“Xin lỗi, đã dọa đến hai người rồi.”
Sau khi Sơ Vân tỉnh lại từ giấc ngủ say thì câu đầu tiên nghe thấy chính là lời nỉ non xin lỗi của Lục Tiến. Cô nháy mắt vài cái, tầm mắt mơ hồ rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng. Đối diện với tầm mắt là vài lỗ nhỏ trên nóc căn phòng đơn sơ, ánh nắng sớm xuyên qua từng lỗ nhỏ rọi vào. Bên cạnh cô, thân thể nhỏ bé của Hạo Hạo đang ngoan ngoãn rúc vào chăn, đang ngủ rất say.
Lục Tiến cả đêm chỉ nằm trên salon nghỉ ngơi một lúc thấy cô tỉnh ngủ nên đứng dậy đi về phía trước, quỳ một chân nên cạnh giường nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, khẽ nói lời xin lỗi. Tối qua khi trở về, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của cô khiến cho trái tim từ trước đến giờ vẫn cứng rắn của hắn bỗng co rút lại.
Lần này doanh trại bị tập kích đột ngột, tuy quân địch chỉ xông vào lưng chừng núi đã bị tiêu diệt toàn bộ nhưng chuyến đi khá khó nhọc này đã khiến cho cô và con trai chịu khổ không ít.
Sơ Vân quay đầu lại nhìn Lục Tiến. Hắn đã rửa mặt, mặc dù trên người vẫn còn mùi khói súng nhàn nhạt nhưng đã không còn múi máu tươi nữa. Thật là tốt, toàn thân hắn đều lành lặn, không có một chút thương tích nào cả.
Sau khi Sơ Vân tỉ mỉ nhìn hắn một vòng rồi xác định hắn không bị thương, khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện nụ cười vui mừng, sau đó cô vươn tay ra, sờ lên khuôn mặt có vẻ lạnh lùng của Lục Tiến.
“Em và Hạo Hạo đều rất tốt, anh đừng lo lắng.” Sơ Vân dịu dàng trả lời.
Không có trách móc, không có giận dỗi, không có vẻ uất ức.
Đôi mắt to ướŧ áŧ chỉ tràn ngập vẻ vui sướиɠ vì được nhìn thấy hắn.
Lục Tiến không nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu vùi mình vào trong hơi thở mềm mại của cô, hít một hơi thật sâu hương thơm chỉ thuộc về mình cô. Hắn dùng sức hít lấy, chóp mũi lướt qua vài sợi tóc, lướt qua vành tai của cô, lướt qua gương mặt cô, cuối cùng nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi xinh xắn của cô, sau đó khẽ hôn lên đôi môi hồng nhuận của cô một cách đầy yêu thương, liếʍ láp qua lại, đầy lưu luyến.
Sơ Vân khẽ thở gấp, không kìm được ôm lấy cổ hắn, ngửi hương vị đàn ông dễ chịu trên người hắn, khẽ chạm vào cơ thể cực nóng bỏng của hắn, nghe thấy tiếng thở nặng nề của hắn bên tai mình, nhận lấy sự xâm nhập quấn quýt của hắn đối với đôi môi mình.
Nụ hôn càng lúc càng sâu, đầu lưỡi càng lúc càng quấy chặt lấy nhau, nụ hôn dày đặc lại uyển chuyển làm cho trống ngực Sơ Vân đập liên hồi, toàn thân đều nhũn ra, đôi mắt mềm mại đáng yêu nhắm chặt lại, hàng mi dài khẽ run run trông vô cùng yếu đuối khiến cho người ta không thể nhịn được mà muốn đè lên cô hung hăng mà dày vò!
Lục Tiến đang áp lên người cô dùng cánh tay mạnh mẽ kéo cô vào từ từ tận hưởng cánh môi ngọt ngào thơm ngát của cô. Trán của hắn chống lên cô, mũi không ngừng thở hổn hển, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô, sau đó hắn xiết chặt bàn tay đang nắm mép giường, dường như muốn dùng hết sức kìm chế du͙© vọиɠ của mình.
“Bảo bối à, anh thật sự muốn nuốt chửng em vào trong bụng.” Lục Tiến thở hổn hển khẽ nói, đôi mắt mị hoặc tràn ngập du͙© vọиɠ. Gần một tháng không đυ.ng vào cô, nếu trên giường không có cậu nhóc đang ngủ say sưa kia thì hắn đã sớm đặt cô dưới thân thể muốn làm gì thì làm.
Gò má trắng như tuyết của Sơ Vân ửng hồng, bộ ngực mềm mại không ngừng phập phồng, một lúc sau cô mới từ từ mở đôi mắt to ướŧ áŧ ra, nhìn Lục Tiến một cách e lệ.
“Lục Tiến” cô khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, muốn mở miệng nói cho hắn biết tin tức vẫn chưa phải rất chắc chắn kia nhưng cũng có khả năng rất cao.
“Cốc cốc…” đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cắt ngang lời cô muốn nói.
Lục Tiến dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gượng mặt cô như đang trấn an cô có gì muốn nói thì lát nữa hãy nói tiếp, sau đó đứng dậy đi về phía cửa ra vào, mở cửa ra nghe binh lính ngoài cửa báo cáo khẩn cấp.
Báo cáo của binh lính khiến cho hàng chân mày của hắn nhíu lại, “Ngừng chiến? Hòa đàm?” Hắn nheo mắt xác nhận tin tức, sau đó nghiền ngẫm một lúc rồi nhếch khóe miệng lên.
Binh lính nhanh chóng rời đi, Lục Tiến trở về giường, hai tay chống lên vai Sơ Vân đã đứng dậy ngồi bên mép giường, khẽ nói, “Bây giờ anh phải ra tiền tuyến, lát nữa anh sẽ cho người đưa hai mẹ con về khách sạn.”
Sơ Vân không dám quấy rầy việc của hắn, chỉ có thể khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, ngoan ngoãn gật đầu.
Hay là tạm thời đừng nói cho anh ấy biết nhỉ? Tránh cho anh ấy làm việc mà không yên lòng.
Lục Tiến nhanh chóng sắp xếp người đưa mấy người Sơ Vân tới một ngôi biệt thự nhỏ gần khách sạn, còn mình thì ra chiến trường thương lượng với Euler về mệnh lệnh của cấp trên.
Mấy lần hoà đàm đều không có thành công, không ai biết lần này có phải là chiêu trò gì của đối phương nữa hay không. Vì để phòng ngừa trường hợp bất ngờ, vẫn nên chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào thì hơn.
***
Tổ đàm phán của trung quốc bí mật gặp gỡ đã khiến cho quân chính phủ ngừng một bước tấn công quân độc lập.
Trên thực tế, tuy quyết tâm hợp nhất quân độc lập của chính phủ rất lớn, không ngừng điều binh khiển tướng khắp nơi thậm chí còn vận dụng cả lực lượng hải quân và lục quân nhưng cuộc chiến vẫn không có tiến triển.
Quân độc lập có năng lực tác chiến mạnh mẽ, quen thuộc địa hình vùng núi nên vẫn giữ vững được các khu vực trọng yếu, chỉ có một ít trận địa mấu chốt bị tranh đoạt nhiều lần mới đoạt được.
Số binh lính thương vong không ngừng tăng lên, cộng với việc vài tên quan trong phái chủ chiến bị gϊếŧ, tiếng hô hào của phái chủ chiến đã yếu dần, nội bộ quân chính phủ bắt đầu phân chia rõ rệt.
Cuộc chiến giằng co ngoài tiền tuyến dưới áp lực của phía trung gian đã tạm thời đình chỉ, bộ đội hai bên đều tự nâng cao phòng thủ ngay giới tuyến trận địa nhưng đã không còn nổ súng bắn nhau nữa.
Điều này khiến cho các quốc gia xung quanh đều thở phào một hơi.
Tuy trận chiến này chỉ là cuộc nội chiến của Myanmar nhưng nếu cứ đánh tiếp thì sẽ khiến cả Đông Nam Á trở nên bất ổn, kể cả các nước láng giềng như trung quốc và Ấn Độ hay đại đa số các quốc gia đều không muốn chứng kiến. Vì vậy, hai ngày sau khi ngừng chiến, dưới sự can thiệp của các thế lực bên ngoài, hai bên giao chiến đã bỏ vũ khí xuống, ngồi trở vào bàn đàm phán hữu hảo, bắt đầu một cuộc đàm phán ngừng chiến mới.
Các nước trung lập đang âm thầm thúc đẩy lần hòa đàm này, cuộc đàm phán về ranh giới của hai bên được tiến hành tại một khách sạn lớn, bộ ngoại giao các nước trung lập cùng quan viên trong bộ quốc phòng chứng kiến đại biểu hai bên đàm phán chứ cũng không can dự vào.
Trong cuộc đàm phán vừa dài vừa buồn chán, Chu Cảnh Diệu đã bí mật nghe ngóng tin tức mà anh gấp gáp muốn biết. Nhưng ngoài dự liệu của anh, những quan viên cao cấp trong quân độc lập mà anh có thể tiếp cận được đều không biết về tình hình của Sơ Vân.
Anh chỉ biết người đàn ông tên Lục Tiến kia có quyền lực cực kì cao trong quân đội, nhưng mấy năm nay hắn chỉ trường kì ở trên núi lớn huấn luyện quân lính hoặc tham gia chiến tranh, trực tiếp báo cáo với lãnh đạo tối cao nhất việc quân tình sự vụ, quan viên bình thường một năm cũng khó mà thấy mặt hắn được một lần. Đương nhiên, đối với con người mang danh sát thần kia, không phải ai cũng có thể đảm đương việc liên hệ với hắn.
Chỉ có một lần, sau khi xuống bàn đàm phán, một quan chức cao cấp nào đó khi trao đổi điều kiện đàm phán với Chu Cảnh Diệu trong lúc vô tình có để lộ ra một manh mối. Theo như lời hắn ta nói, một thời gian trước, khách sạn đứng tên Lục Tiến đã tiếp đón một người phụ nữa cùng một đứa trẻ.
“Nghe nói rất xinh đẹp, nhưng không ai dám nghe ngóng cả.” Tên quan viên kia cười khổ nói với Chu Cảnh Diệu.
“Ai mà dám đi nghe ngóng chứ? Được bảo vệ y như răng trong miệng hổ vậy, nghe nói…” tên quan kia nhìn anh, ghé sát vào tai Chu Cảnh Diệu nói nhỏ.
“Nghe nói cô con gái cưng của tổng tư lệnh Lâm đắc tội với người phụ nữ kia, thiếu chút nữa đã bị….” hắn ta duỗi hai ngón tay đặt trên thái dương của mình, làm động tác bắn súng.
Nghe vậy, khóe mắt Chu Cảnh Diệu run lên, trái tim cũng trở nên nặng nề.
Sau đó tên quan kia cười tủm tỉm ân cần hỏi thăm Chu Cảnh Diệu vài câu rồi bỏ đi, Chu Cảnh Diệu lại như không còn sưc ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa rộng lớn.
Người kia bảo bọc Sơ Vân rất kĩ càng, hẳn là cũng có yêu thích cô một chút nhỉ?
Cũng đúng thôi, một cô gái tốt đẹp như vậy, ai là đàn ông cũng sẽ muốn chiếm lấy, tất nhiên cũng sẽ giấu đi thật kĩ không để cho kẻ nào ngấp nghé.
Chu Cảnh Diệu thở dài một hơi, vươn tay dùng sức vuốt mặt mình. Khuôn mặt từ trước đến giờ vẫn luôn điển trai của anh hiện lên một vẻ tăm tối khó hiểu. Lần đầu tiên trong đời, anh nếm phải cảm giác chua xót đố kỵ, dường như khiến anh không thể thở nổi.
Anh nhớ tới hình ảnh mấy năm trước lần đầu tiên nhìn thấy Sơ Vân, nhớ tới cô gái nhỏ xinh xắn gầy yếu sau khi biết anh là cảnh sát đã rơi nước mắt, ánh mắt lạnh nhạt cô gái nhìn anh lúc chiếc xe rời khỏi biệt thự, nụ cười dịu dàng của cô sau mấy năm gặp lại, còn có mái tóc dài bay trong gió vào cái đêm mà cô bị mang đi.
Cô chính là cô gái mà lần đầu tiên anh hao hết tâm tư để chiếm lấy, hương vị ngọt ngào của cô lần đầu gặp gỡ qua nhiều năm như vậy vẫn quanh quẩn bên chóp mũi anh, tấm hình của cô cũng được anh trân trọng giấu trong phòng ngủ.
Nhưng mà bây giờ, cô gái anh yêu mến lại đang bị giam cầm trong tay người đàn ông khác. Mà người đàn ông kia đã từng khiến cho anh nếm thử mùi vị thất bại lần đầu tiên trong đời.
Thật sự là, không cam lòng mà!
***
Vì các nước âm thầm gây áp lực, quân chính phủ không nhắc lại điều kiện yêu cầu đối phương buông vũ khí nữa, quân chính phủ muốn kí vào hiệp nghị ngừng bắn trước, còn quân độc lập lại muốn có được lời hứa hẹn trước rồi mới kí vào hiệp nghị ngừng bắn.
Sau mấy ngày tranh cãi đàm phán, hai bên tôi tiến anh lùi xác nhận biên giới, cuộc hòa đàm bắt đầu bước vào phương hướng kinh tế chính trị trong tương lai, sau khi tin tức được truyền đi, dường như bốn phương đều vui mừng, rất nhiều dân chạy nạn bắt đầu trở về nhà, chờ mong một ngày hòa bình chính thức lập lại.
Sau khi vào ở trong biệt thự nhỏ, Sơ Vân xác nhận mình đã mang thai, nhưng Lục Tiến lại bận rộn nhiều ngày liền nên không hề quay về biệt thự.
Khi cuộc hòa đàm đã có tiến triển rõ rệt, quân đội hai bên bắt đầu tự động rút lui, nhưng trận chiến này đã khiến quá nhiều chiến sĩ thương vong, nên lo toang việc an táng, tiền đền bù tổn thất cho chiến sĩ tàn tật và tất cả những việc lớn nhỏ trong quân đội đều rất bận rộn, Lục Tiến chỉ có thể bớt thời gian gọi vài cuộc điện thoại về cho Sơ Vân, trấn an cô hãy đợi hắn vài ngày nữa, chờ hắn giải quyết công việc xong hết sẽ về nhà với cô và Hạo Hạo.
Vì vậy trước mắt Sơ Vân vẫn giữ bí mật ngọt ngào này trong lòng, chỉ chờ Lục Tiến về sẽ nói cho hắn nghe tin này, sau khi biết cuộc hòa đàm giữa hai bên đã có tiến triển, Sơ Vân càng thấy nhẹ nhõm hơn, cộng thêm tâm tình thoải mái nên cả người Sơ Vân cũng khỏe khoắn hơn nhiều, còn Tiểu Huyên lại thấy khó hiểu, chỉ cảm thấy bây giờ chị Sơ Vân từ khóe mắt đến gương mặt đều toát ra một vẻ xinh đẹp khó có thể hình dung, đúng là càng thêm xinh đẹp hơn trước kia.
Tất cả mọi người đều mong chờ, chờ chiến tranh chấm dứt, chờ mong hòa bình đến. Mà ngày này, đã gần ngay trước mắt.
Nhà họ Lâm
“Xấu chết mất” Lâm Bội Bội đứng trước tấm gương to soi trái soi phải, trông thấy nào cũng đều cảm thấy mình trong gương không vừa mắt.
Chân mày trước kia bị Nham Đương cạo mất đã mọc lại, nhưng cái đầu bóng lưỡng bị cạo trọc rơi vào đường cùng chỉ vừa mới mọc được một ít tóc xấu xí, bây giờ chỉ có thể dùng một cái khăn thật đẹp trùm trên đầu che lại, đã không còn mái tóc đen nhánh nên cô nàng có ăn mặc đẹp đến đâu cũng cảm thấy không hợp, nếu lần này không phải mấy đứa bạn tốt cố gắng mời thì nhất định cô ta phải đợi tóc dài ra mới dám ra ngoài.
Trong gương là cô gái trẻ xinh đẹp, dáng người thướt tha, nhưng không biết sao Lâm Bội Bội nhìn vào lại thấy chán nản. Dù có xinh đẹp thế nào cũng không sánh bằng một nửa của cô gái kia, cho nên A Tiến mới có thể nhẫn tâm trừng phạt cô ta như vậy.
Trước kia dù cô ta có gây áp lực thế nào thì A Tiến cũng không tức giận, nhưng hiện giờ hắn lại làm như vậy. Từ ngày đó đến giờ, thậm chí ngay cả mặt A Tiến cô ta cũng không được gặp. Hắn thật sự là quá nhẫn tâm.
Nhớ tới đêm hôm đó A Tiến ôm cô gái kia một cách dịu dàng tình tứ, đôi mắt to của Lâm Bội Bội lại cay cay, thiếu chút nữa đã rơi nước mắt. Cô ta chưa từng nhìn thấy vẻ mặt như vậy của A Tiến, giống như vì cô gái kia, hắn tình nguyện đi hái sao trên trời, đi làm tất cả những việc có thể làm.
Hình như cô đã thật sự không còn cơ hội nữa rồi.
Lâm Bội Bội nhìn cô gái với vẻ mặt bi thương trước gương, quật cường hít mũi cố nén nước mắt. Không nghĩ đến sẽ không đau lòng nữa, hôm nay cô muốn thoải mái với bạn bè một lúc, không nghĩ tới cái gì nữa.
Tiếng chuông điện thoại sau lưng vang lên, Lâm Bội Bội hít một hơi thật sâu, xoay người nhận điện thoại, sau khi xác nhận địa điểm tụ họp với bạn xong, cô bỏ điện thoại vào trong túi, rút một tờ khăn giấy lau giọt nước nơi khóe mắt rồi đóng cửa lại đi về phía thư phòng trên lầu ba.
Bị cấm túc lâu vậy rồi không biết ba có cho cô ra ngoài không nữa?
Lên bậc thang, Lâm Bội Bội đi thẳng về phía thư phòng của ba, tới cửa cô chiếu theo bình thường chuẩn bị đẩy cửa đi thẳng vào. Nhưng cô vừa cầm tay cửa đẩy ra một khe hở đã nghe thấy một cái tên từ miệng ba mình…
“Điều kiện là Lục Tiến không…”
Nghe thấy tên Lục Tiến, Lâm Bội Bội theo phản xạ lập tức dừng tay lại. Sau đó cô hiếu kì đẩy cửa ra lớn hơn một chút để nghe rõ hơn. Nhưng mà càng nghe tiếp thì sắc mặt cô càng khó coi, đến cuối cùng trở nên trắng bệch.