Khi xe quay đầu rời khỏi trạm kiểm tra, âm thanh bên ngoài thùng xe ngày càng xa xôi, nỗi tuyệt vọng trong lòng Sơ Vân đã dâng lên như thủy triều.
Một cơ hội cầu cứu tuyệt vời đã vụt mất!
Hiện giờ xe rầm rập chuyển động trên đường cái, cho dù cô có gọi to đến đâu thì ai có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ trong xe chứ? Còn có thể làm gì được đây?
Cuối cùng xe cũng dừng lại, bốn phía chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Sơ Vân không biết mình lại bị mang đến đâu, không biết đến tột cùng những kẻ này sẽ mang cô đến địa ngục nào.
Nỗi tuyệt vọng cùng sợ hãi bắt đầu khiến cho cô gái nhỏ không đè nén được cảm xúc của mình mà khẽ bật khóc.
Một lúc sau ngoài thùng xe truyền đến tiếng người nói. Có lẽ bởi vì bị che mắt nên thính giác của cô trở nên càng linh mẫn hơn, cũng có lẽ cô cũng vừa khéo dựa đầu vào chỗ vách thùng xe có một vài lỗ nhỏ để thông gió.
Sơ Vân phát hiện mình nín thở có thể nghe thấy tiếng càu nhàu của mấy gã đàn ông ngoài kia! Sơ Vân lập tức tỉnh táo lại, dù chỉ còn một tia cơ hội thì tuyệt đối cũng không thể từ bỏ!
Đợi thật lâu, rốt cuộc bên ngoài cũng vang lên giọng nói lạnh nhạt của một người đàn ông lạ lẫm.
Dường như người kia đứng cách thùng xe không xa, giọng nói không lớn nhưng thật là một kì tích khi Sơ Vân có thể nghe thấy từng chữ hắn nói!
Hắn đang từ chối thỉnh cầu của bọn chúng, dường như có vẻ khinh ghét bọn chúng. Liệu đây có nghĩa là cô có thể cầu cứu hắn không?
Có lẽ là một loại trực giác, có lẽ bị sự tuyệt vọng thôi thúc, rốt cuộc khi người kia đang bỏ đi cô dùng hết sức làm một hành động cực kì nguy hiểm!
“Thùng thùng” âm thanh vừa phát ra thì mấy gã đàn ông ngoài kia cũng biến sắc.
Thiếu niên vốn vẫn mặt lạnh bỏ đi đột nhiên khẽ dao động nhìn gã đàn ông trung niên!
“Ngu xuẩn! Chúng mày lại làm ra chuyện tốt gì đây!” Gã hung dữ trừng mắt nhìn gã đàn ông thấp bé.
Sao người bên trong có thể tỉnh lại được chứ?
Thứ đã nắm trong lòng bàn tay rồi mà cũng gặp chuyện xui xẻo như vậy được à!?
Nếu không phải thuốc của mụ Hổ có vấn đề thì chính là đám ngu xuẩn ổ đây làm việc không tốt! Cũng may giờ này mới xảy ra chuyện! Nếu như lúc ở cửa khẩu mà bị phát hiện thì mấy người bọn chúng làm gì còn cơ hội chạy trốn!
“Chát” Gã đàn ông thấp bé đang dùng khăn tay lau vết thương thì bị gã kia tát cho một cái thật mạnh.
“Còn đứng ở đây làm gì! Không mau đi xem có chuyện gì đang xảy ra!” Gã đàn ông trung niên chửi ầm lên, trút hết toàn bộ cơn phẫn nộ cùng nhục nhã bị thiếu niên cự tuyệt lên người gã. Gã đàn ông thấp bé sờ lên gò má nóng bừng, hung hăng ném chiếc khăn đã thấm đầy máu xuống, gã cũng tụ một bụng tức giận mà không có chỗ giải tỏa, nhưng giờ phút này gã chỉ có thể nghiến răng mà đi về phía chiếc xe.
Mẹ, mấy đứa con gái này! Để xem gã sẽ trừng trị hai đứa này thế nào!
Thiếu niên vốn đã đi về xe nghe thế thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía thùng xe phát ra tiếng động.
Hình như người bên trong cũng biết tiếng gõ đã khiến người bên ngoài chú ý nên bất cừ giá nào cũng dùng sức đánh vào thùng xe.
“Thùng!”
“Thùng!”
Từng tiếng động nặng nề vang lên, dường như đang khẩn cầu điều gì đó với thiếu niên.
Gã đàn ông thấp bé đi qua đầu xe, đứng trước xe nghiêng mắt nhìn sang thiếu niên kia, ánh mắt híp rịp kia lập tức lóe lên một vẻ sợ hãi cùng thù hận, nhất thời chần chừ không dám lên xe.
“Này” Đột nhiên thiếu niên quay đầy lại khẽ hất cằm với gã đàn ông trung niên.
Gã đàn ông trung niên đang nổi giận trông thấy động tác của hắn thì lập tức trở nên thật thà hiền lành, vội vã bước đến, dáng vẻ kính cẩn nghe lệnh.
“Mở cửa ra, tôi muốn nhìn người bên trong.” Thiếu niên lười biếng xoay người đi vài bước về phía trước, hơi tựa người vào thân xe của mình.
Không biết là vô tình hay cố ý mà vừa vặn đối diện với gã đàn ông thấp bé, làm cho gã dừng lại ngay, không dám bước lên nửa bước.
“Chuyện này…” Gã đàn ông trung niên nhất thời không hiểu rõ tên ranh này muốn làm gì nên hơi chần chờ.
“Quy tắc chuyển hàng, xem hàng trước.” Thiếu niên dựa vào thân xe, khoanh hai tay, lười biếng nói.
“Còn chuyện tiền bạc thì để tôi xem xong rồi bàn.” Hắn chậm rãi bỏ thêm một câu.
Vốn gã đàn ông trung niên cho rằng đã không còn hy vọng, đang sứt đầu mẻ trán suy nghĩ thì giờ phút này thấy thiếu niên nói vậy nên giọng điệu cũng thả lỏng, lòng không khỏi nở hoa gật đầu, “Được! Cậu xem đi rồi ra giá!”
Nói xong không đợi thiếu niên trả lời, gã bước thật nhanh về phía trước vài bước, sau đó cười vô cùng thật thà với thiếu niên, vươn tay mở cửa phía sau thùng xe ra.
Sau đó gã lưu loát bước lên thùng xe, hai đầu gối quỵ trên xe, vươn tay lật ghế sau lên, kéo chốt mở, cuối cùng dùng sức kéo ra, chỗ ngồi phía sau lật sang hai bên, lộ ra một con đường hẹp khoảng 70cm phía sau đi thông vào cánh cửa nhỏ trong thùng xe.
Gã đàn ông trung niên dùng chìa khóa mở cánh cửa nhỏ ra, cánh cửa màu đen hé ra, một mùi tanh tưởi đánh úp lại khiến cho ngay cả mấy gã đàn ông đứng dưới xe cũng phải nhăn mặt.
Người bên trong đã nghe thấy động tĩnh nên ngừng gõ vào thùng xe.
“Người đang ở bên trong.” Gã đàn ông trung niên có hơi không yên lòng xuống xe nói với thiếu niên.
Thiếu niên nhíu mày, đưa tay ngăn động tác rọi đèn pin tới của gã đàn ông, đôi chân dài nhảy lên xe, sau đó nửa ngồi nửa quỳ gối ngoài cánh cửa nhìn vào bên trong.
Không gian nhỏ hẹp, chỉ có vài lỗ thông gió nhỏ bằng ngón tay dẫn không khí vào, vài tia nắng cũng thừa dịp mà xuyên qua.
Bên trong được trải một tầng rơm rạ đã thối rữa, trong góc còn để lại một bãi nôn vẫn chưa được lau dọn sạch sẽ. Mùi tanh tưởi tích tụ lâu ngày khiến cho người đi vào không thể thở nổi, nhưng thiếu niên hình như không cảm nhận được gì, chỉ giương mắt quét một vòng vào trong.
Một cô gái nhỏ tuổi nghiêng người dựa vào góc, không hề nhúc nhích, chân tay cùng hai mắt bị vải đen trói lại, ngoài miệng cũng bị quấn vài vòng băng keo đen, chỉ chừa lại mũi để thở, không thấy rõ mặt mũi nhưng chỉ nhìn da thịt trắng nõn lộ ra ngoải cũng biết là một cô gái xinh đẹp.
Ánh mắt lạnh lùng của thiếu niên đảo qua cô gái nhỏ rồi nhanh chóng nhìn về phía cô gái đang chật vật thở hổn hển dựa trên vách xe bên kia.
Bởi vì không ngừng dùng đầu đánh vào thùng xe nên cái trán trắng như tuyết của cô đã hơi sưng lên, ngay mép tóc có chỗ bị thương, một dòng máu tươi từ trán uốn lượn chảy xuống, sau đó bị hút mất trong lớp vải che mắt.
Cô gái như cảm nhận được ánh mắt của hắn, dường như biết người này đang nhìn mình nên thân thể nhỏ bé của cô cũng đang run run nhưng ham muốn sống sót khiến cô nhanh chóng dùng hết sức phát ra tiếng cầu cứu “ưm ưm” với người đi tới.
Thiếu niên nheo mắt lại, nhìn từ đỉnh đầu của cô gái xuống đến quần áo học sinh cùng chiếc vớ đã rất bẩn ở đầu gối, cuối cùng tầm mắt nhìn chăm chú vào ngay chỗ mắt cá bị trói của cô.
Giờ phút này Sơ Vân vô cùng căng thẳng, chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, đột nhiên cô nghe thấy một tiếng “roạt”, dường như có thứ gì đó đã nứt ra, sau đó mắt cá chân của cô mát lạnh, thả lỏng, mấy tầng dây trói cột vào chân đều bị cắt đứt hết!
“Bò lại đây.” Thiếu niên nhàn nhạt lên tiếng sau đó dùng ngón tay vuốt lưỡi dao mỏng rồi hợp với phần chuôi cất thanh chủy thủ vào trong túi.
Sơ Vân cảm thấy thân thể nhỏ bé của mình run lên nhưng cũng phản ứng rất nhanh, lập tức nửa quỳ trên mặt đất bò về phía người phát ra tiếng nói. Cô rất căng thẳng, cũng rất kích động! Chính là âm thanh này, chính là người này, mặc kệ thế nào cũng đã có người nghe thấy cô cầu cứu mà lên xe đi đến đây!
Trong xe tăm tối, quần áo mất trật tự, chật vật vô cùng, mắt không thể nhìn thấy, miệng không thể nói chuyện, thiếu nữ đang run rẩy bò về phía thiếu niên đang đánh giá mình.
Bởi vì lúc nãy giãy giụa nên nút áo trước ngực thiếu nữ đã bung ra vài cái, quần áo xộc xệch có thể nhìn thấy hai nụ hoa non mềm đang lấp ló, càng bởi vì hai tay đang bị trói ra sau người, lúc quỳ gối không thể không nhổm người lên, tư thế này trong mắt thiếu niên tựa như cô đang cố gắng khơi gợi du͙© vọиɠ trong hắn, nụ hoa tinh tế kia cũng vậy. Ánh mắt thiếu niên trở nên tĩnh mịch.
Lúc đầu cô gần tiến sát vào l*иg ngực của hắn, hắn duỗi năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên.
Hai người dán sát vào nhau, gần đến mức Sơ Vân có thể ngửi thấy hơi thở của đối phương. Cô cuống quýt lùi về phía sau nhưng lại bị hai ngón tay của đối phương nắm lấy cằm nên không thể động đậy được.
Thiếu niên dùng tay kia vuốt mái tóc dài của cô, sau đó tháo miếng vải đen che mắt cô ra. Miếng vải bị tháo ra, hàng lông mi đen nhánh, cong vuốt như phiến quạt khẽ run run, sau đó cô chậm rãi mở mắt ra.
Bị bóng tối bao trùm quá lâu khiến cho trong nhất thời cô có cảm giác mờ mịt không biết mình đang ở đâu, cộng thêm vừa rồi dùng đầu đánh vào thùng xe nên đầu óc trở nên hỗn loạn, cô chỉ có thể cố gắng nháy mắt, cật lực bắt mình nhìn thật kĩ dáng vẻ của người đang nắm lấy cằm mình. Nhưng người này lại quay lưng về phía ánh sáng nên cô chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ.
Trong nháy mắt khi cô mở mắt ra, thiếu niên hơi ngơ ngẩn một chút, sau đó hắn khẽ hít một hơi. Bởi vì đôi mắt này rất đẹp, đôi mắt ướŧ áŧ sáng ngời như một viên ngọc đen, hàng lông mi cực dài bởi vì sợ hãi mà rung động. Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, vô cùng cẩn thận nhẹ nhàng.
Thiếu nữ bị ép ngẩng chiếc cổ đầy đặn mà xinh đẹp lên, khiến cho người khác vừa nhìn thây đã muốn hôn một cái. Theo góc độ của hắn nhìn xuống vừa vặn có thể trông thấy phía dưới chiếc cổ nhẵn nhụi là bộ ngực nhỏ đang cố gắng nhô lên. Ngực không lớn, nhưng rất thanh tú, cũng rất đẹp làm cho người ta hận không thể luồn tay vào sờ nắn ngay lập tức xem đến tột cùng nó nhỏ nhắn xinh xắn, non mềm bao nhiêu.
Toàn thân Sơ Vân run rẩy nhận lấy sự dò xét của hắn. Cô cảm thấy rất khó chịu, dường như ánh mắt của người này mang theo một ngọn lửa, có thể thiêu cháy toàn bộ cơ thể cô. Lúc này Sơ Vân vẫn chưa hiểu loại ánh mắt đầy rẫy cảm giác xâm phạm này chính là biểu hiện trực tiếp nhất cho tham muốn giữ lấy nguyên thủy nhất của giống đực đối với giống cái.
Thiếu niên thoát khỏi dòng suy nghĩ, không tiếng động thu ngón tay về.
“Có muốn tôi dẫn em đi không?” Hắn nhàn nhạt hỏi.
“Ừm ừm…” Sơ Vân không nói ra lời, chỉ có thể liều mạng gật đầu, hận không thể quỳ xuống mặt đất mà dập đầu với hắn.
“Vậy em có thể dùng cái gì để trao đổi đây?” Thiếu niên vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của cô, hỏi.
Sơ Vân ngẩn ngơ, dùng cái gì để trao đổi đây?
À, đúng rồi, nếu người này có thể cứu cô ra ngoài thì nhất định cô sẽ nói ba mẹ cho hắn một số tiền lớn!
“Tôi không cần tiền.” dường như đã biết rõ suy nghĩ của cô, thiếu niên dùng giọng nói ôn hòa trả lời cô.
Sơ Vân nghe vậy lại ngơ ngẩn, cô mờ mịt nhìn đối phương, lắc đầu tỏ vẻ không biết phải trả lời thế nào.
Thiếu niên vươn tay từ từ xé băng dính trên miệng cô ra, băng dính rất chặt, hắn cẩn thận xé từng lớp một, dường như sợ băng dính sẽ làm tổn thương đến da thịt non mềm kia. Rốt cuộc băng dính cũng được xé ra hết, khuôn mặt của thiếu nữ chính thức lộ ra. Không ngoài dự đoán, đôi mắt sáng, hàm răng trắng tinh.
Tay phải của thiếu niên cũng không thu hồi lại mà thuận theo bản năng rởi khỏi gáy của thiếu nữ, nhẹ nhàng vuốt ve. Cô sợ đến phát khóc nhưng vẫn cố gắng kìm nén nước mắt, vì vậy đôi mắt to lại càng trở nên ướŧ áŧ.
Thiếu niên nhìn xuống thấy dáng vẻ muốn khóc mà không dám khóc của thiếu nữ, vô cùng mảnh mai, vô cùng yếu đuối không nơi nương tựa khiến cho hắn muốn dùng lực thật mạnh ôm cô bé này vào trong lòng, sau đó liếʍ mυ'ŧ chà đạp cô, thậm chí nuốt trọn cô! Nhưng hắn lại chậm rãi thu hồi cánh tay làm cho cô sợ hãi lại. Hắn cũng không biết vì cái gì nữa.
“Em có đồng ý đi theo tôi không?” Thiếu niên cúi đầu xuống ghé sát vào cô, nhìn cánh môi non nớt của cô hỏi.
Sơ Vân hơi bĩu môi, không hiểu rõ ý của hắn. Lúc này cô đã dần dần thích nghi với ánh sáng yếu ớt trong xe, nhưng vì người này đội mũ nên cô không nhìn rõ khuôn mặt của hắn, chỉ có thể cảm giác được người này có đôi mắt cực sáng.
“Nói đi.” Thiếu niên có vẻ mất kiên nhẫn. Sơ Vân theo phản xạ vội vàng gật đầu. Mặc kệ là điều kiện gì, bây giờ cô cũng chỉ có thể đồng ý.
Cô đã bị lộ, không thể quay đầu lại nữa, nếu người này không dẫn cô đi thì kết quả của cô chỉ sợ sẽ không khá hơn thiếu nữ bị chôn vùi trong rừng cây kia chút nào.
Nhớ tới cảnh tượng xảy ra trong chiếc xe dơ bẩn kia đêm hôm đó, cánh tay mảnh khảnh rơi xuống từ chiếc chăn bẩn thỉu, còn có ham mê khủng bố của “người mua” mà cô nghe lén được khiến cô không nhịn được mà rùng mình.
Bất kể thế nào trước tiên cô cũng phải thoát khỏi bọn cầm thú đáng sợ này đã.
Thấy cô gật đầu, thiếu niên khẽ nở nụ cười.
“Em phải nhớ cho kĩ, tôi đã nói rõ là phải vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, vĩnh viễn cũng không được rời khỏi tôi.” Thiếu niên dùng giọng nói ôn hòa nhấn mạnh lần nữa.
Hơi thở của hắn nhẹ nhàng quét qua mặt cô, những sợi tóc dán trên mặt bị thổi lên khiến cho mặt cô ngưa ngứa.
Sơ Vân cắn môi, gật đầu thêm một lần nữa. Mặc kệ thế nào, giờ cứ rời khỏi đây rồi nói sau.
“Nhớ kĩ lời hứa của em, nếu như em dám phản bội tôi…” Thiếu niên ghé sát vào tai cô khẽ nói, “Tôi sẽ dùng từng dao từng dao một cắt lấy thịt của em, khiến cho em phải nhận hết mọi sự đau khổ đáng sợ nhất trên đời này…” Đôi môi mỏng của thiếu niên lướt qua mặt cô, sau đó mỉm cười dịu dàng với cô, lộ ra hàm răng trắng.
Không hiểu vì sao nụ cười này lại làm cho Sơ Vân không nhịn được phải rùng mình một cái.