Editor: Miền lạ
Chương 7: Cậu đau lòng cho tôi
An Khả Nhu cùng đường, vì thế đành nhờ đến Tịch Bạch, hi vọng cô sẽ hỗ trợ giải thích.
Weibo Tịch Bạch hiện tại số lượng following cơ hồ tăng lên chóng mặt. Vô số cư dân mạng đều nhắn tin với Tịch Bạch muốn cô giải thích một chút về chuyện cho máu. Thậm chí còn có mấy cái bình luận trên mạng lớn tiếng chất vấn cô vì sao lại cùng một giuộc với An Khả Nhu hãm hại chị gái của mình.
Weibo Tịch Phi Phi có đến mấy trăm vạn fans nhưng không phải ai cũng quan tâm đến sự việc này của Tịch Phi Phi. Người hơi lớn tuổi trên mạng đối với chuyện này không nói một lời, chỉ có những fans trẻ tuổi mới dễ dàng bị kích động.
Vỏn vẹn một ngày, weibo Tịch Bạch đã có số lượng fans đạt tới bốn vạn.
Bạn trên mạng cũng chờ đợi Tịch Bạch trả lời.
Bất quá bọn họ phải thất vọng rồi, Tịch Bạch không đáp lại bất cứ chuyện gì.
Thứ nhất, An Khả Nhu đã từng là chó điên cắn người cứ thích nhằm vào cô; thứ hai, bây giờ còn quá sớm để đáp trả.
Trùng sinh trở về, Tịch Bạch phi thường khắc sâu đạo lý: Cô có thể nói ra những ủy khuất của mình thì không bao giờ gọi là ủy khuất mà nó là biện giải; chỉ khi có người khác cảm nhận được ủy khuất của cô mới thật sự là ủy khuất.
Cho nên cô sẽ không giống như kiếp trước đi tố khổ như thế.
Tịch Phi Phi trong lòng có chút sợ hãi, weibo Tịch Bạch hiện tại bị rất nhiều fans phát hiện. Cô ta rất lo lắng em gái sẽ nói ra tất cả làm tổn hại hình tượng của mình.
Bất quá may mắn, weibo Tịch Bạch là một mảnh im lặng, cũng không trả lời An Khả Nhu.
Weibo Tịch Bạch phần lớn là những nội dung tích cực tốt đẹp. Tỷ như cùng bạn bè đi dạo phố, uống trà sữa linh tinh... Tuy rằng ngẫu nhiên đối với việc truyền máu có chút không nguyện ý nhưng ngôn từ cũng không kịch liệt, cũng không có nói Tịch Phi Phi nói bậy, đối với cô ta không ảnh hưởng xấu.
Tịch Phi Phi an tâm, quan hệ giằng co với Tịch Bạch cũng hòa hoãn không ít. Bắt đầu dối trá hỏi han ân cần, quan tâm chăm sóc.
Cha mẹ hai người nhìn tình hình như vậy, tự nhiên cõi lòng đầy vui mừng.
Nửa tháng sau, cha mẹ An Khả Nhu tự mình hướng Tịch Phi Phi giải thích, hi vọng chị ta có thể tha thứ cho con gái của mình. Hiện tại An Khả Nhu cả ngày tâm lý bất ổn, bác sĩ bảo có khả năng xuất hiện khuynh hướng trầm cảm.
Đây hết thảy đều là Tịch Phi Phi ban tặng. Cha mẹ An Khả Nhu hận Tịch Phi Phi đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng vì con gái nhà mình có thể bước qua cơn ác mộng này, bọn họ vẫn nên ưỡn mặt tự mình hướng Tịch Phi Phi nói xin lỗi.
Tịch Phi Phi tiếp thu những giải thích của trưởng bối. Sau đó ra mặt trấn an xao động của các fans, nói chuyện này là một hiểu lầm. Hiện tại An Khả Nhu đã nhận thức sai lầm, hi vọng các fans không cần đối với cô ta công kích, sự việc đến đây hết thảy cho qua.
Các fans mắng mấy ngày, rốt cuộc cũng dừng lại. An Khả Nhu cũng xóa đi weibo có tag Tịch Bạch. Chuyện này cuối cùng cũng im lặng.
Nửa tháng sau, An Khả Nhu tới trường học, tính cách vốn sáng sủa lại trở nên có chút tối tăm.
Mọi việc đều thuận lợi cho đến cuối tháng 9, Tạ Tùy cùng mấy nam sinh đi ra tòa nhà dạy học bằng xe đạp.
Mấy cái thân hình đại nam sinh như một trận gió lướt qua rồi lật một loạt xe đạp. Mấy chiếc xe ào ào lật đổ như một phản ứng dây chuyền, người qua đường chỉ biết lắc đầu mà nhìn.
Tạ Tùy xoa xoa lỗ tai, nghiêng đầu liền trông thấy trên mặt đất một chiếc xe nhỏ màu hồng phấn.
Chiếc xe nhìn rất nhỏ, thân xe được lau sạch sẽ, trên cái cổ trước còn gắn thêm một chiếc rổ màu trắng.
Mấy nam sinh mặc áo T-shirt đối với việc làm của chính mình vẫn vô tư cười đùa rời đi, không nghĩ Tạ Tùy đột nhiên nghiêng người, chặn con đường phía trước của bọn họ.
Mấy người đó phòng bị hỏi: "Cậu làm cái gì?"
Tạ Tùy nhìn chiếc xe màu hồng phấn bên kia, lạnh lùng nhíu mày, tiếng nói trầm thấp mà băng lãnh.
"Nâng lên."
Nam sinh T-shirt đen ngượng ngùng nói: "Cậu quản nhiều quá."
Tạ Tùy có hơi nghiêng đầu, lắc cổ một chút, động tác thoáng có chút ương ngạnh.
"Đừng để tao lặp lại lần thứ hai."
Nam sinh T-shirt đen biết rằng mình không thể trêu vào Tạ Tùy, trong lòng nhút nhát vô cùng, chỉ có thể phục tùng đi đến mấy chiếc xe đạp bên cạnh nâng lên hết.
"Như vậy được chưa?"
Tạ Tùy nhìn một chút, ngữ điệu bình tĩnh lại mang theo hương vị không nộ mà uy.
"Đi đường nhìn một chút."
Bên kia mấy nam sinh sau khi rời khỏi, Tùng Dụ Chu đi bộ đến xe đạp trước mặt, sờ cằm tỉ mỉ quan sát một trận: "Mình dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh nhìn một chút xe này là của. . . Nữ sinh?"
Tạ Tùy không thèm để ý đến cậu ta, trong balo lấy ra khăn ướt lao lao yên xe đạp dính bùn, bụi đất.
"Không thể nào! Xe nhỏ này còn làm phiền đại gia ngài tự mình chà lau hả, giao cho mình là được."
Tùng Dụ Chu đang muốn tiếp nhận khăn tay, Tạ Tùy đẩy hắn ra: "Không cần."
Tùng Dụ Chu khóe mắt đầy ý cười, ôm cánh tay cùng các anh em nghiêng mình dựa bên cạnh xem náo nhiệt: "Tùy ca, rổ xe nhỏ giống như bị lệch."
Tạ Tùy đi vòng qua phía trước kiểm tra, rổ xe thật đúng là cong vẹo một chút.
Cái này dễ dàng, sửa chút là xong.
Cậu vừa động tay liền "Loảng xoảng" một tiếng, rổ xe yếu đuối con mẹ nó rớt xuống!
Éo nhịn được cười :))))
Tạ Tùy nhìn rổ xe trong tay, lại ngẩng đầu nhìn mấy anh em, khóe miệng giật giật.
Tùng Dụ Chu vẻ mặt sửng sốt: "Này. . . Tùy ca không hổ là quyền vương, xin nhận của tiểu nhân một lại."
Thật khéo, đúng lúc này, Tịch Bạch đeo túi xách từ tòa nhà dạy học đi ra.
Rổ xe của cô lại nằm trong tay Tạ Tùy.
"..."
Bị cặp mắt tối như mực của cô nhìn chăm chú. Người không sợ trời không sợ đất như Tạ Tùy trong nháy mắt lại con mẹ nó chột dạ.
"Tạ Tùy, cậu tại sao phải làm như vậy?"
Giọng nói Tịch Bạch hơi khàn khàn, giống như nét mặt của cô không một chút sợ hãi.
Không biết vì cái gì, Tạ Tùy thực thích nghe cô gọi tên của mình.
Tạ Tùy, Tạ Tùy.
Âm thanh rất trầm nhưng mang theo một loại cảm xúc rất đặc biệt.
"Tôi. . ."
Cái gì đều có thể ném, riêng mặt mũi không thể ném.
Tạ Tùy lập tức lạnh mặt, hung ác nói: "Cái thứ rách nát này đã cản đường tôi."
Cậu nói xong, còn đem cái rổ ném ra ngoài. Chiếc rổ xe lăn vài vòng trên mặt đất và lăn đến dưới chân Tịch Bạch. Nó trông càng thêm biến dạng.
Tùng Dụ Chu khóe miệng có rút, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng.
Đại ca à, theo đuổi nữ sinh không phải như vậy đâu!
Tịch Bạch trơ mắt nhìn rổ xe lăn đến bên chân. Cô hạ thấp người đem nó nhặt lên, vỗ vỗ bụi bặm, không nói một lời đi đến bên cạnh xe, thử đem nó đặt lại vào vị trí cũ.
Tạ Tùy thấy bộ dáng không nóng không lạnh của cô, tính khí có chút không chịu nổi: "Cậu dám oán giận thử xem?"
Tịch Bạch thành thật nói: "Mình sợ cậu đánh mình."
"Mẹ kiếp, cậu làm sao cảm thấy lão tử muốn đánh cậu?"
Tịch Bạch ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh quét về phía Tạ Tùy: "Cậu lái xe đυ.ng mình."
Hầu kết Tạ Tùy chuyển động, thật lâu sau, ánh mắt cậu hướng sang một bên. Im lặng rất lâu, cuối cùng cũng nói một câu xin lỗi.
Tạ Tùy khi nào biết nói xin lỗi người khác?
Tịch Bạch gắn lại không được chỉ có thể buông tay, đem rổ xe treo phía sau. Dù sao bên ngoài trường học cũng có tiệm sửa xe.
Tịch Bạch đẩy xe muốn rời đi, khi đi ngang Tạ Tùy, Tạ Tùy đột nhiên đặt tay lên vai cô.
Áo sơ mi chất vải chiffon thực mềm mại, cũng thực đơn bạc. Cậu thậm chí cảm nhận được bàn tay mình có thể xuyên thấu qua chiếc áo chạm đến làn da kia.
Mặt trời rực rỡ trên cao chiếu xuống, nhiệt độ thực ấm áp.
Cậu phát giác lòng bàn tay có chút ẩm, kinh ngạc nhìn nhìn tay mình, thốt ra: "Cậu làm sao lại ẩm ướt như thế?"
Lời nói vừa thốt ra, phía sau vẻ mặt mấy nam sinh lập tức toát ra ý vị thâm trường cười xấu xa.
Câu hỏi thật dễ gây hiểu lầm.
Tịch Bạch hai má trở nên đỏ ửng, thể chất của cô cùng nữ sinh khác không giống nhau. Ngay cả mùa hè, nữ sinh đều không có quá nhiều mồ hôi.
Nhưng riêng cô, mặc dù đã vào đông, chỉ cần nhiệt độ không khí hơi cao liền ra mồ hôi hơi nhiều.
Cho nên mỗi ngày cô đều tắm rửa nhiều lần. Cho dù như thế, vẫn là chống đỡ được thân thể "Tràn đầy" này.
Kiếp trước, Tạ Tùy cũng có hỏi cô vì cái gì thân thể cô lúc nào cũng ẩm ướt?
Tịch Bạch khuất nhục cắn răng, cô mới sẽ không nói cho Tạ Tùy, thời tiết nóng lên liền. . .
Tịch Bạch mẫn cảm lui về phía sau hai bước, bởi vì nơi đỗ xe rất hẹp, cô lại đẩy xe, suýt nữa vấp té.
Tạ Tùy vội vàng đưa tay đỡ, Tịch Bạch trực tiếp bị Tạ Tùy ôm vào trong ngực. Đầu nặng nề đập vào cơ ngực cứng rắn.
Hơi thở tràn đầy hương vị nam tính. Đó là một loại hương vị nhàn nhạt của bạc hà.
Cậu chỉ mặc áo T-shirt đơn giản, thân thể thực nóng, Tịch Bạch cảm giác được bắp thịt săn chắc của cậu. . .
Cô lập tức tránh thoát vòng tay Tạ Tùy, lui về phía sau nhìn cậu đầy phòng bị.
Tạ Tùy nhìn tay mình, có một cái gì đó chạy từ cột sống lên toàn thân khiến cậu giật mình.
Thân thể của cô ấy cũng quá ẩm ướt rồi.
Tịch Bạch cho rằng cậu là ngại dơ bẩn, liền đỏ mặt, cắn răng dắt xe rời đi: "Cậu đừng đυ.ng mình."
Tạ Tùy nhìn bóng lưng Tịch Bạch, trái tim đập thật nhanh.
**
Tịch Bạch trong lòng cũng thầm mắng Tạ Tùy, ngang ngược không phân rõ phải trái, bất quá lại tỉ mỉ nghĩ, cậu ta có lúc nào nói lý đâu, luôn luôn càn quấy như thế.
Cô đem xe đạp đẩy đến cửa tiệm sửa xe ngoài trường học: "Bác ơi, bác xem cái rổ xe này có thể gắn lại được không?"
Ông chủ tiệm sửa xe vội đi tới, tiếp nhận rổ xe Tịch Bạch: "Nó đã biến hình luôn rồi, gắn lại sao được, đổi một cái mới đi. Chỗ này của bác rổ xe nào cũng có, cháu lựa đi."
"Không thể sửa sao ạ?"
"Sửa không được, nó đã hỏng thành dạng này rồi."
"Lắp cái mới một cái bao nhiêu tiền ạ?"
"50 đến 70, cháu muốn tốt một chút cũng có, 100."
"Sao đắt thế ạ?"
Tịch Bạch tuy rằng không thiếu chút tiền ấy nhưng cô trước khi hai mươi ba tuổi thì đã muốn độc lập về kinh tế, cho nên ngày thường sẽ không xài tiền bậy bạ. Tiền tiêu vặt, sinh hoạt phí cái gì đó tất cả đều tích cóp lại.
Lúc Tịch Bạch rối rắm thì một nam sinh đi tới nhặt chiếc rổ xe lên. Không nói một lời liền dắt xe đạp của Tịch Bạch rời đi.
"A!" Tịch Bạch đuổi theo, đè lại cổ xe: "Tạ Tùy, cậu làm cái gì?"
Tạ Tùy nghiêng đầu: "Tôi dẫn cậu đi một chỗ, có thể sửa lại."
Tịch Bạch nửa tin nửa ngờ theo sát bên cạnh Tạ Tùy.
Thân cậu cao lớn, dắt theo chiếc xe đạp hồng phấn của cô nhìn qua rất kỳ quái.
Đi vài km, Tịch Bạch thật sự nhịn không được, hỏi: "Nơi nào có thể sửa vậy?"
"Sao nói nhảm nhiều như vậy."
Tịch Bạch dừng một chút, quyết định im lặng. Cậu ta không muốn nói liền sẽ không nói, âm tình bất định, ai cũng không biết được tâm tư của cậu ta.
Cô trầm mặc gần như mấy phút, lại nhớ tới một chuyện khác, nhịn không được hỏi: "Tạ Tùy, sao cậu lại đưa thuốc giảm đau cho mình?"
"Không biết."
"Ah, kia. . . Cám ơn."
"Câm miệng."
"..."
Cậu ta chính là một người rất kì quái, Tịch Bạch thật không muốn cùng cậu ta trao đổi nữa.
Tạ Tùy dắt xe đạp đến con đường dành cho người đi bộ. Bên trái là đường xe chạy mà phía bên phải là sông Đại Kiều.
Gió thổi rất lớn, thổi bay lất phất vài sợi tóc trên trán Tịch Bạch, lại vỗ về nhè nhẹ chóp mũi của cô. Thật ngứa, khiến cô phải lấy tay xoa xoa.
Nghiêng đầu phát hiện Tạ Tùy đang nhìn mình.
Bị phát hiện, Tạ Tùy lập tức quay đầu tỉnh bơ nhìn thẳng.
Tịch Bạch nhìn đến hai cái khuyên Hắc Diệu Thạch sáng lấp lánh trên tai cậu, rất chói mắt, rất xinh đẹp.
Nam sinh mang khuyên tai thực nữ tính nhưng cậu thì không. Cậu có khí chất khác biệt, mang khuyên tai cũng có thể loá mắt, đầy hương vị nam nhân.
"Này đã qua con sông luôn rồi, cậu rốt cuộc mang mình đi nơi nào đấy?"
Tạ Tùy như trước không nói lời nào, đem xe đạp dừng ở đầu cầu, nơi hai gian cửa tiệm sửa xe.
Tịch Bạch đánh giá cửa tiệm, nó nằm tại đầu cầu ngã tư đường bên cạnh. Bụi mù rất lớn, bất quá vị trí coi như không tệ.
Trong cửa tiệm có hai chiếc xe nhìn qua rất ngầu, có mấy người đang bận rộn sửa chữa.
"Tiểu Tùy đến à."
"Vâng."
Tạ Tùy quen thuộc đi vào, lấy ra công cụ sửa chữa, hạ thấp người sửa lại chiếc rổ, sau đó đem nó gắn vào đầu xe đạp. Cậu dùng dây thép cố định lại, thậm chí còn lấy ra súng hàn điện, hàn lại cho thật chắc.
Tịch Bạch thấp thỏm hỏi: "Như vậy có được hay không?"
Tạ Tùy hoàn toàn không để ý đến cô, ngồi sửa sang chiếc rổ.
"Ông ta lừa cậu." Tạ Tùy mở miệng nói: "Có thể sửa được, ông ta lừa cậu để mua cái mới."
"Oh."
"Về sau xe hỏng thì có thể tới tìm tôi." Cậu dừng một chút, lại bổ sung: "Tìm người khác sẽ bị lừa."
Tịch Bạch không biết Tạ Tùy còn biết sửa xe. Cô chỉ biết cậu ở trong hội đua xe thôi, không nghĩ đến còn có thể sửa xe đạp.
Chiếc rổ vững vàng nằm trước cổ xe.
"Tạ Tùy, chỗ này là của nhà cậu mở ra à?" Tịch Bạch nhìn xung quanh, cửa tiệm ở ngay mặt tiền, bên trong có không ít xe chuyên dùng để chạy đua.
"Không phải." Tạ Tùy thản nhiên nói: "Tôi ở trong này làm công."
"Ồ." Cô thiếu chút nữa đã quên Tạ Tùy xuất thân từ tầng dưới chót, rất nghèo.
Không biết vì cái gì, Tịch Bạch trong lòng có chút không yên. Kỳ thật từ sớm cô đã biết cậu thực khổ nhưng biết thì biết vậy, khi tận mắt chứng kiến lại là một loại cảm giác khác.
Tạ Tùy tâm tư rất nhạy bén, một chút liền nhìn thấu trong đầu thiếu nữ đang nghĩ cái gì.
Sắc mặt hắn đen xuống: "Khinh thường lão tử?"
Tịch Bạch lắc đầu liên tục, không phải!
Cô có lẽ sẽ khinh thường Tịch Phi Phi dối trá, An Khả Nhu kiêu ngạo, thậm chí cha mẹ vô năng cùng bất công. Ở trên thế giới này, người duy nhất cô không khinh thường chính là Tạ Tùy.
Kỳ thật Tạ Tùy chỉ cố ý hù dọa cô, cậu có thể cảm giác được, Tịch Bạch cùng các nữ sinh khác không giống nhau. Trong con ngươi cô toát lên sự ấm áp cùng tốt đẹp kiến cho cậu kìm lòng không đậu muốn tới gần.
"Tôi biết."
Tịch Bạch liền vội vàng hỏi: "Cậu biết cái gì?"
Thiếu niên cúi đầu, khóe miệng gợi lên nụ cười nhẹ: "Cậu đau lòng cho tôi."