Mưa... Hay Nước Mắt!

Chương 28

Tôi cảm thấy rất căng thẳng, hai tay để dưới bàn bất giác bóp chặt lại. Tố Ny đang nhìn tôi bằng ánh mắt ngại ngùng lẫn những cảm xúc khó đoán.

- Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!

Xung quanh, những tiếng vỗ tay hô hào ngày càng to, liên tục hối thúc Tố Ny thực hiện cam kết của trò chơi quái ác. Làn da trắng trẻo của Tố Ny dần chuyển sang màu đỏ như tôm luộc, miệng lí nhí:

- Tôi... nợ được không? Mọi người cho tôi thiếu nợ đi hén!

Vừa nói cô nàng vừa làm động tác vái vái xin xỏ tất cả, trông thật đáng yêu.

Thằng Hùng đứng chồm lên, xua tay ngăn mấy cái miệng kia tốp lại, nói:

- Duyệt! Cho Tố Ny nợ đi mấy bạn, khi khác rồi tính!

- Không được, có chơi có chịu chứ! - Trang gạt ngang.

Linh hưởng ứng ngay:

- Đúng rồi! Hôn một cái có chết ai đâu mà... đề nghị thực hiện ngay đi, đừng kéo dài thời gian coi chừng tụi tôi tăng thêm hình phạt bây giờ!

Trước sự phấn khích của mấy cô gái, bọn con trai trừ thằng Hùng ra cũng quay ngoắt một trăm tám mươi độ, chuyển sang cổ vũ Tố Ny hôn tôi, la ó rần trời. Tình hình này, bọn tôi mà không hôn nhau chắc sẽ không yên với họ.

Từ chối mãi không được, Tố Ny ấp úng:

- Hôn... vào đâu...

- Ha ha, hôn môi chứ đâu nữa mà hỏi!

- Hôn cho sâu nhen, không có chuyện chạm môi phớt qua đâu à!

Đám con trai cười khả ố.

Linh quay sang hỏi Băng Cơ:

- Hôn vào đâu còn tùy sự cho phép của nữ chủ nhân, sao nè?

Băng Cơ cười vẻ dễ dãi:

- Sao cũng được, tùy Tố Ny thôi!

Chỉ một câu, Băng Cơ đã khéo léo ném hòn lửa bỏng tay về cho Tố Ny đang khó xử.

Thằng Quý phản đối ngay:

- Không được, nếu cho Tố Ny quyền tự do chọn lựa rủi hôn lên trán hay mặt thì sao? Còn gì hấp dẫn nữa?

- Mày muốn chết hả Quý? Tố Ny hôn chỗ nào là quyền của cô ấy, với lại Tố Ny hôn thằng Mạnh, có phải hôn mày đâu mà ý kiến ý cò lắm thế? - Thằng Hùng cáu tiết.

- Vô duyên nữa! Ai bày ra trò này hả, giờ trách móc gì? - Linh hấp háy mắt trêu gan thằng Hùng.

Nói rồi Linh đột ngột chạy ra góc vườn ngắt một bông hoa vào đưa Tố Ny:

- Ý trời muốn Tố Ny hôn Mạnh rồi, giờ thử thêm một lần nữa xem ông trời cho hai người đi đến đâu! Tố Ny ngắt cánh hoa đi, hôn môi hay hôn má tùy thuộc vào bông hoa này!

Bọn con gái lắm trò vớ vẩn thật, tôi chửi thầm trong bụng. Tố Ny bần thần cầm bông hoa, tay ngắt nhẹ từng cánh trong khi mấy đứa kia thi nhau đếm theo. Khi ngắt đến cánh hoa cuối cùng, cả bàn vỗ tay hoan hô:

- Ha ha, hôn môi rồi, tao biết mà!

- Cái này là ý trời nhen, lần này đừng tìm lý do thoái thác!

- Hôn nhanh đi, tôi còn quay phim lại nữa, hè hè!

Tố Ny ném cùi hoa trơ trọi xuống bàn, ánh mắt sóng sánh như say rượu soi thẳng lên mặt tôi làm tôi nghe máu trong người đông cứng cả lại, âm thầm nuốt nước bọt. Không phải chứ, tôi sẽ hôn Tố Ny ngay tại đây, trước mặt mọi người và Băng Cơ?

Thằng Hùng vò đầu bứt tóc, à nhầm, nó làm quái gì có tóc mà bứt, chỉ gãi sồn sột thôi. Mặt mày nó méo xẹo, hai mắt trợn lên như ốc nhồi, có lẽ đang rất hối hận vì đã bày ra trò chơi vớ vẩn tự hại mình.

Tố Ny cứ ôm mặt xấu hổ rồi lại bị mấy nhỏ bạn kéo tay xuống, hối thúc mau đến hôn tôi. Chiếc miệng nhỏ tươi thắm mím chặt lại, vẻ mặt thẹn thùng lẫn hốt hoảng nhìn tôi và Băng Cơ.

Đến nước này, tôi đành lên tiếng giải vây cho Tố Ny:

- Mọi người chọc Tố Ny vậy đủ rồi, không thấy Tố Ny đang rất ngại sao? Chọc thêm chút nữa cô ấy xỉu bây giờ!

Linh hơi trề môi:

- Chọc hồi nào? Làm thiệt chứ bộ! Mà Mạnh nói vậy là sao, không thích hôn Tố Ny phải không? Tố Ny xinh đẹp vậy mà dám chê hả? Hùng, Mạnh chê Tố Ny của ông kìa!

Con nhỏ này, mồm miệng gớm thật, chưa gì đã ném một đống tội lỗi lên đầu tôi rồi. Tôi vội phân bua:

- Không phải. Nhưng tôi biết Tố Ny không thích, đừng ép cô ấy nữa, làm quá mất vui!

Linh quay sang Tố Ny hỏi ngay:

- Tố Ny có không thích không?

- Tôi...

Tố Ny ngập ngừng chưa kịp đáp, Linh đã nói với tôi:

- Thấy chưa? Tố Ny đâu có phản đối, còn nếu Mạnh không thích Tố Ny làm vậy thì cứ nói thẳng đi!

- Nói thế nào? - Tôi liếʍ môi.

- Nói Mạnh không muốn Tố Ny hôn mình!

Tới lượt tôi nghệch mặt ra, có nên nói như thế không nhỉ? Ai cũng nghĩ đây là một trò đùa, tôi có nói ra câu đó cũng bình thường, hình như Linh đang giúp bọn tôi thoát khỏi trò chơi này. Nhưng với người khác đây chỉ là một trò chơi, còn riêng Tố Ny liệu có nghĩ thế không? Cô nàng đang len lén nhìn tôi chờ đợi lời đáp, nếu tôi nói ra câu đó, Tố Ny có bị tổn thương chăng?

Và thật sự trong thâm tâm tôi không muốn từ chối nụ hôn của Tố Ny. Sự tham lam, lòng yêu thích trước một cô gái xinh đẹp cùng thứ tình cảm không tên đang thôi thúc tôi làm chuyện điên rồ. Tôi liếc nhanh về phía Băng Cơ, cô nàng vẫn bình thản nhìn tôi, không tỏ thái độ gì khác lạ.

Không được, tôi không thể nảy sinh ý nghĩ có lỗi với Băng Cơ, càng không thể hành động trái với lương tâm. Điều này thoáng qua đầu rất nhanh, tôi buột miệng:

- Ừ, tôi không muốn Tố Ny hôn tôi!

Cả bàn đang ồn ào vụt yên tĩnh. Mọi người nhìn tôi kinh ngạc, nhất là bọn con trai, có lẽ đứa nào cũng nghĩ tôi ngu ngốc. Một cô gái như Tố Ny, có ai dại dột từ bỏ cơ hội được hôn cơ chứ, nhất là khi danh chính ngôn thuận không lo bị Băng Cơ trách móc hay bị thằng Hùng gây sự.

Tôi khó khăn đánh mắt đi nơi khác, không nỡ nhìn nụ cười sượng trân trên môi Tố Ny. Băng Cơ nói nhỏ vào tai tôi:

- Mạnh làm gì thế? Nói vậy Tố Ny quê tội nghiệp!

- Lỡ rồi...! - Tôi đáp, tai ù đi chả nghe được gì thêm ngoài những âm thanh ồn ào.

Tố Ny nán lại trò chuyện cùng mọi người dăm ba câu rồi tìm cớ bỏ đi ngay. Ban đầu cứ ngỡ là một trò đùa vô hại, về sau chứng kiến thái độ kỳ lạ của mấy người trong cuộc, dường như thằng Hùng và vài cô gái nhạy cảm đã đánh hơi ra được điều gì đó bất thường, cứ ném về tôi những ánh nhìn dò xét hiếu kỳ.

Sau chuyện đó, không khí mất vui, chẳng được như lúc đầu nữa. Tiệc tùng kéo dài đến tận khuya mới tan, khách khứa về hết, chỉ còn lại đội ngũ người làm dọn dẹp. Ba mẹ Tố Ny bận mời khách thêm tăng hai tăng ba nên đi trước, đám thằng Hùng cũng lục tục kéo về, cuối cùng chỉ còn lại tôi và Băng Cơ.

Trước khi lên đây, bọn tôi đã giao hẹn sẽ ngủ lại nhà Tố Ny một đêm, hôm sau về. Nhưng với tình trạng vừa nãy, tôi phân vân chẳng biết có nên rời khỏi đây hay không, ở lại gặp nhau sượng sùng cũng chẳng vui vẻ bao nhiêu.

- Hai người vào nhà đi, ngồi ngoài này mãi làm gì?

Tố Ny gọi, rồi đi trước dẫn đường. Từ sau vụ hôn hít vớ vẩn, Tố Ny tránh mặt bọn tôi đến tận bây giờ mới quay ra, vẻ thản nhiên không có gì.

Lúc này chẳng còn ai ở lại đây, bên phía dựng rạp cũng đã kéo đi sau khi dọn dẹp sạch sẽ. Tôi và Băng Cơ đi theo vào trong, căn nhà rộng lớn sang trọng chỉ có ba người hiện diện.

- Mạnh ngồi chơi nha! Băng Cơ có muốn thay đồ ra cho thoải mái không? Đi theo tôi!

Tố Ny cười nói như đã quên hẳn chuyện lúc nãy. Băng Cơ nhanh chóng theo Tố Ny lên lầu thay trang phục, mình tôi ngồi giữa căn phòng khách rộng lớn bài trí toàn vật dụng đắt tiền.

Lát sau hai cô gái đi xuống, Tố Ny mở tủ lạnh lấy ra đĩa trái cây bao gồm nho, lê, táo các loại đặt lên bàn mời tôi:

- Mạnh ăn đi! Hồi nãy thấy hình như không ăn được bao nhiêu, chắc đói lắm rồi?

Cứ tưởng Tố Ny giận không nhìn mặt tôi nữa chứ, tôi cười gượng:

- Ăn mỗi thứ một chút cũng no rồi mà!

Nói vậy nhưng tôi vẫn nhón tay hái vài trái nho bỏ vào miệng, nho mỹ ướp lạnh ngon thật. Băng Cơ và Tố Ny đều mặc váy ngủ, tuy khá kín đáo nhưng dù sao cũng là đồ ngủ, vài mảng da thịt vô tình đập vào mắt làm tôi thở mạnh, mắt lơ đễnh liếc ra bên ngoài.

Băng Cơ tò mò nhìn xung quanh một vòng rồi hỏi:

- Tố Ny ở một mình trong ngôi nhà rộng thế này không sợ à?

Tố Ny cười mỉm:

- Lúc đầu cũng sợ, nhưng ở riết thành quen!

Tôi hỏi:

- Chút tôi ngủ ở đâu đây?

Cô nàng bật cười:

- Ủa, tôi quên đưa Mạnh lên phòng rồi hén! Chút Mạnh cứ nghỉ lại phòng kế bên tụi tôi được rồi!

- Nói vậy là chút nữa Tố Ny và Băng Cơ ngủ chung, tôi ở một mình hả? - Tôi buột miệng.

- Chứ sao? Hay muốn ở chung với Băng Cơ thì tôi nhường cho! - Tố Ny nháy mắt, cô nàng vẫn còn lâng lâng mùi rượu, chưa tỉnh táo lắm.

Băng Cơ hơi ngại ngần:

- Nói bậy bạ quá! Mạnh ngủ một mình là phải rồi.

- Thì ai nói gì đâu nè. - Tôi nhún vai.

Ba người ngồi ăn trái cây, trò chuyện những câu không đầu không cuối. Chẳng hiểu sao tôi cảm thấy khá nhạt nhẽo, rất không thoải mái, giữa ba đứa cứ gượng gạo sao đó, không cách nào tự nhiên được.

Lúc sau Tố Ny nhìn đồng hồ rồi đứng lên trước:

- Gần mười hai giờ khuya rồi, thôi tôi lên ngủ trước đây. Hai người ngủ chưa, hay chút lên sau?

- Ngủ chứ, tôi cũng mệt rồi! - Băng Cơ đứng dậy.

Tôi cũng đứng lên đi theo sau hai cô nàng, bước lên cầu thang. Phòng ngủ của Tố Ny nằm trên tầng hai, tôi không tiện vào nên chẳng biết bên trong bài trí ra sao, có bí mật gì không. Chỉ vào căn phòng sát vách, Tố Ny êm dịu nói:

- Mạnh ngủ trong đây nhen, có đầy đủ chăn gối đệm cả rồi!

- Ừ. Tôi dễ lắm, sao cũng được mà!

Tố Ny cười đi ra, không quên đóng cửa phòng lại. Tôi ngó quanh một vòng rồi ngả mạnh lưng xuống nệm, êm thật, phòng này có khác gì đang ở khách sạn hạng sang đâu.

Nằm một hồi thì có tin nhắn đến, lạy trời, Băng Cơ và Tố Ny cùng lúc gửi tin trên facebook cho tôi chúc ngủ ngon. Tôi cố mường tượng ra cảnh hai cô gái nằm xoay lưng về nhau, tay cầm điện thoại, chẳng rõ Băng Cơ có biết Tố Ny đang soạn tin cho tôi không nữa đây?

Nghĩ thế nên tôi chỉ gửi lời chúc ngắn gọn lại cho cả hai, không dám nói thêm gì cả. Thiu thiu lăn qua lại một hồi, tôi dần chìm sâu vào giấc ngủ.

o0o

Đêm khuya, đang chập chờn trong giấc mộng thì tai tôi chợt bắt được những âm thanh trầm bổng nhẹ nhàng. Ban đầu còn say ngủ nên tôi không chú ý lắm, nhưng âm thanh kia cứ da diết truyền mãi vào tai khiến tôi dần tỉnh. Tôi cầm điện thoại xem thời gian, chỉ mới hơn hai giờ sáng thôi, tiếng gì thế nhỉ?

Định ngủ tiếp nhưng âm thanh khẽ khàng kia cứ khoan thai xuyên đến tai tôi, không thể không chú tâm để ý lắng nghe. Dường như là tiếng đàn dương cầm, nhưng ai lại đàn vào giờ này?

Không lẽ là ma? Thoạt đầu tôi hơi sợ, lại nghĩ ma nào mà lãng mạn tài giỏi thế, khuya còn ngồi đàn. Bị tiếng đàn khơi dậy sự tò mò thôi thúc trong lòng, tôi tung chăn mở cửa phòng đi ra ngoài. Tiếng đàn từ phòng khách dưới nhà vang lên dìu dặt êm ả, tôi mơ ngủ bước xuống cầu thang, đi dưới ánh đèn vàng mờ mờ ảo ảo.

Tôi nép người sau khung vịn cầu thang, ngó về phía góc phòng xa xa. Cô gái mặc váy ngủ màu trắng tinh khôi ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế mộc, lặng lẽ lướt những ngón tay búp măng trên phím dương cầm. Âm thanh trầm bổng réo rắt nãy giờ tôi nghe được phát ra từ nơi này.

Cửa sổ phòng khách mở toang, gió lùa vào thổi tung rèm cửa bay lất phất. Trên cao, ánh trăng sáng huyền ảo rọi xiên xiên qua khung cửa vào ngay vị trí cô gái và cây dương cầm, tạo nên cảnh tượng kỳ ảo huyễn hoặc. Khung cảnh này hòa cùng bài độc tấu cổ điển mà tôi đang thưởng thức hợp nhau một cách kỳ lạ.

Tôi ít nghe nhạc cổ điển và cũng không thích cho lắm, nhưng vẫn biết được khúc nhạc cô gái đang diễn tấu say mê. Đây là bài Sonata Ánh Trăng của Beethoven, cảm xúc vừa da diết vừa thê lương, có chút gì đó ma mị ảo mộng. Tiếng dương cầm thánh thót réo rắt trong đêm, khi nhẹ nhàng êm đềm, lúc mãnh liệt ào ạt như tâm trạng thiếu nữ đang yêu. Âm thanh không lớn, chỉ thật khẽ nhưng đủ để tâm hồn tôi chao đảo, lâng lâng bay bổng còn hơn chuốc men rượu.

Khúc nhạc hút hồn khiến tôi đứng ngây ngẩn, rồi ngồi xuống bậc cầu thang tự khi nào chẳng hay. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được âm nhạc cổ điển hay như thế nào, điều khiển cảm xúc con người đến mức nào. Tôi quên cả trốn tránh, cứ ngồi nơi đó nghe say mê, thả hồn đi thật xa.

Đêm khuya thanh vắng, gió vẫn lùa qua ô cửa trống thổi khắp phòng mang đến không gian lạnh lẽo. Cô gái ăn mặc phong phanh như không cảm thấy hơi lạnh tràn ngập chung quanh, vẫn mê mải lướt theo từng phím đàn, mái tóc nhè nhẹ tung bay.

Tôi thẫn thờ đi thật chậm, thật chậm lại sau lưng cô gái. Đến khi người tôi gần như khẽ chạm vào cô ấy mới dừng lại, hai tay đặt nhẹ lên đôi vai gầy gầy nhưng mềm mại.

Tố Ny thoáng rùng mình, lúc này mới nhận ra sự hiện diện của tôi. Bàn tay cô nàng dừng lại làm tiếng dương cầm ngưng bặt, chỉ còn màn đêm tĩnh lặng không chút âm thanh xao nhãng. Tố Ny ngồi yên, mặt hơi cúi xuống cung đàn, thật lâu mới khẽ khàng lên tiếng:

- Tiếng đàn của tôi quấy rầy giấc ngủ của Mạnh à?

Dương cầm đã dừng mà hồn tôi vẫn mê mẩn nơi đâu. Tay tôi vẫn đặt hờ trên vai Tố Ny, lẩm bẩm như tự nói với mình:

- Da diết quá, tôi ước gì mình bị quấy rầy sớm hơn...

Im lặng một lúc, tôi nói:

- Đàn thêm một khúc nữa được không?

- Mạnh muốn nghe sao? - Tố Ny vẫn không xoay mặt lại nên tôi không thấy được cảm xúc của cô nàng.

- Ừm. - Tôi ừ khẽ.

- Bài nào đây? Tôi chỉ luyện tập được vài bài thôi...

- Tấu lại khúc Sonata đi!

- Ừm.

Tố Ny gật nhè nhẹ làm cho mái tóc nhún nhảy trên vai, đôi tay nhỏ nhắn lần nữa lướt nhẹ trên phím dương cầm.

Tôi nhắm mắt lại để cảm nhận thật sâu thời khắc tuyệt diệu này. Từng tiếng tơ trầm bổng như thẩm thấu gột rửa linh hồn, đáy lòng tôi rung động thật sự. Đến giờ tôi mới tin rằng, những câu chuyện nhiều đôi trai gái yêu nhau chỉ vì nghe đối phương đàn là có thật. Huống hồ giữa Tố Ny và tôi... từ lâu đã có sợi dây buộc vô hình, tuy mong manh mà không dễ đứt gãy.

Giữa khúc nhạc dìu dặt, cảm xúc trong lòng tôi dâng tràn, tình cảm thầm kín mà tôi đã cố gắng đè nén thật sâu tận đáy tâm hồn cố gắng ngoi ngóp chen lên. Như kẻ mộng du lạc chốn thiên đường, đôi tay tôi vẫn còn đặt trên vai Tố Ny hơi ấn xuống, chậm rãi xoay cô nàng quay lại.

Hành động đột ngột của tôi khiến tiếng đàn vụt câm nín, Tố Ny ngoan ngoãn để tôi điều khiển nhưng hai tay cô nàng lại đưa lên bưng kín mặt. Qua những kẽ tay, tôi thấy thứ nước long lanh trong suốt đang thấm ra, lăn dài xuống cánh tay rồi rơi lên váy, loang nhẹ...

- Sao lại khóc? - Tôi trìu mến vuốt tóc Tố Ny, miệng thì thầm.

Tố Ny lắc đầu, đôi bàn tay vẫn che ngang khuôn mặt mỹ miều sợ tôi trông thấy. Tôi nhẹ nhàng kéo tay Tố Ny xuống, nước mắt ướt đẫm mặt cô nàng rồi. Tôi loay hoay ngó quanh tìm khăn giấy hay thứ gì đó có thể chùi nước mắt cho Tố Ny mà không thấy, đành gượng gạo đưa tay áo mình lên:

- Để tôi... chùi cho hén...!

Đôi mắt đẹp của Tố Ny nhòa lệ, khẽ mím môi gật gật đầu. Tôi lau thật nhẹ, thật nhẹ cứ như sợ làm Tố Ny đau, nhưng hành động của tôi dường như phản tác dụng, Tố Ny chợt òa khóc, nhào vào lòng tôi nức nở. Tôi thở dài, vòng tay qua lưng Tố Ny ghì chặt, miệng vỗ về:

- Đừng khóc mà!

Cơ thể Tố Ny run lên, nói đứt quãng qua tiếng nấc nghẹn:

- Sợ tôi đau sao? Tối nay Mạnh làm... tôi đau... rồi còn gì...!!

Mắt tôi chớm cay, chớp chớp ngó lên vầng trăng sáng bên ngoài cửa sổ, thì thào:

- Tôi... đâu còn cách nào khác.

Cảm xúc trong lòng Tố Ny vỡ òa:

- Tôi cô đơn trống trải lắm! Mấy hôm nay đêm nào tôi cũng mất ngủ, chỉ có đàn mới làm tôi vơi đôi chút...

- Ừm. Tôi hiểu mà! - Tôi nói.

- Mạnh không hiểu đâu! Cái cảm giác giật mình giữa đêm khuya, nhìn quanh không ai thân thích, bước xuống nhà thì trơ trọi giữa căn phòng rộng lớn này...

Tôi tìm lời an ủi:

- Đêm nay khác mà, có tôi ở đây rồi. Tố Ny không đơn độc nữa!

Gương mặt Tố Ny áp vào ngực tôi sao ấm nóng, cảm giác sũng nước, thổn thức:

- Mai Mạnh đi rồi, tôi lại một mình, mọi thứ vẫn như cũ thôi.

Tôi nâng mặt Tố Ny lên, nhìn sâu vào ánh mắt nhạt nhòa:

- Về dưới với tôi đi, đừng ở đây nữa!

Câu nói của tôi làm Tố Ny bừng tỉnh. Cô nàng chợt thẳng người lên, tránh khỏi tay tôi:

- Tôi không muốn phá hỏng tình cảm của Mạnh và Băng Cơ, như thế này đã quá nhiều rồi...

Tố Ny dợm đứng lên khỏi ghế nhưng tôi nhanh tay níu lại:

- Tôi nhớ Nana...

Tố Ny vừa lấy được chút bình tĩnh, bị câu nói của tôi làm cho tâm tình xao động, mím môi lắc đầu:

- Mạnh chưa từng nghĩ đến tôi!

- Có, tôi có nghĩ. Mấy hôm nay ngày nào tôi cũng nghĩ đến Tố Ny, không kiềm lòng được...

Đang nói tôi vụt ngưng lại, tôi điên rồi, nói quái quỷ gì thế này? Tình yêu không phải trò chơi, tôi đang cố gieo cho Tố Ny hy vọng để làm gì?

Chẳng biết nữa, tôi đang mất kiểm soát. Tôi bị Tố Ny làm mất kiểm soát rồi!

Tố Ny đang nửa đứng nửa ngồi tìm đường thoát khỏi những cảm xúc tội lỗi, nghe tôi thổ lộ thì khuỵu chân té lên người tôi. Cô nàng bối rối ngồi dậy, vuốt vuốt lại mái tóc rũ lòa xòa để che đậy tâm trạng đang bất ổn. Làn gió thổi nhẹ vào đưa mái tóc Tố Ny vuốt lên mặt tôi như hối thúc.

Tôi chồm tới ôm chặt ngang eo Tố Ny từ phía sau, áp mặt mình vào gáy cô nàng. Hai cơ thể dính sát vào nhau, tôi nghe rõ tiếng trái tim Tố Ny đập từng hồi thổn thức, và cả hơi thở gấp gáp không kiểm soát được. Mùi hương dìu dịu từ cơ thể thiếu nữ thanh xuân tràn vào khứu giác khiến tôi ngây ngẩn thần hồn, tôi không tự chủ hôn nhẹ lên cổ Tố Ny.

Tố Ny thoáng rùng mình, có chút gai ốc nổi lên vì sự đυ.ng chạm với tôi. Tôi chẳng rõ mình đang làm gì, cứ đê mê đắm đuối hôn từ cổ dài lên tận tai Tố Ny. Tôi đang chìm trong men tình, còn Tố Ny thì đang chìm trong sự hỗn loạn đấu tranh giữa đón nhận và khước từ.

Khi môi tôi chạm khẽ vào bên tai Tố Ny, cô nàng quay nhanh lại, vẻ mặt hốt hoảng đặt một tay lên miệng tôi:

- Mạnh... đang làm gì vậy?

Đây là lần đầu tôi ở gần Tố Ny thế này. Dưới ánh trăng, Tố Ny đẹp như một nữ thần, khóe mắt còn ngấn lệ càng thêm tô điểm cho bức tranh huyền ảo mị hoặc sự quyến rũ tột độ. Tay tôi mơn man khóe mắt Tố Ny, thấm chút nước mắt nơi đó rồi đưa lên miệng mình nếm thử, mằn mặn...

Tôi kê mặt mình đến gần Tố Ny, gấp gáp hỏi:

- Tố Ny còn nợ tôi một nụ hôn, nhớ không?

Khuôn mặt Tố Ny đỏ bừng lên như kẻ say, ấp a ấp úng:

- Mạnh từ chối rồi còn gì, nói... không muốn hôn tôi mà...

- Tôi nói dối đó, trong lòng tôi muốn hôn Tố Ny gấp trăm ngàn lần như thế!

Phòng tuyến cuối cùng của cô gái yếu đuối bị câu ngọt ngào yêu đương từ tôi đánh vỡ. Đôi mắt đen láy của Tố Ny mở to nhìn tôi say đắm rồi chầm chậm nhắm lại, môi miệng e ấp đưa tới.

Nét đẹp của Tố Ny, tâm tư của Tố Ny đã khiến thần trí tôi tɧác ɭoạи rồi, lại thêm hành động nhu mì mời gọi này nữa, sao tôi có thể cưỡng lại đây. Tôi mơ màng cúi xuống, áp môi mình lên đôi môi hé mở như nụ hồng nhung tỏa hương thơm ngát kia.