Xuất Tường Lai

Chương 7: Điện hạ thần cũng muốn nước...

Phùng Dịch cầm lấy bút lông cừu trong tay Thái tử,đưa xuống cọ quét dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ tiểu huyệt, thuận tiện đâm ngòi bút vào âm đế, môi thì thầm bên tai thiếu niên:

"Dâʍ ŧᏂủy̠ cũng thật nhiều, đủ để vẽ một bức tranh"

"Ừ----Thật nhột..."

Cảm xúc đau buốt từ ngòi bút tự như kim đâm khiến thắt lưng Thái tử vặn vẹo muốn né tránh. Nhưng thân thể lại bị Phùng Dịch kìm kẹp, dù giãy cỡ nào cũng không thoát.

"Điện hạ không muốn dùng bút lông này đâm sao?"

Tay Phùng Dịch kéo bút lông ra ngoài, đầu bút từng nét phát họa hoa thần đang mở rộng.

"Bổn cung, bổn cung không muốn..."

Phùng Dịch không vì thế mà dừng tay, bút lông tiếp tục dọc theo khố bộ hướng về bên hông, lướt qua eo thon làm thiếu niên cất tiếng mị thanh. Rồi lại chuyển về tiểu rốn hồng nhạt nhẹ nhành trêu chọc.

"Phùng Dịch...đau a...dừng lại đi..."

"Thích đến vậy vẫn muốn thần dừng lại sao?"

Bút lông trong tay Phùng Dịch như đang vẽ một bức tranh, tỉ mỉ tô điểm đầṳ ѵú, làm chúng càng sưng đỏ lên

Thái từ khẽ trừng mắt Phùng Dịch, cắn làm môi quay đầu sang chỗ khác. Ngón tay Phùng Dịch cạy mở cánh môi thiếu niên, thay thế đầu lưỡi khuấy lộng trừu sáp trong miệng.

"Ưʍ..."

Thái tử vẫn quay đầu tỏ vẻ tức giận, cắn đầu ngón tay đang đắc ý tàn sát trong khoang miệng của mình.

Phùng Dịch đưa ngón tay rút ra, kéo theo một luồng chỉ bạc ra ngoài.

"Nếu Điện hạ không thích thần, đã như vậy thần xin rời đi"

Dứt lời Phùng Dịch đặt cây bút trong tay xuống, buông vòng hông mềm dẻo của thiếu niên ra, chỉnh lại trang phục, xoay người xoải bước ra ngoài.

Đi thật sao?

Thời tiết đầu xuân có chút lạnh, gió thổi qua khiến thiếu niên rùng mình khép chặt hai chân lại.

"Súc sinh!"

Thái tử nhìn căn phòng không có bóng người, chỉ có thể kẹp chặt hai chân, tự chà sát ngọc hành.

Ừ..hảo trống rỗng,

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân trong tiểu huyệt vẫn chưa chảy ra hết, vẫn còn lưu động trong tử ©υиɠ làm hắn nhịn không được run rẩy.

Đi thì đi, hắn đường đường là thái tử một nước, ai nói không có dươиɠ ѵậŧ thì không thể cao trào.

Thái tử mở rộng hai chân, đẩy ra hai cánh hoa thần, tự mình vân vê, nhón tay đỉnh vào âm đế: "Ừ..."

Hắn học theo động tác của Phùng Dịch xoa nắn hoa đế, khi đang vui vẻ sắp lên tới đỉnh liền đâm ngón tay vào lỗ huyệt.

Đây là lần đầu tiên cắm ngón tay sâu đến vậy, ngón tay được bao quanh bởi mị thịt ấm áp:

"Ừ---ngô ưm--"

Thái tử đè ép tiếng rêи ɾỉ, ba ngón tay đều đặn ra vào huyệt lý, nhưng có nhanh như thế nào cũng không thể so sáng bằng dươиɠ ѵậŧ to dài của nam nhân, thế này chỉ giống như dùng rượu độc giải khát mà thôi.

Hắn định lấy bút lông khi nãy để thỏa mãn, nhưng so với đại dươиɠ ѵậŧ thì vẫn còn nhỏ, nghĩ tới đây Thái tử vừa thất vọng vừa đói khát khó nhịn.

Chợt nhớ tên hai tiều cầu kim loại Phùng Dịch ném dưới đất, liền xoay người xuống khỏi bàn, quỳ rạp trên mặt đất nhặt tiểu cầu lên. Không nhịn được lâu, liền giữ nguyên tư thế nầm úp sấp, đầu gối thì quỳ trên đất, mông thì nghểnh lên cao. Đem tiểu cầu nhét vào tiểu huyệt phía sau.

"Ừ---"

Vừa tiến vào huyệt ấm áp, hai tiểu cầu liền nảy lên. ngón tay thiếu niên tiếp tục ấn tiểu cầu chen vào, đỉnh đến tận gần miệng tử ©υиɠ.

"A---ừ----bị cắm thật thoải mái----dươиɠ ѵậŧ đâm thật thoải mái"

Thái từ không nhịn nổi đung đưa bờ mông trắng nõn, sau đó hắn cầm bút lông mò về tiểu cúc phía sau cắm thẳng vào. Thiếu niên một tay chống đất, một tay cầm bút ra vào tiểu cúc, không có thời gian thỏa mãn đầṳ ѵú trước ngực:

"Đầṳ ѵú, đầṳ ѵú cũng muốn bị hút vào...ưʍ..."

Cạch---có người đến? Tiếng gõ ngoài cửa làm thiếu niên cả kinh, một thân đổ mồ hôi lạnh.

Chẳng lẽ Phùng Dịch còn trốn bên ngoài coi lén? Thái tử hồ nghi nheo cắp mắt lại. Thái tử khó khăn nhích đến gần cửa, lặng lẽ đưa mắt ra ngoài cửa thăm dò.

Cặp chân kia không phải của của Phùng Dịch thì là ai? mình ở đây trống rỗng khó chịu, tên vô sỉ họ Phùng kia chắc cũng không tốt hơn. Nghĩ tới đây thiếu niên có một tia hân phấn đắc ý

"Ừ---trên mặt đất thật lạnh, đầṳ ѵú thật thoải mái..."

Thái tử nâng giọng kêu to dường như muốn người bên ngoài nghe rõ, tay vẫn dùng bút lông cắm ra vô lỗ nhỏ,

"Ừ----đi vào ta a---ưm---rung thật nhanh----bị đồ chơi này cắm đến muốn bắn---"

Phùng Dịch ngoài cửa thật chịu không nổi tiểu lẳиɠ ɭơ câu dẫn, huống hồ không thể nhẫn nại để cho cây bút lông đoạt đi lỗ nhỏ của hắn nên liền đẩy cửa vào. Đập vào mắt là cái mông thiếu niên đang lắc lư theo nhịp đâm, đầṳ ѵú hồng hồng thì cọ xuống mặt sàn.

Thật là một quang cảnh mị diễm khó có thể tưởng tượng, thiếu niên so với kĩ nữ còn muốn phóng đãng hơn.

Phùng Dịch liền trực tiếp ôm lấy nhuyễn mông, đầu lưỡi điên cuồng liếʍ từ cằm xuống hầu kết nho nhỏ, mạnh sức mυ'ŧ. Phía dưới hông động thân một cái, dươиɠ ѵậŧ trực tiếp lọt vào tiểu huyệt ướŧ áŧ, bắt đầu quá trình luật động nguyên thủy.

Dươиɠ ѵậŧ đỉnh hai tiểu cầu còn trong tiểu huyệt sâu vào tận gốc, hai luồng nhiệt nóng lạnh từ dương cụ và tiểu cầu làm thiếu niên thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"Ừ a ừ..ừ---"

Bị đâm mạnh nói không ra lời, nước bọt chảy từ cái miệng nhỏ. Dâʍ ŧᏂủy̠ nhỏ xuống mắt đất phía dưới, nơi kết hợp phát ra âm thanh phốc---phốc vang vọng cả căn phòng.

"Phùng Dịch....Phùng Dịch..."

"Thần đâm tử người a--"

Thanh âm tìиɧ ɖu͙© trầm thấp của Phùng Dịch kề bên tai thiếu niên.

"Thật lợi hại----a...."

"Cảm ơn điện hạ khích lệ"

Giọng cười trầm đυ.c đáp lại

"A..ừ..muốn bắn----"

Mới dứt lời, tiểu nam hành liền phun ra dịch thể trắng đυ.c ra, theo sau là dòng nước màu vàng không nhịn được cũng phun ra.

"A,a..bị đâm muốn...muốn tiểu...ưm----"

Thái tử mơ màng nói lầm bầm, không biết mình đang nói cái gì

Phùng Dịch cắn Thái tử lỗ tai thì thầm:

"Chỉ mình điện hạ bắn nướ© ŧıểυ thật không công bằng"

"Vậy ngươi muốn thế nào---Aha...a--"

"Thần cũng muốn bắn nướ© ŧıểυ"

Dưới hông cắm càng ngày càng mạnh, sắp sửa đẩy tiểu cầu vào bên trong tử ©υиɠ

"Thần muốn phun nướ© ŧıểυ vào trong lỗ nhỏ"

"Không đừng...a...a..."

Thái tử giãy dụa muốn thoát khỏi ràng buộc của Phùng Dịch, lại bị nam nhân đè càng nặng, hung hăng đỉnh tiểu cầu vào toàn bộ tử ©υиɠ:

"Ừ----tiểu cầu sắt----tiều cầu..."

"Đừng sợ, sẽ rất thoải mái, so với bị bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sướиɠ hơn..."

Hai tiểu cầu sắt ở tử ©υиɠ rung động không ngừng, âm đế bị kịch liệt cắm vào liền muốn cao trào, thái tử thoải mái như muốn bay lên thiên đàng, nào đâu kịp để ý Phùng Dịch bắn nướ© ŧıểυ vào trong hay không.

"Ừ---"

Phùng dịch kêu một tiếng đau đớn, một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun thẳng vào tiểu huyệt thiếu niên, da đầu Thái tử tê dại, huyệt lý co rút phun ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Tiếp nhận một lượng nướ© ŧıểυ vừa nóng vừa nhiều của nam nhân rót vào tiểu huyệt, khiến lưng thiếu niên cong lại, co quắp lại như con tôm nhỏ mới vừa luộc.