời nói, một lời một chữ đều mang ý vị khác, "Nhan thượng thư cũng đã nhìn ra đúng không?"
"Minh bài này là giả."
"Ngọai trừ cái mà tiểu vương thấy ở vườn trúc nhỏ kia là thật, minh bài trao đổi đến tay tiểu vương, là đồ giả."
Vẻ mặt Nhan Tuế Nguyện mờ mịt, chậm rãi thu về cái tay cứng đờ. Y nhìn chăm chú vào minh bài đang lơ lửng trên không hồi lâu, cuối cùng xác định —— đúng như Lý Yên nói, là đồ giả.
Minh bài của y cũng không bóng loáng như vậy, ở chỗ dây xích nối với minh bài có vài đường khắc bạc nhỏ. Cái ở trong tay Lý Yên không có, mà là hoàn toàn bóng lưỡng.
"Nhan thượng thư, so với ngươi nghĩ, Trình Tàng Chi còn không màng hiềm khích, thật lòng thích ngươi hơn.", thanh âm Lý Yên rất bình đạm, không mang theo bất luận cảm xúc cá nhân nào, chỉ đơn giản đánh giá.
Nhan Tuế Nguyện siết nắm tay trong tay áo, trên mu bàn tay giấu kín đã nhô lên gân xanh. Sắc mặt y vẫn không chịu tiết lộ một chút nỗi lòng nào, chỉ là nói: "Thì sao? Ta với hắn, rốt cuộc vẫn có sinh tử hai tộc, mấy vạn anh linh ngăn giữa."
Trình Tàng Chi và Nhan Tuế Nguyện, thứ khiến họ cách nhau không phải là núi sông có thể vượt bằng sức người, mà là vong hồn che trời lấp đất. Máu xương cố nhân lấp đầy sông Vong Xuyên, xếp hàng uống canh Mạnh bà, đầy nghẹt cầu Nại Hà.
Lý Yên đáp lời, tiếng cười nhẹ nhàng thanh thoát, "Không oán không thù, ân sâu như biển thì sao?"
Mây khói lượn lờ trong mắt Nhan Tuế Nguyện, nghe Lý Yên nhẹ giọng kể: "A Vãn ở với ta lâu nay, đã là ân huệ. Mấy năm nay, nếu không có a Vãn ở bên, ta sợ là đã không sống nổi một khắc nào. Mặc dù không tự sát, cũng sẽ tự tra tấn chết bản thân. Nhưng dù vậy, rốt cuộc ta cũng phải cô phụ a Vãn."
"Nhan Tuế Nguyện, Lý Yên ta nguyện lấy mạng ra giao dịch với ngươi. Ngày sau, thỉnh ngươi nghĩ biện pháp đưa a Vãn về lại Giang Nam."
Nhan Tuế Nguyện trầm mặc, mới nói: "Vương gia, lần này ngài hồi kinh để làm gì?"
"Ta không muốn làm gì cả, nhưng những người khác muốn lợi dụng ta làm gì cũng được, chỉ cần bọn họ có thể giúp ta bảo vệ a Vãn, đưa a Vãn về Giang Nam, ta nguyện dâng lên tất cả mọi thứ của mình, không giữ một thứ gì.", tuy Lý Yên đang thỉnh cầu Nhan Tuế Nguyện, nhưng ngữ khí lại là chắc nịch, gần như là mệnh lệnh tuyệt đối, "Ta đã làm a Vãn không được sống yên ổn 10 năm, thiên hạ này sắp sửa rung chuyển, người trong hoàng thất chắc chắn không thể sống yên ổn. Ta không thể làm a Vãn tiếp tục đi theo ta để mất mạng."
Nhan Tuế Nguyện có thể lý giải tâm tình của Lý Yên, nhưng thứ y có thể làm cũng rất hữu hạn, "Vương gia, hiện tại vi thần cũng là thân bất do kỷ."
"Nhan Tuế Nguyện!", bàn tay nắm minh bài của Lý Yên siết cổ áo Nhan Tuế Nguyện, ánh mắt tàn nhẫn, "Chẳng lẽ ngươi muốn cho Trình Tàng Chi cũng trở nên như a Vãn sao?! Chắc chắn ngươi hiểu tại sao Trình Tàng Chi lại không muốn giao ra minh bài của ngươi, cảm tình của hắn không hề thua ai. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm làm Trình Tàng Chi từ nay về sau sẽ giống như a Vãn, cả đời này sẽ bị ngươi cô phụ đến lúc chết đi, không có ai bên cạnh đến già?"
"Nếu ngươi thật sự không động tâm với Trình Tàng Chi cũng thôi đi, nhưng rõ ràng ngươi có, lại không thể làm gì để đáp lại, ngươi cam tâm sao?"
Mặt Lý Yên đã hiện ra đỏ đậm, hốc mắt nóng rực, "Mười năm, suốt mười năm. Ta cũng không dám cho a Vãn một ánh mắt nhu hòa thoáng nhìn, ta sợ sẽ cho a Vãn hy vọng, lại không thể cho a Vãn tương lai."
Tay bên sườn hắn đánh nghiêng, khiến cho ấm sứ bị đổ ướt cả nửa người, toát ra mùi trà làm tỉnh táo.
Lý Yên nhụt chí lui về chỗ cũ, ngồi liệt ở chỗ nước trả đổ, hắn nâng đầu nhìn Nhan Tuế Nguyện đang không có chút cảm tình nào, vẫn lặp đi lặp lại: "Ta không cam lòng, cũng không thể buông, rõ ràng ta có thể chọn, có thể có cuộc sống an ổn, có thể hạnh phúc với a Vãn, tế thủy trường lưu. Rõ ràng có thể......rõ ràng có thể! Tại sao bọn họ muốn huỷ hoại cuộc đời ta, tại sao ta lại có phụ hoàng như vậy, có huynh đệ như vậy, có người nhà hoàng tộc như vậy!"
"Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, ta cũng không chạy thoát được tai ương này!"
"Nhưng, ta chỉ có một khẩn cầu, chính là a Vãn về lại Giang Nam, bình an một đời."
......
Nhan Tuế Nguyện nghe Lý Yên kêu khổ nãy giờ, cứ như trông thấy cuộc đời mình. Lý Yên cũng có khác y bao nhiêu đâu? Cũng đều bị trói buộc vào một gia tộc khổng lồ, sinh vì tông tộc, chết vì tông tộc.
Tự do lựa chọn? Nằm mơ sao.
Lý Yên thả lỏng hai vai, khuỷu tay nâng lên đặt tại án thư. Ngửa đầu, ánh sáng trong mắt tan rã. Bỗng nhiên Lý Yên vỗ lên gáy, nói: "Ta hận, mỗi một giọt máu, một khúc xương trong ta, ta đều hận chúng."
"Rất nhiều phản kháng, rất nhiều kiên trì, rất nhiều thiện lương, mỗi thời mỗi khắc đều đang bóp chết ta."
"Giờ này ngày này, ta chỉ cầu a Vãn có thể sống bình an."
Mặc kệ Nhan Tuế Nguyện tin hay không, Lý Yên đều chỉ có một câu đó.
Dù cho Lý Yên chưa từng hỏi y lần thứ hai là y có hận không, bên tai Nhan Tuế Nguyện vẫn không ngừng vang lên tiếng chất vấn —— ngươi không hận sao? Ngươi cam tâm sống chung với hoàng tộc, trung thành qua năm năm tháng tháng tới khi khô đi xương cốt như vậy sao?
Quanh năm suốt tháng, kẻ chưa đầu bạc đã bị chôn xương cốt dưới suối vàng, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn phần cảm tình treo đầu quả tim này cùng bị chôn vùi? Không thể nói ra, cũng không thể buông bỏ.
Nhan Tuế Nguyện rời khỏi kiệu xe, dừng ở ngoài cửa sổ, ngẩng đầu trông thấy một ngôi sao sáng, lấp lánh đầy trời.
Niên thiếu không có duyên phận để gặp Trình Tàng Chi một lần, chỉ có thể đứng từ xa mơ hồ nhìn hắn. Lúc thật sự gặp nhau rồi, lại là khi bọn họ bắt đầu mở ra thâm thù biển máu. Lúc đó, y chẳng còn chút dũng khí nào để gặp lại hắn nữa.
Còn chưa gặp nhau, đã nảy sinh hận. Giữa bọn họ không có duyên phận, chỉ lướt qua nhau, rồi cũng gặp lại nhau, nhưng cái gặp này quá nặng nề. Khi tình sinh ra, là có cả thưởng thức, có chí hướng, có áy náy, có ân cứu mạng, có thù hận, có động tâm, có cố chấp...
Vậy rốt cuộc, tình cảm đó, là gì?
[ Rốt cuộc y là người thế nào? ]
[ Là người chỉ vừa liếc mắt, lòng niệm vạn lần không thể buông. ]
Nhan Tuế Nguyện cam tâm làm theo di nguyện phụ mẫu, cam tâm nhắm mắt. Nhưng mà, y không buông. Trình Tàng Chi phải cô phụ người khác vì y, mà người được hắn tâm niệm, tâm cũng như bị đao cắt đến tận cùng.
Tình cảm của y đối với hắn, không phải là cam hay không cam lòng như Lý Yên, mà là tuyệt đối không thể.
Trong phân cảm tình phức tạp không thuần này, lại ẩn sâu, ấp ủ sức sống vô cùng mãnh liệt.
"Giang Nam, rồi sẽ có một mảnh trời quang thuộc về Vương gia."
Đáp án này cũng không khiến Lý Yên hay Nhan Tuế Nguyện giật mình, mà đã nằm trong dự đoán của họ. Chuyện Nhan Tuế Nguyện động tâm đã sớm lộ ra manh mối, chỉ là còn cần một liều thuốc mạnh làm y tỉnh ra, ý thức được chuyện đó.
Đêm đó, Nhan Tuế Nguyện mới hiểu được y dám nói thẳng lời cự tuyệt với Trình Tàng Chi như vậy, cùng lắm chỉ là vì bốn chữ —— không hề sợ hãi. Nghe mất lòng hơn chút, thì lại là bốn chữ —— hỗ ân cậy sủng.*
*Gần giống như câu cậy sủng mà kiêu, ở đây là vì Tuế Nguyện có ân với được sủng mà y kiêu căng-
Đèn dầu hắt ra ánh sáng đầy sân, mang màu vàng đất của thu tháng mười. Có một bóng người ngồi trước bàn đá, nương theo ánh đèn mà nhìn hết cảnh sắc nhân gian.
Trong tay vứt ra một thứ màu bạc, từ trong hư không xuất hiện một cánh tay muốn cướp đi thứ bạc kia. Bóng người đã sớm đứng lên, trực tiếp giơ tay bóp giữ chặt cổ của ngươi đang muốn cướp vật.
Một tiếng leng keng thanh thúy vang lên, ánh bạc rơi xuống đất vỡ thành một cái minh bài.
Gia Cát Loan bị Trình Tàng Chi bóp chặt cổ, lại vẫn có thể cười ra miệng, "Trình đại nhân, ngươi còn dám đưa cho Thủ Cư vương đồ dỏm," hắn rũ mắt nhìn minh bài dưới đất, "Hao hết tâm lực giữ lại minh bài, vậy mà cứ để mặc nó dưới đất sao?"
Trình Tàng Chi không thèm nhúc nhích mặt, chỉ là nhàn nhạt nói: "Nếu có người muốn cướp của ta, ta nhất định sẽ gϊếŧ kẻ muốn cướp trước. Không có địch thủ, muốn nhặt lúc nào cũng được."
Gia Cát Loan cũng không để ý tới Trình Tàng Chi đang tăng thêm lực bóp, khó nhọc nói: "Nhưng trong lòng người nọ vốn không có ngươi thì sao? Y chưa bao giờ để ngươi trong lòng, hoặc là chỉ vì áy náy, chỉ vì không thể nói rõ chuyện xưa?"
Hôm nay Đồ Khâm Phiên Phiên không biết nội tình, cho rằng Gia Cát Loan là bằng hữu cũ, vậy nên nguyện ý tin tưởng hắn. Nếu có một ngày nàng biết được nàng và A Nhiễm rơi vào hoàn cảnh này đều là bởi vì tai họa đem lại từ nhà Gia Cát, vậy thì nàng sẽ đối đãi với hắn thế nào?
Người lo lắng như hắn còn có Trình Tàng Chi.
Rõ ràng có thể nói thẳng với Nhan Tuế Nguyện hắn là ai, nhưng hắn vẫn cứ dùng cách dài dòng quanh co nhất để nói. Rõ ràng hắn không sợ bị nhận ra thân phận, lại vẫn vô cùng cẩn trọng như vậy. Tất cả đều chỉ vì hắn sợ, hắn e sợ Nhan Tuế Nguyện sẽ đáp ứng hắn chỉ vì biển máu Sơn Nam, e sợ Nhan Tuế Nguyện áy náy nên mới làm vậy.
Chỉ cần không phải nợ nhau, dù cho mọi chuyện trở thành như dưới Tỏa Long Tĩnh, chỉ là vì tranh quyền đoạt thế, muốn gϊếŧ hắn cũng không sao. Miễn y xúc động chỉ vì hắn, mà không liên quan đến chuyện cũ.
Trình Tàng Chi buông tay, phai đi sát ý. Hắn nhặt minh bài lên, nói: "Ta vẫn luôn suy nghĩ lý do mà Nhan Tuế Nguyện thả ta đi ở Sơn Nam. Ta nghi là Nhan Tuế Nguyện đã phát hiện cái gì đó khi đang tàn sát ở Sơn Nam, cho nên mới dám thả ta chạy."
"Nhan thị nhất định có bí mật không thể để ai biết."
Gia Cát Loan đè đè mạch cổ, mới nói: "Xét quyền thế hiện tại của ngươi, muốn điều tra rõ chuyện ở Nhan gia thì không phải dễ như trở bàn tay à."
Trình Tàng Chi cười khổ, "Tra Nhan gia, khó hơn lên trời.", hắn thấy Gia Cát Loan khó hiểu nhíu mày thì bổ sung, "Nhan Tuế Nguyện, có lẽ đã nhận ra ta là ai từ ba năm trước. Suốt ba năm, y chỉ nhìn ta bày trò lăn lộn y, xấu tốt gì y cũng chịu hết. Một chữ không nói, không bại lộ chút nào."
"Đến mức ngay cả ta cũng không thể cảm thấy y đã nhận ra ta. Một Nhan Tuế Nguyện như vậy sẽ để ta tra được bí mật Nhan gia sao? Trừ phi y chính miệng nói cho ta nghe, bằng không ta sẽ mãi mãi không biết.", hắn siết chặt minh bài trong tay, thần sắc mơ màng, "Cũng giống như cái minh bài này, y không tự tay cho ta, thì dù ta có tốn ba năm, ba mươi năm, ta cũng không lấy được."
Trên có ánh sao sáng như châu ngọc lác đác, dưới có đuốc đốt sáng rực rỡ, khiến cho bóng đêm cũng không quá dày. Bóng dáng Trình Tàng Chi khi ngồi một mình càng trở nên cô quạnh, lúc này, trong tâm hắn có đang niệm một người.
Gia Cát Loan thở dài không nói gì một lúc lâu, bỗng nhiên nói: "Vậy ngươi làm giao dịch vô vị này với Thủ Cư vương để làm gì?"
Thứ duy nhất Nhan Tuế Nguyện chịu cho hắn, hắn không muốn đưa cho người khác, vậy thì chẳng phải giao dịch này sẽ là dã tràng se cát?
"Ta đại khái cũng có thể đoán ra tác dụng của minh bài, nhưng cần phải có chứng cứ, với lại, ta cũng đang giữ một người họ Nhan trong tay."
Trình Tàng Chi bỗng nhiên lấy ra hổ phách bội màu nâu mật trong tay áo, bên trong không biết có con thú nhỏ nào được kết tinh. Nhìn kỹ cũng chỉ mơ hồ thấy thứ gì đó có hình như đuôi cá. Chỉ dựa vào mắt thường thì rất khó nhận diện nó là thần thánh phương nào.
Nếu không phải hồi còn thiếu niên nghe mẫu thân kể tỉ mỉ, Trình Tàng Chi cũng không biết thứ trong đó là gì. Mẫu thân hắn bảo bên trong đó là một loại cá thần —— được gọi là cá thần tiên. Lúc còn nhỏ, Trình Tàng Chi nghe vậy liền khịt mũi coi thường, mặt đầy ghét bỏ, lập tức bị mẫu thân cầm hổ phách bội gõ mạnh vào trán.
Thiếu niên lập tức cảm thấy: Thứ này mà là hổ phách cái gì, rõ ràng là một cục đá cứng!
Mẫu thân liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư nhi tử, nhất thời cau mày trừng mắt, lại nện hổ phách bội lên trán con mình. Động tác nện đá thuần thục không thua gì hòa thượng gõ mõ.
Gõ chán chê, mẫu thân mới nói ra vài lời sâu sắc: "Đúng là hổ phách bội này...kỳ quái, nhưng mà cá thần tiên bên trong nó là một sinh vật hiếm lạ từ thời thần cổ, cả đời chỉ cần một bạn lữ cùng sống cùng chết. Nếu một bên phải chôn vùi xương cốt dưới suối vàng, một bên khác tuyệt đối sẽ không đầu bạc trên nhân gian."
Trong lòng thiếu niên vẫn cảm thấy buồn cười, không biết thế gian này có bao nhiêu sinh vật trung trinh như vậy, nhưng còn trong thoại bản kể từ tiên sinh......thì cái nào chẳng là mấy câu chuyện có đôi tình nhân yêu nhau đến chết, ví dụ như Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài ấy, hắn không cảm thấy cảm động.
"Tiểu tử thúi, ngươi mau thu hồi mấy suy nghĩ phản nghịch non nớt kia, nếu không sau này được khai sáng rồi thì đã khiến người ta khó chịu!"
Thiếu niên xưa nay sảng khoái ngông cuồng, không chút do dự nói: "Mẫu thân, làm gì mà phải thề non hẹn biển nhiều đến vậy? Thích ai thì thích, không cho họ nghi ngờ mình, không cho họ do dự, không cho họ lo được lo mất.", hắn sợ mẫu thân lại gõ hắn, vội vàng lấy ra hổ phách bội, "Quan trọng nhất là phải đưa cái này cho họ, triệt triệt để để khiến người đó trở thành người của Trình gia ta."
"......" Mẫu thân nhíu mày hồi lâu, lập tức lấy ra chổi lông gà phía sau bình hoa trên bàn thờ, "Cái tên tiểu tử thúi nhà ngươi toàn đi dạo mấy chỗ không đứng đắn cả ngày, tới mức còn học được cái kiểu nói đó!"
Thiếu niên nhảy ra khỏi chuyện cũ, trằn trọc mười mấy năm, rốt cuộc cũng không thể quay về năm đó.
Trình Tàng Chi cứng họng, bao nhiêu khinh thường và giọng điệu hắn học năm đó, bây giờ đã dốc hết ra rồi mà chẳng đơm hoa kết trái.
Trong sân cây cỏ xanh tươi, cực giống với rừng cây bạch dương tại Thanh Kinh ba năm trước. Thời tiết phá băng, mầm non xanh ngắt phá đất đâm ra, toàn bộ quan viên đều đứng ở cửa thành để nghênh đón đại tướng Hà Tây trở về, chỉ có một cố nhân đứng ở sâu trong rừng cây bạch dương.
Lúc đó, Trình Tàng Chi lập tức khó nhịn mà nghĩ, y không thể tới gần chút nữa sao? Y đứng xa thế làm sao thấy rõ mình, làm sao có thể nhận ra mình. Sau này nghĩ lại, đêm chuồn vào kia, Nhan Tuế Nguyện còn không nhận ra hắn, bây giờ y nhìn thấy khuôn mặt này, làm sao có thể nhận ra hắn?
Ba năm sau, hắn dùng vô số cách thử và dụ dỗ, đối phương đều tỏ ra thái độ lãnh đạm, hoàn toàn coi thường.
Dùng hết cách mà vẫn không có kết quả, vậy nên dùng chân tâm để đánh cuộc một lần. Kết quả......lại là vạn tiễn xuyên tâm, dùng hết huyết lệ tích cóp ba năm.
Có vô số lần hắn sắp khai ra mình là ai, nhưng ai ngờ ba năm kia lại khiến hắn thật sự động tâm, sợ hãi nếu nhắc tới Sơn Nam sẽ khiến hai người đứng ở hai bên bờ, ở giữa là một biển máu. Vậy là hắn đơn giản ngậm miệng không nhắc, cứ thế mà sống an lành.
Phải nhắc thế nào đây? Là nói mình là người mà Nhan Tuế Nguyện phóng sinh, hay là nhắc nhở Nhan Tuế Nguyện rằng hắn là cô nhi Trình Môn, bị Nhan thị xuất binh diệt chết toàn tộc?
Một cái mạng của hắn làm sao có thể thay thế cho hàng vạn mạng sống khác, mạng của hắn không quý tới vậy. Đừng nói Nhan Tuế Nguyện không biết, chính hắn cũng không biết lần này hắn về, rốt cuộc là để đòi nợ hay là báo ân. Đặc biệt là nhìn sơn hà chia năm xẻ bảy này, hắn càng không thể không nhắc đến chuyện xưa.
Non sông nuôi dưỡng hắn, hắn báo đáp non sông. Chỉ cần có nhiều ước nguyện cá nhân trở thành sự thật, đã là thiên ân lớn lao. Có cầu nhiều cũng không ích lợi gì, chi bằng trả giá để có được an tâm. Hắn có thể cho, hắn đều cho, cầu được thoải mái.
Trong bóng đêm hư không, Trình Tàng Chi gọi một ưng vệ trong chỗ tối ra, ngữ khí trầm lạnh: "Thứ này đã đưa cho Nhan Tuế Nguyện, là chủ tử các ngươi tự mình đưa cho Nhan Tuế Nguyện. Cho hắn, tất nhiên sẽ không thu hồi lại. Nếu các ngươi lại nghe theo người khác ra lệnh mà hành sự, vậy thì không cần đi theo, đổi chủ tử khác mà mình thích đi."
Ưng vệ lập tức quỳ xuống đất, "Thuộc hạ không dám!"
Trong giọng Trình Tàng Chi có chút căm giận, "Sau này không được làm mấy chuyện làm mất mặt mũi ta, ta dám lấy ra vật ấy, đã coi như nhận thua rồi."
Nói xong, ném hổ phách bội cá thần tiên cho ưng vệ, sai gã trộm thứ này từ đâu thì trả về chỗ cũ.
Tối nay, Trình Tàng Chi cuối cùng đã cầu ra được một cái giải thoát. Trên đời, kẻ đáng thương phải cô phụ người khác đếm không xiết, sao tới Trình Tàng Chi hắn lại không thể làm người cô phụ? Huống chi, mười năm trước, hắn đã cô phụ Trình Môn rồi, vậy lần này Trình Tàng Chi lại cô phụ thêm một lần vì Nhan Tuế Nguyện, có sao đâu?
Người trên thế gian quen rêи ɾỉ dù không bệnh, Trình Tàng Chi hắn cũng đã sớm thấy.
- ------------
Lời tác giả:
Nhan: Ta không nghĩ tới...sẽ có ngày ta cậy sủng mà kiêu....
Trình: Gì?? Ta có thể chảy nước mắt đỏ để biết ngươi đang nói gì không?
Nhan:....Thôi, ta không nói đâu.
Lời Editor:
Cá Thần Tiên của Pháp là cá được nhắc ở trên á, lúc nào cũng đi thành đôi hết.