Bách Hiên nghe thấy giọng nói của cậu thì chầm chậm xoay người.
Dưới ánh trăng, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Mặc Tử Hàn nhỏ, nhìn kỹ từng nét tà ác trên khuôn mặt cậu.
“Cháu muốn nói chuyện gì với chú?” Anh hỏi
“Ngoài chuyện tình của mẹ cháu ra, chú cho rằng còn có chuyện khác sao?” Mặc Thiên Tân láu cá hỏi lại.
Lông mày Bách Hiên hơi nhíu lại.
Mặc dù cậu chỉ là một thằng quỷ nhỏ thôi nhưng trình độ thì cực kỳ thông mình, tuyệt đối không thua kém đàn ông trưởng thành, hơn nữa còn rất tinh quái, lúc nào cũng làm người khác bất thình lình rơi vào bẫy của cậu cho nên tuyệt đối không thể xem thường cậu được, nhất định phải cẩn thận khi trả lời.
“Lên xe đi, chúng ta nói chuyện trên xe!”
“O, o, o.” Mặc Thiên Tân lắc lắc ngón trỏ sau đó vui vẻ nói “Quang cảnh bên kia tuyệt đẹp, cháu nghĩ chúng ta nên qua bên kia nói chuyện có vẻ tốt hơn!”
Cậu nói xong liền vươn bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình ra chỉ vào trạm gác giao thông cách đó không xa.
Bách Hiên nhìn theo hướng cậu chỉ, hơi do dự một chút.
“Được rồi, chúng ta qua đó rồi nói!” Anh nhẹ giọng trả lời, sau đó đi nhanh về hướng bên kia.
Mặc Thiên Tân bước nhanh bên cạnh anh.
...
Trên chiếc ghế dài.
Hai người, một cao một thấp sóng đôi mà ngồi trầm mặc một lúc cũng đủ để hít gió lạnh. Chợt Mặc Thiên Tân quay lại nhìn khuôn mặt ôn nhu của anh, nhẹ giọng nói “Chú Bách Hiên, có một câu tục ngữ rất triết lý, không biết chú đã nghe chưa?”
Bách Hiên nghi hoặc quay đầu nhìn vào đôi mắt cậu.
“Tục ngữ gì?”
“Chính là...Dưa hái xanh không ngọt, cường hái hoa không thơm, cường cường phụ nữ sẽ bị thương! Mà còn là, chú tổn thương,,cô ấy tổn thương, mọi người đều tổn thương!”
Bách Hiên nghe xong câu nói của cậu, cặp lông mày nhăn lại.
“Cháu có ý gì?”
“Rất đơn giản, chính là mẹ vốn dĩ không thích chú, nếu chú cứng rắn muốn mẹ cháu sống chung với chú, cuối cùng sẽ là chú bị tổn thương, mẹ cháu bị tổn thương, ngoài ra còn có thể liên lụy đến rất nhiều người quan tâm đến hai người, sau đó mọi người đề sẽ bị tổn thương! Cho nên...Trước khi bi kịch này còn chưa xảy ra, sao chú không mở rộng lòng mình mà buông tay ra, có lẽ chú sẽ phát hiện ra rằng..thì ra thân mã đều là mây bay!”
Mặc Thiên Tân dùng lý do độc hữu khuyên ngăn anh đừngcố chấp với Tử Thất Thất nữa, nhưng...
“Tại sao phải buông tay?” Anh chợt hỏi lại, lập tức cãi đến tận cùng “Cháu dựa vào cái gì mà nói Thất Thất ở cùng chú sẽ bị bất hạnh? Chẳng lẽ cô ấy không thích tôi sao? Chẳng lẽ tôi không có chút cơ hội nào sao? Tương lai thì không thể biết trước được, cháu có tư cách gì mà nói về kết cục của chúng tôi? Còn nữa, tại sao phải nỗ lực hết mình rồi bỏ đi người mình thích? Cháu sẽ buông người phụ nữ cháu thích bảy năm sao?”
Bảy năm?
Mặc Thiên Tân ngậm miệng!
Con số rõ ràng như vậy khiến cậu không thể dùng thêm lý luận gì để phản bác nữa.
Thực ra cậu vốn dĩ không hiểu tình yêu nam nữ, cũng không nhận thức được tình trạng hiện tại của Bách Hiên, nhưng mà...dù vậy...
“Cháu sẽ không giao mẹ cháu cho chú, cháu tuyệt đối sẽ không để mẹ cháu chung sống với chú!”
“Tại sao?” Bách Hiên hỏi.
“Bởi vì, cháu...”
Mặc Thiên Tân chậm chạp mở miệng, nhưng cậu không tiếp tục nói. Khuôn mặt cậu dưới ánh trăng trông thật hồn nhiên, mơ hồ toát ra ưu thương, có chút gì đó không xứng so với tuổi của cậu.
Trong nháy mắt cậu lại trở về trạng thái bình thường, sau đó lại bá đạo nói: “Mặc kệ nguyên nhân là gì, tóm lại...Cháu không đồng ý cho chú sống chung với mẹ cháu, cháu nhất định sẽ phá hỏng chuyện của hai người, tốt nhất chú nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi!”
“A...” Bách Hiên cười khẽ “Cháu muốn tuyên chiến với chú?”
“Đúng vậy!”
“Được, chú chấp nhận lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cháu!”
“Hừ...Chú thua chắc rồi!”
“...”
Chiến tranh giữa hai người đàn ông có ánh trăng chứng giám chính thức bắt đầu...
※※※
Ngày tiếp theo.
Tối hôm đó.
Trong một biệt thự xa hoa kiểu Anh Quốc tụ tập những nhân vật hàng đầu của các ngành nghề, dù là hắc đạo hay bạch đạo hay chẳng là ai cả, chỉ cần có quyền là có thể được mời đến tòa nhà này, nhưng có chuyện cực kỳ lạ là tất cả mọi người đều không biết mục đích của bữa tiệc này...
Lúc này, Tử Thất Thất kéo cánh tay Bách Hiên, hai người cùng sóng bước tiến vào đại sảnh hoa lệ. Nhưng vừa bước vào lại có rất nhiều người đàn ông chú ý đến dáng người và khuôn mặt cô.
Cô vận trên người một thân sườn xám kiểu Trung Quốc, vừa vặn bao trùm lấy cơ thể cô, đồng thời cũng hiện ra thân hình cân xứng mà hai bên mạng sườn xẻ tà đến chân, từng bước đi mơ hồ để lộ đôi chân thon dài cùng nước da trắng nõn khiến tâm gan mọi người trở nên ngứa ngáy khó chịu. Nhưng điểm khiến mọi người chú ý nhất chính là khuôn mặt mỹ lệ của cô... Chiếc cằm hơi nhọn, đôi môi bạc anh, chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt trong veo, ngũ quan xinh xắn hình thành lên khuôn mặt của một mỹ nhân. Mà trên nước da trắng nõn lại có nhàn nhạt một lớp trang điểm mỏng, thật giống như một bức tranh thủy mặc mà còn tăng thêm vài phần sắc thái khiến người xem càng xem càng sáng ngời.
Thần Tiên xinh đẹp...chính là như thế này!
Tử Thất Thất xấu hổ nhìn ánh mắt của những người đàn ông kia, từ đáy lòng nổi lên sự chán ghét.
Sớm biết vậy cô đã không chọn bộ sườn xám này rồi.
Bởi vì sườn xám có thể dấu cả ngực lẫn lưng, với lại cô dựng thẳng cổ áo lên nên có thể hoàn toàn che được những dấu hôn trên người cô, nhưng lại không nghĩ rằng chính vì thế biến khéo thành vụng, trở thành tiêu điểm cho mọi người.
Đột nhiên, cô nhớ tới một câu nói mà Mặc Thiên Tân thường nói với cô: “Mẹ, Thượng Đế khi sáng tạo ra mẹ nhất định là đã quá nhàm chán, cho nên mới giở trò đùa thật lớn đối với mẹ, bởi vì ông trời cho mẹ một khuôn mặt mỹ lệ nhưng đồng thời cũng cho mẹ một tính nết hung ác, cho nên...câu “Trong ngoài không đồng nhất” tuyệt đối là dành riêng cho mẹ!”
Tiểu quỷ thối chết tiệt kia nói thật chuẩn, hiện giờ cô đã hiểu được cái gì gọi là “Trong ngoài không đồng nhất!”
Thật là muốn đánh người mà!
“Thất Thất...” Bách Hiên nghiêng đầu khẽ gọi cô.
“A?” Tử Thất Thất quay đầu lại nghi hoặc nhìn nhau.
“Em không sao chứ? Sắc mặt của em hình như có chút không được tốt?”
“Không...Em không sao! Có thể do nhiều quá làm em có chút căng thẳng.”
“Chúng ta qua bên kia đi, bữa tiệc bắt đầu rồi!” Bách Hiên nói xong liền chỉ vào một chỗ khuất ít người.
“Được!” Tử Thất Thất gật đầu đồng ý.
Hai người sóng vai làm rất nhiều người chú ý đến rồi bắt đầu những tiếng người xì xào bàn thán, nhưng cũng loáng thoáng một vài lời truyền đến tai cô.
“Người phụ nữ đó là ai?”
“Không biết!”
“Chưa từng thấy qua!”
“Thế nào? Lão già đã nhắm trúng cô ta rồi?”
“Hừ...Loại gái này không lọt được vào mắt tôi!”
“Vậy ông là...”
Không có gì, chỉ là khuôn mặt cô khi lớn lên rất giống Ngọc Nhi!”
“Ngọc nhi? Là ai thế? Người đã mất sao?”
“Không có j...”
“Nói một chút đi, để anh em ta cùng vui vẻ!”
“Im đi.”
“Được rồi được rồi!”
...
Loáng thoáng nghe được đoạn hội thoại kia, hai chân Tử Thất Thất bỗng dừng lại, cô khϊếp sợ trợn trừng hai mắt.
Đột nhiên, cô quay người lại tìm kiếm những ngườ vừa nói chuyện kia, thế nhưng hình ảnh họ lẫn lộn vào trong đám người đi lại.
Kỳ lạ quá!
Có chuyện gì vậy?
Hình như cô nghe thấy có người gọi Ngọc Nhi. Làm sao họ biết cái tên này? Tại sao họ lại biết tên mẹ cô?
“THất Thất...Thất Thất...Thất Thất...”
Bách Hiên liên tục kêu tên cô, cuối cùng nắm chặt lấy tay cô lớn tiếng gọi “Thất Thất...Em làm sao vậy?”
“A?”
Tử Thất Thất lấy lại tinh thần, lúng túng nhìn anh sau đó giả vờ bình tĩnh nói “Không sao, không có chuyện gì đâu!”
Bách Hiên nhíu mày!
Từ lúc bắt đầu đi đã cảm giác cô không được bình thường, chẳng lẽ là do cô không quen với những bữa tiệc như thế này? Thế nhưng, anh lại cảm giác có gì đó không đúng.
“Chúng ta đi thôi.”
Tử Thất Thất thản nhiên cười rồi cầm lấy tay anh xoay người về phía trước tiếp tục bước, thế nhưng trong lòng lại tràn ngập bất an.
Chẳng nhẽ họ là bạn trước đây của mẹ sao? Dù sao bảy năm trước mẹ cô cùng có chút tiếng tăm, thế nhưng nội dung cuộc đối thoại kia sao lại khiến cô cảm thấy chuyện không hề đơn giản như vậy?
Là do cô nghĩ quá nhiều sao?
Hay là cô quá nhạy cảm rồi?
Quên đi...Không nghĩ nữa...Phiền phức quá....
Sau vài phút ngắn ngủi thì bữa tiệc cũng bắt đầu, nhạc trong đại sảnh bỗng dừng lại, âm thanh của mọi người cũng đột nhiên biến mất. Trong nháy mắt, toàn bộ đại sảnh trở nên im ngắt như tờ.
Chợt!
Từ tầng hai bước xuống bốn chàng trai, một người bước trước, ba người còn lại đi sau, tất cả đều mặc trang phục đen.
Khi người đàn ông kia xuất hiện, mọi người không khỏi há hốc mồm vì kinh ngạc, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kia.
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Bữa tiệc hôm nay là do hắn tổ chức?
Hắn muốn làm gì?
Ai cũng tràn ngập những thắc mắc giống nhau trong đầu, nhưng chỉ có Tử Thất Thất là đầu óc rỗng tuếch, hai mắt khϊếp sợ nhìn chằm chằm người đàn ông dẫn đầu kia.
Đôi môi mỏng manh hơi run run, cô bất giác khẽ nỉ non “Mặc...Tử...Hàn...”