Mưa... Hay Nước Mắt!

Chương 26

Hôm sau, vừa gặp tôi thì Băng Cơ liền hỏi:

- Tố Ny có mời Mạnh dự sinh nhật không?

Tôi gật đầu:

- Có, Tố Ny mới mời Băng Cơ hả?

- Ừm. Hình như Tố Ny mời Mạnh trước nhỉ? - Băng Cơ cười.

Tôi gãi đầu:

- Tại tình cờ gặp trên mạng, trò chuyện chút sẵn tiện Tố Ny rủ luôn!

- Tôi có nói gì đâu mà giải thích dữ vậy nè? - Băng Cơ vẫn cười tủm tỉm.

Mỗi lần Băng Cơ cười, lòng tôi lại xao xuyến nhưng đi kèm đó là nỗi bất an mơ hồ. Băng Cơ có nhiều suy nghĩ tôi không đỡ được. Chợt nghe cô nàng hỏi:

- Sao Mạnh biết tài khoản Tố Ny vậy?

Đến vấn đề chính rồi đây, tôi liếʍ môi:

- Tôi thấy trong danh sách bạn bè của Băng Cơ.

Cô nàng nháy mắt:

- Hèn gì hôm qua về không thấy nhắn tin cho tôi, thì ra bận trò chuyện với Tố Ny!

- Đừng nói vậy mà! Tôi và Tố Ny chỉ là bạn bè thôi... - Cơ mặt tôi cứng ngắc.

- Hi hi, chọc Mạnh thôi, đừng để ý!

Chọc mới lạ đó, bảo đảm trong đầu đang nghĩ lung tung rồi. Tôi dò hỏi:

- Băng Cơ có định đi không?

Cô nàng trầm ngâm:

- Xa quá, tôi hơi lười! Mà Tố Ny đã lên tiếng mời, không đi cũng ngại nên chưa biết sao đây!

- Có tôi chở Băng Cơ đi mà, chỉ việc ngồi sau ôm eo nhắm mắt chừng hai tiếng là tới nơi thôi.

- Nói vậy Mạnh định đi à?

- Thì đang bàn với Băng Cơ nè. Băng Cơ không đi, tôi cũng sẽ ở nhà! - Tôi nhún nhún vai.

Băng Cơ chỉ tay vào trán tôi cười khẽ:

- Xạo quá! Nhìn mặt biết ham chơi rồi, còn giả bộ...

- He he, thích đi với Băng Cơ thôi mà! Sao nè, tính xong chưa?

- Ừm, vậy thì đi. Cũng lâu rồi tôi không có dịp lên Sài Gòn!

Sau một hồi "thảo luận", quyết định nhanh chóng được thông qua.

o0o

Sáng thứ bảy, trời âm u mát mẻ rất thích hợp cho những chuyến đi chơi xa. Sau khi dừng lại ăn sáng, tôi chở Băng Cơ chạy bon bon trên đường, tiến về Sài Gòn.

Băng Cơ mặc áo khoác dày, vòng tay ôm chặt eo tôi, đầu tựa hẳn vào lưng. Tôi hơi ngoái lại hỏi:

- Mệt hả?

- Không có.

- Chứ sao?

- Gió hiu hiu mát quá nên tôi hơi buồn ngủ!

- Trời!

- Hi hi..!

Cô nàng nhoài người tới gọi:

- Mạnh nè!

- Sao? - Mắt tôi vẫn chú tâm nhìn đường.

- Khi nào mệt thì nói, tôi chở cho!

- Chạy được không đó? Con gái mấy người chạy xe yếu, với lại ẩu tả nữa!

- Hứ, tôi cứng nghề luôn đó. Không tin đưa đây tôi chở thử cho xem! - Băng Cơ hừ mũi.

- Thôi, đừng xúi dại! Tôi còn yêu đời lắm...!

- Có gì thì chết chung, không thích vậy hả?

Tôi cười lớn:

- Thích! Nhưng chết rồi đâu được hôn Băng Cơ, tiếc lắm!

- Lý sự quá!

Trời mát nên tôi chạy khá chậm, trên đường hai người không ngừng trò chuyện. Cái cảm giác đi xa mà không bị nắng gắt và sức nóng ảnh hưởng thật thú vị, nhờ vậy đoạn đường gập ghềnh thu gần hơn. Giữa trưa rốt cuộc chúng tôi cũng tới địa phận Sài Gòn.

Tố Ny mời sinh nhật vào bảy giờ tối, lúc này chắc đang lu bu chuẩn bị các thứ. Tôi không muốn làm phiền, sau một hồi lòng vòng thì quẹo vào khách sạn. Dù gì bọn tôi cũng cần một chỗ ngả lưng, rồi còn tắm rửa thay đồ. Đã bàn trước nên Băng Cơ không phản ứng gì, nhưng mặt cô nàng hơi đỏ lên có vẻ xấu hổ khi đứng ở quầy lễ tân.

Sau khi hỏi cặn kẽ chúng tôi đi mấy người, lấy mấy phòng, nhân viên đề nghị:

- Anh cho em mượn hai giấy chứng minh!

- Một được không em? - Thấy Băng Cơ đang ngại, tôi không nỡ kêu cô nàng đưa giấy tờ.

- Dạ không, gần đây công an kiểm tra hơi gắt, anh thông cảm giùm!

Tôi nói nhỏ vào tai Băng Cơ đang khép nép phía sau:

- Có cầm giấy chứng minh theo không?

- Có. Chờ tôi chút!

Băng Cơ vội vã lục lọi xắc tay, lấy chứng minh đưa tôi. Thủ tục được giải quyết nhanh chóng, bọn tôi vào thang máy lên tầng ba. Buổi trưa nơi này khá vắng vẻ, không gian lạnh lẽo. Băng Cơ bước sau tôi, ngập ngừng lên tiếng:

- Sao khách sạn này vắng vậy Mạnh?

- Chắc buổi trưa hơi thưa người. Vậy càng tốt chứ sao, đỡ gặp người quen!

- Ừ, nhưng tôi thấy hơi sợ! - Băng Cơ níu áo tôi, lòi con thỏ đế ra rồi đây.

Tôi trấn an:

- Ban ngày có gì đâu mà sợ, có tôi ở đây đừng lo!

Nói cứng thế thôi, tôi đâu ngon lành như vẻ ngoài cố chứng tỏ. Thực tế tôi cũng rất sợ ma, trong bụng đang run đây. Thật là... tự dưng Băng Cơ nhắc đến chuyện ma cỏ làm gì chẳng biết. Hành lang dài ngoằng tối tối, những cánh cửa đóng im ỉm chẳng biết có người ở trong hay không, nhưng rõ ràng chỉ có tiếng bước chân lộp cộp của hai đứa tôi vọng lại khô khốc.

Tôi tra chìa vào ổ khóa tạo thành âm thanh lạch cạch, chầm chậm mở cửa phòng.

Đèn phòng bật sáng, bên trong khá rộng rãi tươm tất, không âm u hay có gì đó ghê gớm như bọn tôi thần hồn nát thần tính lo nghĩ. Tôi thở phào, hùng dũng nắm tay Băng Cơ đi vào.

Tôi đặt hành lý lên bàn, ngó quanh một vòng:

- Cũng sạch sẽ hén!

- Ừm, không đến nỗi! - Băng Cơ đứng xớ rớ nơi góc phòng gần vị trí cửa, mặt mày nhợt nhạt.

- Sao vậy? - Thấy lạ, tôi vừa hỏi vừa tiến lại gần.

Đột ngột cô nàng đưa tay ngăn lại, hấp tấp nói:

- Mạnh ở đó đi, đừng tới đây!

Tôi trố mắt, không hiểu nhưng vẫn đứng yên:

- Có chuyện gì hả?

- Tôi... tôi... sợ...!

Băng Cơ ngắc ngứ lúc lâu mới thốt ra vài chữ, bộ dáng lóng nga lóng ngóng hết vuốt tóc lại chỉnh sửa váy áo như không biết làm thế nào trong hoàn cảnh này.

Tôi tò mò hỏi:

- Sợ ma hả?

- Không. - Cô nàng lắc đầu.

- Chứ sợ gì?

- Sợ Mạnh!

- Ha ha...!

Tôi té lăn xuống giường, miệng cười rộ:

- Trời ơi, làm gì mà sợ tôi?

Băng Cơ mím môi:

- Lần đầu tiên tôi vào đây với con trai đó, Mạnh đừng làm bậy nhen!

Tôi để cả hai chân lên giường, đôi tay gối sau đầu, nheo mắt với cô nàng:

- Tôi với Băng Cơ cũng thường xuyên ở nhà chỉ có hai người thôi mà, bác gái đi suốt, có khác gì chỗ này đâu?

- Nhà khác, khách sạn khác. Tôi không có cảm giác an toàn! - Cô nàng phản bác, ngồi xuống cái ghế gần đó.

Tôi vẫn chưa nín cười được:

- Băng Cơ định ngồi đó tới chiều tối đi sinh nhật luôn hả?

- Ừ.

- Đi đường không mệt hay sao mà còn hành hạ bản thân! - Tôi chép miệng.

Băng Cơ dàu dàu nét mặt:

- Lại đó có khi tôi còn mệt hơn!

Chà, câu này nhiều ẩn ý lắm đây. Tôi rờ cằm, cố nghiêm túc mà không được, cứ nhìn Băng Cơ lại thấy mắc cười:

- Tới đây đi! Tôi đã hứa sẽ tôn trọng Băng Cơ mà, quên rồi à?

- Tôi chỉ sợ người quên là Mạnh thôi!

- Tôi nhớ mà, sao quên được! Băng Cơ đến đây nằm nghỉ đi!

Băng Cơ đứng lên, rồi nghĩ sao lại tiếp tục ngồi xuống. Tôi nhăn mặt:

- Gì nữa?

- Nhìn Mạnh gian quá, không tin được! - Cô nàng lườm một phát sắc như dao.

- Mệt ghê!

Tôi ngồi bật dậy, vờ cau có:

- Tôi đã hứa thì nhất định giữ lời! Băng Cơ nhìn coi, chỗ này có nơi nào để chạy trốn không? Tôi mà muốn làm gì thì nãy giờ xong rồi, hơi đâu năn nỉ Băng Cơ cho mệt!

Thấy tôi bực dọc, cô nàng chợt tươi cười:

- Khẳng định rồi đó nghen! Nãy giờ tôi ghi âm lại hết toàn bộ rồi đó, Mạnh mà nuốt lời thì không phải đàn ông!

Băng Cơ lắc lắc điện thoại trong tay hiện vẫn còn ở chế độ ghi âm. Tôi thở dài ngả xuống giường, mánh lới thấy ớn. Hóa ra nãy giờ giả vờ để chọc tôi thề thốt hứa hẹn cho an tâm. Băng Cơ khôn ngoan nhưng quên mất rằng, một khi con thú luôn có trong mỗi gã đàn ông thoát ra thì không gì có thể ngăn cản được, nói chi tới đoạn ghi âm vô tri.

Thực tế, có lẽ cô nàng chỉ muốn đánh vào lòng tự trọng của tôi thôi, hy vọng tôi vì muốn giữ mặt mũi thằng đàn ông mà cố kiềm chế bản thân.

Băng Cơ đủng đỉnh cởϊ áσ khoác, chậm rãi bước lên giường nằm sát vào trong vách, giữ khoảng cách với tôi tối đa. Tôi bực bội:

- Làm gì đề phòng tôi như tội phạm hϊếp da^ʍ vậy?

Phòng bật điều hòa mát lạnh, Băng Cơ trùm chăn kín cơ thể chỉ chừa khuôn mặt ở ngoài, dù cố tỏ ra thản nhiên nhưng vẫn không giấu được sự ái ngại trong ánh mắt.

Tôi nhích sát vào, say đắm nhìn cô nàng. Băng Cơ kéo mền che luôn mặt lại nhưng liền bị tôi gỡ ra. Cô nàng đề phòng:

- Làm gì đó?

Tôi tặc lưỡi:

- Buồn miệng quá, cho hôn cái coi!

- Hứa vào đây không làm gì rồi mà?

- Thì đâu có làm gì, nhưng chẳng lẽ hôn cũng không được?

- Lúc khác sẽ được, giờ thì không.

- Sao vậy?

- Rủi hôn rồi Mạnh nổi máu dê lên, tôi biết làm sao?

Tôi nháy mắt:

- Cứ nằm yên để tôi chỉ cho, đâu cần lo không biết làm sao!

- Nói bậy quá, tránh ra!

Băng Cơ xô tôi một cái thật mạnh. Tôi nhân cơ hội chụp tay cô nàng, áp miệng tới hôn ngấu nghiến. Băng Cơ chới với, ú ớ mấy tiếng rồi buộc phải chịu phép, cũng không phản đối nữa.

Cảm xúc đê mê ngây ngất làm tôi quên hết mệt mỏi, càng ôm chặt thân thể mềm mại. Hoàn cảnh thích hợp khiến tâm trí tôi thả lỏng, bàn tay không nghe lời bắt đầu loạn động muốn đi du lịch, luồn vào trong chăn.

Băng Cơ hô hấp dồn dập nhưng vẫn tỉnh táo. Cảm nhận được tôi đang làm bậy, cô nàng lập tức ghì chặt tay, hơi né khuôn miệng qua một bên gấp rút nói:

- Tôi giận đó!

Tôi sực tỉnh. Môi trường vắng vẻ riêng tư khiến tôi không giữ được mình, suýt chút nữa biến bản thân thành thằng đàn bà nuốt lời rồi. Tôi vội buông tay ra, miệng ấp úng:

- Xin lỗi, tôi quên...!

Băng Cơ giận dỗi:

- Hứ! Quên khôn quá hén!

- Đừng giận mà, đền cho nè! - Tôi dỗ ngọt.

- Đền gì?

- Hôn cái nữa chịu không?

- Thôi, tránh ra đi!

Tôi phì cười, với tay lấy cái điều khiển mở tivi lên xem. Đài cáp đang chiếu phim kinh dị, nội dung nói về một cặp vợ chồng lỡ đường, thuê nhằm khách sạn của bọn biếи ŧɦái thích gϊếŧ người rồi quay phim lại cho những kẻ khác xem giải trí. Khốn thật, vừa mới quên đi nỗi sợ chỗ lạ, bộ phim này lại nhắc bọn tôi nhớ mình đang ở đâu.

Đến cảnh bà vợ bị thằng biếи ŧɦái đuổi theo trong đường hầm, Băng Cơ chụp lấy điều khiển tivi tắt luôn. Tôi dù hơi sợ nhưng vẫn thích xem, cụt hứng hỏi:

- Sợ hả?

- Phim gì ghê quá, coi mất công sợ thêm!

Tôi hù:

- Băng Cơ có nhớ khi nãy, lúc mình thuê phòng không? Mấy nhân viên dưới đó nhìn tụi mình lạ lắm, ghê ghê sao đó!

Mặt cô nàng xanh ngay, sự sợ hãi thường khiến con người ta mất đi trí tuệ để xác định:

- Có đâu. Tôi thấy vẫn bình thường mà!

Rồi nhìn thấy tôi cười cười, biết bị lừa, Băng Cơ ngồi dậy đấm thùm thùm lên ngực tôi:

- Biết tôi sợ còn chọc!

Tôi cười ha hả, bất chợt nhớ ra hình như trong những bộ phim kinh dị, ma quái thì mấy thằng hay tỏ vẻ gan dạ trêu chọc kẻ khác đều phải chết trước tiên. Tôi liền ngậm miệng, ngó quanh không thấy có gì bất thường mới tạm yên tâm.

Ding!

Bỗng nhiên âm báo tin nhắn trên mạng phát ra từ điện thoại của tôi.

Tố Ny: Hai người tới nơi chưa?

Nỗi sợ vớ vẩn vừa trôi qua, bây giờ sự lo lắng thật sự mới kéo đến. Băng Cơ đang nằm sát người tôi, đôi mắt sáng lặng lẽ nhìn vào màn hình. Hy vọng Tố Ny không nói gì khiến Băng Cơ hiểu lầm, lúc này tôi chỉ cầu mong mỗi điều đó. Tôi nín thở soạn tin đáp lời.

Tôi: Tới rồi, nhưng chắc đến tối bọn tôi mới qua chỗ Tố Ny.

Tố Ny: Sao vậy? Không lại nhà tôi tắm rửa, có chỗ nghỉ ngơi cho tiện?

Tôi quay sang Băng Cơ:

- Sao đây? Có nên nói ra chuyện mình vào khách sạn không?

Băng Cơ trừng mắt:

- Muốn tôi độn thổ vì xấu hổ hả? Nói ghé nhà bạn của Mạnh ở nhờ đi!

- À... ừ, vậy cũng được.

Tôi: Bọn tôi ở nhà bạn. Tố Ny chắc đang lu bu nên không dám phiền!

Tố Ny: Có người làm hết mà, tôi có lo gì đâu mà bận. Hai người sang đây sớm chơi đi!

Tôi lại nhìn Băng Cơ hỏi ý. Cô nàng lắc đầu nhè nhẹ:

- Tôi muốn ngủ thôi, nắng nôi chạy qua đó mệt lắm! Chiều mình hãy qua!

Tôi: Tụi tôi chuẩn bị ngủ rồi, chiều qua gặp sau hén!

Tố Ny: Ừm. Băng Cơ đang ở đó à?

Tôi định xác nhận, nhưng Băng Cơ đã nhéo vai:

- Nói ra Tố Ny cười, xem thường tôi đó!

- Ừ.

Mệt rồi đây, đầu óc tôi căng như dây đàn. Chẳng biết tự dưng Tố Ny hỏi câu đó làm gì, có vấn đề muốn nói riêng với tôi sao? Lỡ như tôi trả lời "không" theo ý Băng Cơ, Tố Ny cứ tưởng thật rồi nói chuyện không giữ kẽ thì...

Nhưng lo thì lo, tôi vẫn phải làm theo đề nghị của Băng Cơ, đâu từ chối được yêu cầu hợp lý này.

Tôi: Không có, tôi ngủ riêng ở phòng khác.

Sau đó là giây phút căng thẳng chờ đợi trong lo âu. Tôi cũng chả biết mình lo cái quái gì nữa, có làm gì mờ ám đâu nhỉ.

Tố Ny: Hì hì, xạo quá! Có ai là người yêu của nhau mà đi xa lại ở riêng bao giờ?

Tôi: He he, có tụi tôi nè. Không tin hả?

Tố Ny: Hên xui, thôi hai người nghỉ ngơi đi! Tối gặp sau nhé, nhớ đến đúng giờ đó!

Tôi: Ok.

Ơn trời, Tố Ny tỉnh táo khôn ngoan hơn tôi nghĩ, hoặc cũng có thể cô nàng hoàn toàn trong sáng không có ý khác.

Bị Tố Ny bắt thóp, Băng Cơ như không được thoải mái cho lắm, nguýt tôi:

- Cấm Mạnh thừa nhận đó! Tố Ny nói gì kệ cô ấy, phải chối cho kỳ được!

- Biết rồi thưa lệnh bà! Khổ ghê!

- Ngoan! Thôi ngủ nha, dưỡng nhan sắc tối còn đi dự tiệc nữa!

Cô nàng cười khúc khích, tiếp tục trùm chăn, quay mặt vào trong. Tôi lết sát vô, vòng tay kéo Băng Cơ quay ngược trở lại. Gương mặt xinh xắn ở sát bên tôi, cô nàng mở mắt ra, ánh nhìn pha chút trìu mến:

- Gì nữa vậy?

- Nằm xa quá ngủ không ngon! Hình như đây là lần đầu tiên mình ngủ với nhau phải không? - Tôi đắm đuối ngắm Băng Cơ.

- Dùng từ "ngủ chung" nghe ghê quá! - Cô nàng nhăn mặt.

- Hì hì, thì rõ ràng ngủ chung mà còn gì? Hay muốn dùng từ khác?

- Từ gì?

- Ấy chung...

- Tôi đánh Mạnh bây giờ, nói bậy vậy hả?

- Ấy là ngủ đó, nói tránh đi như ý Băng Cơ còn trách nữa!

- Mệt! Không thèm nói với Mạnh, ngủ đó!

Nói không lại, Băng Cơ thoáng vùng vằng rồi bất thần hôn lên môi tôi một cái thật mạnh, nghe cả âm thanh "chụt" rõ ràng. Sau đó cô nàng nhắm mắt, vùi đầu vào ngực tôi, trên môi còn đọng nét vui tươi.

Tôi vén tóc lòa xòa ở trán Băng Cơ, mơn man một bên má mịn màng của cô nàng, lát sau vòng tay siết thật chặt chìm sâu vào giấc ngủ. Khi ôm người con gái mà mình thật sự yêu thương, bạn sẽ có cảm giác ấm áp, bình yên lạ thường!

Nếu có dịp, các bạn cũng nên thử đi!

Nam nữ vào khách sạn với nhau không nhất thiết cứ phải làm cái gì đó theo bản năng. Đôi khi chỉ cần cùng ở trong một căn phòng, nằm chung chiếc giường, một vòng tay ôm siết, cùng hướng mặt về nhau, hòa chung nhịp thở, nhắm mắt chia sẻ một giấc mơ, thế là đủ!

Sự vồ vập với những trò chơi thể xác sẽ đem đến cảm giác thăng hoa nhất thời, nhưng chính nó làm mất đi giá trị của một kỷ niệm đáng được lưu giữ trong đầu. Khi mọi thứ chưa sẵn sàng, hãy làm thế nào để sau này khi nghĩ lại bạn có thể vui vẻ mỉm cười, trân trọng mà không nuối tiếc điều gì, và tin rằng người kia cũng có cùng cảm xúc như mình.

Hai đứa tôi cứ thế ngủ đến tận chiều. Một giấc ngủ sâu, không mộng mị ảo giác, không xảy ra bất cứ chuyện gì khác thường ngoài mong muốn. Lâu lâu mới lên thành phố, tôi định đưa Băng Cơ đi thăm thú một chút, nhưng ngủ ngon quá không kịp thời gian mất rồi.

Khi tôi tỉnh dậy, nhìn qua vị trí bên cạnh chẳng thấy Băng Cơ đâu, thoáng giật mình ngồi dậy tìm kiếm. Đến lúc nghe tiếng xả nước trong buồng tắm vọng ra mới thở phào an tâm, hóa ra cô nàng đang tắm gội.

Cửa toilet làm bằng kính mờ nửa trên, tuy không nhìn rõ nhưng nếu chú ý cũng có thể lờ mờ thấy được cử chỉ của người bên trong. Có lẽ Băng Cơ ngại tôi dòm ngó, tranh thủ lúc tôi còn ngủ say lẻn vào tắm táp đây mà. Tôi cười thầm trong bụng, rón rén đi lại gần cửa gõ lộc cộc mấy tiếng, hắng giọng:

- Băng Cơ tắm hả?

Quả nhiên tôi đoán không sai. Cô nàng đang đứng, nghe tiếng tôi vội vàng ngồi thụp xuống mất dạng sau cánh cửa, giọng nói có chút hốt hoảng:

- Mạnh dậy rồi à?

Tôi buồn cười nhưng vẫn giữ giọng thật thản nhiên:

- Mở cửa, tôi muốn đi vệ sinh tí!

- Đừng có xạo! Tôi đang tắm, không cho vào đâu!

- Lẹ lên! Tôi mắc tiểu lắm rồi đó, không chịu được nữa! - Tôi gắt.

- Tiểu bên ngoài luôn đi, chút lau!

Thế đấy, con gái là sinh vật ác độc nhất trái đất này!

Tôi mở tivi lên, nằm xem nhạc. Được một lúc đột nhiên nghe tiếng Băng Cơ la hoảng trong buồng tắm, tôi lật đật nhổm dậy hỏi to:

- Có chuyện gì vậy?

Cạch!

Băng Cơ chỉ kịp quấn chiếc khăn tắm quanh người, đầu tóc còn ướt sũng hớt hơ hớt hãi chạy ra, lắp bắp:

- Có... có con nhện to lắm! Ghê quá, đuổi nó đi giùm tôi!

Quên chưa nói mọi người biết, Băng Cơ rất gan dạ, chẳng sợ thứ gì ngoài hai con: Ma và nhện!

Tôi lò dò đi vào buồng tăm còn đầy hơi nước nóng hổi. Không gian mờ ảo khó nhìn rõ mọi vật khiến tôi phải quờ quạng căng mắt tìm kiếm. Kia rồi, con nhện to thật, đen sì đầy lông lá bò tới lui trên vách. Chẳng lẽ thấy Băng Cơ xinh quá nên nó mò ra, định nhìn lén bạn gái tôi chắc. Tôi bực bội lầm bầm:

- Tao còn chưa được nhìn mà mày dám nhìn trước hả? Khốn kiếp!

Băng Cơ hỏi vọng vào:

- Nói gì vậy?

- À, không có gì. Chửi con nhện thôi mà!

Tôi vớ chiếc dép đi trong phòng nhằm ngay con nhện đập một phát cật lực. Nó nát bét rớt xuống sàn, mấy cái chân bị gãy nát còn dính chặt vào vách. Tôi cầm vòi xịt thật sạch sẽ xuống cống thoát nước, sau đó mới đi ra.

Đang bước hùng dũng định khoe công, tôi bỗng khựng lại. Nãy giờ dồn toàn bộ sự chú ý vào con nhện, tôi quên mất bên ngoài hiện giờ còn có một "con" khác nguy hiểm hơn bội phần.

Băng Cơ chỉ quấn một lớp khăn tắm mỏng. Chiếc khăn nhỏ không thể che hết được thân hình ngọc ngà đầy đặn, trong lúc vội vàng càng thêm hở trên lộ dưới. Cơ thể đã rất gợi cảm lại còn điểm xuyết thêm những giọt nước long lanh tròn vo tựa ngọc càng trở nên quyến rũ bội phần, ước gì tôi biến thành những hạt nước kia...

Tôi xây xẩm mặt mày, đầu óc quay cuồng như vừa bị thiên lôi giáng cho một búa chí tử, thiếu điều xịt máu mũi ngất tại chỗ.

Thấy tôi đứng sựng ngay cửa buồng tắm, ánh mắt trợn ngược thất thần nhìn mình, Băng Cơ hơi co người cố dùng đôi tay nhỏ che chắn những nơi mát mẻ, xấu hổ hỏi:

- Đuổi nó đi chưa?

- Rồi.

Tôi gật đầu giống cái máy, người nóng hầm hập vì ngọn lửa tình dâng lên thiêu đốt, liếʍ môi hối thúc:

- Băng Cơ... vô thay đồ đi!

Giọng tôi hơi khàn. Hình như khi không kiểm soát được bản thân, người ta thường bị khàn giọng thì phải. Chỉ chờ có thế, Băng Cơ vội vàng lướt nhanh qua tôi, đóng sầm cửa lại.

Mùi hương nồng nàn vẫn còn lưu trong không khí khiến tôi ngây ngẩn. Cầm chai nước suối uống ừng ực để xua đi cơn khát, mắt ngó ti vi mà đầu óc tôi trống rỗng, chẳng biết mình đang xem gì.

Sức quyến rũ của phụ nữ thật đáng sợ! Cô gái xinh đẹp, băng thanh ngọc khiết như Băng Cơ thì lực sát thương lại càng kinh khủng hơn!

Tôi thấy hơi mệt tim, tuột huyết áp luôn rồi. Mỗi ngày mà bị một vố kiểu này chắc vài hôm đứt bóng đi bán muối luôn, đừng mong sống sót!

Rất lâu, độ nửa tiếng Băng Cơ mới bước ra. Trong khoảng thời gian đó, tôi không nghe tiếng xả nước nữa. Tôi ngầm đoán có lẽ cô nàng cũng bối rối nên trốn bên trong, chờ trấn tĩnh tinh thần mới dám ló mặt.

- Xong rồi hả? - Nửa tiếng không dài không ngắn nhưng cũng đủ để huyết áp tôi trở lại bình thường, hỏi một câu vô thưởng vô phạt.

- Ừm. Mạnh tắm đi!

Băng Cơ đã thay chiếc váy màu xanh ngọc trang nhã ngắn trên gối một chút, phối hợp với khuôn mặt thiên thần quả thật không chê vào đâu được. Tôi ngắm nghía một hồi, bật khen:

- Băng Cơ mặc váy này hợp ghê!

Cô nàng nhoẻn miệng cười:

- Đẹp không?

- Đẹp lắm! Nhưng không mặc gì như hồi nãy càng đẹp hơn! - Tôi nói xàm, chẳng kiểm soát được.

Băng Cơ cau có bước về phía kiếng, vừa mở túi mỹ phẩm vừa nói:

- Quên chuyện lúc nãy đi nhen, cấm nhớ đó!

Tôi cười gian, điểm điểm tay vô thái dương:

- Lưu vào bộ nhớ rồi, muốn xử lý không dễ đâu!

- Đáng ghét!

Tôi cầm khăn đi tới buồng tắm, vào trong rồi mới ló đầu ra căn dặn:

- Tôi là trai tân đó, không được dòm ngó lúc tôi tắm nghe chưa?

- Xì, ai thèm!

Băng cơ bĩu môi, chợt nghĩ ra gì đó bật thốt:

- Này, nói vậy là nãy giờ ngồi ở ngoài nhìn lén tôi hả?

- Nhìn công khai chứ lén hồi nào?

- ...!!

Tôi cười to. Tắm một mình buồn thật, giá mà lúc nãy Băng Cơ cho vào tắm chung thì vui biết mấy. Có làm gì đâu, bất quá kì lưng cho nhau thôi, vậy mới hạnh phúc chứ!

Tầm năm phút sau, tôi thay đồ lịch sự bước ra, cầm khăn lau đầu nhìn Băng Cơ đang tô tô vẽ vẽ trước kiếng.

- Trang điểm nhẹ thôi cũng đẹp rồi! - Tôi nói.

- Ừm, thì tôi có làm gì quá đâu! Dặm chút phấn với son thôi.

- Kẻ mắt nữa kìa, sao không kể luôn đi?

- Hi hi, kẻ chút cho đẹp chứ bộ!

Hôm nay Băng Cơ trang điểm đậm hơn bình thường, mọi khi cô nàng chỉ thoa son thôi. Nhìn chung đúng là con gái ăn phấn son thật, cô nàng lúc này xinh hơn cả bình thường nhưng vẫn giữ được nét đẹp trong sáng, không lòe loẹt diêm dúa.

Trông qua kiếng thấy tôi đứng phía sau nhìn chằm chằm, Băng Cơ cười:

- Muốn không? Tôi làm cho!

- Thôi, định biến tôi thành 3D trong mắt mọi người hả! Sắp xong chưa?

- Sắp rồi, chỉ còn bới tóc nữa thôi.

Băng Cơ lấy ra mớ cây kẹp nhỏ nhỏ màu đen, hình như gọi là kẹp xẹt đúng không nhỉ? Tôi không rành dụng cụ của phái nữ cho lắm!

Cô nàng thuần thục bới mái tóc dài sau lưng lên cao, khoe cái cổ trắng nõn thon thon. Kiểu tóc này tôi nhìn không quen mắt, cứ thấy là lạ, nhưng mang đến cho Băng Cơ thần thái khác hẳn khi xõa. Nhìn cô nàng giống như tiểu thư đài các, mệnh phụ phu nhân ở mấy lâu đài châu Âu thời cổ vậy.

Tôi áp cằm lên vai Băng Cơ, hôn phớt vào má, đưa điện thoại tới thủ thỉ:

- Làm một kiểu nhé!

Băng Cơ không đáp, môi hé nụ cười rạng rỡ. Thế là một kiểu ảnh ra đời đúng chất khoảnh khắc thời sự.

Tầm sáu giờ, bọn tôi xuống phòng, lên đường sang chỗ Tố Ny.

Khách sạn nằm ở đường Cộng Hòa, từ đây chạy đến nhà Tố Ny bên quận ba khá xa. Giờ này người qua kẻ lại rất nhiều, tuy không đến nỗi kẹt xe như lúc tan tầm nhưng chen lấn hơi vất vả.

Tính tôi cẩn thận, tìm nhà Tố Ny cũng cực nên gần cả tiếng sau cả hai mới tới đúng nơi. Đây là căn hộ năm tầng sang trọng nằm trong hẻm một rộng rãi thoáng mát, đúng nghĩa biệt thự hạng sang. So với nơi này, căn nhà ở dưới quê của Tố Ny kém xa về mọi thứ, kể cả sân vườn.

Khách khứa ra vào rất đông, một hàng dài ô tô và các loại xe máy sang trọng đậu nghẹt thành một dải từ trong ra đến ngoài đường. Thấy tôi dừng lại, một ông bác béo phục phịch bước tới hỏi:

- Cậu đến dự sinh nhật à?

- Vâng. Để xe ở đâu đây bác? - Tôi nói.

- Cứ để đây sẽ có người sắp xếp! Cậu vào trong đi, sắp đến giờ nhập tiệc rồi!

Tôi cùng Băng Cơ xuống xe, lò dò bước qua cổng. Bữa tiệc này hoành tráng hơn cả sức tưởng tượng của tôi, môt nơi giống như chỉ dành cho giới thượng lưu. Trước đó, tôi cứ tưởng Tố Ny đãi bạn bè một buổi ấm cúng thân mật thôi. Nhưng nhìn cung cách tổ chức chắc có người lớn nhúng tay vào, nhân tiện họp mặt kinh doanh và phô trương thanh thế luôn thì đúng hơn.

- Vô thôi!

Quá đông người khiến Băng Cơ choáng ngợp, có chút ngại ngần. Tôi bóp nhẹ tay cô nàng vỗ về, cùng nhau tiến vào trong.