Vợ Tôi Là Một Mỹ Nhân [Bác Chiến]

Chương 16: Từ Nay Về Sau (H)

Anh lại chiếm lấy môi cậu trong tiềm thức Tiêu Chiến lại phối hợp cùng anh. Cậu câu lấy cổ của Vương Nhất Bác làm cho nụ hôn thêm sâu hơn tựa như tất cả hơi thở trong đáy tim trao cho cả con người này.

Cả hai buông ra khi dưỡng khí đã yếu dần, khoé môi hai người được kết nối bởi sợi chỉ bạc vắt ngang. Mắt cậu ẩn lên một tầng nước mỏng cậu bị uỷ khuất bởi nụ hôn vừa rồi, Tiêu Chiến tựa vào ngực anh thở hổn hển, cậu phấn khởi vì nụ hôn đó. Anh nâng lấy đầu cậu sang một bên hôn chiếc cằm lẫn khoé môi có chứa đựng nốt ruồi nhỏ bé đang yêu kia.

"Ưʍ...ah"

Tiếng dây dưa môi lưỡi càng lớn khi thân thể cậu bắt đầu căng cứng, cả chiếc eo thon thả cũng bị anh câu lấy tiến sát lại vùng bụng rắn chắc chả mình, bàn tay hư hỏng lần mò vào trong áo của cậu khiến cậu thở mạnh phản ứng thân thể.

"Đừng mà...khó chịu"

Vương Nhất Bác lúc trên giường rất mạnh bạo anh như con sói đói mà vồ lấy con mồi, chân tóc hay cả những điểm mẫn cảm của Tiêu Chiến đều được anh hôn qua. Thiết nghĩ người này đã là vợ anh sớm muộn thì cũng phải làm chuyện này nhưng anh không ngờ lại đến đúng lúc cậu bị gày bẫy trúng thuốc.

Tiêu Chiến lần đầu bị người khác đυ.ng chạm thân thể cộng thêm bị tác dụng của thuốc làm cơ thể nương theo mọi hành động của Vương Nhất Bác.

*chụt*

Ngực của cậu bị anh ngậm lấy vuốt ve như một hòn ngọc quý giá.

"Ah...Nhất Bác..."

Vương Nhất Bác ngẩn đầu lên anh ôm lấy cậu.

"Không sao, em đừng sợ tôi sẽ không làm em đau"

Quần áo bị văng khắp nơi, nơi mẫn cảm phía dưới bại lộ trong đôi mắt của Vương Nhất Bác khi anh nâng hai chân cậu lên để nhìn rõ nó, động nhỏ đáng yêu đang co giật liên hồi hồng thuận chờ đón. Tiêu Chiến ngượng ngùng chảy cả nước mắt lắc đầu liên tục.

"Đừng nhìn...hic... đừng nhìn nữa mà"

Hai cánh tay bé xíu cố gắng che che cái mông căng tròn của mình lại anh mỉm cười đẩy nhẹ tay cậu ra thay vào đó là hôn cánh tay cậu.

"Không, của vợ anh thì anh nhìn. Tiểu Tán em như thế này làm sao tôi có thể bỏ qua?"

Anh kéo mạnh cậu lại hôn chóp mũi rồi vầng trán đẫm mồ hôi.

"Tin tưởng tôi có được không? Tôi sẽ đối xử tốt với em"

Cậu khóc bởi vì cậu không say nhưng cũng không hề tỉnh táo vì xung quanh mờ ảo, cậu biết rằng nếu nhưng anh ta giải quyết cho mình thì từ nay về sau cậu chính là người của anh ấy, là danh chính ngôn thuận can thiệp vào cuộc sống của anh.

"Tôi sợ...hic...tôi sợ quá"

Cậu run rẩy thân thể, tiểu đệ của Vương Nhất Bác chạm đúng quả đào căng mọng kia anh cố kìm lại để dỗ dành cậu.

"Tôi sẽ bên em, yêu em, không bao giờ thay đổi"

Tay nhỏ vuốt ve bờ ngực to lớn của anh, cậu ngước mắt nhìn anh không nói gì chủ động hôn lấy môi anh lần nữa, cậu đã biết đến mức độ này rồi nếu có chạy cũng không thoát.

Cả hai chìm đắm vào ân ái cực điểm, anh dùng tay mở rộng hậu huyệt cậu cậu đau điếng bấu chặt vai anh làm điểm tựa.

"Hic...đau quá...em đau"

Tiếng "em" làm anh rút tay về sau đó trấn an cậu anh biết đây là lần đầu tiên của cậu, bôi trơn cũng chưa chuẩn bị.

"Tôi có cách"

Cậu nằm yên trên gối thở dốc, Vương Nhất Bác lui xuống phía dưới vùng cấm địa , hậu huyệt bị mấy ngón tay cắm vào có chút dãn rồi co rúm lại thành đoá hoa cúc nhỏ kiều mị. Anh dùng lưỡi mình liếʍ vào hậu huyệt làm cậu giật bắn người dùng chân yếu ớt đẩy đẩy vai anh.

"Anh làm...gì vậy...ưm"

Nước bọt thấm nhuần qua khe hở chạy xuống ra niệm làm nơi đó trơn mượt, hai ngón tay đâm đâm vào một cách dễ dàng. Tiêu Chiến ban đầu thấy đau sau đó là kɧoáı ©ảʍ ập đến khi cậu không muốn anh rút tay về, nó ngậm chặt lấy ngón tay của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác giải phóng tiểu đệ mình ra dưới sự chứng kiến của Tiêu Chiến, kích thước của tiểu Vương thật sự kinh người làm cậu khóc to.

"A...ha...không muốn làm...huhu...sẽ chết mất, chết mất"

Vương Nhất Bác sau khi nới rộng nơi đó ra khi đã chắc chắn mình có thể tiến vào thì đã nâng hai chân cậu lên thành hình M để dễ dàng thâm nhập. Anh hôn môi cậu một chút để cậu giảm bớt tâm lý sợ hãi.

"Một chút nữa em sẽ không đau.."

Tiêu Chiến lắc đầu nhưng phía dưới đã bị côn ŧᏂịŧ đâm mạnh mẽ đi vào làm cậu hét lớn.

"AAAAA"

"Đau...quá đau chết tôi rồi...á...aaaa đau, rút ra anh mau rút ra, tên khốn...khốn khϊếp nhà anh huhu rách....rách rồi, huhu đau quá, mẹ ơi cứu con."

Hàng ngàn từ ngữ trong cơn đau khiến cậu vung ra, Vương Nhất Bác hôn chặn môi cậu, lưỡi to lớn quấn lấy chiếc lưỡi đang cố chửi mắng mình.

Phía dưới đã rung chuyển từ từ, côn ŧᏂịŧ chôn sâu vào đoá hoa cúc đã nở ra ra vào vào liên tục, chân giường vì nhịp luân động của cả hai mà kêu cót két.

"Ah...ưʍ...đau, anh cút ra ngoài đi"

Vương Nhất Bác thì thầm vào tai cậu.

"Đã vào rồi, em lại muốn tôi đi ra?"

"Khốn nạn..."

Cậu tiếp tục chửi mắng thầm nghĩ người ta chỉ ôn nhu khi chưa lên giường mà thôi. Có được rồi thì liền hoá thú.

"Nhẹ...ah...nhẹ lại"

Anh nhẹ nhàng chuyển cơ thể cậu lên tư thế quỳ để huyệt hoa dễ nhìn thấy sau đó từ phía sau đâm tới khiến cơ thể cậu bị đẩy về phía trước phát ra âm thanh mê hoặc.

Vợ anh là một mỹ nhân, mỹ nhân vạn người mê thật muốn hét lớn cho thế giới biết rằng Tiêu Chiến đánh đá xinh đẹp ngày nào nay đã là người của Vương Nhất Bác anh.

"Tiểu Tán, em có biết tôi đã mơ rất nhiều về chuyện này không?"

"Câm miệng...ah..."

"Tôi còn muốn rất nhiều"

Anh lật mạnh cậu lại nâng một chân tiếp tục đâm thẳng, nước mắt cậu thấm đẫm lan cả mặt anh. Tay cậu cào mạnh vào vai anh.

"Tiểu Tán, anh yêu em"

Tiếng ám muội, tiếng va chạm da thịt cứ thế mà vang liên hồi. Đến cuối cùng anh bắn thẳng một luồn dịch nóng hổi vào tận sâu bên trong cậu. Tiêu Chiến thoã mãn thở dốc tiếp nhận luồn dịch nóng bỏng đó. Cả người vẫn ôm chặt Vương Nhất Bác cậu mệt lả ngủ trên vai anh.

Vương Nhất Bác thân thể cường tráng thở mạnh hôn mái tóc cậu đã ướt đẫm sau đó phát hiện trên chiếc giường của họ có một chút máu, anh đau lòng vì đã làm cậu tổn thương, anh bế cậu trên tay nhanh chóng vào phòng tắm tẩy rửa sau đó thay ga giường mới đặt con thỏ con thơm tho mềm nhũn vào ủ ấm rồi lặng lẽ mang áo khoác đi ra ngoài.

Đến lúc sau khi anh vẫn chưa về thì cậu đã mê man tỉnh dậy, xung quanh phòng chỉ có mình mình , phía dưới đau nhức không thôi cậu chạm bên cạnh không có người liền cố gắng ngồi dậy rất khó khăn.

Tiêu Chiến uỷ khuất không thôi, thầm trách Vương Nhất Bác.

"Chơi chán rồi thì bỏ tôi lại một mình"