Chương 12
Hai người đang làm hăng say, nhi tử ngủ ở phòng bên cạnh đột nhiên cất tiếng khóc, tiểu Thiên đẩy lão Vương ra nhanh chóng chạy tới xem thử, vất vả lắm mới ru ngủ được bé con. Vừa trở về thì cậu liền bắt gặp lão Vương ngồi bên giường sắc mặt ảm đạm, dươиɠ ѵậŧ giữa hai chân cũng rủ xuống.
Tiểu Thiên nhìn thấy thì đau lòng, đang muốn đi tới bên cạnh lão Vương, an ủi hắn một chút.
Chợt thấy biểu tình hắn càng lúc càng kinh dị, càng lúc càng giận dữ.
“Ca ca?”
Tiểu Thiên nghi hoặc.
Lão Vương im lặng, hung tợn nhìn chằm chằm cậu.
Ca ca làm sao vậy? Sao lại hung dữ như vậy? Chẳng phải vừa nãy rất vui…… Đúng rồi! Đèn!
Tiểu Thiên lúc này mới kịp phản ứng, đèn trong phòng đã được bậc lên, mà thân thể cậu lại là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bày ra hết tất cả dưới mắt lão Vương…. Mọi dấu vết hắn đều có thể thấy rõ ràng.
Lão Vương mang theo tức giận hỏi.
“Vυ' ngươi bị sao vậy? còn có âʍ ɦộ cùng c̠úc̠ Ꮒσα? Tại sao lại sưng lên?! Nói!”
“Ta… ta…”
Tiểu Thiên bị hắn quát một tiếng, cậu cuống đến mức không biết phải làm sao, chuyện này thật sự không thể giải thích rõ được.
“Ngươi dám nɠɵạı ŧìиɧ sao?”
Lão Vương sắc mặt xanh mét.
“Không có! Ta không có!”
Tiểu Thiên biện giải, nhưng mà loại chuyện bị người lạ xông vào nhà cưỡиɠ ɖâʍ, lời này…… khiến cậu không biết phải nói ra như thế nào.
Lão Vương đẩy cậu ra.
“Vυ' cũng bị dã nam nhân vò nát, còn có gì mà giải thích, đúng rồi, lỗ da^ʍ kia của ngươi hẵn cũng bị thao qua đi, thật ghê tởm.”
“Không… Không phải…. không phải….”
Đôi mắt tiểu Thiên ngập tràn ánh nước, sợ hãi, không cam lòng cùng tự trách… tất cả đều hóa thành nước mắt, cậu túm chặt lấy tay lão Vương.
“Không phải…. ba ba…”
Đã lâu rồi cậu chưa dùng lại cái xưng hô này, bây giờ lại bật thốt ra, có thể thấy được trong lòng cậu bất lực đến nhường nào.
Lão Vương từ trên cao nhìn xuống, không nói một lời.
Tiểu Thiên có khổ mà không thể nói, thấy lão Vương im lặng cậu liền hoảng hốt cùng bất lực. Nhìn đến đại dươиɠ ѵậŧ mềm xuống giữa hai chân lão Vương, cậu lập tức nằm xuống hôn lên, mặt lộ vẻ cầu xin nói.
“Ba ba…. Tiểu Thiên giúp người liếʍ được không…”
Lão Vương khoanh tay trước ngực, híp mắt nhìn cậu.
“Ngươi cũng liếʍ dươиɠ ѵậŧ nam nhân khác?”
Tiểu Thiên thống khổ lắc đầu, thấy hiểu lầm càng sâu, cậu khóc lóc giải thích.
“Không phải…. không có, ta không có, ba ba…. Ba ba tin ta…”
Không đợi lão Vương phản ứng cậu liền quỳ xuống bò qua, cúi đầu ngạm lấy gậy thịt thô to, đầu lưỡi liếʍ cán gậy, cơ miệng thả lỏng để qυყ đầυ đỉnh sâu vào trong yết hầu.
Dươиɠ ѵậŧ lão Vương sướиɠ đến lập tức cương cứng, mà hắn lại còn giả vờ lùi ra sau một bước, tiểu Thiên gấp gáp đuổi theo, bám riết không tha mυ'ŧ lấy đầu khấc, nước mắt từ bên khóe mắt rơi xuống, bộ dáng đáng thương đến cực điểm, khiến cho người ta…. càng thêm dâng lên du͙© vọиɠ chà đạp.
Lão Vương đột nhiên hành động, túm chặt lấy tóc tiểu Thiên, đem cả căn dươиɠ ѵậŧ thọc vào trong khoang miệng mềm mại nóng ấm.
Tiểu Thiên cũng càng thêm dùng sức, sử dụng hết các thủ đoạn để liếʍ láp hầu hạ gậy thịt, thậm chí còn thâm hầu, bú ʍúŧ đến hai má đều tê mỏi. Dươиɠ ѵậŧ thô to nhịn không được, tiến thật sâu vào trong cổ họng, dường như muốn xuống cả thực quản, bắn ra tinh đặc.
Khuôn mặt tiểu Thiên bị nghẹn đến đỏ bừng, khóe môi còn treo một sợi bạch trọc, dâʍ đãиɠ lại tao mị, cậu vặn vẹo thân thể bò dậy, phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c trong miệng, dịch nhầy trắng dính nhớp nháp chảy xuống cái cằm tinh xảo, trượt qua cần cổ trắng nõn, sau đó dính lên trên bộ ngực non mềm. Đôi mắt tiểu Thiên tràn đầy xuân sắc cùng ý tứ lấy lòng, đôi tay vói lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ lão Vương bôi đều lên hai vυ'.
Đáy lòng lão Vương sớm đã bốc hỏa, cả người khô nóng, nhưng mà hiện tại hắn còn phải diễn kịch, nhịn rồi lại nhịn, thật sự nhịn không được nữa, hắn đưa tay kẹp lấy một cái núʍ ѵú no tròn chín mọng màu đỏ tím như quả nho, đặt giữa hai ngón tay chà nghiến, hắn bắt bẻ.
“Thật dâʍ đãиɠ, đầṳ ѵú cũng bị chơi đến thâm tím.”
“Không… không phải…. cái này là do ba ba chơi…”
Tiểu thiên thở dồn dập đáp, ngón tay lão Vương như một mồi châm lửa, thiêu đốt thân thể cậu.
“Tao hóa, tự ngươi chơi đi, ô uế tay lão tử!”
Lão Vương niết hai núʍ ѵú, sau đó lưu luyến nhưng vẫn bày ra dáng vẻ tiêu sái thu tay.
Tiểu Thiên cắn môi, nước mắt im lặng chảy xuống, sợ lão Vương ghét bỏ, cậu nghe lời hắn mà tự vuốt ve bộ ngực, tay nhỏ mềm mại đem một đôi vυ' thịt xoa đến trướng đau, bàn tay còn lại chậm rãi đi xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi không hết lên vυ' vẫn chảy xuống, treo trên âʍ ɦộ đỏ tươi non mềm, hoa môi như một cái miệng nhỏ phấn hồng, theo hô hấp của cậu mà lúc đóng lúc mở, mỹ lệ lại mê người, cậu dùng một tay căng ra môi lớn béo mập bên ngoài, để lộ ra môi bé phấn nộn cùng âm đế yếu ớt như hạt châu bên trong. Ngón trỏ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân, nhẹ nhàng vẽ theo nếp uốn giữa hoa môi, còn ngón cái ấn lên da^ʍ châu mẫn cảm.
“A…. ha….”
Âm thanh dâʍ đãиɠ ngân nga truyền ra từ đôi môi anh đào ướŧ áŧ, lão Vương nghe thấy thì huyết dịch lập tức sôi trào.
Da^ʍ châu bị đùa bỡn, cửa huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên khép khép mở mở, giống như một con trai, sò, phun ra dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, theo âʍ ɦộ chảy đến cúc huyệt, hoa cúc nhỏ bé hồng nhạt được phết lên dịch nhầy trong suốt dần trở nên sáng bóng lập lòe mê người.
“Đâm vào đi, tự đâm vào cho ta xem.”
Yết hầu lão Vương khô khốc, âm thanh khàn đυ.c đến độ chính hắn còn không nghe nổi.
“Ô… ưm…. A a…”
Tiểu Thiên nghe lời, khép lại hai ngón tay tiếng vào cái miệng đang khép mở, nháy mắt sướиɠ đến da^ʍ kêu to một tiếng. Lão Vương nhìn đến hai mắt đỏ đậm, rồi lại nhịn không được mà muốn được thấy càng nhiều.
“Cử động đi, bảo bảo, lỗ huyệt ngươi quả là cực phẩm, kẹp chặt đại kê ba của ta không rời.”
Lão Vương dùng lời nói như thể chính hắn đang cùng tiểu Thiên giao hợp vậy.
“A….a…..ha…. Thật nhanh…. A…. Ba ba, dươиɠ ѵậŧ ba ba thật lớn…. Thao tiểu Thiên sướиɠ quá….”
Tiểu Thiên bị hắn cuốn theo, cảm giác như trong âʍ đa͙σ đang có căn dươиɠ ѵậŧ dũng mãnh thao vào đem theo vô số kɧoáı ©ảʍ, ngón tay cắm rút càng nhanh, điên cuồng chà đạp hoa huyệt, trong miệng da^ʍ kêu liên tục.
“A…. Ba ba…. dươиɠ ѵậŧ…. A…. Nhanh… Ba ba…. Ca ca…. Ca ca tốt… Hoa huyệt thật thoải mái… bị thao sướиɠ chết….”
Lão Vương thưởng thức đông cung sống động, trong tai đều là tiếng rêи ɾỉ ngọt nị của tiểu Thiên, hắn cũng bắt đầu động đậy, tay cầm lấy gậy thịt thô to, nhanh chóng vuốt lộng.
“Bảo bảo, ca ca thao đến tử ©υиɠ rồi, cái miệng nhỏ của ngươi đang cắn lấy đầu khấc ta.”
“A…. Vào tới rồi…. Tử ©υиɠ bị đâm vào rồi… Ca ca…. Dùng sức…. Dùng sức thao ta…”
Tay nhỏ ở da^ʍ huyệt càng đâm càng sâu, hai ngón tay không đủ, liền thêm một thành ba ngón, sau đó lại biến thành bốn ngón, nếu không phải cửa huyệt nhỏ xinh, thì có khả năng một bàn tay cũng tiểu Thiên cũng nhét vào được. Khóe mắt mang theo men say đỏ hồng, nước mắt lấp lánh đọng trên mi, mồ hôi từng giọt chảy xuống, bao phủ trên da thịt trong suốt.
“A a a a…. tới rồi…. Ca ca… bắn…bắn cho ta…. bắn vào âʍ ɦộ ta….”
Tiểu Thiên kêu to, hoa huyệt run rẩy triều xuy, từ sâu trong âʍ đa͙σ phun ra hoa dịch, bắn ướt một mảng lớn khăn trải giường giưới thân. Mà lão Vương cũng đồng thời bắn ra, nhắm thẳng đến khuôn mặt trắng nõn của tiểu Thiên, khắp mặt mũi đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙.
“Nếu muốn ta không truy cứu ngươi nữa cũng không phải không được, chỉ cần hôm nay ngươi chủ động cưỡi lên kê ba, hầu hạ nó một đêm, không được phép ngủ, cũng không được phép ngừng lại giữa chừng. Ta liền tha thứ.”
Lão Vương dùng chân đạp lên trên âʍ ɦộ ướt nhẹp.
Một trận kɧoáı ©ảʍ từ âʍ ɦộ truyền tới, tiểu Thiên rêи ɾỉ kẹp chặt hai chân, vẻ mặt cầu xin. Bình thường lúc hai người mây mưa, chỉ có lão Vương ra sức, còn cậu đều nằm yên, vậy mà cũng chỉ có thể kiên trì được đến nửa đêm, lúc này hắn lại muốn cậu chủ động, lại còn muốn suốt một đêm dài, này quả thực là muốn mạng của cậu.
“Không…. Không được…. Ba ba…. Tha ta lần này đi….”
“Hừ.”
Lão Vương xoay người đi ra ngoài.
“Được… Được, ta đồng ý….”
Tiểu Thiên vội vàng khóc lóc ôm lấy hắn, sợ hắn bỏ đi không bao giờ quay lại, chỉ cần làm để lão Vương bỏ qua chuyện này, muốn cậu làm thế nào cũng được.
Lão Vương trong lòng đắc ý muốn chết, ngoài mặt lại tỏ vẻ lạnh lùng, vỗ vỗ lên đầu tiểu Thiên.
“Đừng lo lắng, ca ca sẽ giúp ngươi.”
Kết quả hắn bảo giúp cậu chính là, dùng hai sợi dây thừng dài nhỏ trói chặt hai núʍ ѵú tiểu Thiên treo lên, sợi dây nối chặt với xà nhà, tiểu Thiên ngồi cưỡi trên người hắn chuyển động lên xuống đều sẽ không có ảnh hưởng, nhưng nếu không cẩn thận mà ngủ gật, nằm sấp xuống nghỉ ngơi, đầṳ ѵú sẽ bị kéo lấy, như vậy cậu sẽ không dám ngủ quên, hoặc là lười biếng
Tiểu Thiên khóc thê thảm, trên mặt đều là nước mắt, đôi mắt sưng đỏ, nhìn qua trông đáng thương cực kỳ, nhưng lão Vương vẫn không dao động, hắn thoải mái nằm yên, đem tiểu Thiên bế ngồi lên trên đại dươиɠ ѵậŧ của hắn, đặt đỉnh qυყ đầυ ở bên ngoài lối vào, hắn uy hϊếp nói.
“Tự vặn eo di chuyển, đừng nói ta khi dễ tức phụ, đêm nay ngươi muốn đổi lỗ nào cũng được, cái nào ngứa thì cho cái đó ăn, bất quá không được phép lười biếng, nếu ta phát hiện ngươi chỉ ngồi im không động, thì hậu quả ngươi không lường được đâu.”
“Hức hức….”
Tiểu Thiên khóc lóc gật đầu, đỡ lấy cơ bụng lão Vương dùng hoa huyệt chậm rãi phun ra nuốt vào đại dươиɠ ѵậŧ.
Lão Vương thoải mái hưởng thụ cảm giác sung sướиɠ của hoa huyệt tự động mát xa phục vụ, hắn nhắm mắt lại ngủ gà ngủ gật, cảm giác người ở phía trên vẫn luôn nhấp nhô không ngừng.
Kết quả hắn thật sự nhắm mắt lại ngủ say, bất quá trong lòng hắn vẫn thật sự thương nhớ bảo bối đáng thương, ngủ trong chốc lát liền tỉnh lại, cảm giác được dươиɠ ѵậŧ vẫn đang ở trong tràng đạo nóng rực căng chặt, cũng không biết nhi tử cưỡi ở trên cao trào bao nhiêu lần, hắn cảm thấy bụng cùng hạ thân giống như đều được ngâm mình trong nước ấm, ướt nhẹp nhớp nháp. Nhưng hắn vẫn không mở mắt, nghe tiếng rêи ɾỉ đứt quảng, sau đó bắn một đạo tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cúc huyệt. Một lát sau, hắn lại chìm vào trong giấc ngủ.
Tiểu Thiên làm đến nửa đêm, nghe tiếng ngáy say ngủ của lão Vương, cậu thật sự vô cùng mệt mỏi, ngồi trên dươиɠ ѵậŧ lão Vương, eo hông ngừng nhấp, dừng lại nghỉ ngơi một chút, dần dần…. Mí mắt nặng trĩu, vào thời điểm trước khi gục xuống, trên ngực bỗng truyền đến một trận cảm giác xé rách đau đớn.
“A……”
Đau đớn đánh thức thần trí, tiểu Thiên bừng tỉnh, oán hận trừng mắt nhìn hai sợi dây thừng chết tiệt, nhưng vẫn không thể không khuất phục, cậu bẹp miệng, dụi dụi mắt tiếp tục trên dưới trước sau trái phải chuyển động thân thể.
Mãi cho đến bình minh, phía chân trời lộ ra ánh sáng ban mai, tiểu Thiên dường như đã hình thành nên phản xạ có điều kiện, ngồi trên người lão Vương, eo hông chậm rãi nhấp nhô vặn vẹo, mí mắt cũng không mở ra nổi, khuôn mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi.
Lão Vương thần thanh khí sảng tỉnh lại, nhìn thấy tiểu mỹ nhân đang ngồi trên côn ŧᏂịŧ hắn ngủ gà ngủ gật, vì tránh cho đầṳ ѵú bị kéo đau, sống lưng thẳng tắp ngồi thật nghiêm chỉnh.
Mà đại dươиɠ ѵậŧ đã mềm xuống vẫn còn trong âʍ đa͙σ lầy lội, cả đêm đều thao huyệt nên sáng dậy cũng không có “chào cờ”, lão Vương nhẹ nhàng mở dây trói, đem tiểu Thiên ôm xuống đặt nằm trên giường, rút ra côn ŧᏂịŧ, chất lỏng vẩn đυ.c nhầy nhụa từ bên trong ồ ạt chảy ra, mà âʍ ɦộ cùng c̠úc̠ Ꮒσα phấn nộn không có gậy thịt nhét vào lại ngoan ngoãn dần khép lại, không có sưng đỏ đau đớn, vẫn ấm mềm co dãn như cũ.
Lão Vương cúi đầu hút cạn sữa trong hai bầu vυ' căng tròn, lại đem chất lỏng dính trên âʍ ɦộ liếʍ sạch sẽ, sau đó bôi thuốc lên hai lỗ huyệt, đóng cửa lại cho tiểu Thiên nghỉ ngơi, lúc này hắn mới đi làm cơm sáng và đánh thức hài tử.
Một giấc này tiểu Thiên ngủ liền đến tận chạng vạng, đến khi cậu ngủ no rồi tỉnh lại, lão Vương đã làm xong cơm tối chờ cậu ăn chung, phụ tử hai người đang chơi ở trong viện.
Toàn bộ tiểu viện chìm đắm trong ánh mặt trời ấm áp cuối ngày, mùi hương thức ăn quanh quẩn bên chóp mũi, trong không gian quanh quẩn tiếng nói cười vui vẻ của trượng phu cùng nhi tử, tiểu Thiên cảm thấy sinh hoạt hiện tại vô cùng hạnh phúc, nhưng là, dường như cùng trước kia có chỗ nào đó bất đồng, đều do tên da^ʍ ma đáng giận kia!
Tối nay lão Vương khó có được một bữa hảo tâm để cậu ngủ một giấc ngon lành, thậm chí thói quen nhét dươиɠ ѵậŧ vào trong hoa huyệt cậu cũng bỏ qua.
Tiểu Thiên có chút hụt hẫng, trong lòng hoài nghi, có phải hắn ghét bỏ cậu không? Hay ngại cậu dơ bẩn? tiểu Thiên càng nghĩ càng khổ sở, hốc mắt đỏ lên ươn ướt.
Giữa trưa, tiểu Thiên mang theo nhi tử cùng nghỉ ngơi, nhưng mà đã trãi qua sự việc hôm qua, cậu không dám yên tâm ngủ trưa, kiểm tra khóa cửa chắc chắn vài lần, lúc này mới nằm xuống gần nhi tử trên giường lớn. Tại chính cái giường này, cùng một vị trí, một khi nhắm mắt lại bóng tối lại bủa vây, giống như ngày hôm qua, bị người bịt mắt…. Cùng với buổi tối tắt đèn cùng lão Vương…
Tiểu Thiên không ngủ được, trong đầu miên man suy nghĩ, đem sự việc giữa trưa cùng tối hôm qua đều suy nghĩ cẩn thận một lần, càng thêm…. Cảm thấy dường như kẻ lạ trưa qua đem lại cho cậu cảm giác rất quen thuộc, giống như… cảm giác lúc tắt đèn cùng với lão Vương!
Trong nháy mắt, tiểu Thiên đều thông suốt, vì sao cổng, cửa ngày hôm qua cũng được khóa kỹ nhưng vẫn có người tiến vào được? Hơn nữa, nhi tử bên cạnh cũng không bị dọa tỉnh, và rõ ràng cảm giác kẻ đó làm rất thô bạo nhưng cậu lại không có một chút tổn thương nào, vật dụng giá trị trong nhà cũng không bị tổn thất. Đầu sỏ gây tội, chính là Lão Vương!
1 phiếu cho ra ngủ sô pha ¯_༼ •́ ͜ʖ •̀ ༽_/¯