1. Dâng âʍ ɦộ hầu hạ lão đại hắc đạo, lần đầu đã bị đòi hỏi tận năm lần
Phương Ly là một biên tập cho một nhà báo, gia đình khá giả, lớn lên có gương mặt thanh tú, cao 1m75, còn có bạn gái, nhưng hiện tại hai người đang trong giai đoạn căng thẳng vì bạn gái đòi chia tay.
Tuy rằng điều kiện gia đình khá giả, nhưng tính cách y phi thường ôn nhu, nói chuyện không nhanh không chậm, cùng y nói chuyện phiếm mà cứ ngỡ như đang đắm mình trong gió xuân.
Ai có thể nghĩ một người bình thường điềm đạm ôn hoà như vậy cư nhiên có một nghĩa đệ là lão đại xã hội đen.
*nghĩa đệ, nghĩa huynh : huynh đệ kết nghĩa
Nghĩa đệ Tiêu Tắc đã từng cứu mệnh y, cũng từ đó trở thành huynh huynh đệ đệ.
Người thiện lương như Phương Ly nghiễm nhiên luôn nhớ tới ân tình của đối phương, thẳng đến một ngày, nghĩa đệ mang theo chút phong trần mệt mỏi tìm tới cửa, nói với y rằng hắn đã phạm vào trọng tội, phải tạm thời bỏ đi, có thể sau này không còn gặp lại nhau, lần này tới chính là hướng y nói lời từ biệt.
Phương Ly lại kiên quyết không thả cho hắn đi, ân tình còn chưa đáp, sao y có thể mặc kệ ân nhân cứu mạng của mình gặp nạn.
"Ta là tuyệt đối sẽ không thả ngươi đi."
Tiêu Tắc nhìn Phương Ly ngày thường vẫn luôn ôn nhu giờ lại bày ra dáng kiên định, hắn trầm mặc mà cởi ra áo khoác ngoài, lộ ra vết thương chồng chất dính đầy máu trên thân hình cường tráng.
Phương Ly thấy thế mặt mũi trắng bệch, vội vã dùng cồn giúp hắn tiêu độc miệng vết thương, nhìn khuôn mặt tuấn tú kiên nghị nhịn đau, tâm y đều phát run.
"Rất đau sao"
"Không có việc gì." Tiêu Tắc thấp giọng an ủi, nhưng trên trán hắn ngày càng tuôn ra nhiều mồ hôi lạnh, thân hình cao lớn gồng duỗi đến thẳng tắp, phẳng phất như một bước tường sắp đổ.
Phương Ly vì thế càng cẩn thận hơn, mỗi một chỗ vết thương đều rửa qua, chờ đem miệng vết thương rửa sạch sẽ, mới đỡ lấy thân hình to lớn của nghĩa đệ đưa tới trên giường.
Tiêu Tắc nặng nề nằm ở trên mặt giường, trán vẫn rỉ ra mồ hôi lạnh, nhưng khuôn mặt tuấn tú lại giương lên một nụ cười, "Ngươi vẫn thiện lương như thế."
Phương Ly cắn cắn môi, run giọng nói, "Ta chính là nghĩa huynh của ngươi, nên nhất định sẽ giúp ngươi."
Tiêu Tắc nhìn y sâu một cái, sau đó nói sang chuyện khác, "Vậy còn bạn gái ngươi đâu?"
Phương Ly bất đắc dĩ mà nói, "Nàng sắp chia tay ta, ai, là ta quá ngu ngốc, một chút tình thú lãng mạn cũng không hiểu để dành cho nàng."
Tiêu Tắc lại lạnh lùng cắt lời, "Không, là nàng không hiểu con người ngươi."
Phương Ly nhất thời ngây ngẩn cả người.
Tiêu Tắc thấy vậy lại mở lời nói, "Trên đời này thiếu gì nữ nhân xinh đẹp, ngươi hà tất gì phải níu kéo một người không cần mình."
Phương Ly lại lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Không, ta chỉ nghĩ tìm một người ta thật lòng thích, cũng thật lòng thích ta."
Tiêu Tắc nghe vậy ngoài ý muốn trầm mặc.
Phương Ly thay hắn đắp chăn đàng hoàng, ôn nhu nói, "Ngươi cứ an tâm ngốc ở nhà ta, chờ dưỡng thương xong lại nói."
"Hảo." Tiêu Tắc thấp giọng đáp, ánh mắt lại có chút đăm chiêu.
Tiêu Tắc ở trong nhà Phương Ly trụ ba bốn ngày, nhưng không ngày nào là không ra ngoài, ngoài miệng nói là ra ngoài giải quyết công việc, Phương Ly cản như thế nào cũng không được, chờ hắn tới đêm khuya hoặc rạng sáng mới trở lại.
Chỉ thấy nam nhân cao lớn người đầy mùi rượu, trên người còn dính đầy hương nước hoa hỗn tạp của nữ nhân. Tiêu Tắc say khướt cởi bỏ đi áo khoác ngoài, từ trong túi rớt ra bốn năm cái áo mưa đã xé, nhìn dáng vẻ là biết đi hộp đêm tìm nữ nhân đi.
Phương Ly thấy thế tâm đều rối loạn, run giọng nói hiện tại ngươi là tội phạm đang bị truy nã, sao có thể dễ dàng ra ngoài, nhỡ bị bắt thì phải làm sao!
Tiêu Tắc lại lười biếng nói, "Ta là nam nhân, ta cần thiết muốn giải quyết nhu cầu sinh ly, tính dục ta rất mạnh, chẳng lẽ muốn ta nghẹn chết ở trong nhà?"
Nói xong, người tràn ngập áp bách mà đi đến trước mặt Phương Ly, nhìn nghĩa huynh thon gầy thanh tú trước mặt, hắn kề sát bên tai y nói giọng khàn khàn, "Ta không giống ngươi thanh tâm quả dục, ta đây mỗi ngày đều phải làʍ t̠ìиɦ, một ngày không làm, lão tử con mẹ nó cả người liền khó chịu!"
Phương Ly mặt bỗng dưng đỏ, hoảng loạn mà đẩy hắn ra, "Ngươi ngươi nếu như bị bắt thì phải làm sao bây giờ! Ai có thể cứu ngươi ra ngoài!"
"Sinh tử hữu mệnh, phú quý tại thiên." Tiêu Tắc nằm trên sô pha cười nói, thân hình cao lớn ép sô pha vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.
Phương Ly cắn cắn môi, đi đến trước mặt hắn nói, "Đây là một lần cuối cùng. Còn có ngươi đến trên giường ta đi ngủ."
Tiêu Tắc nhìn Phương ly, mắt đen nháy lại không mang theo men say, hầu kết lăn lội vài cái, khàn khàn nói, "Vậy ngươi ngủ chỗ nào?"
"Ta ngủ sô pha." Phương Ly đi đến phòng ngủ thu xếp chăn, lại bị Tiêu Tắc ngăn lại, "Không được, ta cũng thích ngủ sô pha."
Dứt lời liền đem nghĩa huynh cùng chăn gối mang vào phòng ngủ, thuận tiện đóng lại cửa phòng rôi nói, "Ta muốn cởϊ qυầи, tạm thời ngươi đừng đi ra."
Phương Ly nghe vậy, mặt lại đỏ, y nghe được động tĩnh kì quái ngoài cửa phòng, lưng y dán vào cánh cửa, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Tiêu Tắc ở nhà ngây người hai ngày, ngày thứ ba hắn lại mặc lên áo gió chuẩn bị ra cửa.
Giữa tình hình đang bị cảnh sát truy nã thế này, Phương Ly như thế nào có khả năng để mặc nghĩa đệ bỏ đi, thân hình thon gầy của y gắt gao che chắn trước cửa, kiên định nói, "Ta không cho phép ngươi ra ngoài, ta là nghĩa huynh của ngươi, ngươi phải nghe ta."
Trời sinh thanh âm y đã mềm mại, giờ đây kể cả đang sinh khí giọng cũng ôn nhu như nước.
Tiêu Tắc cong cong môi nói, "Nhưng là ta không nhịn được."
"Ngươi! Ngươi là cẩu sao!"
Tiêu Tắc cười nói, "Ta chính là cẩu, ta chính là muốn thao âʍ ɦộ!"
"Ngươi!" Phương Ly trước giờ chưa nghe qua lời hạ lưu như vậy, lập tức xấu hổ tức giận đến cả người phát run.
"Tiêu Tắc, ngươi hỗn đản!"
"Ta là hỗn đản." Tiêu Tắc cúi thân xuống, để sát thân mình vào người nghĩa huynh ôn nhu tú mỹ, thấp giọng nói, "Cho nên tránh ra đi, ta cũng không muốn liên luỵ đến ngươi."
Đôi mắt sáng ngời của y lúc này tràn đầy bi phẫn nhìn Tiêu Tắc, nước mắt đảo quanh hốc mắt, hồi lâu, y dứt khoát ôm lấy nghĩa đệ cường tráng, run giọng nói, "Ngươi không thể đi! Nếu ngươi nguyện ý, ta ta có thể giúp ngươi!"
Tiêu Tắc nghe đến ngơ ngẩn, khuôn mặt anh tuấn lộ ra biểu tình khó thấy.
Lúc này, Phương Ly mặt đã đỏ bừng như máu, "Như vậy ngươi sẽ không phải ra khỏi nhà đi tìm chỗ mua vui khác, cũng không gặp phải nguy hiểm"
Dứt lời y liền buông tay ra khỏi Tiêu Tắc, mặt ngượng ngùng đỏ bừng chậm rãi cởi bỏ quần áo, lộ ra thân thể trắng nõn của chính mình.
Trước ngực y là đôi vυ' nhỏ xinh trắng nõn, đầṳ ѵú màu hồng nhạt cao cao nhếch lên nhìn mê người như trái anh đào, vì khẩn trương mà run rẩy, nhìn thế nào cũng giống đang mời gọi người đến thưởng thức.
Phương Ly mặt đã sớm nóng hồng, y nửa che lại đầṳ ѵú của chính mình, ở trong con mắt nóng rực như lửa của nghĩa đệ, run giọng nói, "Tiêu Tắc, ta có thể thỏa mãn nhu cầu của ngươi, với điều kiện ngươi không thể lại chạy loạn!"
Tiêu Tắc nơi nào còn tâm tư nghe y nói, đôi mắt hắn đỏ ngầu, bàn tay to bỗng dưng cầm chặt cánh tay y, dùng sức bẻ ra, làm đôi vυ' trắng nõn xinh xắn lại nhảy ra trước mắt hắn.
"A ~~~ ngươi ~~~"
"Ngươi thật sự muốn để ta ȶᏂασ?"
Phương Ly bị nghĩa đệ trắng trợn nói ra lời hạ lưu, thân mình lại run run một cái, xấu hổ nói, "Ngươi ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta nguyện ý."
Vừa dứt lời, Tiêu Tắc liền đem nghĩa huynh trắng nõn mê người ôm lên, cánh tay hữu lực ôm chắc lấy vòng eo nhỏ gầy của y, trực tiếp đem y ném tới trên giường.
Phương Ly vì xấu hổ mà đầṳ ѵú run loạn, y giãy giụa vài cái lại bị nam nhân hung hăng đè ở dưới thân.
Nam nhân thô lỗ vuốt ve vùng da nhạy cảm trơn trượt quanh vùng ngực, lòng bàn tay thô ráp nắm lấy đầṳ ѵú không ngừng chà đạp, một bên đùa giỡn một bên nói giọng khàn khàn, "Một hồi nữa, ta sẽ cắm vào sâu bên trong, sẽ rất đau, cho nên đừng trách ta."
"Ô ~~~ ngươi ~~~ ngươi không cần ~~~ a a ~~~"
Tiêu Tắc dùng kỹ xảo vốn có mà niết lộng quầng vυ' y, trêu đùa cho y gợi lên ham muốn tìиɧ ɖu͙©, đồng thời một tay khác vuốt ve nhào nặn bờ mông vểnh của nghĩa huynh.
Ai có thể nghĩ đến, nghĩa huynh Phương Ly cư nhiên có một thân thể gợi cảm mê người đến thế, quả thật làm cho nam nhân vốn có tính dục tràn đầy giờ đây nháy mắt phát đã ngạnh thành chày gỗ.
Mà phương Ly vốn tự nguyện hiến thân vẫn là cảm thấy thẹn vạn phần, y bị nghĩa đệ thô bạo vô cùng xé bỏ quần áo, tách ra hai chân, khi bàn tay nam nhân sờ đến khe thịt kiều nộn, cả người y run lên phảng phất như bị điện giật, một cỗ tê dại xa lạ truyền khắp toàn thân, "A ưmm~~~ không cần ~~~ Tiêu Tắc ~~~ không cần sờ nơi đó ~~~ a a ~~~ưmm"
"Vì cái gì không thể sờ? Một hồi nữa cái bướm da^ʍ này còn muốn ăn dươиɠ ѵậŧ của lão tử."
"Ngươi ~~~ ngươi không cần nói bậy ~~~ a ~~~ hảo ngứa ~~~ không ~~~ a a ~~~"
Cùng với tiếng kêu rên ngượng ngùng của Phương Ly, kia bướm nhỏ đã bị ngón tay căng ra đỉnh khai vào trong, nhục bích động tình mà mấp máy, da^ʍ thuỷ da^ʍ mĩ từ bên trong bắt đầu ào ạt chảy ra, hạt đậu đỏ âm đế sưng đỏ nhếch lên, bị da^ʍ thuỷ tưới vào nhìn như thuỷ quang.
Cường tráng nghĩa đệ đầy hạ lưu mà thọc ra rút vào miệng âʍ ɦộ của nghĩa huynh, không ngừng ấn xoa thịt viên kiều nộn, ngón giữa và ngón trỏ khẩy hai cánh bướm, đem nghĩa huynh làm đến cả mặt ửng đỏ, toàn thân phát run, bàn tay không khống chế được mà bắt lấy cánh tay thô to của nam nhân.
"A ~~~ không ~~~ Tiêu Tắc ~~~ ta từ bỏ ~~~ a a ~~~~"
"Phương Ly, là chính ngươi muốn hiến bướm da^ʍ cho ta, đem lão tử cương đến phát đau rồi lại nói từ bỏ, không được!" Tiêu Tắc hung tợn nói, đồng thời tần suất cắm vào rút ra miệng bướm càng nhanh, khiến nghĩa huynh liên tục thét chói tai, thịt âʍ ɦộ bị ngón tay thô to căng ra, mị thịt càng co rút, gắt gao kẹo lấy xương ngón tay của nam nhân.
"Bướm da^ʍ này vừa ướt vừa khít, quả thực là thiên đường của nam nhân."
"Ô ~~~ ngươi đừng nói nữa ~~~ Tiêu Tắc ~~~ không ~~~ a a a ~~~"
Tuy rằng ngoài miệng nói không cần, nhưng theo lời đùa bỡn của nghĩa đệ cùng ngôn ngữ nhục nhã, da^ʍ thuỷ chảy ra từ miệng bướm ngày càng nhiều, thân mình trắng nõn cũng tẩm ra lấm chấm mồ hôi.
"A ~~~ ô a a ~~~ đau quá ~~~"
"Phương Ly, ngươi thật đẹp."
Tiêu Tắc ôm lấy Phương Ly ngượng ngùng đã động dục, bàn tay to thô lỗ vuốt ve da thịt trơn trượt khắp người y.
Phương Ly cảm thấy mình như con rắn nước, ở dưới thân nam nhân thẹn thùng giãy giụa vài cái, lại bị nam nhân một phen nắm cằm, "Ta muốn hôn ngươi."
"Không ~~~ Tiêu Tắc ~~~ ngô ngô ngô ngô ngô! ~~~"
Thời điểm bị nam nhân thô bạo hôn lấy, Phương Ly chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, hơi thở giống đực tựa như lửa cháy đem toàn thân y trở nên nóng hơn bao giờ hết.
Y cư nhiên bị nghĩa đệ Tiêu Tắc cường hôn.
Y bị hôn đến cả người phát run, như hỏng mất liên tục lắc đầu buồn kêu.
Mà nam nhân lại như hoá thân thành tướng lãnh đánh chiếm được công thành, đem nghĩa huynh hôn đến hai mắt đẫm lệ, hơi thở hỗn loạn, cả khuôn mặt vì động tình mà thẹn thùng nổi lên rặng mây đỏ.