Tiêu Chiến vẫn muốn đến trường, cậu có mang thai nhưng vẫn là ngứa tay ngứa chân muốn đi đâu đó. Vương Nhất Bác vì muốn nuông chiều vợ mình cho nên đã cho cậu học một khoá ngắn và ngồi một bàn riêng biệt để cậu được an toàn, nhưng khi cậu quay lại trường có chuyện không may lại đến.
Trác Thành cầm lấy cho cậu một túi xoài nhỏ đưa cho cậu.
"Tiêu Chiến, cậu cẩn thận một chút đi. Anh ta giao cậu cho bọn tôi trông cũng cực khổ lắm chứ không sung sướиɠ gì. Cậu hết ăn này rồi ăn kia, bây giờ..."
"Thôi biết rồi, cậu chẳng phải là bạn tôi sao? Anh ta nói mà cậu nghe làm gì?
Trác Thành bắt đầu làu bài thì bỗng những bước chân hùng hổ đi lại trước mặt cậu.
"Chiến Chiến , nghe bảo em đang có thai? Tôi theo đuổi em bao năm em không đếm xỉa đến? Tôi chỉ mới quay lại trường trong một năm nay thì đã nghe tin em có chủ. Vậy là thế nào?"
Tiểu Hàm mập ngồi dậy chắn trước mặt cậu, Trác Thành cũng như thế không thể để ai tổn hại cậu và bảo bảo.
Tiêu Chiến ngoại chiếc bánh mì nhỏ chiếc má phồng phồng, hai bên mép dính một chút chà bông liền nói.
"Nhưng anh là ai?...chờ tôi khi nào?"
"Anh là Lưu Nam, cái người đã cầu hôn em lúc em còn bước vào trường"
Lưu Nam....
*nhớ lại*
*cạch*...*quàoooo*
Cả lớp đàn em đang ồ lên vì một chàng trai lớp trên đang cầu hôn một cậu nhóc xinh đẹp.
"Anh là Lưu Nam. Anh muốn làm bạn trai của em"
Tiêu Chiến được rất nhiều người yêu quý. Tại sao gọi cậu là một mỹ nam? Vì cậu khả ái chỉ có vậy thôi....
Tiêu Chiến lơ đi chỉ bỏ lại một câu vô tình.
"Tôi không thích anh"
........kể từ đó Lưu Nam quyết tâm sẽ theo đuổi được cậu, nhưng bây giờ có lẽ đã muộn.
Tiêu Chiến thả chiếc bánh mì xuống, sau đó bước lại gần Lưu Nam.
"Thì ra là anh, nhưng mà anh cản trở việc tôi ăn bánh mì là một tội khó dung thứ đó"
Lưu Nam không chừng chừ liền nắm tay cậu kéo hẳn về phía mình. Lúc này Trác Thành cùng Hàm mập kéo cậu lại.
"Này, buông cậu ấy ra. Anh không cần mạng nữa ư?"
Tiêu Chiến vững mạnh tay Lưu Nam ra khỏi mình liền mắng y tới tấp.
"Dám động tay động chân với ông đây? Anh tới số rồi..."
Lưu Nam không để cậu đánh lại liền nói.
"Em phải có trách nhiệm với anh đây. Tiêu Chiến à em quá ai khi đắc tội với anh"
Lưu Nam đẩy tay cậu ra khiến cậu xém bị ngã may là có Trác Thành cùng Hàm mập đỡ phía sau. Hàm mập luôn miệng mắng.
"Anh biết cậu ấy là người của ai không? Sợ nói ra rồi anh sẽ hối hận mau xin lỗi chúng tôi đi. Anh dám đẩy cậu ấy như vậy nếu có chuyện gì anh gánh nổi không?"
Lưu Nam nhếch môi đẩy Hàm mập té ngã, Tiêu Chiến tức tối định đi đến thì Lưu Nam đã nâng cằm cậu lên.
"Hắn là ai mà tôi đây phải sợ, bản lĩnh như vậy à? Liệu có giữ được em bên cạnh mãi không? Cứ chờ đó."
Nói xong y ra lệnh cho đàn em rời đi.
"Tụi bây đi thôi"
Bọn họ vừa rời đi thì Tiêu Chiến quăng mạnh chiếc bánh mì xuống đất.
"Tức chết tôi. Các cậu vừa nghe anh ta nói gì không? Nè, chuyện này không được nói cho tên biếи ŧɦái nhà tôi biết các cậu nghe rõ chưa tôi không muốn phiền anh ấy đâu"
Trác Thành khó hiểu, tại sao lại không nói liệu Tiêu Chiến có chuyện thì sao đây?
"Tại sao không nói chứ? Cậu định một mình đối phó à? Cậu đang có em bé đó. Tiêu Chiến à nghe lời đi nghỉ ngơi ở nhà, cậu đi học thật là nguy hiểm. Nói cho lão tử biết người theo đuổi cậu còn bao nhiêu người nữa vậy?"
Tiêu Chiến làm sao mà nhớ, cậu như trái đào chín mọng đẹp nào lòng người thì làm sao mà không có ai theo đuổi nhưng việc cậu kết hôn thì là nằm ngoài dự đoán.
"Nhiều quá không nhớ"
Hàm mập gãi gãi đầu.
"Cậu trêu ông ghẹo bướm nhiều như vậy. Bác ca mà biết anh ta sẽ làm cậu đến chết"
Chưa nói hết câu thì miệng của Hàm mập bị cậu chặn lại.
"Câm đi, đang nơi trường học cậu không được nói như vậy"
Cả ngày hôm đó cậu vẫn nghe gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác . Anh nhớ Tiêu Chiến vô cùng, vì người ta đang có bảo bối nên là chuyện kia đã 1 tuần chưa động đến. Anh lại nghĩ phải tự giải quyết xả nước lạnh tiếp rồi.
.
.
Đêm đó trở về ăn cơm xong cậu để anh ôm đi ngủ. Anh vì không kiềm được mà hôn vào má cậu.
"Bảo bảo em cũng hôn anh lại đi"
Tiêu Chiến một bên nhắm mắt rồi lắc đầu.
"Ấu trĩ vậy mà anh cũng có thể quản cả một tập đoàn lớn."
Nhận ra giọng biết người kia đang nói mình thì anh kéo cậu lại ôm chặt hơn, đầu dụi dụi vào ngực cậu khiến cậu muốn đẩy ra.
"Làm gì vậy? Anh đi ngủ đi chứ"
"Chúng ta là phu phu. Một ngày cũng là vợ chồng, ngàn năm cũng chung chăn chung gối. Em thà đi ngủ cũng không an ủi anh sao?"
Vương Nhất Bác có chút ủy khuất cái mũi hít loạn nơi cổ vợ mình. Tiêu Chiến nhìn lên trần nhà rồi tặc lưỡi, rõ là lớn hơn cậu rất nhiều tuổi xem đây có phải là to xác thôi hay không?
"Tha cho em đi, anh nghiêm túc lại cho em. Lúc nào cũng lưu manh"
Anh không bỏ cuộc vẫn muốn Tiêu Chiến hôn mình một cái.
"Em hôn anh một cái đi. Như vậy...như vậy anh mới ngủ ngon được"
Cậu nhìn anh, anh lại nhường mày một cái. Cậu suy nghĩ trong lòng chắc là hôn trên má thôi nhỉ, để con báo to xác này không làm phiền nữa.
"Một cái thôi đúng chứ"
Anh gật đầu thật mạnh và thật chắc chắn.
"Đúng"
Cậu rướn người qua định chạm qua má thì ai kia lưu manh không đoán được xoay mặt qua khiến môi cậu đã dán hẳn vào môi ai kia không thể vùng vẫy nổi.
"Ưʍ...ưm"
Cậu đập tay vào ngực anh nhưng Nhất Bác vẫn cố chấp khoá chặt Tiêu Chiến trong lòng và bắt đầu nụ hôn sâu. Trải qua tầm 5 phút hôn nhau thì anh cũng buông tha cho cậu. Tiêu Chiến lúc được thoát ra thì thở mạnh rồi tay đánh loạn vào bờ ngực ai kia.
"Đáng ghét...anh lừa em"
Anh mỉm cười hôn trán cậu.
"Anh thõa mãn rồi. Bảo bảo chúng ta ngủ thôi"