Chương 8
Không lâu sau đó, lão Vương bán nhà rời đi, mang theo tài sản tích cóp mấy năm, cùng với một ít gia cụ cũ, cùng tiểu Thiên dọn đi nơi khác, đến một nơi không có ai quen biết bọn họ. Tiểu Thiên cũng bị lão Vương buộc ăn mặc trang điểm như nữ nhi. Tiểu Thiên mặc vào váy áo, cả người toát lên vẻ duyên dáng yêu kiều, nhỏ nhắn nhu mỹ, đặc biệt là một đôi vυ' bự mê người, cùng với khuôn mặt ngây thơ của cậu. Thiếu niên tiểu Thiên cứ như vậy liền biến thành một cô gái, mấy bà mai gần đó cơ hồ như dẫm nát cửa nhà lão Vương.
Buổi tối, bên ngoài vô cùng yên tĩnh, làm nổi bật tiếng kêu khóc nghẹn ngào từ trong phòng truyền ra.
“Ba ba… A….. Ta sai rồi…. Xin lỗi…. Đừng trừng phạt tiểu Thiên….”
Âm thanh nức nở đứt quãng lại triền miên của tiểu Thiên vang lên.
Bên trong phòng ngủ, lão Vương bắt chéo chân ngồi ở trên giường, tiểu Thiên trên người khoác một bộ váy liền áo, nhưng qυầи ɭóŧ bên trong đã bị lột ra từ sớm, tà váy vén lên trên đầu gối, để lộ ra hai cẳng chân trắng nõn thon dài. Mà đôi tay cậu bị cột lại treo lên khung cửa trên cao, dưới thân là một tảng gỗ lớn, ở giữa là một cây giả dươиɠ ѵậŧ thật dài bằng gỗ, giả dươиɠ ѵậŧ này vừa vặn tiến vào hoa huyệt tiểu Thiên, bám chặt miệng huyệt, đầu giả dươиɠ ѵậŧ được gọt giũa thô ráp đỉnh thật sâu đến tận miệng tử ©υиɠ, dường như còn có thể lập tức chen vào sâu hơn. Đồ vật dơ bẩn như vậy… tiểu Thiên thật sự muốn khóc, cậu không muốn bị đồ vật dơ bẩn đó thao tiến vào trong tử ©υиɠ, nơi đó chỉ…. chỉ thuộc về ba ba. Cậu không khỏi nhón mũi chân để cho dươиɠ ѵậŧ gỗ không đỉnh vào hoa tâm, nhưng không bao lâu hai chân đều tê dại, dù vậy cậu vẫn cố gắng không để cho cổ tử ©υиɠ bị xâm phạm.
Bất luận tiểu Thiên khóc cầu như thế nào, nam nhân trên giường vẫn lạnh lùng không dao động, cậu khóc đến tinh bì lực tẫn, cả người đều là mồ hôi, tóc dài từng sợi từng sợi dán trên mặt, thoạt nhìn vô cùng điềm đạm đáng yêu, gương mặt tinh xảo, tóc đen dài xỏa tung, dáng người diễm lệ ngạo nhân, quả thật là một tiểu mỹ nhân khiến nam tử nào nhìn thấy cũng đều phải động tâm, lão Vương tuy biết rằng việc này không thể trách nhi tử, nhưng là thấy những nam nhân kia thường xuyên tới cửa cầu hôn, trong lòng hắn vô cùng khó chịu không nhịn nóng giận.
Côn ŧᏂịŧ tiểu Thiên bị dây vải trói lại, dẫn đến du͙© vọиɠ bắn tinh mãnh liệt nhưng không được phóng thích, mà hoa tâm mẫn cảm lại luôn bị đỉnh lộng, cậu khóc đến khàn cả giọng, khóc đến cả người mệt mỏi vô lực, nhưng bên trong âʍ đa͙σ vẫn bị gậy gỗ đâm đến tê dại, cậu vừa khóc kêu, vừa lêи đỉиɦ cao trào triều xuy, dâʍ ɖị©ɧ theo gậy gỗ uốn lượn chảy xuống, một mùi dâʍ đãиɠ tanh ngọt tràn ngập khắp phòng.
Côn ŧᏂịŧ lão Vương sớm đã thức tỉnh, cứng rắn ngẩng đầu, nhìn bộ dáng bị chà đạp đến triều xuy của tiểu Thiên, rốt cuộc không nhịn được nữa, cởϊ qυầи, đôi tay móc ra gậy thịt hùng tráng, ở trước mặt tiểu Thiên đánh lên hai bên má.
Hắn không đem tiểu Thiên thả xuống, đôi mắt hoa đào của tiểu Thiên hồng hồng, nhìn thấy đại dươиɠ ѵậŧ gần trong gang tất, thân mình vốn mềm nhũn lại nhanh chóng nóng lên, hoa huyệt đang ngậm lấy gậy dỗ cũng không hài lòng mà bắt đầu ngứa ngáy khó nhịn, đặc biệt là lúc lão Vương cầm đại dươиɠ ѵậŧ bắn tinh, dịch trắng theo cán thịt thô tráng chảy xuôi xuống dưới, lưu thành một vũng lớn trên mặt đất, tiểu Thiên nhìn đăm đăm, cậu nghĩ thật đáng tiếc, nếu như bắn vào trong hoa huyệt, hoặc là vào trong miệng, nhất định là một mỹ vị trần gian.
Tiểu Thiên vừa bị da^ʍ cụ trừng phạt thân thể, vừa hình ảnh trước mắt trừng phạt tư tưởng, vừa sung sướиɠ vừa áp lực mà cả người run rẩy đạt đến cao trào, sau khi triều xuy phun dâʍ ɖị©ɧ một lúc lâu, tiểu côn ŧᏂịŧ của cậu cũng đã bị nghẹn thành màu xanh tím, cơ thể dường như cũng đã chịu đến cực hạn, chất lỏng toàn bộ phun ra như nước lũ, dọc theo gậy gỗ chảy xuống một vũng vàng nhạt, tiểu Thiên tan vỡ khóc đến thảm thương.
Lão Vương rốt cuộc cũng cảm thấy có điểm không đúng, tiến tới cởi trói cho tiểu Thiên, tiểu Thiên mềm như một khối bùn nhão, trên gậy gỗ còn có hỗn hợp chất lỏng nhão dính, có tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt màu trắng đυ.c, còn có chất lỏng vàng nhạt khả nghi… Lão Vương vét lấy một ít đưa lên xem thử, là nướ© ŧıểυ.
Hắn vội đem nhi tử còn đang khóc đặt lên giường lớn mềm mại, xốc lên làn váy kiểm tra, tiểu côn ŧᏂịŧ còn đang bị dây vải trói chặt, tuy rằng có mềm xuống, nhưng không có khả năng là tè ra quần, như vậy…
Nam nhân dùng hai ngón tay căng ra môi thịt đỏ mọng béo mập, quả nhiên, phía trên lộ ra một cái lỗ nho nhỏ, đó chính là niệu đạo của phái nữ.
Lão Vương dùng ngón tay chọc chọc, trên bề mặt lỗ nhỏ có dính nướ© ŧıểυ còn sót lại, tiểu Thiên lại khẽ run rẩy, hắn cũng không dám nhìn kỹ, bế lên nhi tử lên thấp giọng an ủi, tiểu Thiên khóc đến mỏi mệt, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Lão Vương quả thật chọc cho tiểu Thiên sinh khí, đặc biệt là lúc này, do niệu đạo nữ tính mở ra, mỗi khi đến lúc đi tiểu, không chỉ có từ côn ŧᏂịŧ, mà từ lỗ nhỏ trên hoa huyệt kia cũng chảy ra không ít nướ© ŧıểυ, khiến cho câu không thể không giống như một đứa con gái, ngồi xổm xuống. Tiểu Thiên lần này vô cùng tức giận lão Vương, mấy ngày nay đều không thèm để ý tới hắn.
Lão Vương dùng hết thủ đoạn trong người, nhưng tiểu Thiên vẫn hờn dỗi không chịu nói chuyện với hắn. Hôm nay lão Vương xem trong ti vi, thấy muốn dỗ tốt nữ nhân thì cho nàng mua sắm, lão Vương nghĩ tiểu Thiên không ra khỏi cửa nên không cần thiết, vì thế mua cho cậu một cái váy dài mới. Lúc về đến nhà thấy tiểu Thiên đang nằm trên ghế ở trong sân phơi nắng, hắn liền đi tới, đem tiểu Thiên bế lên.
Lão Vương đem hết cả người thủ đoạn, mỗi ngày cũng bất hòa hắn nói chuyện, hôm nay Lão Vương từ trong TV xem ra, muốn hống hảo nữ nhân đến cho nàng mua bao bao, Lão Vương tưởng mỗi ngày cũng không ra khỏi cửa không cần bao bao a, vì thế cấp mỗi ngày mua một cái tân váy dài, về đến nhà mỗi ngày đang ở trong viện trên ghế nằm phơi nắng, hắn đi qua đi, đem mỗi ngày bế lên tới.
“A…” Mỗi ngày kinh hô một tiếng, phát hiện là hắn, bĩu bĩu môi, mắng: “Ngươi làm gì! Làm ta sợ nhảy dựng!”
“A…”
Tiểu Thiên kinh hô một tiếng, phát hiện ra là dưỡng phụ, bĩu bĩu môi, mắng.
“Ba ba lại làm gì! Khiến ta sợ nhảy dựng!”
Trong lòng lão Vương sung sướиɠ, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt đáng thương.
“Bảo bảo, ngươi cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện với ta rồi sao?”
“Hừ….”
Tiểu Thiên quay đầu không nhìn hắn, nhưng cũng không đòi hắn thả xuống nữa.
Lão Vương ngồi xuống ghế dài mà tiểu Thiên vừa nằm, đem thiếu niên ôm đặt lên đầu gối, rèn sắt khi còn nóng.
“Bảo bảo, ba ba sai rồi, ngươi tha thứ cho ba ba lần này đi. Nhìn này, ba ba mua váy mới cho ngươi, có thích không?”
Trước kia tiểu Thiên vẫn luôn là nam hài tử, hiện tại bị xem là một nữ nhi, tuy rằng có chút không thích, nhưng chính là, quần áo của con gái thật sự đều rất xinh đẹp, có đủ mọi loại kiểu dáng. Cậu miễn cưỡng nhìn váy mới, lão Vương biết được cậu đang dao động, liền vội nói.
“Để ba ba giúp ngươi thay được không?”
Tiểu Thiên oán trách liếc hắn một cái.
“Ba ba đang có chủ ý gì không lẽ ta còn không biết sao.”
Cậu liếc nhìn hắn, lão Vương không có tiền đồ mà cứng lên.
Lão Vương cười hắc hắc, lột bỏ quần áo trên người tiểu Thiên, để lộ ra bộ nội y phấn hồng bên trong, áo ngực hồng nhạt che khuất đi đôi vυ' tròn mập, cấm địa ngọt ngào xinh đẹp ẩn giấu trong qυầи ɭóŧ phía dưới, đôi mắt lão Vương nhìn đăm đăm, nhịn không được mà vươn móng vuốt tới kéo kéo lớp vải dệt.
“Không phải ba ba nói thay váy mới cho ta sao.”
Tiểu Thiên vỗ bàn tay đang tác quái trên người xuống.
“Được được được.”
Lão Vương vì lỗi sai trước đây, lúc này chỉ có thể nghe lời, đem váy mới mặc lên người cậu, thân thể trắng xinh bị vải vóc che khuất, lão Vương có chút tiếc nuối thở dài.
Tiểu Thiên lại cực kỳ cao hứng, đứng lên xoay một vòng, cười tươi như hoa hỏi.
“Đẹp không?”
Tóc dài nhu thuận buông thả sau eo, thân thể mảnh mai, khuôn mặt trắng nõn, dưới ánh mặt trời như là được phủ lên một tầng kim sắc, giống hệt một tiểu thiên sứ, lão Vương ngắm đến ngây người.
Tiểu Thiên thấy bộ dáng ba ba ngắm cậu đến thẫn thờ như lạc mất hồn phách, cậu tiến tới, mềm nhẹ hỏi lại.
“Người thích không?”
Lão Vương ngốc ngốc gật đầu.
Tiểu Thiên cười hì hì, đôi tay vén lên làn váy, câu lấy mép qυầи ɭóŧ hồng nhạt chậm rãi kéo xuống.
“Như thế này thì sao?”
Lão Vương kích động đến nỗi máu mũi cũng chảy ra, liều mạng gật đầu.
Tiểu Thiên quyến rũ vặn vẹo vòng eo, giống như mị xà, đi đến trước mặt lão Vương, qυầи ɭóŧ trượt xuống cổ chân cũng được cởi bỏ, có điều tà váy rất dài, che mất đi cảnh đẹp da^ʍ mỹ. Nhưng lão Vương chỉ cần tưởng tượng đến thân thể quang lõa bên trong cũng đủ để máu dồn lên đại não. Mấy năm nay, cơ thể tiểu Thiên càng thêm đẫy đà thành thục, không lúc nào là không tỏa ra một loại hơi thở gợi cảm mê người, thế mà gương mặt kia lại hồn nhiên đáng yêu đến vậy, khiến hắn hận không thể chết trên người tiểu Thiên.
Trên mặt tiểu Thiên hiện lên nét cười thỏa mãn, mị hoặc cùng câu hồn, đôi tay cậu kéo lấy lão Vương, chậm rãi ngồi xuống ghế nằm, tách chân ra hai bên.
“Muốn thì tới đi…. Ba ba…”
T hong có lười nữa nhe. Tự nhiên cảm thấy động lực đầy mình 😂😂