"...Đến ta nhìn một chút." Thái tử nhăn nhó cởi ra đai lưng, buông ra ngoại bào, "Còn nữa, ngươi không được cho Phùng Dịch biết là người đã nhìn qua."
"Cam đoan cam đoan, ta là người không đáng tin sao?" Thanh quân tay gạt ra khố quần thiếu niên, không kịp chờ đợi mở ra hai chân, gấp hai cái đùi trước ngực thái tử .
Mới bị khai bao không lâu nên tiểu thái tử vẫn còn rất ngây ngô , béo mập đầy đặn hoa thần vẫn là khép kín chặt chẽ, bí mật hoa viên càng ẩn nấp càng mang theo vị tình sắc khó tả.
"Ô --"
thái tử lập tức cắn môi, hạ thể không hề che đậy bại lộ ở trước mặt Thanh Quân . Thanh Quân được nhìn trực tiếp khiến trong lòng hắn sôi trào...
Ô... phía dưới hắn đang chảy nước sao? Cảm giác hoa thần dán vào nhau có một chút ngưa ngứa , tê dại ... Hắn làm sao có thể chảy nước trước mặt một tay già đời như Thanh Quân, thật mất mặt, huống hắn chỉ vừa mới bị nhìn thôi mà thành vậy.
Hai tay Thái tử nắm chặt sàng đan, muốn trách cũng trách đều do Phùng Dịch, đã gọi mấy ngày cũng không tới bồi hắn, làm hại hắn bây giờ chỉ mới bị nhìn một cái liền chảy nước.
Thái tử đang nghĩ ngợi, lại để ý dâʍ ŧᏂủy̠ theo từ trong huyệt chảy đến trên miệng huyệt phía ngoài.
"Hảo mẫn cảm, hảo dâʍ đãиɠ Ngọc nhi "
Thanh Quân vươn đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn nếp uốn tiểu huyệt,
"Ngọc nhi thật là tốt, dù thế nào đều có thể chảy nước , đều có thể thoải mái một hồi, không giống ta, đã lâu không gặp dươиɠ ѵậŧ nào vừa lòng."
Huyệt dưới thân Thanh Quân sớm đã bị làm cho khô cạn, du͙© vọиɠ của hắn không thể dễ dàng thỏa mãn bởi bất kì dươиɠ ѵậŧ nào.
"Thanh quân ca ca, đừng nói nữa, " thái tử nhắm hai mắt không dám mở, eo nhỏ bởi vì cảm thấy thẹn mà hiện lên màu sắc ửng đỏ, hơn nữa run lợi hại hơn, nhịn không được nói "Ngươi muốn kiểm tra thì nhanh lên a"
"Ta không thích nhanh, chẳng lẻ Ngọc nhi thích nhanh?" Thanh quân đẩy ra hai cách hoa thần, vườn hoa bí mật sưng to lên, âm đế và dâʍ ŧᏂủy̠ phun từ miệng huyệt ửng lên như sắc hoa hồng diễm lệ , nghiễm nhiên đã bị nam nhân tưới táp qua mới nuôi được tươi tốt mị thịt như thế, "Ta quả nhiên nói không sai, Ngọc nhi trời sinh là một một tiểu da^ʍ nhi cần nam làm a ."
"Ừ --" thái tử thực sự nhịn không được, câu nói Thanh Quân nói với hắn đêm đó phảng phất hiện lên "Trời sinh là cái vưu vật mất hồn"
Vào thời điểm mùa đông Thái tử mười bốn tuổi kia, thiếu niên hơn hắn ba tuổi thường ngày tiến cung chơi với hắn. Hai người này quan hệ rất thân thiết, buổi tối cũng muốn ngủ cùng giường.
Thái tử nhớ kĩ đêm đó lạnh giá, hai người núp ở trong chăn nói chuyện, hai tay thanh quân mò lấy hạ thân thái tử. Làm mặt Tiểu thái tử mặt của trong nháy mắt đỏ bừng nóng hổi.
"Quả nhiên, ngươi cũng là một song nhi." Thanh quân dán thái tử thân thể, cắn lỗ tai của hắn.
"Ta..." Phải giải thích thế nào? Thái tử cả kinh, bí mật bị phát hiện ... Hắn nên làm thế nào cho phải? Hắn sẽ không nói cho người khác chứ? Thanh quân ca ca là một người tốt như vậy, đối với mình cũng tốt, chắc hắn sẽ không nói...Ngực Thái tử thót lên, chợt thấy hình như có cái gì không đối đầu địa phương, "Ngươi mới vừa nói cũng?"
"Ừ, " thanh quân kéo tay thái tử đặt tại khố quần của mình "Ta cũng vậy."
Thái tử tay của đặt ở thanh quân nơi đó, trong nháy mắt sửng sốt không dám cử động, hắn vẫn là lần đầu sờ người khác hạ thể.
"Xem ra Ngọc nhi rất thích sờ ta, tay vẫn luyến tiếc lấy ra." Thanh quân trêu đùa tiểu thái tử đang hô hấp khó khăn
"Ta không có." Thái tử đưa tay rút về, kẹp chặt hai chân của mình.
"Ngọc nhi, " thanh quân ôm sát thân thể Thái tử, "Ngươi có muốn biết phía dưới được dùng để làm gì không?"
"Ta... Ừ a..." Thái tử tiếng nói đứt quãng, Thanh Quân cũng cởi ra tiết khố của tiểu Thái tử, lấy tay đặt lên toàn bộ hoa thần
"Ngọc nhi trời sinh liền đã là dâʍ đãиɠ oa nhi nha." Dứt lời,hoa thần thanh quân phảng phất liền nóng bỏng ướŧ áŧ.
"Như thế là không đúng." Thái tử nỗ lực chạy trốn cái tay của thanh quân nhưng hắn tựa hồ không ghét loại này cảm giác xa lạ này
"Có cái gì không đúng sao?" Thanh Quân ngón tay đẩy mở ra hai mảnh hoa thần đang khép lại, rồi lại làm khép lại rồi đẩy ra, thanh âm hai mảnh mị thịt khép mở vang , "Ngọc nhi có ghét ta làm như vậy không? Hửm?"
"Ừ... Không có." Thái tử hàm hồ đáp lại, từ lâu hạ thể đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hấp dẫn.
"Cái gì là không có, " thanh quân ngón tay của thỉnh thoảng ấn âm đế, khiến cho thái tử cả người run rẩy, "Ta chính là làm ngươi thích hay khó chịu?"
"Không..." lời nói cự tuyệt còn chưa kịp nói, ngón tay Thanh Quân liền rút ra, thái tử vội vàng uốn éo cái mông và thắt lưng muốn tìm kiếm tay Thanh Quân "Ừ, thoải mái, thoải mái..."
"Ta đã nói rồi, Ngọc nhi trời sinh là tao hàng của nam nhân mà." Thanh quân thản nhiên cười, trong bóng đêm đen, tiểu thái tử trong lòng xinh đẹp không thể tả.
Nghĩ đến lời nói của Thanh Quân lúc xưa, Tiểu thái tử nghĩ tới tình cảnh mình phe phẩy cái mông trước mặt Phùng Dịch nếu nếu không có Phùng Dịch thì hắn sẽ không biến thành tiểu tao hàng luôn cầu nam nhân như bây giờ
"Nhớ tới chuyện năm đó sao?" Hàm răng Thanh quân tinh tế mài qua , "Ta nói không sai chứ?"
"Ừ -- "
"Ngươi xem màu sắc tao huyệt thật tươi đẹp..." Thanh quân theo dâʍ ŧᏂủy̠ trơn bóng ngón trỏ trượt cắm vào thái tử hậu huyệt lý.
"Thanh quân ca ca là một người xấu, " hắn biết mục đích của Thanh quân là dụ dỗ hắn cởϊ qυầи hắn dụ dỗ trứ cỡi quần, nhưng vẫn còn sót lại một tia lý trí, "Ngươi biết rất rõ ràng biết ta đã có phùng dịch lại còn mướn dây dưa ta."
"Ngươi xem lại ngươi một chút, " thanh quân dùng ngón tay đâm loạn ở trong sau huyệt , tràng thịt bọc ngón tay của hắn, "Hắn là thái y mà nơi này vẫn bị sưng lên sao?"
"Ừ... Hắn biết... Hắn có cho ta thuốc bôi vào..." hậu huyệt sưng đỏ của Thái tử nhạy cảm, cố chống lại thanh quân đâm loạn "Là ta không thích, mau đi ra."
Thanh Quân hung hăng trừu động ngón tay, qua một lúc bỏ thêm ngón tay vào "Đâm đau ngươi.. đâm cho ngươi khóc biết nghe lời."
"Ô ô... Ừ..." hậu huyệt giống như bị xé rách, nhưng rồi lại hình như rất thoải mái, thái tử không khỏi đang mong đợi lần sau phùng dịch đâm bạo hắn. "Thanh quân ca ca, ngón tay, ừ, lấy ngón tay ra."
"Ngọc nhi " Thanh Quân đè lên người Thái tử, lè lưỡi liếʍ liếʍ mí mắt đang đóng chặt của thiếu niên "Phía trước cũng muốn?"
"Ừ..." Sao hắn biết được? Thái tử mơ hồ mở mắt ra, không khỏi bị mê hoặc bởi gương mặt tuấn tú của biểu ca "Tao huyệt muốn..."
Thanh quân trở tay gạt đai lưng bên hông của mình, váy áo liền thoát ra, "Ngọc nhi còn nhớ kĩ chúng ta làm gì đêm đó không ?"
"Ừ, nhớ kỹ."
"Vậy ngươi giúp ca ca liếʍ có được hay không? Ca ca cũng giúp Ngọc nhi." Dứt lời thanh quân trung y liền thoát, con hồ ly này đúng là không có mặc áo trong và tiết khố. Hắn đỏ bừng đầṳ ѵú vừa vặn cọ xát đầṳ ѵú đỏ tươi của thái tử,
"Ngươi thế mà... Ân hừ... Không mặc bên trong xiêm y..." Thái tử có thể cảm giác được đầṳ ѵú của biểu ca cùng mình ma sát, sau đó trở nên nóng hổi.
"Như vậy, ừ, " thanh quân toàn bộ bò tới lên giường , nâng lên thân thể, đưa đầṳ ѵú kề sát môi Thái tử , " A, Ừ... Ngọc nhi, giúp ta liếʍ liếʍ..."
Tiểu thái tử như bị yêu tinh mị hoặc, vươn đầu lưỡi phủ lên đầṳ ѵú, mυ'ŧ tiến vào trong khoang miệng ấm áp.