Cung Đình Xuân Sắc

Chương 14: Như con chó điên chơi bệ hạ

Rất nhanh, Tô Quế Nhân đã trình chè hạt sen lạnh lên, ngoài ra còn chuẩn bị nước ô mai và các điểm tâm khác.

"Bệ hạ, tướng quân, điểm tâm và chè đã phối xong."

Triệu Từ Chi kiêu ngạo liếc mắt một cái, nhàn nhạt đáp, không thấy hứng thú bao nhiêu. Tên ngốc ở bên cạnh lại biểu hiện rất khác biệt, con ngươi đen láy của hắn tỏa sáng nhìn chằm chằm bàn tráng miệng phong phú ngon lành, vui mừng ra mặt.

"Lui ra đi." Bệ hạ phất tay ý bảo Tô Quế Nhân có thể rời điện. Nhận được mệnh lệnh, Tô Quế Nhân cẩn tuân thánh mệnh lui ra, lúc này tên ngốc đang chuyên tâm nhìn các món tráng miệng đột nhiên ngẩng đầu, gọi lão lại: "Tô Quế Nhân... chờ một chút!"

Lão kịp thời dừng bước, cung kính hỏi: "Tướng quân, xin ngài phân phó."

Bệ hạ cũng nghi hoặc nhấc cặp mắt phượng nhìn về phía tên ngốc, y bưng chén nước ô mai lên, nhấp một hớp nhỏ, hương vị chua ngọt lập tức tràn đầy khoang miệng. Lát sau, y lười biếng mở miệng: "Ngươi còn muốn cái gì, nói thẳng đi."

Ánh mắt tên ngốc sáng ngời, nhìn tiểu mỹ nhân mà cười đến dị thường xán lạn: "Ta muốn thêm một phần nước gừng."

Đôi lông mày mỹ lệ của Triệu Từ Chi chau lại, ánh mắt dò xét trên mặt tên ngốc, nói thẳng: "Điểm tâm phối với nước gừng? Khẩu vị của ngươi thật đúng là có phong cách riêng." Giọng điệu y nhiễm ý mỉa mai nhưng cũng không trực tiếp bác bỏ lời thỉnh cầu của tên ngốc.

"Chờ, chờ lát nữa tiểu mỹ nhân có thể cùng ta thử hương vị kia một lần." Con mắt đen láy của tên ngốc rực rỡ lấp lánh, hình như hắn dị thường chờ mong những gì sắp sửa xảy ra, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên một độ cong sung sướиɠ.

Bệ hạ nhìn bộ dáng tuấn lãng sáng láng của hắn, ấn đường nhảy dựng, chẳng biết tại sao y luôn cảm thấy gã ta có gì đó không đúng, nhưng rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào thì y cũng chẳng nói được. Triệu Từ Chi không kịp suy nghĩ sâu hơn thì Tô Quế Nhân đã mang nước gừng mà tên ngốc muốn lên điện, y buộc lòng phải tạm thời kềm chế lo nghĩ trong lòng.

Lần này Tô Quế Nhân hoàn toàn lui ra khỏi điện, cả điện chỉ còn lại mình tên ngốc và bệ hạ, cùng một bàn điểm tâm ngon lành.

Bệ hạ tiện tay múc một bát chè hạt sen, bên trong còn có mấy khối đá vụn, tỏa hơi đá lành lạnh; trong chè không chỉ đơn giản có hạt sen, mà còn có táo đỏ tươi và cẩu kỷ* xinh xắn diễm lệ, màu đỏ điểm xuyết đá trắng, làm cho người ta càng thêm thèm ăn. Triệu Từ Chi đã thưởng thức mấy ngụm, lúc y nâng mắt lên lần nữa, lại phát hiện tên ngốc chưa hề đυ.ng tới một bàn tráng miệng này, ánh mắt đối phương đang nhìn y chằm chằm.

*Chè hạt sen táo đỏ cẩu kỷ, hình bên dưới khác trong truyện ở chỗ nó có nấm tuyết và không có mấy cục nước đá, thời nay có tủ lạnh nên không cần nước đá."Vì sao nhìn trẫm chằm chằm?"

Tên ngốc nghiêng đầu nỗ lực ngẫm nghĩ một phen, cuối cùng đáp: "Bởi vì tiểu mỹ nhân tú, tú... tú sắc khả xan*." Hắn suy nghĩ thật lâu để nhớ lại cụm từ này, cũng may cuối cùng cũng nói ra chính xác.

*Đẹp đến nỗi ngắm thôi cũng đủ no.

Hai gò má trắng ngần như ngọc của Triệu Từ Chi âm thầm ửng đỏ không dễ phát giác, bệ hạ dùng sự tức giận che giấu sự thẹn thùng của mình: "Nói bậy cái gì đó, bây giờ bắt đầu nghiêm túc dùng bữa đi!"

"Ta nói sai sao? Rõ ràng trước kia thị vệ ngoài cổng tán gẫu với người khác đã nói như vậy mà..." Tên ngốc nhỏ giọng biện giải cho mình, có chút ỉu xìu lại có chút không phục.

"Nếu lúc trẫm dạy ngươi học chữ, ngươi cũng nhiệt tình ham học hỏi giống thế này thì bây giờ cũng không đến nỗi ngốc như vậy." Bệ hạ mắng thẳng, sau khi giáo huấn xong, y tiếp tục nhấm nháp chén chè trên bàn, nước chè lành lạnh ngòn ngọt đưa vào miệng, khiến người ta không tự chủ được yêu thích không thôi, xem ra bệ hạ thật sự thích chè hạt sen.

Tên ngốc nhìn cái miệng nhỏ hé mở của bệ hạ, hàm răng ngậm một mảnh đá vụn, cái lưỡi hồng hồng chầm chậm liếʍ đá, cảnh mê người này khiến tên ngốc không khỏi ngẩng ngơ, đột nhiên một cảm giác đói bụng mãnh liệt dâng lên trong lòng hắn, hắn nuốt một ngụm nước bọt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là đè tiểu mỹ nhân ra, dùng đầu lưỡi của mình càn quét cái miệng non mềm của đối phương, thỏa thích nhấm nháp hương vị trong miệng đối phương.

Triệu Từ Chi nhạy bén cảm nhận được tầm mắt đốt người bỏng cháy của tên ngốc, y ngậm đá vụn vào, đợi đá tan rồi nuốt nước ngọt thanh vào bụng, mới nâng cằm lên, nhíu mày cảnh cáo: "Đừng nghĩ những thứ không nên nghĩ."

Tên ngốc dứt khoát tiến đến bên cạnh tiểu mỹ nhân, dựa sát đối phương, nắm chặt hai vai đối phương, mặt đầy chờ mong: "Tiểu mỹ nhân, chúng ta tới chơi một trò chơi đi, sẽ có trừng phạt!"

"Không." Đôi môi hồng của bệ hạ hé mở, lạnh lùng phun ra một chữ.

"Có phải tiểu mỹ nhân sợ bại dưới tay ta, sợ bị trừng phạt không?" Tên ngốc giống như đứa trẻ cười nhạo đồng bạn nhát gan.

Lông mày bệ hạ khẽ nhíu, khinh thường lên tiếng: "Ngươi lấy gì cược với trẫm? Thiên hạ này đều là của trẫm."

Tên ngốc ngơ ngác, hắn chưa từng cân nhắc qua những chuyện này, hắn lúng túng hỏi: "Tiểu mỹ nhân, ngươi, ngươi muốn cái gì?"

Ánh mắt Triệu Từ Chi tối sầm lại, y là quân vương chí cao vô thượng của nước Yến Triệu, gần như là muốn gì có đó; nhưng có một thứ y quả thực đã mong muốn từ lâu nhưng vẫn không thể có được trong tay -- tam quân hổ phù, quân phù đặc biệt tổ đế từng ban cho tổ tiên Mạc gia, nắm giữ được ấn tín này thì có thể điều động tam đại quân Tây Nam, Tây Bắc, Đông Nam. Nghe nói trong một trận đại chiến nào đó, hổ phù đã bị quân địch đoạt lấy, cuối cùng còn lụi tàn theo lửa, triệt triệt để để bị tiêu hủy. Bệ hạ trời sinh đa nghi, từ trước đến nay vẫn luôn nghi ngờ độ chân thật của tin tức này, tóm lại ngày nào chưa thu hồi được tam quân hổ phù kia, thì ngày nấy y cũng không thể hoàn toàn an tâm.

"Tam quân hổ phù..." Ánh mắt đe dọa khiến người ta kinh sợ trở lại trong đôi mắt Triệu Từ Chi, ánh mắt ấy khóa chặt tên ngốc, lặp lại một lần nữa: "Trẫm muốn tam quân hổ phù."

Tên ngốc vô thức đọc thành tiếng theo bệ hạ: "Tam quân, tam quân hổ phù..." Hắn không tránh đi ánh mắt của tiểu mỹ nhân, nghi hoặc bày trên gương mặt tuấn soái, ai nhìn vào cũng thấy rõ ràng. Trái tim tên ngốc có đánh thót trong tích tắc, nhưng phần sóng gợn ấy rất nhanh đã biến mất, trở nên bằng phẳng, thay vào đó là nghi hoặc vô tận.

"Đúng." Ánh mắt bệ hạ thâm trầm.

Giọng tên ngốc vừa nôn nóng vừa chân thành: "Thứ tiểu mỹ nhân muốn, nếu ta có, chắc chắn sẽ giao hết cho tiểu mỹ nhân. Nhưng mà, nhưng mà... Ta thật sự không biết cái phù phù kia là cái gì..." Tên ngốc liều mạng lục lọi chuyện liên quan đến vật nọ trong ký ức có hạn của hắn, nhưng đầu hắn vẫn hỗn loạn tưng bừng, chẳng nghĩ thông cái gì cả. Đây là lần đầu tiên tiểu mỹ nhân đòi hắn một món đồ, chắc hẳn thứ ấy cực kỳ quan trọng với đối phương; lòng tên ngốc rối bời, vô lực lại chán nản, hắn chán mình vô dụng, ngay cả yêu cầu mà tiểu mỹ nhân thật vất vả mới nói ra cũng không làm được.

"Vậy thì ngoan ngoãn uống chè của ngươi, ngậm cái miệng của ngươi lại cho trẫm." Triệu Từ Chi âm lãnh trả lời một câu.

Biết rõ tiếp tục hỏi vấn đề này cũng chẳng có ý nghĩa, ngươi còn ôm ý niệm không nên có gì? Triệu Từ Chi tức khắc cảm thấy món ngon trong miệng mất đi mùi vị vốn có.

"Tiểu mỹ nhân..." Tên ngốc nhận ra đối phương bị tụt hứng, hắn nắm chặt bàn tay thon dài trắng nõn như ngọc của Triệu Từ Chi, đáy mắt cất giấu dè dặt và căng thẳng: "Ta... Ta... rất xin lỗi, ta học chó, sủa cho ngươi nghe có được không?" Tên ngốc cũng chẳng biết tại sao mình phải xin lỗi tiểu mỹ nhân nữa, ba chữ "rất xin lỗi" cứ thế tuôn ra từ trong miệng hắn một cách tự nhiên.

Bệ hạ chợt ngẩng đầu, trên gương mặt hiện lên sự kinh ngạc, tay phải y nắm chặt chiếc thìa sứ men xanh, khóe miệng kéo ra một chút ý cười không rõ, khẽ thấp giọng lên tiếng: "Quỳ xuống, sủa cho trẫm nghe một chút."

Tên ngốc không chút do dự quỳ trên mặt đất, hai tay hắn ôm đùi Triệu Từ Chi, cọ cọ vị chủ nhân mà hắn yêu quý nhất, như một con chó trung thành.

"Gâu gâu gâu..." Giọng nói trầm thấp tục tằng của tên ngốc sủa lên nghe như một con chó ngao Tây Tạng hung mãnh đang nổi giận, nhưng biểu cảm khi hắn ngước nhìn bệ hạ vẫn ôn nhu và trung thành như thế.

Bệ hạ bất ngờ đứng dậy, cũng hơi nghiêng mặt qua, bàn tay nhu hòa vuốt lêи đỉиɦ đầu tên ngốc: "Thật đúng là một con chó ngoan..." Miệng y chế giễu, trong lòng lại dâng lên một chút hoang mang và cô đơn, nếu là Mạc Kiêu Hiệp ngày xưa, người ấy căn bản sẽ không khuất phục hắn; cột sống người ấy mãi mãi thẳng như thế, như một ngọn núi cao, sừng sững không ngã.

Tên ngốc nghe thấy tiểu mỹ nhân khen mình, lại hăng hái nhiệt tình sủa vài tiếng: "Gâu... Ùù gâuu..."

Triệu Từ Chi nhìn xuống tên ngốc, một con chó dữ như vậy bị y thuần phục, bây giờ đối phương còn quỳ rạp dưới chân y, tuy nói bệ hạ có chút rối rắm trong lòng, nhưng thỏa mãn nhiều hơn, phần thỏa mãn này khiến y không kịp phát hiện ánh mắt càng ngày càng có tính xâm lược và hành vi bất thường của tên ngốc.

Tên ngốc ôm cặp chân thon dài cân xứng của tiểu mỹ nhân, cọ một đường lên trên, thậm chí cọ đến giữa hai chân Triệu Từ Chi. Đôi tay tên ngốc càng ngày càng không đứng đắn, hắn bắt đầu mò đến cặp mông bệ hạ mà xoa bóp. Rất nhanh, bệ hạ đã nhận ra động tác tình sắc của tên ngốc, đôi mắt phượng híp lại, hai tay ngọc ngà ngăn cản hai tay thô to chẳng yên của đối phương, không vui nói: "Cái vuốt chó của ngươi thò đi đâu đó? Mới có bao lâu đâu mà ngươi đã lộ nguyên hình."

Tên ngốc nhìn biểu tình cao cao tại thượng không thể xâm phạm của mỹ nhân, chỉ cảm thấy huyết khí sục sôi, cái côn to dưới thân lập tức dựng đứng, một gậy chọc trời. Hắn nuốt nước bọt, si dại mê mẩn nói: "Chó lớn lại liếʍ tiểu mỹ nhân đến sướиɠ..."

Trên mặt bệ hạ trắng hồng đan xen, thẹn quá hoá giận tát tên ngốc một cái: "Im miệng, đừng quên ai mới là chủ nhân của ngươi, bây giờ cút về l*иg tự kiểm điểm đàng hoàng cho trẫm!" Dứt lời, y phất tay áo, giơ chân lên định đi ra ngoài. Cơ mà, rốt cuộc bệ hạ vẫn đánh giá thấp sự cố chấp của tên ngốc đối với mình.

Tên ngốc thấy tiểu mỹ nhân đi ra ngoài, đột nhiên vọt lên bổ nhào vào đối phương, sau đó xé nát hoàng bào của bệ hạ như một con chó điên. Không mất bao lâu, bệ hạ đã toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm vật trên mặt đất, trên sàn có phủ lớp thảm lông mềm mại, cũng sẽ không khiến người ta bị thương.

Triệu Từ Chi trợn to mắt, y còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại từ hành động bạo tàn của tên ngốc; nửa buổi, đôi mắt xinh đẹp của y hằm hằm nhìn con người tráng kiện đang áp chế mình, mạnh mẽ quát lớn: "Chó điên, cút xuống khỏi người trẫm!"

Yết hầu tên ngốc truyền đến tiếng gầm ghè như dã thú, tiểu mỹ nhân giãy dụa càng làm cháy bùng ham muốn thi ngược của hắn: "Tiểu mỹ nhân, không cho phép đi, chó lớn sẽ cho ngươi sướиɠ." Miễn là ngươi ngoan ngoãn, không cho rời khỏi ta.

"Cút xuống!" Bệ hạ giãy dụa càng kịch liệt hơn, mái tóc đen phất phơ ở hai gò má y, càng làm y tăng thêm một phần xốc xếch phong tình mê người.

Hầu kết tên ngốc nhấp nhô, nhìn thấy bộ dạng mặc hắn làm thịt của tiểu mỹ nhân, thứ dưới háng hưng phấn rỉ ra vài giọt chất lỏng. Hai mắt tên ngốc đỏ ngầu, sau đó tức tốc cúi đầu liếʍ mυ'ŧ gặm cắn bừa bãi trên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của bệ hạ; hắn thật sự coi mình là một con chó ngao Tây Tạng cỡ lớn, đầu lưỡi to nóng bắt đầu từ lông mày liếʍ xuống, không buông tha bất kỳ chỗ da thịt non mềm nào, chỗ nào non mềm hắn sẽ tàn sát bừa bãi chỗ đó.

Bệ hạ bị cái lưỡi thô ráp, nóng rực, trơn trượt này liếʍ đến nhũn cả người, run cả người, khi tên ngốc đưa cái lưỡi to gợi lên trái cây hồng phấn trước ngực y, hàm răng sắc bén của hắn chầm chậm xay nghiền, y càng run rẩy dữ dội, đầṳ ѵú trước ngực bị hắn ngậm vào vừa trướng vừa nóng, nếu y có thể bắn ra sữa tươi, e là bây giờ đã xịt sữa tung toé rồi.

"A... Nhả ra... Ô a..." Tay y được tự do lập tức đẩy đầu tên ngốc ra, nhưng sức lực của bệ hạ giống như bị rút sạch, đôi tay trắng nõn như ngọc mềm mại vô lực, nói là xô đẩy kháng cự sự bú ʍúŧ của hắn, chẳng bằng nói là dục cự hoàn nghênh*, dâʍ đãиɠ đến không ra thể thống gì.

*Đã nghiện còn ngại, làm bộ chống cự vậy thôi chứ thích lắm.

Tên ngốc nghe thấy tiểu mỹ nhân bắt hắn nhả ra, tính tình cố chấp và bá đạo như đứa trẻ lại xông lên đầu, cắn thật mạnh mấy cái cho hả giận, còn ngậm núʍ ѵú lôi ra xa, quả thực là kéo cho đầṳ ѵú xinh đẹp dài ra không ít, mãi cho đến khi cái miệng nhỏ của bệ hạ bắt đầu suýt xoa van xin tha, hắn mới thôi. Tên ngốc tiếp tục bú ʍúŧ cái vυ' sưng vêu, phát âm không rõ ràng: "Tiểu mỹ nhân còn dám rời khỏi ta hay không?" Suy cho cùng, tên ngốc khuyết thiếu cảm giác an toàn tựa như đứa trẻ, hắn cần phải nghe thấy tiểu mỹ nhân tự mình nói ra lời cam đoan hết lần này đến lần khác mới có thể cảm thấy an tâm.

"Không... trẫm... không muốn ngươi rời đi... Muốn ngươi... A ưʍ... muốn ngươi ngậm lấy đầṳ ѵú, cho ngươi... thao... A a a..." Bệ hạ mất thần trí rêи ɾỉ, có lẽ ngay cả chính y cũng chưa kịp phản ứng mình đã nói lời hư hỏng gì.

Có sự cam đoan của tiểu mỹ nhân, sự bạo ngược của tên ngốc cũng tiêu không ít, nhưng du͙© vọиɠ của hắn lại chỉ tăng không giảm, lòng ham chơi càng thêm đặc quánh. Cuối cùng hắn cũng buông hai trái cây đỏ au trước ngực Triệu Từ Chi, tiếp tục mò xuống dưới, đôi môi cực nóng của hắn rất nhanh đã dò đến khu vực thần bí sâu thẳm giữa hai chân của bệ hạ; dưới cặp mông, sau dươиɠ ѵậŧ, cái miệng hồng phấn mê người kia đang run rẩy co rụt, phun dâʍ ɖị©ɧ trong suốt tựa như sương sớm.

Hắn kéo hai chân bệ hạ ra, chiếc lưỡi thô to nhắm ngay đoá cúc mà càn quét một trận mưa rền gió dữ, đầu lưỡi hắn chọc vào cái lỗ nhỏ mềm mại, không ngừng thăm dò vào sâu bên trong. Dưới sự càn quét tra tấn người lần này, Triệu Từ Chi cực lực vặn vẹo chiếc eo, muốn tránh lại không nỡ tránh, với những cú đâm thọc điên cuồng ấy, cuối cùng hai chân y cũng kẹp chặt, cao trào tuyến tiền liệt, phun ra từng đợt từng đợt dâʍ ɖị©ɧ.

Đôi mắt phượng của Triệu Từ Chi tan rã, khóe mắt nhuộm chút đỏ hồng, y há cái miệng nhỏ thở lấy thở để, y có chút nhũn người trong kɧoáı ©ảʍ cao trào, hai chân thỉnh thoảng còn giật giật hai cái.

"Tiểu mỹ nhân, tiểu mỹ nhân ngươi bị cái lưỡi chó của ta liếʍ đến phun nước!" Tên ngốc cực kỳ cao hứng, hai mắt sáng bùng như lửa, hắn chẳng chút liêm sỉ cuối xuống nói: "Nếu cây côn bự của ta thọc lún vào, ngươi có thể bị làm đến bắn tiểu hay không!?"

"Đừng nói nữa... Ưm a... Đừng nói..." Bệ hạ chấn động trong lòng, cũng không biết là chờ mong mình bị cắm cho bắn tiểu hay là thật sự cảm thấy xấu hổ.

Cự điểu của tên ngốc trướng phồng đến phát tím, đỉnh qυყ đầυ sung mãn khiến người ta nhìn mà kinh hồn táng đảm, cơ mà tên ngốc cũng không định lập tức xông vào bên trong cái động nước chặt khít mất hồn nọ, hắn nhẫn nại, chỉ vì còn có lạc thú lớn hơn đang hấp dẫn hắn.

Hắn đứng dậy bưng chè hạt sen lạnh và nước gừng trên bàn lên, bát chè còn tỏa hơi đá lành lạnh, nước đá vụn bên trong còn chưa tan, hứng thú trong lòng tên ngốc càng đốt càng cao, gấp không chờ nổi muốn nhìn cảnh đẹp dục tình được làm ra từ trên người tiểu mỹ nhân.

"Ngươi... ngươi định làm gì?" Trong lòng bệ hạ xẹt qua nỗi bất an mơ hồ, y chống thân trên dậy, có chút phòng bị.

Tên ngốc cắm hai ngón tay vào cái lỗ nhỏ của bệ hạ, điên cuồng khuấy mạnh một phen, hắn ngẩng đầu lên cười đến là xán lạn: "Ta muốn cho cái miệng nhỏ của tiểu mỹ nhân ăn chè hạt sen, và nước gừng nữa!"

Bệ hạ mở to mắt, giống như không thể tin nổi, sau khi thanh tỉnh, y lập tức lắc đầu mãnh liệt, thậm chí còn khẽ lùi ra sau, muốn rời khỏi phạm vi giam cầm của tên ngốc: "Không! Ngươi dám!"

"Ngươi thích uống, ta biết!" Tên ngốc lắc đầu, vẻ mặt kiên định dị thường.

Triệu Từ Chi vừa lắc đầu vừa có ý đồ đào thoát, sự kháng cự của y làm sự cuồng ngược như dã thú mà tên ngốc vất vả lắm mới chôn xuống lại dâng lên lần nữa, hắn đè bệ hạ lại, hôn lên đôi môi hồng của y, đồng thời banh hai chân y ra, múc một cục đá vụn, không lưu tình chút nào, đút vào hậu huyệt ướŧ áŧ mềm mại bên dưới.

"Ưm a a... Lạnh quá... Không... A a..." Thân thể bệ hạ rung lên bần bật, tiếng rêи ɾỉ vυ't cao.