Ranh Giới Tình [Bác Chiến]

Chương 7: Nỗi Sợ

Để chuẩn bị cho hôn lễ kia Trần Dịch Cảnh đã cho phép anh trở về Trùng Khánh để tạm biệt cha mẹ và chuẩn bị lễ cưới, anh ngồi trên chiếc xe sang trọng cùng Trần Dịch Cảnh, ông đích thân đưa anh về ông mới yên tâm, trên xe ông ta cầm lấy tay anh mà vuốt ve, Tiêu Chiến thật sự rất buồn nôn khi ông ta đυ.ng chạm mình.

"Tiểu Chiến, hôm nay về thăm nhà chỉ ngày mai nữa thôi em sẽ là của tôi" ông ta đưa tay anh lên môi và hôn vào đó, anh cúi mặt rút tay lại không trả lời đôi mắt đượm buồn hướng ra cửa xe.

Ông ta có vẻ tức giận xoay cằm anh lại.

"Không trả lời? Em ngoan ngoãn cho tôi, đêm nay ở lại nhà nhớ không được đi đâu"

Anh đẩy tay ông ta ra...

"Xin ông từ đây đến khi kết hôn đừng đυ.ng chạm tôi"

"Em ra điều kiện với tôi?"

"Đó là điều tôi muốn nói"

Ông ta buông nhẹ tay anh ra gật đầu.

"Được vì em đẹp nên tôi đáp ứng sau ngày mai ngoan ngoãn làm người của tôi!"

Anh không gật đầu hay trả lời gì cả tiếp tục ngó ra phía cửa xe, anh chỉ muốn tài xế lái xe thật nhanh để anh về bên cha mẹ không muốn ngồi trên đây một chút nào.

Xe nhanh chóng di chuyển về phía nhà anh, anh bước xuống xe định mở cửa thì bị ông ta kéo lại hôn vào chiếc má hồng trắng mịn kia, anh trợn mắt đẩy mạnh ra.

"Ông!"

Ông ta cười nhếch môi lên cao.

"Vào trong đi, chuẩn bị lễ cưới chờ tôi đến đón"

Anh bước xuống xe mang một vẻ mặt khó chịu, ông ta mỉm cười đóng cửa xe lại rồi kêu tài xế nhanh chóng rời đi.

Anh nhanh chân bước vào nhà.

"Tiểu Tán con về rồi sao"

Mẹ anh đi ra đón anh, anh mỉm cười và nói.

"Con chào mẹ"

Anh chào xong bước vào nhà vệ sinh xối nước rửa mặt mình thật kỹ, xoá đi dấu vết lúc nảy của ông ta..sau khi xong anh bước ra ngoài.

"Mẹ...ba đâu rồi!"

"Ông ấy đi công chuyện, Tiểu Tán con lại đây mẹ có chuyện muốn nói"

"Vâng ạ"

Anh bước chân theo mẹ anh đến chiếc ghế cũ ngồi, mẹ Tiêu với gương mặt gầy gò hốc hác, ai biết được trong thâm tâm bà dậy sóng đến cỡ nào, chuyện gả anh cho người đàn ông giàu có kia là một cái đau trong lòng bà mà bà không thể tránh khỏi, tiền bạc nợ nần người ta đã trả hết nay lại phải dâng lên đứa con này cho người ta.....nhưng bà có một nỗi khổ thật sự muốn nói cho anh biết.

"Tiểu Tán à...mẹ..."

Anh giương mắt nhìn mẹ Tiêu, đưa tay nắm tay bà lại và sà vào lòng bà, có lẽ từ nay sẽ không còn cảm giác ấm áp từ mẹ nữa...sau hôm nay anh sẽ là người nhà của người khác, anh khóc rồi, nước mắt đã cạn nay lại trồi ngược lên, anh nghẹn giọng nói.

"Con biết mẹ đang muốn nói gì, con...con không sao, con sẽ hạnh phúc mẹ yên tâm nhé!"

Mẹ Tiêu nhắm mắt xoa đầu đứa con trai bé bỏng của mình, anh nằm trong lòng bà ngày hôm nay biết đâu mai này bà sẽ ôm anh vỗ về như bây giờ nữa...

"Ba mẹ xin lỗi con...Tiểu Tán...bắt con phải chịu khổ"

Anh ôm chặt mẹ anh, đấng sinh thành dưỡng dục nên anh, nuôi nấng anh từ nhỏ, cái nghèo khó bủa vây gia đình anh, xã hội khinh rẻ....cả tình yêu mà thượng đế cũng lấy đi của anh, giữa hiếu nghĩa thâm tình giữa tình yêu một đời anh chỉ được quyền chọn một, mà cái sự đời trớ trêu cho anh người cứu giúp gia đình anh thoát khỏi nợ nần, giang hồ đánh đập thì là một người đàn ông đã để ý anh, bằng mọi giá chiếm đoạt được anh bắt anh phải lìa xa Vương Nhất Bác mãi mãi....chung quy lại đời này kiếp này anh xin lãnh đủ miễn cha mẹ thoát khỏi những cơn sợ hàng ngày phải chịu...hi sinh một tình yêu đẹp để đổi lấy người thân.

"Mẹ...con chỉ cần ba mẹ không còn phải đau khổ nữa là con mãn nguyện rồi.."

"Nhưng con và Nhất Bác...."

Anh nghe mẹ Tiêu nhắc đến cậu anh liền cắt ngang.

"Em ấy sẽ hiểu cho con, em ấy sẽ không trách con...." nói đến đây anh nhắm mắt cho dòng chảy trên đôi mắt xinh đẹp kia mà chảy ròng xuống.

Bà buông nhẹ anh ra hai tay nắm vai anh.

"Tiểu Tán, mẹ có chuyện này muốn nói với con.."

Đôi mắt anh ngập nước liền lấy tay lau đi nước mắt cho mẹ anh, mẹ Tiêu cũng lau nước mắt giúp anh.

"Mẹ...có chuyện gì sao?"

Mẹ Tiêu ngập ngừng, nếu nói ra rồi Tiêu Chiến sẽ như thế nào trong tương lai đây...nhưng không nói con trai bà sẽ dằn vặt cả đời.

"Con....chuyện này.."

"Mẹ nói đi, mẹ có chuyện gì sao, hay mẹ đau ở đâu" anh sợ mẹ anh phải lâm bênh liền xoay mẹ anh qua lại để xem, mẹ Tiêu cản anh lại, nắm lấy tay anh.

"...Tiểu Tán à...con có...có..."

"Có? Con có gì mẹ?" Anh nhăn đôi mắt sưng húp do khóc lúc nảy lại khó hiểu.

"Con có trao thân cho ai chưa?"

Chấn động...mẹ anh đang nói gì vậy? Anh trợn mắt...anh cúi mặt xuống...không trả lời.

Mẹ Tiêu thấy vậy khó hiểu liền lay người anh.

"Trả lời mẹ mau"

"Mẹ...con...con chưa" anh đỏ mặt sao mẹ anh lại nói đến vấn đề này chứ.

Mẹ Tiêu thở dài ra một hơi...

"Tốt rồi!"

"Tại sao...mẹ lại hỏi chuyện này!"

Vì anh sắp gả đi, mẹ Tiêu nhìn anh một hồi liền kể hết mọi sự tình trong lòng cho anh....

"Tiểu Tán, lúc nhỏ khi sinh con ra, bác sĩ bảo cơ thể con là hiếm gặp, bên trong cơ thể con có bộ phận đặc biệt mà không thể lý giải nơi đó sẽ giúp cho con mang thai được"

"Mẹ nói cái gì?"

Anh trợn mắt không tin những gì mà mẹ mình nói....

"Tiểu Tán đó là sự thật, ba mẹ lúc đó rất đau lòng luôn bảo hộ con bên mình để con tránh khỏi bị quấy rối...mẹ rất sợ...từ khi con gặp tiểu Bác khi cả hai đều yêu nhau con cũng thấy lạ là tại sao ba mẹ lại không phản đối chuyện hai đứa yêu nhau đúng không? Đây là lý do"

Mẹ Tiêu nắm tay anh tiếp tục khóc, anh như một khúc gỗ mà căng cứng người.

Mang thai? Hôn lễ....Anh sẽ có thai thật sao?

Anh ngồi khuỵ xuống sàn mẹ anh đến đỡ.

"Tiểu Tán...con đừng.."

Anh ôm mẹ anh.

"Mẹ...con sợ,con rất sợ" anh khóc như một đứa trẻ.

"Tiểu Tán, sau này còn là người của người ta con không được làm gì gây lỗi, nếu không một đời con sẽ đau khổ...Tiểu Tán mẹ xin lỗi con...xin lỗi con"

Điều gì khiến anh phải khóc đến tâm tê phế liệt như vậy?, anh và mẹ Tiêu ôm nhau mà khóc nức nở, đau khổ một đời...một sinh linh bé bỏng kia sẽ chào đời? Nỗi đau này, anh phải làm sao đây?

Lỗi lầm....đó là lỗi lầm gì?

Giọt nước tràn ly làm sao mà hốt lại được...

Tiêu Chiến nỗi khổ của anh chỉ mình anh hiểu......

Vương Nhất Bác....một lần nữa xin lỗi em.

________________________________

Các cô nghĩ xem điều gì khiến anh sợ?