Ranh Giới Tình [Bác Chiến]

Chương 24: Rung Động?

Quý Hướng Không được tin báo Tiêu Chiến đã trở về nhà nhưng anh không ra ngoài, Toả nhi phải đến mẫu giáo bảo mẫu đã đưa con đi từ sớm, anh dường như bệnh, anh rời giường vào nhà vệ sinh...khắp thân thể đều là vết xanh tím chói mắt, anh đưa tay lên chạm vào....

Đây là dấu vết của Vương Nhất Bác, bên trong anh vẫn còn vương một chút đêm qua cậu để lại, vì quá mệt nên anh không tẩy rửa...nhớ lại câu nói đêm qua cậu rằng cậu muốn có con với anh...chẳng phải anh và cậu đã có chung rồi sao? Thế mà bị người ta gieo tiếng oán là con của người khác, anh rất sợ Toả nhi biết chuyện,anh càng không muốn cho Toả nhi và cha nó gặp bất đồng gì cả...

*reng*

Tiếng chuông điện thoại anh vang lên, anh mím môi vặn vẹo mà cố bước ra khỏi nhà vệ sinh cầm lấy chiếc điện thoại trên giường...người gọi đến là Quý Hướng Không.

"Alo , tôi nghe"

Bên kia nghe được giọng anh vội ríu rít cả lên...

"Tiêu Chiến, em sao rồi cậu ta có làm gì em không?"

Anh thở dài một hơi rồi nói...

"Tôi không sao, hôm nay tôi mệt..."

"Anh qua với em nhé!"

"Không cần đâu"

Phủ phàng là chuyện đương nhiên có, tình yêu sao có thể góp lại được, Quý Hướng Không bên kia chắc có vẻ buồn một chút rồi,tỏ tình cũng đã tỏ tình rồi có thay đổi cũng chẳng được chỉ biết kiên nhẫn mà đợi chờ ngày Tiêu Chiến đáp lại tình cảm của hắn...

"Em nghỉ ngơi đi, tối anh ghé qua thăm"

"Tạm biệt"

Anh cúp máy nhanh chóng sau đó ngồi thẩn thờ trên giường...anh nhớ lại câu nói mà mẹ anh đã từng nói với anh...hãy yêu kẻ thật sự yêu mình bằng chính con tim rung động theo từng nhịp thở còn hơn là tự mình yêu người ta mà người đó gây bao đau khổ cho mình...anh dấn thân vào đau khổ, vì yêu, vì anh và cậu đều bị trói chặt bằng sợi dây vô hình kia thì làm sao nói bỏ sẽ bỏ được đây, Tiêu Chiến nằm vật xuống giường nhớ lại tình cảnh đêm qua...

"Tiêu Chiến, chúng ta cùng chết đi"

Chết rồi...nghe sao quá dễ dàng, liệu qua kiếp sau cậu có yêu anh nữa hay không? Kiếp này quá nhiều đau khổ...hận thù quay quanh cả hai thì làm sao có thể gọi là một tình yêu vĩnh cữu huống hồ chi nếu chết đi không phải anh và cậu sẽ trở thành những đấng sinh thành xấu xa ích kỷ chỉ nghĩ tình riêng mà không hiểu cho cảm xúc của con trẻ...không hề dễ dàng chút nào, cậu bảo cậu muốn có đứa con của anh và cậu! Chẳng phải anh đã cố gắng sinh cho cậu một đứa con trai rồi sao? Nó thật giống Vương Nhất Bác cậu mà có trách thì trách mình vô ý không nhìn lại quá khứ không nhìn lại con.

.

.

.

Phía Vương Nhất Bác cậu không khá lên tí nào, những chuyện xảy ra thật sự cậu quá nóng nảy, người ta tỏ tình với anh lý gì cậu ngăn cấm còn làm ra chuyện kia...cậu ngồi trên bàn làm việc vò đầu mình, chính mình bảo buông bỏ nhưng lại là kẻ không thể quên....

"Tiêu Chiến anh nói đi! Anh có phải là ma quỷ hay không? Trong mắt tôi lại hiện ra anh...tại sao? Tại sao hả?"

Nhắm mắt lại thấy anh, trong giấc mơ lại gặp ác mộng khi thấy anh cùng người ta, vốn dĩ cậu nghĩ rằng hôn lễ không có duyên với cậu và anh, họ hẹn ước bao nhiêu, cầu nguyện bao nhiêu chỉ mong sao không cần quyền thế cao sang mà vẫn bên nhau mãi mãi thế mà nay trời lại làm cho họ phải mất thời gian dài làm cho tình cảm vội biến thành nỗi hận day dứt, đồng tiền ngự trị thật đáng sợ nó cướp đi mọi thứ của cậu...cướp đi người cậu yêu đến khắc cốt ghi tâm...

*cạch*

Tiếng mở cửa mở ra người bước vào là Thẩm Thừa Ân...

"Vương tổng, đêm qua anh đi đâu thế? Bỏ em lại một mình"

Vương Nhất Bác ngó lên nhìn y rồi chầm chậm nhìn sang chỗ khác..

"Anh sao vậy cả em anh còn không muốn nhìn" Thẩm Thừa Ân cảm thấy khó chịu đi đến chỗ ngồi của cậu vòng tay ôm cậu...

"Bỏ người ta lại một mình ngồi đó anh vui lắm sao?"

Cậu cầm lấy văn kiện trên tay cũng không mở lời, không để ý.

"Vương tổng! Anh xem em như không khí vậy à! Anh à! Anh"

"Em thôi đi không? Anh đang làm việc ra ngoài đi"

Cậu gỡ tay y ra khỏi người mình mày nhíu lại, ngày hôm nay cậu không muốn nói chuyện với bất kỳ ai cả.

Y bị đẩy ra liền vội vòng tay lại chặt cứng...

"Không! Anh chán em rồi có phải không? Hôm qua anh đi cùng bọn họ làm gì vậy? Anh ta không phải là người của Quý tổng hay sao mà anh còn luyến tiếc?"

Như có cái gì đó động vào nỗi đau hay yếu điểm của cậu mà cậu nổi điên lên...

"CÚT RA NGOÀI"

Thẩm Thừa Ân bị cậu hét vào mặt liền đanh mặt lại mếu máo khóc lóc liền bỏ lại một câu rồi rời đi...

"Vì một tên dơ bẩn mà anh đuổi em rồi anh sẽ hối hận"

Thẩm Thừa Ân vừa ra cậu bắt đầu lấy tay quơ đổ hết đống văn kiện xuống đất sau đó đập mạnh tay trên bàn, cậu không cho phép ai nói rằng Tiêu Chiến là của ai cả, Tiêu Chiến là của cậu, Quý tổng anh ta làm sao có thể cướp lấy....cậu ngồi gục xuống đất ôm mặt mình lại...

"Aaaa..."

Tiếng đập vỡ vang lên...

"Tiêu Chiến! Tên chết tiệt nhà anh...biến ra khỏi cuộc đời tôi, con mẹ nó biến đi..."

Nhân viên phía ngoài cũng nghe được một chút dù cách âm thì tiếng đập vỡ cũng vang một chút, không ai dám vào phòng cậu cả vì biết rằng vị Vương tổng của họ đang điên tiết lên...họ chỉ truyền miệng nhau rằng Vương tổng của họ thất tình vì một vị ca sĩ Sean mà thôi....

.

.

.

Vài ngày sau mọi thứ trở về quỹ đạo, Tiêu Chiến vẫn đi làm bình thường còn có sự trợ giúp của Quý Hướng Không, chuyện chạm mặt của anh và cậu cũng ít đi, nếu nói không nhớ nhau thì cũng không đúng...vì sao ư? Vì cả hai chỉ sử dụng công việc và gϊếŧ thời gian thôi...

Tối hôm nọ Quý Hướng Không đưa anh cùng Toả nhi đi ăn tối, Tiêu Chiến cũng hoà hoãn lại một chút còn Quý Hướng Không vẫn kiên nhẫn chờ câu 'đồng ý' của anh...

"Tiêu Chiến, em dùng món này đi, em gầy đi nhiều rồi"

Tiêu Chiến mỉm cười nhẹ rồi xoay sang lột nhỏ tôm ra bỏ vào chén cho Toả nhi...

Toả nhi đang nhai nhóp nhép chú tôm nhỏ xíu liền nói...

"Oa..ngon quá...baba Toả nhi còn muốn uống sữa nữa"

Quý Hướng Không đưa tay qua xoa đầu bé con, Toae nhi nhìn hắn cười tươi..

"Baba con đang bận lột tôm cho con rồi...Tiêu Chiến!"

Nói rồi hắn lấy khăn giấy ướt nắm tay anh kéo qua khiến anh bất ngờ, hắn lau tay cho anh...Vừa lau hắn vừa nói..

"Em không lo ăn gì cả! Nào, em ăn đi anh lột tôm cho em và Toả nhi"

Anh nhìn hắn rồi chốc thoáng đỏ mặt xoay qua chỗ khác.

"Cảm ơn"

"Chúng ta không có ơn nghĩa"

Hắn nói thì tay vẫn làm lấy nguyên thố tôm sang lột cho hai ba con anh...anh ngồi đó lấy sữa đút cho Toả nhi...

"Toả nhi phải ăn ngoan baba con mới vui"

Toả nhi nghe Quý Hướng Không nói xong liền xoay qua anh nhìn...

"Toả nhi sẽ ăn ngoan, Baba Toả nhi là người tuyệt vời nhất, con sẽ làm cho baba vui"

Tính đến hạn thì con trai anh sắp sang nước ngoài điều trị và phẫu thuật tim rồi...không biết sẽ khi nào, tiền bạc anh đã sắp đủ...tất cả đều nhờ ơn của Quý Hướng Không, anh không biết sẽ đáp lại ơn nghĩa to lớn này như thế nào, nếu yêu thì sẽ gọi là lừa gạt con tim , hắn cũng sẽ khổ vì anh không thể yêu...thầm trách sao lại nghiệt ngã quá, giá như anh có thể gặp hắn sớm hơn...

Anh ngồi đó nhìn Quý Hướng Không và Toả nhi, hắn chăm con anh rất kỹ lưỡng, khi con lên đau đều do hắn phụ trách đem con đến bệnh viện, hắn mang rất nhiều thuốc bổ cho con, vì nó mà một vị tổng tài danh tiếng như hắn phải học nấu ăn những món bổ tim, hắn không muốn mua bên ngoài vì hắn bảo đồ ăn bên ngoài không đảm bảo, anh làm việc vất vả hãy để hắn thay anh một chút...anh biết Quý Hướng Không đang chờ chuyện gì nhưng anh không xứng, không xứng với người tốt như hắn.

.

.

Kết thúc bữa ăn cả hai đưa Toả nhi về nhà vì bé con đã ngủ trên vai của Quý tổng mất rồi...

"Bé con thật dễ thương"

"Quý tổng thật ngại quá..Toả nhi nó"

"Không sao, không sao...anh rất thích như vậy, nhưng có một đứa con nhỏ vậy!"

Anh chồm qua bế Toả nhi từ trên vai hắn qua bên mình..

"Cảm ơn anh"

Hắn nắm một cánh tay anh, đôi mắt đầy hi vọng nhìn anh...

"Anh đã nói gì hả? Giữa chúng ta không có ơn nghĩa, em không hiểu hay cố tình không hiểu?"

Tay anh vẫn nằm trong lòng bàn tay của hắn, anh cúi mặt rồi khẽ rút tay ra...

"Trễ rồi! Anh về đi" anh mỉm cười với hắn rồi xoay bước lên nhà thì bỗng cánh tay kia bị kéo lại...trên má trái của anh đột nhiên một thứ gi đó mềm mềm đặt lên...

"Ngủ ngon!"

Hắn hôn vào má anh rồi bước đến hôn vào trán Toả nhi trên vai anh rồi cười hạnh phúc rồi lên xe, giơ tay tạm biệt...

"Em vào nhà đi...anh về"

Hắn lái xe rời đi bỏ lại anh một thân ngơ ngác, anh đưa tay chạm lên má trái của mình, đưa ánh mắt nhìn theo chiếc ô tô khuất dạng vào bóng tối....

Tim chợt nấc lên một chút...rung động sao?