"Ân a..."
Cảm giác hư không từ thân dưới xông thẳng lên trên đỉnh đầu, hình dáng đồ vật trong phòng trở nên mơ mơ hồ hồ. Đôi môi nhỏ khẽ nhúc nhích, nước bọt óng ánh theo khóe miệng chảy ra.
Dược liệu bị Phùng Dịch rót vào thân thể phát huy tác dụng thật nhanh, phùng Dịch mới vừa bước ra khỏi cửa, Thái tử đã nứиɠ đến cực hạn, cả người như bị hỏa đốt.
Tìиɧ ɖu͙© như thủy triều mãnh liệt ập tới, Thái tử cả người nhuộm màu hồng sắc. Hai tiểu đậu đỏ trước ngực sưng lên, thẳng tắp run rẩy trong không khí. Tiểu huyệt phía dưới càng trướng to so với ban đầu gấp mấy lần, tiểu huyệt mang theo một dòng chất lỏng khiến hắn ngượng ngùng.
Thuốc đi xuống khoang miệng và thực quản làm cả người cũng phát ngứa, thật muốn ăn dươиɠ ѵậŧ của nam nhân, ân-----mướn ăn dươиɠ ѵậŧ của Phùng Dịch, mướn hắn xuyên đến tận cổ họng, xuyên đến tiểu huyệt bên trong....A....
Thà bị phùng Dịch đối đãi thô bạo còn hơn cảm giác trống rỗng bị treo lơ lửng ở chỗ này. Không có ấm áp, không có thân thể kề vào hắn.
Thái tử không ngừng co rút tiểu huyệt phía dưới, chèn ép mị thịt, dù làm mạnh cỡ nào cũng không đạt được cảm giác phong phú khi dươиɠ ѵậŧ đi vào.
Bỗng nhiên ánh mắt sáng lên như vừa phát hiện được bảo bối quý giá.
Cái bọc đựng bình sứ màu trắng vẫn âm thầm nằm ở góc kia
"Ân...ân.."
Thái tử dùng đầu gối với đến bình sứ, lùa nó về dưới thân, rồi đem cái lọ tròn dựng thẳng đứng lên, rồi ngồi thẳng xuống một đường đúc chiếc lọ vào tiểu huyệt.
Thái tử không chút suy nghĩ hạ eo ngồi lên, miệng bình lạng lẽo phá tan cửa huyệt đâm vào khiến hắn thoải mái cuộn ngón chân lên, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ đang trào, ngọc hành đằng trước cũng phun ra một dòng bạch trọc.
"Điện hạ không được bắn nha..."
Âm thanh Phùng Dịch trầm thấp mê hoặc xuất hiện bên tai Thái tử, câu nói kia như một cái lưỡi liếʍ hoa huyệt phía dưới một cái.
"A---"
Thái tử khẽ kêu lên, sóng lưng tinh tế không ngừng lay động, bình sứ dưới thân sơ ý bị lăn xuống giường.
Ân....thoải mái...Thái tử tưởng tượng Phùng Dịch đang ở bên cạnh, trêu chọc chính mình.
"Vυ' Điện hạ vừa lớn vừa sưng, dâʍ ŧᏂủy̠ lại nhiều, so với kĩ nữ bên ngoài càng dâʍ đãиɠ"
Phùng Dịch sẽ lấy ngón tay đùa bỡn xoay vòng tiểu huyệt, vòng lên trên vυ', rồi ngón tay giữa nhét vào miệng hắn, bắt chước động tác giao hợp xuyên ra vào.
A ân... Thái tử khẩn trương co rúc rút hoa huyệt, lè lưỡi liếʍ chân giường như liếʍ ngón tay Phùng Dịch. Nước bọt dây lên thành gường làm bằng gỗ mun khiến màu sắc càng đậm.
"Tao hóa, da^ʍ phụ..."
Thái tử ưỡn ngực cọ đầṳ ѵú lên thành giường, tưởng tượng các loại hình dáng Phùng Dịch cắn, chà sát đầṳ ѵú của mình không buông tay.
Sớm muộn sẽ có một ngày hắn bị Phùng Dịch thao đến khi chảy ra sữa. Cảm giác bị hút khẳng định sẽ rất thoải mái.
Cắn núʍ ѵú của ta, hút nó----a-----đúng chính là như thế-----có phải có sữa không, Phùng Dịch? ân...Uống rất ngon phải không?
"Ân a... Phùng Dịch, Phùng Dịch, bắn ở bên trong, đừng lấy ra, đem ta thao đến mang thai đi.... Ta cũng muốn hài tử, muốn đầṳ ѵú có thể chứa sữa..."
Sống lưng thiếu niên cao tháp chuyển động, đem đầṳ ѵú chà xát đến đau đớn.
Như ông trời không muốn thỏa mãn thiếu niên, không có dươиɠ ѵậŧ đi vào làm sao có thể ăn no đây? A ân...
"Phùng Dịch, ngươi ở đâu..."
Thái tử chợt nghĩ có lẽ Phùng Dịch căn bản không rời đi mà trốn ở ngoài điện, thế nào mà gọi cũng không trả lời a ?
Ân..muốn quá...trước giờ chưa từng có cảm giác hư không như vậy
A, a-----phùng Dịch cầm thú, hắn chẳng qua là nhịn không được ăn vụng một chút, hơn nữa đối tượng chỉ là biểu ca thân thiết , hắn liền khiến mình oan ức như vậy. Giờ không thể động đậy, như một con rối treo trên giường, đột nhiên khiến tiểu Thái tử khóc lên thút tha thút thít:
"Ta yêu thích ngươi như vậy..hức hức...ngươi lại đối xử với ta như thế-----hức-----"
"Hảo hảo, Ngọc nhi đừng khóc"
Hình như có người nâng cằn hắn lên, lau nước mắt hắn, ở trên trán hắn đặt một nụ hôn.
Nụ hôn nhẹ như lông chim làm cả người Thái tử run rẩy, chắc là ảo giác đi, nước mắt Thái tử tuôn ra càng nhiều
"Ngoan, ta sao lại không hiểu tâm ý của Ngọc nhi"
Âm thanh bên tai thật chân thực, Thái tử mở ra đôi mắt, bóng Phùng Dịch ngày càng hiện càng rõ.
"Phùng Dịch.."
Đôi mắt thiếu niên đỏ hồng toát lên dáng vẻ thanh thuần mê hoặc.
"Điện hạ có bắn chưa"
Than thủ Phùng Dịch vuốt ve ngọc hành của thiếu niên, dùng ngón tay gảy mạnh trên đỉnh, bạch trọc liền tuôn ra ngoài.
"Ân...ân..."
Cả người Thái tử dựa sát vào Phùng Dịch, áp tiểu huyệt vào đủng quần nam nhân chà xát.
"Không có bắn, ta biết sai rồi, ta là của ngươi, vĩnh viễn là của ngươi. Thao ta đi, thao ta có được không?"
''Bây giời thì chưa được"
Phùng Dịch đẩy Thái tử ra, từ trong ngực lấy ra bọc ngân châm châm cứu thường sử dụng.
"Ngọc nhi làm hỏng việc, nên phải bồi thường cho ta"
"Ân, Phùng Dịch....ngươi đừng đâm ta..."
'Đừng sợ"
Phùng Dịch khẽ cười, nắm lấy một chân của Thái tử, bởi xuân dược cực mạnh nên vừa bị đυ.ng vào da dẻ liền ửng đỏ.
"Ân------"
Cảm giác thật thoải mái, Thái tử thuận theo càng banh rộng ra hai chân, nếu hắn muốn vẽ hình xâm thì vẽ vậy, miễn là hắn thích thì đều tốt.
Phùng Dịch vùi đầu vào hai chân Thái tử, khí tức ấm áp phun vào cánh hoa thần làm nó không ngừng run rẩy chờ người tiến vào.
Lông tơ hạ thân Thái tử dù thưa thớt, nhưng vẫn khó mà xâm hình lên, vì thế Phùng Dịch một tay lấy ra một cây dao cạo, một tay banh rộng ra hoa môi, dao hướng đến vào bộ lông cạo đi.
"A,a----"
Cảm giác đau đớn nhẹ nhàng như kɧıêυ ҡɧí©ɧ, làm tiểu huyệt càng không ngừng đóng mở
"Phùng Dịch, không muốn, không muốn"
Vì dao nằm trong quần nên Thái tử không dám động đậy, chỉ trời mới biết hắn muốn duỗi eo áp đi kɧoáı ©ảʍ này.
"Ngọc nhi hãy nhẫn nhịn, cạo xong liền tốt"
Phùng Dịch đem dao cạo và bộ lông gấp vào lên một chiếc khăn tay, sờ sờ đầu Thái tử, rồi bọc khăn cất vào ngực.
"Hô----"
Thái tử thở phào nhẹ nhõm, bên tai vẫn còn vang lên tiếng ong ong.
Phùng Dịch lấy ra một ngân châm được thấm ướt
"Nếu Ngọc nhi là của ta thì phải lưu lại vết tích của ta mới hảo"
Miễn cho vật nhỏ này không thành thật, lại cho mình đội nón xanh.
'Không, không muốn-----"
Cổ họng thái tử hơi cử động, hắn không tưởng tượng được kim châm đâm vào địa phương mềm mại kia không biết sẽ như thế nào
"Không muốn đâm, phùng Dịch, Phùng Dịch------a"
Phùng Dịch không chút nào nương tay, một châm này liền đâm vào hoa thần cửa huyệt. Hoa huyệt liền phun ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ lên trước mũi miệng Phùng Dịch.
"Ngọc nhi của ta thật da^ʍ"
Phùng Dịch liếʍ liếʍ dâʍ ŧᏂủy̠ trên môi, ân----đều là hương vị của Ngọc nhi nhưng còn dính một mùi không sạch, bất quá lát hắn sẽ đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình bắn vào, toàn thân Ngọc nhi sẽ đều là hương vị của chính mình.
"Mới đây đã cao trào rồi?"
"Nha, ân —— còn không phải là do ngươi hại ——" Thái tử chỉ cảm thấy thuỷ triều vừa qua lại càng thêm hư không, hắn cần gấp dươиɠ ѵậŧ nam nhân mạnh mẽ chen vào, đâm đến tận cùng.
"Không biết lát nữa bị đâm đến tè ra quần?"
Phùng Dịch vừa rút mũi kim, lại đâm lên một châm.
"A"
Thái tử kinh hô lên, không biết vì thoải mái hay là đau đớn
"Tè ra quần cũng không phải chuyện lạ vì Ngọc nhi của ta thường ngày bị thao cũng muốn tè ra quần"
Phùng Dịch vừa đâm vừa an ủi tiểu huyệt phía sau:
"Người thấy có đúng hay không?"
"Ân, ân------đúng, Ngọc nhi thường bị thao đến tè ra quần"
Đình Đình: còn chương sau nữa là công của tiểu Thanh lên sàn rồi mấy nàng ơi
٩(^o^)۶