Có Chạy Đằng Trời

Chương 66: Ngoại truyện 2

Những ngọn núi non trùng điệp có độ cao hơn ngàn mét so với mực nước biển, trải dài một màu xanh miên man, dãy này chồng lên dãy kia, kéo dài vô tận đến chân trời, biến mất vào mây mù.

Rừng núi xanh tươi, rậm rạp, doanh trại lưng chừng núi trông như một đám nấm màu nâu, thấp thoáng ngay giữa dãy núi. Trong doanh trại, từng ngôi nhà màu vàng trúc rải rác hai bên con đường đá, phong cảnh mượn ánh sáng mặt trời biến hóa khôn cùng.

Phía sau một ngôi nhà trúc nằm trong cùng, bãi đất trống được trải đá có một vài cây trúc thật dài. Trên cây sào trúc còn treo vài món quần áo nam đã phơi khô. Ánh nắng ấm áp lười biếng chiếu vào bãi đất trống, thỉnh thoảng một làn gió nhẹ quét vào khiến vài chiếc áo T-shirt phơi trên cây lắc lư, cây cối gần bãi đất trống bị dây leo quấn lấy, mọc ra rất nhiều loài hoa nhỏ đủ màu sắc, trong đó màu đỏ là nhiều nhất, từng chùm từng chùm nhiệt liệt như lửa.

Vẻ đẹp cuồng dã, tràn đầy sức sống như vậy mà sao dưới những chùm hoa dại rừng đỏ như vậy lại có một bóng dáng nhỏ xíu đang ngồi bên dưới len lén lau nước mắt. Cô gái nhỏ không dám khoc thành tiếng, chỉ dám ngồi chồm hổm dưới tàng cây ôm đầu gối lén khóc nức nở, thỉnh thoảng dùng mu bàn tay nhỏ nhắn lau nước mắt trên mặt.

“Hu hu hu chị Sơ Vân ơi” Tiểu Huyên phát ra tiếng khóc nghẹn ngào.

Sau ngày hôm đó, chị Sơ Vân đã bị cái anh khủng bố biết gϊếŧ người kia mang đi. Em vốn tưởng rằng chị Sơ Vân sẽ ở cùng với em, nhưng bây giờ trong doanh trai lạ lẫm chỉ còn lại một mình em. Tuy chú Euler nói ở đây sẽ không ai dám bắt nạt em nhưng em vẫn thấy lo sợ không yên, bởi vì ánh mắt những người kia nhìn em thật là kì quái. Cho nên bình thường ngoại trừ giặt quần áo hoặc lau dọn phòng cho chú ấy thì em không hề dám rời khỏi ngôi nhà trúc.

Vốn chỉ tới đây để lấy quần áo đã phơi khô nhưng không biết vì sao em nhìn thấy những bông hoa dại xinh đẹp đột nhiên lại nhớ tới chị Sơ Vân. Em nhớ hương vị trên người chị ấy, giọng nói dịu dàng thánh thót của chị ấy, còn có bàn tay mềm mại chị ấy vuốt ve trán mình khi tránh mưa trong hang động.

Nghĩ đến rồi lại không nhịn được mà rơi nước mắt.Không biết bây giờ chị ấy sao rồi? Cái anh đáng sợ kia có bắt nạt chị ấy không đây? Cô bé càng nghĩ càng buồn bã, đôi mắt to cũng rưng rưng.

Đột nhiên, một con chim nhỏ bay qua rồi đậu trên sào quần áo, móng vuốt nhọn hoắc quét qua quần áo, ngẩng đầu đứng thẳng trên sào quần áo, Tiểu Huyên chớp đôi mắt nhỏ nhìn con chim, mà nó cũng không tránh né, ngược lại còn ngẩng đầu ưỡn ngực đứng trên cây sào trúc, trông rất đáng yêu.

Dù gì cũng chỉ là một cô bé, Tiểu Huyên lập tức gọi nhỏ một tiếng, khuôn mặt trắng nõn cũng ngừng khóc cười thật tươi. Nhưng một giây sau cô bé đã mở rộng cái miệng nhỏ nhắn. Sau khi con chim nhỏ ngạo nghễ đứng trên cây trúc, đột nhiên hạ lưng trắng xuống, phần đuôi chổng lên.

“Phốc phốc phốc” dưới chân con chim nhỏ lập tức hiện lên một đống gì đó màu xanh.

“Aizz!” Tiểu Huyên ngồi chồm hổm dưới tàng cây nhảy dựng lên, hổn hển phóng tới cây sào trúc. Con chim nhỏ liếc cô bé một cái rồi vỗ đôi cánh xinh đẹp “bành bạch” bay vào trong rừng.

Xong rồi! Quần áo vốn có thể lấy vào ngay bây giờ lại phải giặt lại lần nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương lại vài vệt nước mắt của Tiểu Huyên đã trở thành cái bánh bao, sau khi nhìn về phía cánh rừng giậm chân nửa ngày, cô bé bĩu môi kéo chiếc áo bẩn xuống, chạy chầm chậm đến bên kia giặt lại lần nữa, làm gì còn buồn phiền?

Sau khi nhón chân phơi quần áo ướt lên cây trúc, cô bé cố hết sức gom hết quần áo đã phơi khô sau đó chậm rãi xếp từng cái vào giỏ. Chỉ một lát sau, cô bé đã ôm giỏ quần áo chỉnh tề rời khỏi bãi đất trống.

Vì bãi đất trống này một bên là khe núi cho nên muốn về nhà chính phải đi qua một loạt các ngôi nhà trúc, Tiểu Huyên ôm cái giỏ trong tay, nghiêng gương mặt nhỏ nhắn nhìn đường chầm chậm đi về phía nhà trúc.

Cửa ra vào ngoài ngôi nhà trúc có hai binh sĩ đứng gác, mặc đồng phục màu xanh, đầu đội nón bộ đội, xa xa trông thấy cô bé đến gần, hai người liếc nhìn nhau một cái, một làn gió thổi qua, mặt hai gã lính bị khói thuốc súng tôi luyện đến khô ráp hiện lên một vẻ trần trụi, sai đó hai đôi mắt sáng rỡ đánh giá cô gái nhỏ.

Bình thường những người phụ nữ cấp trên chơi chán đều thưởng cho cảnh vệ bên cạnh mình trước tiên, sau đó mới tới phiên bọn họ. Đã gần một tháng nay vậy mà đại ca vẫn chưa chưa chán, không biết con bé trắng trẻo non mịn làm cho người ta chảy nước miếng này đến khi nào mới trở thành phẩn thưởng ban xuống đây? Nhưng mà cô bé còn quá nhỏ, toàn thân cũng chẳng có mấy gam thịt, đến phiên bọn họ sợ cũng chẳng còn thừa lại bao nhiêu.

Tiểu Huyên bị nhìn như vậy khiến hai chân run lên, sợ hãi không thôi ôm chặt chiếc giỏ vào ngực, như vậy mới có cảm giác an toàn. Lúc đi qua cửa, cô bé còn cảm thấy sau lưng có hai ánh mắt nóng bỏng đang nhìn theo, em nuốt nước bọt, không nhịn được ôm lấy quần áo chạy chầm chậm. Sau khi ánh mắt của tên lính biến mất sau ngã rẽ, em mới dừng lại dưới một cây gỗ lớn trước ngôi nhà trúc, sau đó buông chiếc giỏ ra thở hổn hển.

“Phù!!!” Thật sự là rất đáng sợ.

“A” Đột nhiên căn nhà trúc phía sau em truyền ra một âm thanh nức nở yếu ớt, nghe như một con vật nhỏ sắp chết. Toàn thân Tiểu Huyên dựng tóc gáy trong phút chốc, lập tức xoay người người về phía sau.

Ngôi nhà trúc này hình như là địa điểm họp tạm thời của một vài tướng lĩnh cấp cao trong doanh trại thì phải, cái người đàn ông gầy teo lần trước muốn em hình như cũng ở đây! Nhưng vì sao trong phòng của ông ta lại truyền đến âm thanh này? Hơn nữa hình như còn là âm thanh của một cô gái!

Trong nhà lại truyền đến tiếng ngâm rất nhỏ, Tiểu Huyên trừng lớn mắt nhìn về phía phòng ngủ nơi phát ra âm thanh đó. Sau đó, em lại nhìn sang hai bên một chút. Cảnh vệ tuần tra vừa mới đi qua đây. Em nuốt một ngụm nước bọt, ôm chặt giỏ quần áo từ từ đi về phía ngôi nhà trúc.

Giẫm lên bậc thang bằng trúc kẽo kẹt, em lần mò đi lên lầu hai. Nơi này không khác mấy nơi ở của chú Euler, em nhanh chóng tìm được phòng ngủ trên lầu hai.

Cửa phòng không khóa, vì màn cửa sổ sát đất không kéo ra nên nhìn vào qua khe cửa thì bên trong tối thui, tối đến mức không thể nhìn thấy gì, hơn nữa lại còn tỏa ra mùi vị làm cho người ta khó chịu.

“Ưm” người bên trong nghe thấy bên ngoài có tiếng động nên phát ra tiếng than yếu ớt.

Tim Tiểu Huyên đập nhanh, cảm thấy có hơi bất an, nhưng tiếng động từ bên trong rõ ràng là tiếng rên của một cô gái.

“kẽo kẹt” một tiếng, em cắn răng đẩy cánh cửa gỗ ra. Căn phòng đen thui, u ám, ẩm ướt, vô cùng tăm tối, cả căn phòng lan tràn ra một mùi vị khó chịu không nói nên lời. Tiểu Huyên sợ hãi vươn tay lần mò công tắc đèn trên vách tường.

“Bụp” một tiếng, ngọn đèn trong phòng sáng lên, sau đó hai mắt Tiểu Huyên trừng thật to trong phút chốc.

Trên chiếc giường rộng thênh thang trong phòng, một cô bé cũng cỡ tuổi em hai tay bị nhốt trong một chiếc còng màu bạc trên đầu giường! Thân thể cô bé còn sót lại vài miếng vải, một chân trần trụi, chân còn lại còn vướng cái quần bị cởi đến đầu gối, bên cạnh cô bé là quần áo bị xé nát thành từng mảnh vụn, thân thể gầy teo không nhúc nhích, chỉ có thể nghiêng đầu phát ra vài tiếng ngâm yếu ớt, từ cửa ra vào nhìn lại chỉ trông thấy cái cằm nhỏ của cô bé, mà trên cơ thể trẻ con đều chằng chịt những vết thương vô cùng đáng sợ, điều khiến cho người nhìn phải giật mình là giữa đôi chân gầy gò đang mở lớn của cô bé…là vết máu nhầy nhụa, giống như bị người ta khoét lớn ra, đang chảy máu không ngừng. Da thịt bên đùi là từng mảng tím xanh, vết máu loang lỗ giữa đôi chân trắng nõn, dơ bẩn vô cùng, thê thảm vô cùng!

Trong không khí lan ra một mùi máu tươi cùng mùi khai của nướ© ŧıểυ, đặc quánh!

“Ọe!” Khi Tiểu Huyên đã nhìn rõ dáng vẻ của cô bé kia thì không nhịn được cúi người nôn thật nhiều, quần áo trên tay cũng rơi đầy đất.

“Ai ở trên đó hả?” Không đợi Tiểu Huyên đứng lên, dưới lầu đã truyền đến tiếng quát của cảnh vệ.

Sắc mặt em trắng bệch, toàn thân run rẩy, bất chấp quần áo rơi trên sàn nhà, xoay người chạy vội xuống cầu thang.

Hai gã cảnh vệ mới vừa đi tới cửa ngôi nhà trúc trông thấy Tiểu Huyên chạy vọt xuống nên cũng sửng sốt một lát, nhưng vì thân phận của em nên cũng không ngăn lại. Tiểu Huyên chạy thẳng ra khỏi căn nhà, vọt đến bên cạnh cây đại thụ cách đó không xa, sau đó chống một tay lên thân cây, một tay ôm lấy ngực “ọe” một tiếng rồi nôn hết ra. Đến khi em không còn gì để nôn nữa, rốt cuộc em mới thở hổn hển đứng thẳng người lên. Sau đó, em nhìn thấy cô bé bị hai gã lính kia khiêng xuống.

Hai cây sào trúc trở thành cái cáng đơn giản, chiếc ga giường dơ bẩn bao trùm thân thể gầy gò. Dưới chiếc giường đơn lộ ra mái tóc đen, rủ xuống bên cạnh cánh tay gầy yếu, tìm xanh từng mảng.

“Chắc cũng sắp tắt thở rồi.” Một tên lính đứng trước nói nhỏ.

“Vậy ném đi hay là đem thiêu?” Tên lính đi phía sau nhíu mày hỏi nhỏ.

“Ném đi, thiêu phiền toái lắm.” Tên lính kia tức giận trả lời.

“Aizz” một tên lính khác không nói thêm gì nữa, chỉ vùi đầu lo đi.

Tiểu Huyên vịn thân cây, ngơ ngác nhìn hai người kia khiêng cô bé đi qua mình. Tên lính thở dài kia khi đi qua trước mặt em còn liếc nhìn em một cái. Ánh mắt kia có chút thương cảm, như là đang nói – thật đáng thương, người tiếp theo sẽ nhanh chóng là nhóc thôi.

Toàn thân Tiểu Huyên bắt đầu run rẩy kịch liệt. Đến khi hai gã kia biến mất sau con đường nhỏ, em vẫn còn chưa thể khống chế được cảm giác run rẩy của mình.

Mặt trời lớn như vậy nhưng thậm chí em lạnh đến nỗi hàm răng đánh vào nhau không ngừng. Đến cuối cùng, em chỉ có thể vừa run rẩy vừa ôm hai tay vào nhau chạy thật nhanh về chỗ của mình. Đến khi trở lại phòng ngủ, em đóng “cạch” cửa lại, cuộn mình vào cái ổ trong góc, sau đó dùng thảm to quấn chặt người lại.

Cả buổi chiều em không ra khỏi phỏng, trong chăn bông truyền đến tiếng khóc hoảng sợ, quanh quẩn trong căn phòng rộng lớn.

Đến tối, cảnh vệ gõ cửa nói vừa rồi Euler dự tiệc bị người ta không cẩn thận làm đổ súp lên người, bảo em mang quần áo sạch sẽ sang đấy, lúc đó em mới bắt đầu mang đôi mắt sưng đỏ bò ra khỏi chăn. Sau khi rửa sạch mặt trong nhà tắm, em từ từ lấy một chiếc áo T-shirt sạch sẽ từ trong tủ ra, sau đó ôm trong tay theo cảnh vệ chậm rãi đi tới bên kia.