Editor: Yang Hy.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền từ trên đỉnh đầu xuống: “Em đi đâu?”
Khương Tuệ cảm nhận được nhịp tim kịch liệt của anh, đành phải trả lời: “Xuống lầu mua đồ, anh làm sao vậy?”
Trì Yếm bỗng nhiên buông tay, biểu tình vặn vẹo trong nháy mắt, rồi lần nữa bình tĩnh lại: “Không có gì.”
Khương Tuệ giấu băng vệ sinh, nghiêng đầu nhìn anh.
Trì Yếm nói: “Gần đây không an toàn, không nên ra ngoài nhiều.”
Khương Tuệ gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Được.” Cô mặt ngoài bình tĩnh, nhưng tai đã đỏ lên, vừa rồi là ôm sao? Hay là Trì Yếm chịu cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ?
Trì Yếm nhịn không được đưa mắt nhìn, cô tựa như có loại tín nhiệm không nói nên lời với anh, thậm chí cũng không hỏi vì sao, cứ như vậy lựa chọn nghe lời anh. Trì Yếm nhịn không được hứa hẹn: “Qua mấy ngày nữa tôi dẫn em đến bệnh viện thăm chú Khương.”
Khương Tuệ vui mừng đáp một tiếng.
Nhớ đến băng vệ sinh, sợ Trì Yếm hỏi trong tay cầm gì, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Còn chuyện gì không?” Cô đang rất vội, vừa rồi anh lại đột nhiên siết chặt như vậy, cả người cô đều không ổn lắm.
Trì Yếm mím môi: “Không có gì.”
Khương Tuệ vội vàng vòng qua người anh chạy đi.
Chờ cô rời đi, Trì Yếm lúc này mới thấy điện thoại còn chưa cúp máy. Ở đầu kia Thủy Dương cực kỳ an tĩnh, một câu cũng không dám nói.
Trì Yếm đưa điện thoại đến bên tai, thanh âm cực kỳ lạnh nhạt: “Tiếp tục truy bắt Lý Khôn, động tác mau lẹ một chút.”
Thủy Dương: “…” Người trở mặt bình tĩnh như vậy, thật quá đáng sợ.
Suy đoán của Trì Yếm cực kỳ chuẩn xác, Lý Khôn gần đây vẫn luôn lang thang bên ngoài, cậu ta biết mình không thể lấy lại ngọc trai, cũng không dám về nhà, sợ bị ba đánh chết, chuẩn bị bất chấp tất cả, kiếm chút tiền dùng.
Nhưng trước khi kịp bàn bạc với đám bạn, cậu ta đã bị người bịt kín túi bắt lại.
Đến khi Lý Thanh Vân biết được cháu trai nhà mình đang ở trong tù, ông lão ôm ngực, sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại. Trì Yếm bắt chéo chân ngồi ở bên cạnh, thần sắc lạnh nhạt. Lý Thanh Vân nặng nề thở dài một tiếng: “Trách tôi trước kia không dạy dỗ nó đàng hoàng, tôi nghĩ Lý gia chỉ có một đứa cháu duy nhất.”
Trì Yếm cười lạnh một tiếng: “Một đứa cháu duy nhất? Không phải ông còn cháu gái sao? Cô bé ngược lại không bị nuôi phế.”
Lý Thanh Vân có chút hổ thẹn, tư tưởng của ông cực kỳ bảo thủ, dù yêu thương cháu gái, nhưng trong mắt ông ta người có thể phát triển Lý gia chỉ có cháu trai. Nhưng trải qua chuyện lần này ông ta cũng coi như thấy rõ, Lý Khôn không khiến tổ tông tức đến đội mồ sống lại là tốt lắm rồi.
Lý Thanh Vân: “Tôi biết Trì tiên sinh hôm nay không phải tới nói chuyện Lý Khôn với tôi, tên bất hiếu kia cũng nên trả giá cho hành vi của mình. Chúng ta nói về chuyện hợp đồng đi.”
Ông lão có thể khôi phục nhanh như vậy, Trì Yếm không khỏi xem trọng liếc nhìn ông ta một cái.
Trì Yếm nói: “Ngọc trai bị mất, ông nói xem làm sao?”
Lý Thanh Vân cười khổ một tiếng: “Ngọc trai mất ở nhà chúng tôi, dựa theo hợp đồng, tôi phải bồi thường giá gốc, nhưng Trì tiên sinh cũng biết tình trạng hiện giờ của Lý gia, táng gia bại sản cũng không trả nổi số tiền đó. Nếu cậu không chê, tôi vẫn sẽ phụ trách tất cả quá trình xử lý, trung thành và tận tâm làm việc cho cậu.”
Trì Yếm gõ gõ ngón tay lên mặt bàn: “Không đủ.”
Lý Thanh Vân ngẩng đầu, nghe thấy người thanh niên này nói: “Tôi cũng không tin sự trung thành chỉ nói bằng miệng, ông hãy giao lại tất cả nhân mạch cho Thủy Dương.”
Lý Thanh Vân suy sụp, hồi lâu mới nói: “Được.”
Lúc trước Trì Yếm khách khí, ông ta cảm thấy Trì Yếm trẻ tuổi mạnh mẽ, nếu nhận thua, anh sẽ nhượng bộ. Nhưng đến bây giờ ông ta mới biết, người đàn ông này phân rõ tất cả mọi thứ.
Trì Yếm rời khỏi phòng bệnh của Lý Thanh Vân, bước chân hơi dừng lại, nhớ tới chuyện đã đồng ý với Khương Tuệ lúc trước.
Anh không thể cùng xuất hiện với Khương Tuệ trước mặt Khương Thủy Sinh, vì thế anh quyết định hôm nay đi thăm Khương Thủy Sinh, ngày mai dẫn Khương Tuệ qua.
Trong phòng bệnh, Khương Thủy Sinh đang đọc sách.
Sách ông xem có liên quan đến phương diện nông nghiệp, bác cả của Khương Tuệ mấy hôm trước đã mang đến cho ông, thấy Trì Yếm tới thăm, ông cực kỳ cao hứng.
Khương Thủy Sinh nói: “Ngồi đi, bệnh viện không sạch sẽ lắm, hy vọng con không ghét bỏ.”
Trì Yếm ngồi xuống ghế, thần sắc ôn hòa: “Không đâu, gần đây chú Khương cảm thấy thế nào?”
Thân thể Khương Thủy Sinh không thoải mái, cũng không có tinh thần, nhưng ông tương đối lạc quan: “Vẫn ổn, có nhiều người tình trạng còn tệ hơn chú, ít nhất là chú tương đối có hi vọng.”
Khương Thủy Sinh mặt mày nhu hòa: “Tuệ Tuệ nhà chú thi đậu đại học, chú biết hiện giờ sinh viên cũng không hiếm, nhưng ở thời chú, sinh viên rất hiếm. Chỉ là chú không thể đưa Tuệ Tuệ đi báo danh, cũng không thể ăn sinh nhật với con bé. Trước kia mỗi lần ước nguyện sinh nhật, con bé đều kêu chú đi kiểm tra sức khoẻ một lần, đứa nhỏ này vừa ngoan vừa hiếu thuận.”
Trì Yếm an tĩnh nghe.
Khương Thủy Sinh nói: “Trước kia Tuệ Tuệ muốn đến phía nam học đại học, con bé muốn xem nhà được xây trên mặt nước, là chú đã làm liên lụy, làm con bé chỉ có thể ở lại thành phố R này. Ôi chú nói chuyện này với con làm gì chứ, người già rồi lại thích lải nhải, con đừng để ý.”
Trì Yếm cười cười: “Không sao, con thấy rất thú vị.”
Trì Yếm lại nói chuyện với Khương Thủy Sinh một lát, tuy ngày thường ông ít nói, nhưng nếu muốn, ông vẫn có thể nói chuyện với bất cứ ai rất lâu.
Lúc rời khỏi phòng bệnh, Trì Yếm mới biết đã sắp đến sinh nhật của Khương Tuệ.
Qua sinh nhật lần này, cô sẽ thành niên.
...
Đến ngày một tháng chín, các trường khai giảng, nhưng lại không phải là ngày khai giảng của đại học.
Khương Tuệ làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, thói quen ngủ sớm dậy sớm.
Vừa mới mở cửa phòng ra, một thứ khổng lồ ngã xuống, cô nhanh chóng ôm lấy nó.
Một con gấu bông mềm mại gần hai mét nhào vào lòng cô.
Đầu óc không quá tỉnh táo, cô sửng sốt vài giây mới đưa mắt nhìn gấu bông lớn. Nó còn cao hơn cô, toàn thân trắng như tuyết, mặc chiếc váy màu hồng nhạt, ôm vào rất mềm mại, trông cực kỳ đáng yêu.
Khương Tuệ buông tay, chuyển nó qua một bên.
Cô đột nhiên nhanh trí nghĩ đến, đây không phải là quà sinh nhật Trì Yếm tặng cô đấy chứ?
Thẩm mỹ của loại thẳng nam này, thật sự rất có khả năng.
Thông thường thẩm mỹ của đàn ông đơn giản lại thô bạo, cảm thấy con gái đều thích đồ màu hồng.
Cô đi đến phòng khách, Trì Yếm đang ở đó.
Gần như Khương Tuệ vừa xuất hiện, anh liền siết chặt hàm dưới nhìn cô.
Nhìn qua có vẻ kiêu căng lại bình tĩnh, dường như không có gì mà nói: “Sớm.”
Giờ này anh thường đã đến công ty từ lâu, trong lòng Khương Tuệ gần như đã xác định được con gấu bông kia là quà của Trì Yếm, biểu tình của người đàn ông tuy bình tĩnh, nhưng thân thể anh lại cứng đờ, ánh mắt mang theo vài phần khẩn thiết nhìn cô.
Khương Tuệ không có buồn ngủ, cô nhịn cười, cố ý không đề cập tới chuyện món quà.
“Hôm nay anh không cần đến công ty sao?”
“Ừm, nghỉ phép.”
“Vậy anh có muốn ăn gì không? Em có thể làm cho anh.”
Trì Yếm mím môi, vẫn bình tĩnh đáp: “Nhân viên làm theo giờ đã làm xong, ở trong phòng bếp.”
Khương Tuệ đi đến cửa phòng bếp, anh vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng cô, Khương Tuệ bỗng nhiên bật cười, quay đầu lại nói: “Trì Yếm.”
Trì Yếm ngước mắt.
Khi đó ánh mặt trời rất sáng, nụ cười của cô cũng tươi đẹp và đáng yêu, cô có chút ngượng ngùng: “Con gấu bông kia rất đáng yêu, em rất thích.”
Anh mím môi rồi lại mím, miễn cưỡng ép ý cười xuống, nhưng nó lại lan ra từ đôi mắt anh. Trì Yếm gật đầu: “Ừm.”
Ăn xong bữa sáng, Trì Yếm hỏi cô: “Em có muốn đi đâu không?”
Câu này rất dễ trả lời, Khương Tuệ nói: “Em muốn đi thăm ba.”
Trì Yếm gật đầu: “Được, tôi đưa em qua đó.”
Anh lái xe chở cô đến cửa bệnh viện, Khương Tuệ ở đó với ba cả ngày, tới khi chạng vạng tối, cô mới tạm biệt Khương Thủy Sinh.
Cô vốn dĩ muốn gọi xe về nhà, không nghĩ tới xe Trì Yếm vẫn ở đó.
Khương Tuệ lên xe, không chắc chắn lắm, cô hỏi anh: “Anh vẫn luôn đợi em sao?”
Tròng mắt anh co rụt lại, nhìn thẳng phía trước, quẫn bách vì câu hỏi này làm Trì Yếm cảm thấy có chút mất mặt. Anh gần như theo bản năng trầm giọng phủ nhận: “Không có.”
Khương Tuệ nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.” Cô ở lại đây lâu như vậy, nếu Trì Yếm vẫn luôn chờ cô, nghĩ đến thật khiến người ta đứng ngồi không yên.
Lúc hai người về đến nhà, bánh sinh nhật cũng được đưa đến.
Khương Tuệ chớp chớp mắt, nhìn chiếc bánh kem tinh xảo ba tầng, có lẽ hai mươi người ăn cũng không hết.
Trì Yếm nhàn nhạt nói: “Ước nguyện đi.” Anh cau mày, tựa như loại bỏ sự bối rối trong lòng, “Ở trong phạm vi khả năng của tôi đều có thể.”
Khương Tuệ sửng sốt, ước nguyện sinh nhật là thế này sao? Nói ra thì sẽ được? Trì Yếm là thần đèn Aladin sao?
Ánh mắt của cô quá mức hoang đường khϊếp sợ, Trì Yếm tất nhiên cảm thấy được, nhưng anh không biết vấn đề nằm ở đâu, là nguyện vọng của cô anh không thể hoàn thành sao?
Trì Yếm lạnh mặt, cảnh cáo: “Để ba em lập tức khoẻ lại, tôi làm không được.” Thứ anh có thể nghĩ đến, tạm thời cũng chỉ có cái này.
Khương Tuệ lúng ta lúng túng nói: “Em hiểu rồi.”
Trì Yếm không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt khó coi một chút, ngữ điệu cũng lạnh xuống vài phần: “Rời khỏi tôi, tạm thời cũng không được.”
Cái này cũng nằm trong phạm vi khả năng mà anh vừa đảm bảo, Trì Yếm sợ cô thật sự nói như vậy, có chút hối hận vì để cô ước nguyện.
Khương Tuệ vẫn là không nhịn được, cô nghẹn đỏ mặt: “Trì Yếm, có phải trước nay anh chưa từng ăn sinh nhật không?”
Sườn mặt Trì Yếm cứng rắn lạnh lùng, anh trầm mặc, gật đầu.
“Vậy sinh nhật anh là khi nào, sau này em tổ chức cho anh.”
Trì Yếm nói: “Không biết.” Anh bình tĩnh nói, “Trước bảy tuổi tôi đã lưu lạc, tuổi quá nhỏ, không nhớ rõ quê hương và sinh nhật.”
Mà mỗi lần sinh nhật Trì Nhất Minh, mẹ cậu đều ôm cậu ta ra ngoài, tựa như muốn gặp người nào đó, không tiện dẫn theo Trì Yếm.
Bởi vậy nhận thức của Trì Yếm đối với sinh nhật, đơn giản đến đáng sợ, quà tặng thêm bánh kem, có thể còn có một nguyện vọng cần phải hoàn thành, đó là toàn bộ.
Lúc không hiểu chuyện, Trì Yếm cũng nghĩ tới sinh nhật, ước rằng đời này có thức ăn không bao giờ hết. Sau đó hiểu chuyện, anh không còn ý nghĩ đó nữa, dù sao nguyện vọng ngu xuẩn lại hèn mọn đó, tiền đề là phải có người có thể giúp anh thực hiện nguyện vọng.
Anh không có, nên cũng không nghĩ đến nữa.
Thế nên sau này anh cũng không ăn sinh nhật với Trì Nhất Minh, nguyện vọng quá xa xỉ, anh không thể đáp ứng Trì Nhất Minh bất cứ thứ gì.
Khương Tuệ nhìn đôi mắt đen nhánh bình tĩnh của Trì Yếm, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: “Vậy em ước đây.”
Trì Yếm gật đầu.
Khương Tuệ chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại: “Em hy vọng sinh nhật sang năm, Trì Yếm cũng cùng em vượt qua!”
Tháng chín năm 2005, bầu trời vẫn đổ mưa. Dường như mỗi mùa thu khai giảng, nước mưa đều cần cù chăm chỉ nuôi dưỡng trái đất.
Gió đêm có chút lạnh, không biết ngoài cửa sổ có cây gì, ngay cả không khí cũng là hương vị chua xót lại ngọt ngào.
Trong mắt anh lộ ra một chút sốc nổi, sau đó lại quay về vẻ ngoài bình tĩnh vô tận.
Khương Tuệ mở mắt ra, chỉ kịp chạm vào sự rung chuyển nhạt đến gần như không thấy trong mắt anh. Cô nghĩ, anh đã cô đơn quá lâu, nên có người đi cùng anh trên đoạn đường đời này.
Lúc trước cô tin vào sự lạnh nhạt cao ngạo của anh, bỏ qua rất nhiều thứ tốt, bây giờ được quay lại, cô phải trả lại từng thứ một.
Dưới ánh mắt chờ mong của Khương Tuệ, Trì Yếm mím môi nói: “Có thể.”