Mặc Thâm Dạ từng bước đi vào bên trong thư phòng, gương mặt tươi cười như không, nói: “ Làm sao, nhìn thấy chú vui vẻ quá nói lắp rồi hả?”
“Đó là đương nhiên, con trai ngoan của tôi đến thăm tôi, tôi sao có thể không vui vẻ được?” Mặc Thiên Tân không chịu thua thiệt, to gan chêu trọc anh.
Phút chốc Thổ Nghiêu nhìn thấy Mặc Thâm Dạ, thần kinh cao thấp đều căng thẳng, đề phòng anh ta.
Ngày hôm qua là phu nhân, chẳng lẽ hôm nay là thiếu gia.?
Anh tuyệt đối sẽ không để cho Mặc Thâm Dạ dẫn tiểu thiếu gia đi!
Mặc Thâm Dạ đi đến trước mặt cậu, hai tay anh chống người lên trên bàn học, khẽ cười nói: “ Lúc nãy, màn biểu diễn đặc sắc của cháu chú đều nhìn thấy, cháu rất thông minh, nhưng lại không biết phép tắc, không bằng…..Hãy để cho người bác kiêu căng này dạy cháu cái gì là phép tắc, thế nào?
“Không cần, tôi không cần chú dạy!” Mặc Thiên Tân kiêu ngạo ngẩng đầu lên cao, dùng lỗ mũi nhìn anh.
“A……” Mặc Thâm Dạ cười khẽ, sau đó bá đạo nói: “ Nhưng việc này cũng không thể tùy theo ý cháu”
“Cái gì!?”
Mặc Thiên Tân kinh ngạc lên tiếng, đột nhiên Mặc Thâm Dạ đưa tay phải lên, bắt lấy cổ áo cậu, nhấc lên tóm ra đằng sau, mang cậu từ trên ghế salon xốc lên một mét.
“Oa-----“ Mặc Thiên Tân sợ hãi kêu, bị anh tóm cổ áo siết chặt cổ của cậu, khiến cho hô hấp cậu có chút khó khăn.
“Đại thiếu gia!” Thổ Nghiêu lập tức tiến lên hai bước, tay kia bắt được Mặc Thiên Tân, nói: “ Xin ngài ngừng tay!”
“Cút ngay!” Mặc Thâm Dạ lạnh lùng nói, bỗng nhiên đưa tay cong lên, Mặc Thiên Tân hai chân cách xa mặt đất, bay lên không trung lướt qua bàn học, đến gần ngay trước mặt của anh.
“Chú……chú…….!” Hai tay Mặc Thiên Tân dùng sức bám chặt vào tay kia của anh, mới có không khí hít thở, lập tức hoảng hốt nói: “ Đứa con bất hiếu này, dám đối xử với ba ba thô lỗ như vậy, chú nhanh chóng buông tôi ra, buông tôi ra…..tôi nói cho chú biết, tôi bị bệnh tim, tôi còn bị cao huyết áp, tôi có chứng sợ độ cao, nếu như không cẩn thận bệnh tôi tái phát, ba mẹ tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho chú!”
Cậu vùng vẫy hét lên, hai chân trong không trung không ngừng đá anh, nhưng anh ta lại duỗi dài tay ra, đôi chân ngắn ngủn của cậu hoàn toàn không đá tới được.
Mặc Thâm Dạ vui vẻ cười, vui vẻ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận của cậu, vì thế tràn đầy hăng hái nói: “ A! Thì ra là cháu có chứng sợ độ cao, tốt lắm, chú sẽ đổi sang kiểu khác tốt hơn!”
Anh nói song, lập tức liền vươn tay kia ra, vừa vặn bắt được chân phải cậu đá đến, đột nhiên càn khôn đại na di, trong phút chốc thân thể Mặc Thiên Tân quay ngược, chân ở trên cao, đầu ở phía dưới, giống một chiều kim đồng hồ.
“Oa-----“ Mặc Thiên Tân lại một lần nữa sợ hãi kêu, cả thế giới lộn ngược, mà trong nháy mắt máu cậu dồn xuống não, mặt mũi đỏ bừng.
“ Thế nào? Độ cao như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?”. Mặc Thâm Dạ vừa đắc ý vừa nói.
“Chú….chú thật khốn nạn, đại khốn nạn, đại khốn nạn, buông tôi ra nhanh lên, buông tôi ra, buông tôi ra, buông tôi ra ---“
Mặc Thiên Tân không ngừng nói to, hai mắt hiện ra nước mắt, từ trong hốc mắt đột nhiên nước mắt xông ra: “ Ô~~~~~~~~mẹ, ba ơi, có người bắt nạt con, mau tới cứu cứu con…..ô~~~~~~~~ oa ~~~~ ưm~~~~~~~~” cậu càng lúc càng khóc lớn, nước mắt cũng càng ngày càng nhiều.
Đứng ở một bên Thổ Nghiêu một lần nữa vội vàng đi đến.
“Đại thiếu gia, xin ngài hãy bỏ qua cho tiểu thiếu gia!”.
Hai con mắt hẹp dài của Mặt Thâm Dạ đột ngột nhìn về phía anh ta, mặt đầy vui vẻ, thoạt nhìn tưởng như vô hại: “ Tôi sẽ không làm tổn thương đến nó, chỉ là muốn dạy dỗ nó mà thôi!”
“Tôi không cần chú dạy dỗ!” Mặc Thiên Tân lập tức hét to.
‘Hừ!” Mặc Thiên Tân khinh thường hừ một tiếng.
Thổ Nghiêu đứng ở một bên, lưỡng lự trầm mặc.
Năm phút đồng hồ trôi qua………
Dường như máu của Mặc Thiên Tân chảy ngược, hơn nữa đầu rất choáng váng, hoa cả hai mắt………
Không được, cậu không chịu nổi.
“Thế nào? Muốn nói gì sao?” Mặc Thâm Dạ nhẹ nhàng hỏi, hai tay anh vẫn song song giơ lên, không hề mệt mỏi.
‘Hừ!” Mặc Thiên Tân vẫn quật cường như cũ chỉ hừ một tiếng, đôi môi mím chặt, sống chết không chịu cầu xin tha thứ.
Mười phút sau…….
“Còn chưa muốn nói sao?”
“Hừ!”
Hai mươi phút sau……..
“ Are you ok?”
“Hừ!”
Ba mươi phút sau…….
Mặc Thiên Tân bắt đầu chóng mặt, hai mắt toàn thấy sao, đã hoàn toàn chịu đựng đến giới hạn.
Mặc Thiên Tân nghe được thanh âm đắc ý, một lần nữa tính tình bướng bỉnh dâng lên, cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi có chết cũng không nói!”
“A……….” Mặc Thâm Dạ khẽ cười: “ Chú sẽ không để cháu chết, nhưng mà miệng cháu bướng như thế, ví vậy chú sẽ lựa chọn một cách khác!”
Còn biện pháp khác?
Mặc Thiên Tân kinh hoàng. Ông ấy còn muốn làm gì?
Mặc Thâm Dạ một tay vỗ tiểu PP ( mông) của cậu, nói: “ chú nhớ trong gia đình, trẻ nhỏ mắc lỗi, người nhà đều cởϊ qυầи đánh vào mông nó, cho nên…..” Anh đang nói lại ngừng, tay đã sờ đến cạp quần.
“Không muốn---“ Mặc Thiên Tânn hét to, chịu đựng choáng váng, một lần nữa dùng hết sức lực giãy dụa nói: “Có thể chết, không chịu nhục, chú gϊếŧ tôi đi rồi tính!”
“A? Thì ra cháu cũng biết sáu chữ đạo lí này ‘ có thể chết, không thể nhục’ nha? Nhưng vừa rồi cháu đối đãi với vị thầy giáo kia, có tính là nhục hay không đây? Rốt cuộc Mặc Thâm Dạ dạy dỗ vào ý chính.
Mặc Thiên Tân đột nhiên cứng họng, phút chốc ngừng giãy dụa, trên mặt từ từ đỏ rực hiện lên một tầng ăn năn.
Thổ Nghiêu vẫn đứng ở đấy, trong lòng cũng buông lỏng cảnh giác.
Thì ra đại thiếu gia muốn làm như vậy, là muốn để cho cậu bé phát hiện ra lỗi sai của mình, anh không khỏi sinh ra một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh, đồng thời cũng rất khâm phục, cuối cùng cũng có người dạy đạo lý làm người cho đứa trẻ này.
Mặc Thâm Dạ nhìn thấy gương mặt ấy, cười hài lòng nói: “ xem ra cháu đã biết lỗi sai, vì vậy hình phạt đến đây chấm dứt!”
Anh nói xong, liền ôm cơ thể nhỏ bé, lộn ngược cậu lại, đặt trên mặt đất.
Hai chân Mặc Thiên chạm xuống đất, đột nhiên lảo đảo, hoảng hốt lùi từng bước về phía sau.
“Tiểu thiếu gia!” lập tức Thổ Nghiêu tiến tới đỡ.
Gương mặt Mặc Thiên Tân hoảng hốt, tâm tình vô vùng không vui, nhưng cũng không có cách nào mở miệng nói được. Thật ra cậu cũng không muốn làm nhục vị thầy giáo kia, cũng không nên bảo ông ta cút ra ngoài, chẳng qua là cậu rất buồn chán, hơn nữa cuộc sống lúc nào cũng bị giảm lỏng khiến cho cậu phát bực, buổi sáng lại nghe mẹ ốm không xuống giường được, cậu thật sự nổi giận mà không có chỗ trút, cho nên mới phải……..
“Thật sự xin lỗi, bác cả, cháu sai rồi……. Sau này cháu sẽ sửa” Mặc Thâm Dạ sờ đầu của cậu, sau đó cười nói: “ Bác hiểu rõ cháu bị nhốt ở trong biệt thự rất buồn chán, hồi nhỏ bác cũng giống như vậy, không thích học tập, cả ngày chỉ muốn len lén trốn ra ngoài đi chơi, thành ra cũng thích chêu trọc người khác, không bằng như vậy đi, bây giờ bác sẽ dẫn cháu ra ngoài chơi một hôm, nhưng mà cháu phải đáp ứng bác, không được đùa giỡn quá phận, dĩ nhiên……. Ngoại trừ người xấu!”
“Thật không?” Hai mắt Mặc Thiên Tân nhanh chóng lóe sáng, giống như sau cơn mưa bầu trời lại quang đãng, trong veo trong veo.
“Đương nhiên, hôm qua bác không phải đã hứa với cháu rồi sao?”
“Yeah---“ Mặc Thiên Tân mở lòng hoan hô, nhưng mà………
“Đại thiếu gia!” Thổ Nghiêu vội vàng mở miệng ngăn lại: “ Ngài không thể mang tiểu thiếu gia đi khỏi nơi này!”
“Nếu như tôi muốn dẫn nó rời khỏi đây? Anh nghĩ có thể cản được tôi?”. Gương mặt Mặc Dạ Thâm phách lối, khóe miệng cười tà ác.
Ngay lúc ấy, Thổ Nghiêu rút khẩu súng lục từ bên hông ra, chỉ vào đầu anh, lạnh lùng nói: “ Coi như là mất cái mạng này, tôi nhất định phải bảo vệ tiểu thiếu gia!”
Mặc Thâm Dạ hoàn toàn không để ý đến khẩu súng trong tay anh ta, dõi theo gương mặt anh ta, cười nói: “ Quả nhiên các người rất trung thành với Mặc Tử Hàn, chỉ cần là mệnh lệnh của nó, biết rõ là lấy trứng trọi đá, nhưng vấn giống thiêu thân muốn lao vào lửa. Nếu như vậy, tôi sẽ……..”
“Tên nhà quê!”
Mặc Thiên tân cáu kỉnh nói to, dáng vẻ hung hăng nói: “ Chú điên rồi, chú muốn chết cũng không cần gấp gáp như vậy, băng nhóm của ba tôi bên ngoài thì làm như nào? Chú định hù dọa tôi sao?”
“Tiểu thiếu gia, tôi……”
“Được rồi, không phải là không được đi ra ngoài sao, không cần phải động dao động thương?” Mặc Thiên Tân đột nhiên quay đầu, khuôn mặt ranh mãnh nói: “ Bác cả, không bằng như thế này đi, chúng ta đem giao hẹn sửa lại một chút, bác giúp cháu một việc, có được không?”
“Một việc?” Mặc Thâm Dạ nghi ngờ, hăng hái nói: “ Việc gì?”
“Hắc hắc……” Mặc Thiên Tân quỷ dị cười tà.
Cuối cùng cũng tìm ra cách liên lạc với mẹ Tiểu Lam…….