Cung Đình Xuân Sắc

Chương 12: Bệ hạ bị thao đến nhục nhã bắn ℕướƈ Ŧıểυ

Sau khi đạt cực khoái, toàn thân bệ hạ nhũn ra chẳng còn chút sức lực, y bị tên ngốc bá đạo ôm ở trên người. Giờ phút này khuôn mặt âm nhu tinh xảo của Triệu Từ Chi đẹp như những rặng mây hồng bình minh, tuyệt trần; đôi mắt phượng bạc tình lấp lánh ánh nước, hai hàng lệ trong veo rơi ẩn vào hai làn tóc mai, đôi con ngươi sóng sánh nước như vậy vừa khiến người ta rũ lòng thương, lại khơi gợϊ ɖụ© niệm người ta mọc thành cụm.

"Ô a... Hứm..." Bàn tay thô ráp của tên ngốc vô tình cọ qua đầṳ ѵú bệ hạ, người trong lòng vốn đã chống không nổi bất cứ một cú chạm nhẹ nào, nhạy cảm nhỏ giọng khóc sụt sùi, bên trong tiếng khóc ròng của y mang theo tìиɧ ɖu͙© khàn khàn, đế vương tôn quý này vô cớ tăng thêm một phần gợi cảm mê hoặc.

"Có phải tiểu mỹ nhân sướиɠ đến sắp bay lên hay không? Ta không có nói láo lừa ngươi mà!" Ánh mắt tên ngốc sáng trưng, đường nét cương nghị khí khái hào hùng có phần thỏa thê và kiêu ngạo. Xem ra chuyện uy hϊếp Triệu Từ Chi lúc đầu hắn vẫn để trong lòng, bây giờ hắn đang khoe thành tựu của mình với đối phương, chứng minh mình không có nuốt lời.

Đôi môi đỏ của Triệu Từ Chi nhếch lên, y vốn định mỉm cười mỉa mai chèn ép tên ngốc, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt hào hứng vui mừng của hắn, con tim âm hàn lạnh lẽo cứng rắn của bệ hạ bất ngờ xúc động, ma xui quỷ khiến nói ra một chữ: "S..." Cũng may y đã kịp phản ứng rất nhanh, mới nói tới đó đã lập tức ngừng ngay.

Cho dù bệ hạ nóng lòng che giấu nhưng tên ngốc nhạy bén vẫn bắt được lời muốn nói của tiểu mỹ nhân. Hai mắt hắn bắn ra thần thái chói mắt, vui vẻ nói: "Ta biết ngay tiểu mỹ nhân sẽ thích, bên trong cái rương còn thật nhiều đồ có thể chơi, tiểu mỹ nhân tiếp tục chơi với ta..." Sau khi bắn qua một đợt tinh dồi dào, dươиɠ ѵậŧ tên ngốc hơi mềm xuống một chút, nhưng rất nhanh lại vực dậy khí phách và bá khí, cự vật oai hùng dữ tợn lại nhắm về phía tiểu mỹ nhân mà cửng một cách quang minh chính đại, có vẻ như còn lớn hơn mạnh mẽ hơn ban nãy nữa, khiến người ta nhìn mà hoảng sợ.

"Ngốc Tử, ngươi còn muốn làm chuyện bỉ ổi gì với trẫm?!" Bệ hạ nâng đôi mắt xinh đẹp ướt nước, lời chất vấn của y nhiễm sự lo lắng và nổi giận; chỉ có điều lúc bệ hạ chất vấn vẫn luôn mang theo tiếng thở gấp khẽ run, giọng điệu không hề có tác dụng khiến người ta kinh sợ, mà lại phản hiệu quả, chọc cho lửa dục của tên ngốc cháy bùng thêm một cấp.

Trên cơ bản, lúc mây mưa trên giường, tên ngốc nắm cảm xúc của tiểu mỹ nhân trong lòng bàn tay, hắn lên tiếng cười đến là xán lạn, cúi đầu ngậm lấy cặp môi đỏ đã bị hắn mυ'ŧ đến hơi sưng, lẩm bẩm: "Tiểu mỹ nhân lần nào cũng khẩu thị tâm phi." Nói xong hắn thè lưỡi ra liếʍ láp một vòng trên cánh môi mềm mại mọng nước của đối phương, đồng thời nhanh chóng xâm nhập vào bên trong cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào khuấy làm một trận, nước bọt không kịp nuốt chảy từ khóe môi xuống, vẽ ra từng dây từng dây tơ bạc ái muội.

"Bóc" một tiếng, cuối cùng thì môi lưỡi khó khăn chia lìa của hai người cũng tách ra, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm của bệ hạ hình như sưng không ít, cánh môi vểnh lên còn mê người hơn cả lựu chín. Tên ngốc dùng trán mình đè lên cái trán trơn bóng của bệ hạ, giọng trầm thấp mang theo ý cười: "Rõ ràng ngươi rất thích, rất hưởng thụ, đáp ứng ta đi, tiểu mỹ nhân..." Giọng nói từ tính trầm khàn của tên ngốc vừa thô kệch vừa dã tính, trong nháy mắt Triệu Từ Chi cho rằng tên ngốc trước mặt đã tỉnh táo lại, khôi phục thành gã đàn ông bá đạo cuồng vọng, kiệt ngạo bất tuân trước kia.

"Ưʍ..." Đôi môi đỏ của bệ hạ phát ra một tiếng rêи ɾỉ, trải qua hiệp làʍ t̠ìиɦ cao độ vừa rồi, cộng thêm mới nóng bỏng quấn lấy môi lưỡi cùng tên ngốc, Triệu Từ Chi đã hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì, trong đầu y đều là hình ảnh tìиɧ ɖu͙©, chỗ nào trên thân thể y cũng đang khát vọng gã ta vỗ về chơi đùa.

Hai mắt tên ngốc nóng cháy ánh lửa, hắn vươn cánh tay dài kéo chiếc rương đến bên cạnh mình, sau đó lục tìm một trận trong rương, tiện tay lấy ra mấy cái đồ chơi, theo thứ tự hỏi: "Tiểu mỹ nhân xem những thứ này, trên sách tranh nói cái thứ trông giống như cây gậy dưới thân ta gọi là giác tiên sinh*, đây là khung bạc*, còn có vòng ngọc sứ này gọi là vòng ngọc*..." Điện bảo oanh không hổ là da^ʍ điện ngự dụng của hoàng gia, thực sự có quá nhiều đồ chơi tìиɧ ɖu͙© để lựa chọn, nhất thời tên ngốc cũng không quyết định chắc chắn được. Nếu được, đương nhiên là hắn hy vọng có thể dùng mỗi thứ một lần ở trên người đối phương.

*Giác tiên sinh = dươиɠ ѵậŧ giả thời xưa.

*Khung bạc có dây buộc lên tờ rym dùng để hỗ trợ mấy ông bất lực, chắc mọi người có thể tưởng tượng được nhỉ.*Vòng ngọc dùng để đeo vào gốc dươиɠ ѵậŧ để nó lâu bắn tinh hơn, cứng hơn. Bên ngoài vòng ngọc có chạm nổi những con rồng quấn lưỡi vào nhau tạo thành hình xoắn ốc nhằm kí©ɧ ŧɧí©ɧ người nữ."Trẫm phải hạ lệnh đóng cửa điện Bảo Oanh, đây toàn là cái thứ gì chứ!" Gương mặt bệ hạ từ đỏ chuyển sang trắng, lông mày tức giận nhếch lên, tạo thành một phen phong tình độc đáo.

"Tiểu mỹ nhân đừng thẹn thùng, ta muốn ngươi chơi cùng." Ừm, nếu như thẹn quá hoá giận lại coi như là thẹn thùng, vậy thì bệ hạ thật đúng là có thể chất rất dễ thẹn thùng.

Tên ngốc đột nhiên dừng lại, trên tay hắn có thêm một vật, thứ kia là một cái bao lưới dài dài, nó khác biệt ở chỗ trên bao khảm không ít bảo thạch và hạt lưu ly, lớn nhỏ không đồng đều, tinh tế đan xen vào nhau. Thứ này thoạt nhìn, ngoại hình trang nhã ưu mỹ, người không biết còn tưởng lầm là trang sức đắt đỏ trân quý.

"Thật xinh đẹp, tiểu mỹ nhân, ta chọn nó tới chơi được không?" Tên ngốc ngẩng đầu, gương mặt anh tuấn đầy hưng phấn. Hắn ngây ngốc nhìn quân vương Yến Triệu, khát cầu trong ánh mắt tựa như dung nham nóng đỏ.

Triệu Từ Chi bất mãn nói: "Ngốc Tử nhà ngươi cũng quá làm càn, trẫm có đáp ứng yêu cầu của ngươi sao?"

"Tiểu mỹ nhân, ngươi đã đáp ứng ta!" Một tia giảo hoạt xẹt qua đồng tử tối tăm của tên ngốc, hắn thừa dịp bệ hạ còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, đã dùng sức mạnh mang một chút cưỡng bức đè đối phương dưới thân, vui cười mở miệng: "Cái lỗ nhỏ phía dưới của ngươi khẽ co rút đáp lại ta, nó bảo nó muốn chơi với ta đây này."

"Hồ... hồ ngôn!" Bệ hạ bây giờ ngay cả một câu cũng nói không trôi chảy, chủ yếu là vì y cũng không đủ tự tin, mị thịt trong động cúc của y xác thật là đang ma sát nhau, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ròng ròng.

Nhiều lời vô ích, tên ngốc như một đứa trẻ bướng bỉnh, quyết định không lý luận với tiểu mỹ nhân, trực tiếp dùng hành động áp chế.

Cặp chân trắng như tuyết của Triệu Từ Chi không kịp đề phòng, bị tên ngốc bá đạo mở rộng ra, cái lỗ nhỏ bên dưới của y cũng theo đó mà bại lộ. Bị sáp nến nóng bỏng hành hạ và những chiếc lông cứng của cái vòng lông thú dã man cọ quét, đoá cúc non mềm chuyển từ màu hồng phấn thành màu đỏ thẫm diễm lệ, cửa động khép chặt cũng bị cự bổng của tên ngốc thao đến hơi hé ra. Nếu lại bị thao ác một chút, cũng không biết cái lỗ nhỏ của y có thể bị giã thành một cái lỗ lớn bằng ngón tay cái hay không. Tưởng tượng như vậy, lửa dục của tên ngốc lập tức bùng nổ, hắn muốn ôm chặt tiểu mỹ nhân, sau đó dùng đại dươиɠ ѵậŧ chơi cho đối phương khóc khàn cả cổ, hắn muốn thụt cho cái lỗ nhỏ chặt khít của tiểu mỹ nhân trở nên lỏng lẻo, chơi ra một cái lỗ không khép lại được, cuối cùng dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt của bản thân tưới vào cửa hang kia, hắn thực sự thích dùng phương thức thô bạo này độc chiếm tiểu mỹ nhân!

Tên ngốc ngang ngược cắm ngón tay vào đoá cúc non sưng vêu, ngón tay thô ráp thọc một phát lút cán, thông thuận không trở ngại, đầu ngón tay tiện thể hà hϊếp thành ruột nhạy cảm, khiến con đường hoa run rẩy một trận.

"Á..." Kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, mông thịt bệ hạ chợt thít chặt lại, hai chân kẹp lấy bàn tay to lớn đang làm càn bên dưới của y, đôi tay ngọc bắt lấy cổ tay tên ngốc hòng chống cự.

Tên ngốc dịch đôi tay trắng hồng của tiểu mỹ nhân ra, ngẩng đầu: "Tiểu mỹ nhân, ngươi không ngoan, kẹp chặt đến thế, ngươi như vậy, dươиɠ ѵậŧ ta làm sao có thể cắm vào?"

Bệ hạ cắn răng quay đầu, đôi mắt đen láy phiếm ánh nước căm tức nhìn tên ngốc: "Là ngón tay của ngươi..." Triệu Từ Chi vốn định tiếp tục quát đối phương nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại, câu này nói ra miệng thật sự có chút xấu hổ.

"Ngón tay của ta làm sao?" Tên ngốc nhướng mày, trên gương mặt anh tuấn có sự khôn khéo không tương xứng cùng hắn ngày xưa.

Triệu Từ Chi vẫn tròn mắt nhìn, ngậm miệng không nói, đôi mắt phượng dốc toàn bộ lực lượng thể hiện sự khiển trách. Chỉ là phần tức giận này của y cũng không thể duy trì lâu, tên ngốc chịu lấy uy áp của bệ hạ, mang cái bao dùng vật liệu đặc biệt bện thành hình lưới, khảm đầy châu ngọc bảo thạch lên dươиɠ ѵậŧ mình. Ngón tay hắn vẫn còn đang cắm ì bên trong con đường trơn trượt của quân vương Yến Triệu, hắn thích chơi ác dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy điểm da^ʍ nhô lên bên trong trực tràng, dùng chút lực ấn bóp vê chà, hành động như vậy lập tức đổi lấy một tiếng kêu gào cao vυ't đầy sung sướиɠ của Triệu Từ Chi.

"Ááá... Điểm da^ʍ bị ngón tay kẹp lấy...”

Lúc này tên ngốc thừa dịp bệ hạ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, vạch hai gò mông y ra, không chút do dự thọc một phát đến cùng, giống như dũng sĩ đoạt lấy thành trì quân địch. Những hạt châu ngọc lạnh buốt cứng rắn theo động tác cắm vào lỗ mãng hung ác của tên ngốc, một hạt lại một hạt bảo thạch cương ngạnh tuỳ tiện nghiền qua vách trực tràng nhạy cảm ấm nóng. Cúc hoa bệ hạ vừa bị vòng lông mắt cừu thô ráp chà xát, thịt ruột yếu ớt phát đỏ đã sớm nhộn nhạo tê dại, bên trong nước nôi giàn giụa; lúc cái côn ŧᏂịŧ bọc trân châu đá quý nhập động cũng có chút bị cản lại, cũng may dâʍ ɖị©ɧ bên trong lỗ da^ʍ bệ hạ đủ nhiều mới có thể thông thuận cắm vào lút cán.

Bao lưới khảm trân châu đá quý và vòng lông thú mắt cừu là hai thái cực, một cái thì cứng rắn lạnh buốt nghiến cho động thịt vừa đau vừa sướиɠ, một cái thì lông tóc thô ráp chà cho trực tràng vừa nhộn nhạo vừa tê dại. Vách tường bên trong đoá cúc non của bệ hạ hoàn toàn cảm nhận được sự tồn tại của các hạt châu cứng rắn, vòng thịt trong động có ý đồ bao vây quấn lên cái chày sắt nung nóng bỏng của tên ngốc nhưng lại chạm đến bao lưới đính đá quý bên ngoài đại dươиɠ ѵậŧ trước, từng hạt châu từng viên đá trên ấy cọ xát niêm màng, giống như muốn quấy nát đống thịt ấy, tiến tới một kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mới.

"Ư... A... Bảo thạch thật lạnh thật cứng... Đau... Aaa... Lấy ra..." Triệu Từ Chi rêи ɾỉ đứt quãng, vòng eo non mịn cân xứng uốn éo vặn vẹo trái phải trước sau y như một con rắn, mông thịt rung loạn cả lên.

Tiếng rêи ɾỉ này của bệ hạ mở ra cánh cửa cuồng dục của tên ngốc, cùng lúc đó, hai mắt tên ngốc đỏ ngầu, thay đổi kiểu chơi cắm cạn thụt chậm như ban đầu, chú chim to mình đầy đá quý thao điên cuồng dập kịch liệt, mỗi lần ra vào, trân châu đá quý trên bao lưới sẽ lập tức sượt thật mạnh qua vách thịt non nớt, bảo thạch lạnh buốt đã ấm lên, nhưng độ cứng của chúng vẫn không giảm chút nào, từng hạt từng hạt lồi ra cạ bừng bực lên điểm da^ʍ, chơi ra một dòng lại một dòng chất lỏng trong suốt chảy dài không ngừng. Triệu Từ Chi cao giọng thét liên tục, điểm da^ʍ bị dộng vào mãnh liệt, cúc hoa non mềm bị người ta vô tình thao nát; các cánh cúc mỏng manh bị vật cứng hành hạ đến không khép lại được, dâʍ ɖị©ɧ văng tứ tung, cả cái mông đều ướt nhẹp, bẹn đùi cũng đã dính đầy dâʍ ɖị©ɧ.

"Ngốc Tử... chậm một chút... Trực tràng nóng quáá sướиɠ quá... Sắp tan chảy rồi... Aaaa... Nhanh... đâm bên trên đó... Áááááá... Cúc của trẫm sắp nát... Ô á... Đừng mààà..." Trên khuôn mặt tinh xảo của bệ hạ thấm đầy nước mắt, đôi mắt đen láy tràn ngập ánh nước, chiếc mặt nạ âm ngoan bất khả xâm phạm ngày thường nay đã hoàn toàn bị xé toan, thay thành thần thái xuân ý dâʍ đãиɠ.

Triệu Từ Chi Rõ ràng cảm nhận được dưới sự thao làm của cái côn ŧᏂịŧ khủng mang bao lưới đính ngọc, điểm da^ʍ của mình không ngừng sưng lên, dâʍ ŧᏂủy̠ giống như hồng thủy mở áp, phun lại phun, đống thịt bên trong lỗ sau của mình càng chẳng biết xấu hổ, như mất kiểm soát dán dính lên cây côn sắt cứng rắn, rõ ràng đã bị nó nghiến đến vừa đau vừa tê dại nhưng cảm giác đau nhức xen lẫn vui sướиɠ khi bị châu ngọc nghiền qua khiến người ta phát nghiện, động thịt sưng đỏ liều lĩnh co thắt, cho dù bị đâm nát cũng không tiếc!

"Shhhhh... Tiểu mỹ nhân, ngươi xoắn đến đại côn ŧᏂịŧ sướиɠ quá, cái miệng nhỏ mυ'ŧ giỏi lắm... Ta muốn rót đầy lỗ da^ʍ của ngươi!" Vẻ mặt tên ngốc có chút dữ tợn, cả cây dươиɠ ѵậŧ của hắn cũng bị động thịt của Triệu Từ Chi quấn lấy, trực tràng vừa nóng vừa trơn, hắn có thể tùy ý dộng mãnh liệt vào trong cơ thể bệ hạ. Tên ngốc thích nhất đâm nghiến điểm da^ʍ của tiểu mỹ nhân, miễn là giã vào chỗ đó, toàn bộ trực tràng của bệ hạ sẽ lập tức điên cuồng co thắt, lại còn phun ra từng đợt sóng dâʍ ɖị©ɧ tưới ồ ạt lên qυყ đầυ hắn, sự co bóp kịch liệt làm cự vật hắn được chăm sóc đến cực khoái.

Hắn nhìn tiểu mỹ nhân đã nhũn thành đống bùn nhão dưới thân, cánh tay chợt siết chặt, hai tay giam giữ vòng eo thon, chịu đựng kɧoáı ©ảʍ mất hồn rút cả cây côn ŧᏂịŧ ra, qυყ đầυ khảm nạm những hạt châu ngọc lớn nhỏ không đều để ở cửa hang, đống đá quý rực rỡ lộng lẫy kia đều dính dâʍ ɖị©ɧ ướt đẫm, giống như mạ một lớp lưu quang màu mật. Cúc hoa của Triệu Từ Chi đã bị căng đến không khép lại được, vô số dâʍ ɖị©ɧ bên trong động thịt hơi sưng ồ ạt ra. Tên ngốc nhìn thịnh cảnh xuân sắc trước mắt, tích lực để phát lực lần cuối, hắn thở phì phò một hơi, ánh mắt tối đi, trong miệng gọi người dưới thân: "Tiểu mỹ nhân..."

"Ưʍ... Bên trong thật trống rỗng, ô a... Tiến vào... đâm nát lỗ nước dâʍ đãиɠ của trẫm... Ngốc Tử... Mau vào... A a a... Muốn ngươi hoàn toàn chiếm hữu trẫm... Thích Ngốc Tử..." Mị thịt trong động sưng đỏ đau đau, chính là không có côn ŧᏂịŧ ra vào thao làm, bệ hạ làm sao cũng không thỏa mãn, trong đôi mắt phượng xinh đẹp cơ hồ đều là khát vọng dục sắc.

Tên ngốc nâng bờ mông bệ hạ lên, cửa hang không khép lại được trong khe mông lại bị mở càng rộng hơn, từ trên nhìn xuống còn có thể nhìn thấy đống thịt hơi sưng bên trong đang ma sát lẫn nhau, đỏ au ló mặt ra ngoài, làm sao mà không khiến người ta khí huyết dâng trào? Dươиɠ ѵậŧ tên ngốc xoay một vòng tròn ở ngoài cửa động, ngay sau đó dập mạnh vào trong điên cuồng hơn cả dã thú, vừa cắm lút cán, ngay cả tinh hoàn cũng đi vào một ít, sau khi cắm đại dươиɠ ѵậŧ vào xong hắn cũng không cho bệ hạ thời gian thích ứng, bệ hạ chờ đến chính là một trận dập mưa rền gió dữ. Tốc độ tên ngốc không phải người bình thường có thể đạt được, côn ŧᏂịŧ ở trực tràng thần tốc mà thụt, dâʍ ɖị©ɧ trong suốt cũng bị thao thành dạng bọt trắng, các hạt châu hạt ngọc cao tốc nghiền chà cọ xát mỗi một tấc thành trong, trốn không thoát kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt làm ống thịt của Triệu Từ Chi nổi cơn điên, co thắt co thắt, tê tái kinh khủng, chỉ biết ngậm chặt cây côn ŧᏂịŧ to bự duy nhất phía sau.

"Aaaa ưm ưư... Nhanh quá rồi... Buông trẫm ra... Aaa... Sắp raaaa..." Khóe miệng bệ hạ không thể ức chế chảy cả nước bọt, hai mắt hé mở, hình như có một chút kinh hoảng, y cảm giác được dươиɠ ѵậŧ mình xuất hiện một cảm giác không giống với cảm giác xuất tinh, y muốn... y đây là muốn bắn tiểu!

Tên ngốc không biết tình trạng phía trước của bệ hạ, sự chống cự yếu ớt của Triệu Từ Chi cũng không lay động hắn được một chút nào, hắn điều chỉnh góc độ, kéo đùi bệ hạ ra càng rộng hơn, liên tiếp giã vào một trăm cái, ngay tại kích cuối cùng, một viên minh châu lớn nghiến mạnh qua điểm da^ʍ, hai người hoàn toàn đắm chìm trong cao triều cực hạn điên cuồng nhất. Triệu Từ Chi chỉ cảm thấy một loại kɧoáı ©ảʍ tê dại khôn tả từ điểm da^ʍ tản ra toàn thân, chỗ xương cụt của y cũng bị kɧoáı ©ảʍ này ăn mòn, y không khống chế được cả người phát run, cúc hoa co rút, dươиɠ ѵậŧ phía trước cũng mất khống chế, sau khi bắn ra chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong suốt cuối cùng, thế nhưng lại tiếp tục bắn cả nướ© ŧıểυ màu vàng trong vắt!

"Không... Không muốn... Aaa... Bắn tiểu... Bị làm bắn..." Nỗi nhục nhã không thể tin và kɧoáı ©ảʍ phóng thích cực hạn cùng với sự tê dại thốn nhức khi cúc hoa bị dập dã man khuấy trộn vào nhau, tam trọng kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến hai mắt bệ hạ tan rã, những lời da^ʍ lãng từ đôi môi đỏ trút xuống.

Tên ngốc bị cảnh đẹp mỹ nhân bắn tiểu trước mắt hấp dẫn, lỗ tinh trên côn ŧᏂịŧ dữ tợn nghẹn đến mức phát tím lập tức mở cổng, dương tinh trắng đυ.c nóng hổi hình thành một cột nước bắn phọt vào trong cơ thể nhạy cảm của bệ hạ. Vách thịt yếu ớt hơi sưng đau chợt bị dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi dai dẳng này cọ rửa qua, nóng bỏng đến run rẩy, trực tràng lại một lần nữa phun trào.

"A ứ... Sướиɠ quá... Cúc nhỏ bị bỏng rồi... Á..."

Hai người song song lâm vào bể dục, trong cung điện bệ hạ ngập tràn tiếng kêu da^ʍ cao vυ't và tiếng thở dốc nặng nề trầm thấp, sâu trong cung đình, không giấu được cả phòng xuân sắc.

Một bóng người đứng bên ngoài góc cung điện, có lẽ đã nghe hết tất cả trận mây mưa sung sướиɠ này.