Ký Sự Những Năm 80

Chương 73

Chương 73

Editor: Lão Đường

"Về bây giờ sao anh?" Dương Tịnh hỏi.

"Ừ." Dương Đông đáp.

"Sao lại quay về?"

"Về xem nhà cửa với cả thăm mẹ và Đại Hồng." Dương Tịnh im lặng một lát, rồi nói tiếp: "Chủ yếu là về dọn dẹp thăm mộ bố mẹ chúng ta."

Thăm mộ ba mẹ..

Dương Tịnh ngây người một lúc rồi lên tiếng: "Em và anh cùng về."

"Không cần, em bận bịu nhiều việc còn gì, mình anh về là được rồi, anh muốn một mình nói chuyện với bố mẹ, khi nào em kết hôn thì chúng ta cùng đi." Dương Đông nói.

"Có bí mật gì mà em không thể nghe sao?" Dương Tịnh hỏi.

Dương Đông cười cười nhìn Dương Tịnh, ôn nhu nói: "Nói xấu em đấy, nói với bố mẹ rằng em gái lớn rồi, bây giờ còn không thèm nghe lời người anh trai này nữa rồi."

Hiếm khi thấy Dương Đông nói ra những lời trêu chọc như vậy, Dương Tịnh cười rộ lên.

Tuy nhiên, cô vẫn không mấy vui vẻ khi để Dương Đông quay trở về làng gặp Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng, nghĩ đến hai người phụ nữ chỉ biết bám dính hút máu người kia là Dương Tịnh lại cảm thấy ghê tởm, thật sự đau lòng cho Dương Đông.

Dương Đông giải thích với Dương Tịnh: "Trước kia mẹ không phải người như vậy."

"Anh còn nói đỡ cho bà ta." Dương Tịnh không vui.

"Không phải là anh nói đỡ cho bà ấy. Chuyện bố chúng ta chết năm đó, trong lòng bà ấy vẫn luôn trách mắng em, nói rằng chỉ vì muốn mua váy cho em mà bố phải đi chặt cây cho người ta kiếm tiền, không cẩn thận mà ngã từ trên cây xuống, tiêu tốn hết số tiền tiết kiệm vẫn không thể cứu được mạng của ông ấy."

Dương Tịnh nghe xong thì sửng sốt, nguyên nhân bố nguyên chủ qua đời là như vậy sao, đó cũng là lý do khiến cho Hàn Thục Cầm hận Dương Tịnh đến nỗi không tiếc lời chửi mắng, hận không thể nguyền rủa cô chết ngay lập tức.

"Mấy năm nay bà ấy sống cũng không dễ dàng gì.. Tính tình ít nhiều có thay đổi, hai năm trở lại đây thì càng suy sụp." Dương Đông nói.

"Nhưng mà, bà ấy rõ ràng muốn ngược đãi em và Đinh Đinh Đang Đang."

Dương Đông nghe xong thì không lên tiếng, hơi hơi cúi đầu, Dương Tịnh không đoán được anh đang nghĩ gì, nhưng cô nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt thành quyền kia, vết thương vừa mới khép nay như sắp nứt ra lại, đúng lúc này, Dương Đông mới buông lỏng tay, nói: "Anh về nhà trước xem thế nào!"

Dương Tịnh kêu lên một tiếng: "Anh!"

Dương Đông cười cười: "Không sao cả, yên tâm, anh sẽ xử lý tốt."

Dương Tịnh rất muốn biết Dương Đông định xử lý như thế nào, nhưng anh không chịu nói, cô cũng không thể hỏi gì thêm, thay vào đó nói: "Em có xe, anh dùng xe đạp về cho nhanh."

Dương Đông ngượng ngùng nói: "Anh không biết đi xe đạp."

Trong lòng Dương Tịnh lại trào lên một trận chua xót, nhưng cô không phải kiểu người chỉ biết chìm đắm trong quá khứ, nếu mọi chuyện đã qua thì cho nó qua, quan trọng là biết sống cho hiện tại, đừng để ngày mai lặp lại bi kịch của ngày hôm qua. Vì thế khi Dương Đông lên lầu thu dọn đồ đạc, cô cầm hai trăm đồng đưa cho anh.

Dương Đông nhất quyết không chịu cầm lấy.

"Anh, một tháng lương của anh chỉ có 5-60 đồng, anh đều gửi hết cho em rồi, bây giờ trên người anh làm gì có tiền!" Dương Tịnh nói.

"Dù sao cũng không cần tiền của em." Dương Đông nói xong thì xách hành lý đi xuống lầu.

Sao anh ấy lại cố chấp vậy chứ!

"Em và bọn nhỏ chờ anh về ăn tối." Dương Tịnh nói.

"Được." Dương Đông gật đầu, rời khỏi khu trọ nhà họ Trần, Đinh Đinh Đang Đang đang chơi đùa ở ven đường, anh tiến đến ôm hôn mấy cái, sau đó hướng về phía con đường đất mà đi.

Dương Tịnh đứng tại chỗ nhìn rất lâu, Dương Đông đã trở về, rất nhiều sự thật sẽ được hé lộ, có phải có rất nhiều chuyện hoàn toàn không giống như những gì cô đã nghĩ không? Cô cũng không vội, hôm nay chỉ mới là ngày gặp mặt Dương Đông lần đầu tiên.

Đúng lúc này, ngoài sân vang lên tiếng khóc ' Oa ' của Đang Đang.

Tim Dương Tịnh đập thình thịch, xảy ra chuyện gì vậy? Cô vội vàng chạy xuống lầu, vừa mới xuống lầu liền nhìn thấy Trần Chính một thân cảnh phục đang bế Đang Đang đi vào trong sân, khuôn mặt nhỏ của cô nhóc dính toàn bùn đẩt, khóc lớn, khuôn mặt đỏ bừng.

Đinh Đinh đi theo bên cạnh Trần Chính, đôi mày nhăn lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Trần Chính nhẹ nhàng dỗ dành.

"Sao lại thế này?" Dương Tịnh vội vàng chạy tới hỏi.

Đinh Đinh nói: "Em gái bị ngã, bị ngã đập mạnh xuống đất sau đó liền khóc lớn như vậy."

"Lại đây mẹ xem nào." Dương Tịnh ôm lấy Đang Đang vào lòng, lau gương mặt đầy nước mắt, nói: "Đang Đang ngoan, ngoan, không sao cả, đừng khóc, mẹ thương, Đang Đang mạnh mẽ dũng cảm của mẹ đâu rồi nào."

Đang Đang từ từ nín khóc, cái miệng nhỏ thút thít, những giọt nước mắt như thủy tinh đọng nơi khóe mắt mãi không rơi xuống, nói: "Nhưng mà mẹ ơi, con đau lắm."

"Mẹ giúp Đang Đang thổi phù phù sẽ hết đau, nhé!" Dương Tịnh thổi nhè nhẹ vào khuôn mặt nhỏ để an ủi.

Đang Đang thút thít, vươn bàn tay nhỏ cho Dương Tịnh xem, rồi nói: "Mẹ ơi, tay bẩn mất rồi!"

"Đi, chúng ta đi rửa tay nào."

Dương Tịnh ôm Đang Đang lên lầu, Đinh Đinh và Trần Chính đi theo phía sau cô.

Trần Chính hỏi: "Anh trai em đâu?"

"Anh ấy về thôn Sơn Loan, chắc một lát nữa sẽ quay lại."

Trần Chính nhớ lại những con người phiền toái đang ở nhà họ Dương kia, anh cũng không hỏi gì thêm, sau khi đi vào phòng, bắt đầu lấy thau nước, pha nước ấm và nước lạnh lại với nhau, khi cảm thấy nhiệt độ đã đủ, anh cầm theo khăn lông nhúng nước, vắt khô, sau đó đưa cho Dương Tịnh, Dương Tịnh cầm lấy khăn, lau khuôn mặt dính bẩn của Đang Đang, Đang Đang lên tiếng: "Mẹ ơi, mẹ thoa hương cho con, con muốn thật xinh đẹp."

"Con đã là tiểu mỹ nhân xinh đẹp rồi."

"Con xinh đẹp giống mẹ." Đang Đang nói.

Dương Tịnh nhờ Đinh Đinh đi lấy kem chống nắng, cô hôn thật mạnh lên má bánh bao đầy đặn của Đang Đang, nói: "Đúng vậy, Đang Đang cực kỳ xinh đẹp."

Đang Đang liền cười hì hì, sau đó nói: "Người ta nói con và mẹ giống nhau như đúc."

"Ai nói vậy? Nhìn Đang Đang có chỗ khác mẹ đó nha!" Dương Tịnh nói, sau đó vươn tay chạm vào hàng lông mày nhỏ của Đang Đang, nói: "Lông mày của Đang Đang không có giống mẹ."

"Lông mày của con giống chú." Đang Đang chỉ tay vào Trần Chính nói.

"Lông mi dài của con trông giống chú nhưng lông mày thì không giống đâu."

"Nhưng chú Đại Quân nói con trông giống chú mà."

"Chú Đại Quân nói sai rồi."

"Vậy, vậy, mẹ ơi, Đang Đang giống ai?" Đang Đang nhíu mày hỏi.

Dương Tịnh bị câu hỏi của Đang Đang làm cho sửng sốt, nhìn kỹ hàng lông mày của Đang Đang, sau đó quay sang nói với Trần Chính: "Trần Chính, anh thấy em và Đang Đang giống nhau không?"

"Giống nhau." Trần Chính cười gật đầu.

"Ý em là lông mày."

Trần Chính nhìn kỹ càng, rồi nói: "Cũng giống nhau mà."

"Không có mắt nhìn gì cả." Dương Tịnh bày ra biểu cảm ghét bỏ mà nhìn Trần Chính: "Rõ ràng lông mày của Đang Đang giống như trăng non tự nhiên, còn lông mày của em là lông mày ngang mà."

Trần Chính: ".. Thật sự, anh thấy đâu có khác nhau mấy, với cả con cái đâu bắt buộc là phải giống bố hay mẹ, có khả năng là giống cậu giống dì trong nhà, dù sao Đang Đang của chúng ta vẫn rất xinh đẹp."

"Con cũng thấy như vậy." Đinh Đinh nói.

Dương Tịnh chỉ vào Trần Chính và Đinh Đinh, giọng ghét bỏ: "Haizz, đúng là mắt nhìn của đàn ông."

Trần Chính và Đinh Đinh cùng cười rộ lên.

Dương Tịnh nhìn mình trong gương, sau đó nghĩ, lời Trần Chính quả thật không sai, con cái đâu nhất thiết phải giống bố mẹ, nói không chừng lông mày hay vành tai gì đó của Đang Đang lại giống với em gái Trần Chính thì sao? Quan trọng nhất vẫn là phần lớn các đường nét trên khuôn mặt của Đinh Đinh Đang Đang rất giống cô.

Thừa dịp trời vẫn còn sáng, Trần Chính và Dương Tịnh đạp xe đến nhà máy lấy thêm hàng hóa về cho siêu thị, lúc về vừa hay nhìn thấy Dương Đông.

Dương Đông chạy nhanh đến giúp đỡ.

Dương Tịnh vui mừng hỏi: "Anh, anh về khi nào đấy?"

"Vừa mới thôi."

"Thế nào rồi ạ?"

"Hả?"

"Họ có làm khó dễ gì anh không?"

"Không có."

"Vậy thì tốt rồi." Dương Tịnh nói vậy nhưng trong lòng vẫn có chút không vui, phần nhiều vẫn là lo lắng cho anh trai, cô không nghĩ Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng sẽ thật lòng thật dạ đối xử tốt với Dương Đông.

Nhưng Dương Tịnh cũng không có nhiều thời gian để nghĩ đến chuyện này, bởi vì những ngày sau đó là chuỗi ngày điên cuồng bận rộn.

Phùng Vệ Cường gọi người đến lấy bắp bung mỗi ngày.

Cách một ngày thì siêu thị Đinh Đang lại phải lấy hàng một lần.

Ngày nào siêu thị Đinh Đang cũng có người đến đặt mua kẹo trái cây, bánh mứt chuẩn bị cho Tết sắp đến.

Không những thế, tết càng ngày càng đến gần, người lao động, công nhân viên về quê ăn tết ngày nào cũng nườm nượp, kéo theo tình trạng trộm cắp thường xuyên xảy ra, vì thế Trần Chính luôn trong trạng thái bận rộn đến nửa đêm.

Dương Tịnh cũng không khá hơn là bao, cả ngày cắm đầu kiểm kê hàng hóa tồn kho, phát lương phát thưởng và phúc lợi cho công nhân viên.. đến tối về nhà còn phải giải quyết giấy tờ cho lò gạch của Lý Phương Nguyên, ngày nào cũng bận thở không ra hơi, mỗi ngày mở mắt ra đã phải đạp xe đi làm, đến tận bảy tám giờ tối mới về đến nhà. Ngoại trừ giờ nghỉ trưa và ăn cơm tối thì cô không có bao nhiêu thời gian ở cùng Đinh Đinh Đang Đang.

Cũng may còn có Dương Đông.

Dương Đông thực sự làm việc rất tốt, phần bắp bung hoàn toàn do Dương Đông làm chủ, từ khâu pha trộn nguyên liệu, khởi động máy móc, ra thành quả, đóng gói, ngoại trừ việc anh không biết làm bắp bung hình động vật. Ngoài ra, còn việc đến nhà máy thực phẩm Lợi Dân lấy hàng, khi nào Dương Tịnh nói trước thì đúng hạn là Dương Đông sẽ đến nhà máy đem số hàng hóa mang về, do không biết đạp xe nên Dương Đông thường một thân vác đống hàng về. Khi nào hàng quá nhiều thì anh sẽ đem hàng hóa cột vào xe đạp dắt về, hôm nào thấy trời đã tối nhưng Trần Chính vẫn chưa tan làm thì Dương Đông sẽ đến đón Dương Tịnh.

Lúc rảnh rỗi Dương Đông sẽ đến phụ giúp Lý Vân bán đồ ở siêu thị, hoặc là dẫn Đinh Đinh Đang Đang đi chơi.

Dương Tịnh hầu như không có nhiều thời gian để nói chuyện cùng Dương Đông, thậm chí là nói chuyện với Trần Chính, thật sự bận không kịp thở.

Cách ba ngày trước tết Nguyên Đán, nhà máy thực phẩm cho nhân viên nghỉ, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.

Sau khi Dương Tịnh về đến nhà, cô còn cố ý tựa người vào bờ vai nhỏ của Đinh Đinh nói: "Ai da, đồng chí Đinh Đinh, mẹ kiệt sức rồi."

"Vậy phải làm sao đây?" Đinh Đinh nhíu mày lo lắng, nói chuyện hệt như người lớn.

Dương Tịnh ôm hôn cậu nhóc một cái, rồi nói: "Đinh Đinh có thể ôm mẹ, hôn mẹ một cái, như vậy mẹ sẽ không thấy mệt nữa."

Đinh Đinh lập tức ôm chầm lấy cô, hôn một cái thật kêu ' chụt', khi Dương Tịnh chuẩn bị lên tiếng gọi Đang Đang thì nhìn thấy Đang Đang đang cố gắng tháo dây buộc tóc hình bông hoa trên đầu xuống, Dương Đông thì ngồi ở bên cạnh mỉm cười nhìn Đang Đang, tuy rằng thời gian gần đây Dương Tịnh rất bận nhưng vẫn nhìn ra được một hiện tượng, đó là cô nhiều lần nhìn thấy Dương Đông, hoặc là quan sát đánh giá Trần Chính, hoặc là chăm chú ngồi nhìn Đang Đang.

"Mẹ ơi!" Lúc này, Đang Đang méo mó chạy đến bên cạnh Dương Tịnh nói: "Mẹ ơi, con không tháo được."

Đến khi Dương Tịnh hoàn hồn thì Đang Đang đã chạy đến trước mặt, giơ bàn tay nhỏ chỉ lên đầu, nói: "Mẹ, con không tháo ra được."

Dương Tịnh chưa kịp lên tiếng.

Dương Đông đi tới nói: "Đang Đang, để cậu tháo buộc tóc ra cho con, có được không?"

"Dạ." Bây giờ cả hai đứa nhóc dều đã thân thuộc với Dương Đông.

Dương Tịnh cười nói: "Anh, anh để ý bọn nhỏ giúp em, để em vào trong nấu cơm."

"Để anh làm cho." Dương Đông nói.

"Không không, em nấu được mà." Dương Tịnh nói xong liền nhanh chóng xoay người bước lên lầu hai, sau lưng nghe thấy tiếng nói huyên náo của Đinh Đinh Đang Đang, trên đường đi, đột nhiên nghe được Dương Đông nói chuyện: "Sau này Đinh Đinh Đang Đang có muốn sống cùng cậu không?"

Dương Tịnh sửng sốt quay đầu xuống nhìn.

Dương Đông vừa tháo dây buộc tóc, vừa nói ra lời này.

"Không đâu, con muốn sống cùng với mẹ." Đinh Đinh nói.

Đang Đang nói theo: "Con và mẹ và anh trai sống cùng nhau."

Dương Đông vươn tay xoa xoa đầu hai đứa nhỏ, mỉm cười nói: "Thật ngoan."

Trong lòng Dương Tịnh vô cùng nghi hoặc, vừa đi vừa suy nghĩ mãi đến lúc về đến phòng vẫn không ngừng nghĩ đến chuyện này, đột nhiên bị ôm từ phía sau, cô bị dọa cho giật mình kêu lên một tiếng, quay đầu lại thì thấy Trần Chính.

"Đang nghĩ gì vậy?" Trần Chính ôm eo Dương Tịnh, hỏi.

Dương Tịnh vùng vẫy nói: "Có người thấy bây giờ."

Trần Chính siết chặt cánh tay Dương Tịnh nói: "Anh khóa cửa rồi."

Dương Tịnh trừng mắt nhìn anh.

Trần Chính hôn hôn lên gương mặt cô, nói: "Nghỉ đông rồi?"

Dương Tịnh gật gật đầu, sau đó hỏi: "Anh thì sao?"

"Tạm thời là vậy, nhưng vẫn luôn trong trạng thái đợi lệnh." Trần Chính vẫn tiếp tục hôn hôn má cô.

"Đừng nháo, em đang nấu ăn."

"Anh hôn một lát, nấu ăn để sau."

"Đinh Đinh Đang Đang đói bụng rồi."

"Lát nữa anh nấu giúp em."

Trần Chính kéo Dương Tịnh đến phòng ngủ, ôm hôn một trận, cho đến khi quần áo hai người xộc xệch không chỉnh tề thì nghe dưới lầu có tiếng gọi ăn cơm, lúc này mới dừng lại, chạy nhanh ra ngoài cùng nhau nấu cơm.

Khi Dương Đông dẫn Đinh Đinh Đang Đang lên lầu, Trần Chính và Dương Tịnh đã chuẩn bị xong cơm tối, Trần Chính hỏi thăm về kế hoach năm mới của Dương Đông, Dương Đông nói rằng sáng sớm ngày mai sẽ trở về thôn Sơn Loan, tỏ ý sẽ mang bộ nội thất hồi môn về cùng, đến mười sáu tháng Giêng sẽ cùng cô dâu kéo đến nhà tân hôn.

Ngay sau đó Dương Tịnh đi vào phòng ngủ lấy ra 200 đồng đưa cho Dương Đông, Dương Đông nhất quyết không nhận.

Dương Tịnh tỏ vẻ tức giận, nói: "Anh, em và anh đã sớm tách riêng hộ khẩu, dù là anh em cũng nên minh bạch chuyện tiền bạc, số tiền anh đã gửi cho em, xem như là em mượn anh, bên giờ em trả lại cho anh cũng là điều dễ hiểu."

"Nói cái gì vậy, chúng ta đều là người một nhà, tính toán cái gì."

"Là người một nhà thì cũng nên cầm 200 đồng này, mấy ngày hôm nay anh bận rộn giúp em không biết bao nhiêu chuyện, em còn chưa cảm ơn anh. Hãy cầm lấy đi."

Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng gọi: "Dương Tịnh, có người mua đồ."

Dương Tịnh vội vàng cầm chìa khóa đi xuống bán đồ, hôm qua Lý Vân cùng chồng về quê ăn tết nên siêu thị Đinh Đang do Dương Tịnh quản lý: "Đến đây."

Dương Tịnh bán đồ mãi đến tối mới đóng cổng và khóa cửa siêu thị Đinh Đang, Dương Tịnh quả thực đã quá buồn ngủ nên khi vừa đến giường liền nằm xuống ngủ thϊếp đi, vẫn là Dương Đông và Trần Chính dọn dẹp, tắm rửa cho Đinh Đinh Đang Đang.

"Mẹ ngủ rồi." Đang Đang nằm ở giữa Dương Tịnh và Đinh Đinh, thỏ thẻ nói.

"Suỵt, đừng nói chuyện, im lặng để mẹ ngủ." Đinh Đinh đưa tay nhỏ lên miệng nói.

"Vâng." Đang Đang nằm trong ổ chăn, hai đứa nhỏ thì thầm nói chuyện với nhau đến khi mi mắt cụp xuống, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, khi Dương Tịnh vẫn còn mơ mơ màng màng, nghe tiếng gõ cửa: "Tịnh Tịnh."

Dương Tịnh đáp lại một tiếng.

"Tịnh Tịnh, em cứ ngủ tiếp đi, anh về thôn Sơn Loan, mùng ba tết anh lại đến giúp em." Dương Đông nghĩ nghĩ, rồi nói tiếp: "Khi nào mười lăm thì chúng ta cùng nhau trở về, rồi mười sáu kết hôn, bây giờ anh về nhà chuẩn bị mọi thứ."

"Vâng." Dương Tịnh mơ mơ màng màng đáp lại, mãi đến khi giật mình tỉnh dậy thì Dương Đông đã đi rồi, Trần Chính cũng đã đi làm.

Uông Lệ Mẫn chuẩn bị đồ ăn sáng cho ba mẹ con Dương Tịnh, trong miệng ngâm nga giai điệu bài hát, tinh thần vô cùng vui vẻ, phấn khởi.

Dương Tịnh cười hỏi: "Dì Uông, hôm nay có gì vui sao ạ?"

Uông Lệ Mẫn cười híp cả đôi mắt, nói: "Sáng nay Kim Linh có gọi điện về nhà, nói là mùng ba tết sẽ về."

"Kim Linh?"

"Phải, Trần Kim Linh, em gái Trần Chính." Uông Lệ Mẫn vừa nói vừa cười.