Chương 52: Gậy ông đập lưng ông
"Hai đứa đi từ từ kẻo ngã, Đinh Đinh đừng đi nhanh quá, chờ Đang Đang với." Uông Lệ Mẫn vươn tay kéo Đinh Đinh lại, sau đó nắm tay Đang Đang, mang cả hai từng bước xuống lầu.
Tần Khả Khả đứng ngây tại chỗ, đến khu bên cạnh thuê? Chỗ đó làm sao thoải mái sạch sẽ như ở đây, chỗ đó làm sao an toàn như khu trọ nhà Trần gia, chỗ đó cũng không có Trần Chính nữa.. Nghĩ đến đây, nội tâm Tần Khả Khả liền cảm thấy vô cùng khủng hoảng, cô ta vội vàng chạy xuống lầu đuổi theo Uông Lệ Mẫn, lôi kéo cánh tay Uông Lệ Mẫn nói: "Dì Uông, chờ một chút, bây giờ con trả tiền ngay cho dì, dì cho con trọ ở đây được không, làm ơn mà dì Uông!"
"Tần Khả Khả!" Uông Lệ Mẫn nhíu mày lên tiếng.
Đinh Đinh Đang Đang tò mò ngước mặt nhìn Tần Khả Khả.
Tần Khả Khả ủy khuất mở miệng: "Dì Uông.."
Sắc mặt Uông Lệ Mẫn ngưng trọng, nói: "Tần Khả Khả, tôi đã nói rồi, đừng để mọi chuyện đi quá xa, càng nói càng mất lòng nhau thôi. Khách trọ khác nhìn thấy lại tưởng tôi bắt nạt cô đấy." Ý tứ chính là đuổi cô đi thì cô đi, đừng đứng ở đây ăn vạ làm cả hai đều khó xử.
Tần Khả Khả ngây người, không nghĩ tới Uông Lệ Mẫn lại vô tình như thế.
Uông Lệ Mẫn nắm tay Đinh Đinh Đang Đang đi về phía nhà bếp, dịu dàng hỏi: "Chúng ta ăn cơm trước nhé!"
"Bà Uông, bà nấu món gì vậy ạ?" Đinh Đinh hỏi.
"Bà Uông, có thịt không ạ?" Đang Đang ngẩng đầu hỏi.
Uông Lệ Mẫn cười ha ha nói: "Đinh Đinh thích nhất làm cơm trắng với bánh bao còn Đang Đang nhà ta thì thích nhất là thịt." Nói xong, ngước mắt nhìn Tần Khả Khả.
Tần Khả Khả đứng bất động ngoài sân, một hồi lâu có người nhìn thấy mới lên tiếng: "Tổ trưởng Tần, đi làm thôi."
Tần Khả Khả lúc này mới hoàn hồn, 'Ừ' một tiếng, sắc mặt khó coi chạy đi.
Uông Lệ Mẫn thu hồi tầm mắt, bưng bát đĩa cùng thức ăn đặt lên bàn ăn nhỏ.
Đinh Đinh Đang Đang chân ngắn chạy theo sau.
"Bà Uông, bà nói khi chúng ta ăn cơm thì mẹ sẽ về mà?" Đinh Đinh đi theo phía sau hỏi.
Đinh Đinh đặc biệt quan tâm đến Dương Tịnh, một câu là mẹ hai câu cũng mẹ, sợ mẹ lạc đường, sợ mẹ đói, sợ mẹ bị người khác khi dễ, quả là một cậu nhóc tận tâm.
Uông Lệ Mẫn cười cười nói: "Mẹ nói với bà Uông là chúng ta ăn cơm tối xong mẹ mới về."
"Thế thế thế, là ăn cơm tối mới về sao?" Đinh Đinh nhăn mày nói: "Như vậy thì lâu quá, con lo cho mẹ chết được."
Uông Lệ Mẫn nghe ông cụ non Đinh Đinh nói mà bật cười: "Đừng lo, đừng lo." Nói như vậy nhưng chính bà cũng lo cho Dương Tịnh, Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng khó đối phó như vậy, không biết Dương Tịnh và Trần Chính tính giải quyết thế nào đây.
Uông Lệ Mẫn không tự chủ được mà phát rầu.
Mà lúc này Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng đang chạy vội trên con đường đất dẫn tới thôn Sơn Loan.
Tôn Đại Hồng chạy phía trước, Hàn Thục Cầm chạy vội theo sau, chạy mãi nhưng vẫn không hề nhìn thấy bóng dáng của Trần Chính và Dương Tịnh.
"Hộc, hộc, hộc, Đại Hồng, Đại Hồng, mẹ.. mẹ chạy không nổi nữa, không chạy.. nổi nữa, hộc, hộc.." Hàn Thục Cầm ôm bụng, dựa cả người vào cây hòe lớn ven đường thở dốc: "Đại Hồng, chạy không nổi nữa, không chạy theo nữa đâu, không theo nữa."
Tôn Đại Hồng lúc này mới dừng lại, dựa người vào thân cây, Hàn Thục Cầm ôm bụng tiến lại hỏi: "Rốt cuộc con Dương Tịnh chết tiệt kia định làm cái gì đây?"
Tôn Đại Hồng tức giận nói: "Con làm sao biết được!"
"Mày nói chuyện với tao bằng giọng điệu gì thế hả?" Hàn Thục Cầm lên tiếng trách móc.
Tôn Đại Hồng không vui nói: "Nửa năm trước con đã nói với mẹ rồi, tìm đại nhà nào đó gả nó đi, khi đó còn dễ đối phó với nó, gả nó đi ít nhiều gì cũng kiếm được chút tiền sính lễ, giờ mẹ xem đi, nó mới đi Huyện thành một chuyến mà sinh ra tật rồi đấy, tính tình nganh bướng không chịu thua ai, giờ nó quay lại đối phó với chúng ta rồi đấy."
"Mày còn trách ngược lại tao, chẳng phải lúc đó chuyện nhà không ai làm, gả nó đi rồi nó mang luôn hai đứa kia theo, gà vịt cừu ở nhà ai lo?" Hàn Thục Cầm nói.
"Thế giờ nhìn đi, gà vịt cừu đâu?"
Hàn Thục Cầm bị chặn họng không nói nên lời, một lúc sau mới lên tiếng chỉ trích Tôn Đại Hồng: "Mày còn trách tao, sao không nhìn lại mình xem?"
"Con sao?"
"Kết hôn cũng 4-5 năm rồi, đến một mụn con cũng không có, nếu mày có bản lĩnh thì Dương Đông nó cũng đâu có bỏ đi làm ăn xa, cả năm nay không thấy về nhà!"
"Còn không phải do mẹ cứ suốt ngày tiền, tiền, tiền nên Dương Đông mới phải đi làm kiếm tiền sao?"
"Tao suốt ngày tiền, tiền, tiền? Tôn Đại Hồng, mày cũng thật quá đáng, lúc trước chẳng phải do mày thích Dương Đông mà nó không thèm để ý đến mày, nếu không nhờ tao thì mày làm sao có thể gả cho nó, làm vợ nó như bây giờ hả?"
"Gả rồi sao nữa? Mẹ đánh Dương Tịnh, Dương Đông không phải cũng không nghe lời mẹ sao?" Tôn Đại Hồng bỗng chốc đứng lên.
"Mày, giờ mày còn trách ngược lại tao?" Hàn Thục Cầm tiến lại chỗ Tôn Đại Hồng quát.
Tôn Đại Hồng không hé răng.
Nhưng mà cãi nhau thì cãi nhau, chỉ một lát sau lại ghé lại một chỗ nghĩ ra ý đồ xấu.
"Đại Hồng, con yên tâm, khi nào Dương Đông về nhà ăn tết, mẹ nhất định sẽ tìm mọi cách khiến nó mang con theo, hai đứa ở chung với nhau, lúc đó tranh thủ sinh vài đứa con trắng trẻo mập mạp." Hàn Thục Cầm nói.
"Vâng, con biết rồi." Tôn Đại Hồng mở cờ trong bụng, chờ mong năm nay trôi qua nhanh, mau mau đến tết, nhưng vui chưa được bao lâu thì cô ta liền nhớ đến tình cảnh hiện giờ, đó là Dương Tịnh muốn đến thôn Sơn Loan để làm gì, vì thế Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng lại vội vã chạy về phía thôn, vừa đi vừa suy đoán mục đích của Dương Tịnh.
"Tám phần là đi gặp Lý chủ nhiệm, không phải sắp tới Dương Tịnh sẽ gả cho Trần Chính sao? Nó muốn dựa vào quan hệ để đi cửa sau?" Hàn Thục Cầm nói.
"Vậy chúng ta phải làm sao?"
"Làm sao nữa? Nếu bọn nó muốn chạy cửa sau, muốn Lý chủ nhiệm trừng phạt chúng ta, chúng ta sẽ tố cáo chuyện này cho chủ nhiệm thôn, nếu chủ nhiệm thôn không chịu giải quyết thì tiếp tục tố cáo đến cấp cao hơn, tao không tin là không trị được bọn nó!" Chủ nhiệm thôn chính là trưởng thôn, Hàn Thục Cầm hiên ngang mà nói.
Tôn Đại Hồng gật đầu đi theo sau.
Hai người vừa nghĩ đối sách vừa đi về hướng thôn Sơn Loan, cả hai không về nhà mà trực tiếp đi đến Ủy ban thôn chuẩn bị cùng Dương Tịnh tranh đua cao thấp, kết quả Dương Tịnh không hề có ở Ủy ban thôn, cũng không đi tìm Lý chủ nhiệm.
Hai người hoang mang.
"Bọn nó đã đi đâu rồi?" Hàn Thục Cầm hỏi.
"Không có ở thôn Sơn Loan sao?" Tôn Đại Hồng hỏi lại.
Lúc hai người còn đang nghi hoặc thì có một nhóm người đi ngang qua, nhìn thấy Tôn Đại Hồng và Hàn Thục Cầm thì tươi cười chào, hào hứng nói:
"Chị Dương, Dương Tịnh nhà chị thay đổi nhiều thật đấy, phong cách tây xinh đẹp quá chừng."
"Tôi suýt nữa không nhận ra luôn ấy."
"Còn ở cùng cảnh sát Trần nữa."
"Nghe nói Dương Tịnh tìm được công việc trên Huyện thành, còn là nhân viên văn phòng nữa, lương tháng 30-40 đồng lận, đúng là có bản lĩnh. Xem ra học hành vẫn là tốt nhất, ngồi văn phòng mà cũng có thể kiếm ra tiền."
"..."
Một nhóm người không ngừng bàn tán nói chuyện.
Hàn Thục Cầm vội hỏi: "Mấy người nhìn thấy Dương Tịnh sao? Nó đang ở đâu?"
"Bà không biết sao? Dương Tịnh với cảnh sát Trần đang ở nhà trưởng thôn đó." Một người phụ nữ lên tiếng.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng cả kinh, không kịp nói lời nào, nhanh chóng chạy thẳng đến nhà trưởng thôn, âm thầm mắng chửi, con yêu tinh Dương Tịnh chuyên hại người này, cứ nghĩ nó đi tìm Lý chủ nhiệm, thật không ngờ nó còn tìm tới cả trưởng thôn, đúng là lá gan càng lúc càng lớn.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng thật muốn đánh gãy chân Dương Tịnh.
Hai người hùng hùng hổ hổ chạy đến nhà trưởng thôn, vừa đến nơi liền nhìn thấy Dương Tịnh, Trần Chính và trưởng thôn tươi cười vui vẻ với nhau, hai người đồng thời kêu lên: "Trưởng thôn."
Trưởng thôn quay đầu, nhìn thấy Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng thì sắc mặt liền thay đổi.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng nhất thời hoảng sợ.
Dương Tịnh thần sắc tự nhiên.
Sắc mặt Trần Chính vẫn như thường ngày.
"Hai người đến đây làm gì?" Trưởng thôn hỏi.
Hàn Thục Cầm cười méo mó nói: "À, tôi đến để tìm Dương Tịnh, gọi con bé về nhà ấy mà."
"Phải không?" Dương Tịnh mở miệng hỏi.
Hàn Thục Cầm thầm nghiến răng, nhưng hiện tại đang đứng trước mặt trưởng thôn, không thể lỗ mãng, nếu không về sau thôn có cái gì tốt thì sẽ không đến lượt của bà.
"Đúng vậy, Dương Tịnh, chúng ta về nhà thôi, mới qua giờ cơm trưa nên để cho trưởng thôn nghỉ ngơi, đừng quấy rầy ông ấy. Có phải không, trưởng thôn?" Hàn Thục Cầm nịnh nọt.
Tôn Đại Hồng cũng đứng bên cạnh phụ họa.
Trưởng thôn trầm mặc không nói.
Trần Chính đứng im.
Dương Tịnh cũng không lên tiếng, cô đang suy nghĩ nên giải quyết chuyện này như thế nào, cuộc sống đang yên bình, con cô cũng đáng yêu như vậy, cô cũng không còn nhiều tinh lực để cùng hai con người cực phẩm này dây dưa mãi được, cho nên muốn nói hết cho trưởng thôn biết, đem mọi chuyện giải quyết sòng phẳng.
"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy, trưởng thôn luôn hết lòng lo lắng cho chúng ta." Dương Tịnh đột nhiên gọi Hàn Thục Cầm là mẹ, làm cho bà ta cả người rét run, Hàn Thục Cầm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Dương Tịnh, Dương Tịnh là muốn làm gì?
"Là sao?" Hàn Thục Cầm hỏi.
Dương Tịnh cười cười, nói: "Mẹ, vừa rồi trưởng thôn có nói, sổ hộ khẩu vẫn còn hiệu lực."
"Có ý gì?" Hàn Thục Cầm ở trước mặt trưởng thôn nên nói năng văn minh hơn bình thường.
"Tức là, theo chính sách phân bổ tài sản của thôn chúng ta cùng với thông tin trên sổ hộ khẩu, thì có một mẫu đất do con đứng tên. Riêng con và mẹ được xem như hai hộ gia đình." Dương Tịnh nhấn mạnh ' một mẫu' và ' hai hộ gia đình'.
"Không sai, nhà họ Dương có bốn mẫu đất, khi chia đất 7-8 năm trước thì Dương Đông và Dương Tịnh đã tách riêng, không liên quan với nhau." Trưởng thôn nói.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng nghe xong mà sắc mặt cứng đờ.
"Hơn nữa, chúng ta có hai hộ khẩu, hai hộ gia đình riêng biệt." Dương Tịnh lại nhấn mạnh ' hai hộ gia đình riêng biệt'.
Tư duy của Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng không theo kịp.
Sắc mặt Dương Tịnh lạnh lùng, đem mấy tờ giấy trong túi ra, đặt lên bàn hỏi: "Mẹ, chị dâu, hai người còn muốn tôi trả số tiền này sao?"
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng ngạc nhiên nhìn Dương Tịnh.
"367 đồng 8 hào 4 xu, phải không?'Dương Tịnh hỏi.
Hàn Thục Cầm rõ ràng không hiểu ý Dương Tịnh, Tôn Đại Hồng tiếp lời:" Đúng vậy. "Thừa dịp có trưởng thôn ở đây, nói không chừng có thể lấy được số tiền này.
" Được! "Dương Tịnh nói, sau đó đem ba tờ giấy đưa cho trưởng thôn:" Bác trưởng thôn, phiền bác làm chứng cho cháu chuyện này. "
Trưởng thôn vừa nãy có trò chuyện với Dương Tịnh được một lúc, nhìn ra được Dương Tịnh là một người có suy nghĩ chín chắn, hơn nữa từ những tin đồn Hàn Thục Cầm khắc khe, đối xử rất tệ với Dương Tịnh và hai đứa nhỏ, ông cảm thấy rất đồng tình, dưới tình huống như vậy mà Dương Tịnh cũng không oán trời oán đất, ngược lại còn tích cực hướng về phía trước.
Với tư cách là một trưởng thôn, ông rất ngưỡng mộ thái độ sống của Dương Tịnh, và mong rằng sẽ ngày càng có nhiều người hưởng ứng sự tích cực này nên ông đương nhiên ủng hộ Dương Tịnh nhưng cũng chưa biết Dương Tịnh định làm gì.
" Được! "Trưởng thôn không chút do dự cầm lấy ba tờ giấy, vừa mới liếc mắt đọc vài dòng liền nhíu mày, Hàn Thục Cầm chính là cố ý gây sự!
Dương Tịnh cũng không quan tâm, mở túi lấy giấy, bút và một cái bàn tính, sau đó đặt lên bàn, ngẩng đầu hỏi Hàn Thục Cầm:" Mẹ, chị dâu, hai người biết một mẫu đất trồng lúa mì thì một năm thu hoạch được bao nhiêu cân không? "
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng không trả lời.
Dương Tịnh cười:" Trong hoàn cảnh bình thường thì khoảng 4-500 cân, mảnh đất của tôi tương đối màu mỡ nên cứ tính là 500 cân đi. "
Sắc mặt Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng bắt đầu trở nên khó coi.
Dương Tịnh nhếch miệng cười, cô không hỏi Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng nữa mà quay đầu hỏi trưởng thôn:" Bác trưởng thôn, không biết hai năm trở lại đây thì một cân lúa mì bao nhiêu tiền vậy ạ? "
Trưởng thôn mở miệng nói:" Dao động khoảng 1 hào 3 xu một cân, tuy nhiên cũng phải xem tình hình thị trường, gần đây thì có vẻ tăng cao hơn. "
Dương Tịnh nói:" Vậy cứ tính là 1 hào 3 xu đi, tính nhiều quá sợ hai người kia trả không nổi. "
Trả không nổi? Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng nghe xong thì sắc mặt hơi tái đi! Trả cái gì? Tại sao trả không nổi?
Dương Tịnh như cũ không nhanh không chậm hỏi:" Trưởng thôn, hiện tại thì một cân thịt cừu giá bao nhiêu ạ? "
" 5 hào một cân, nếu thịt mông thì đắt hơn một chút. "Trưởng thôn trả lời.
" Vậy con cừu nuôi một năm thì khoảng bao nhiêu cân ạ? "
" Bình thường thì tầm 6-70 cân. "
" Vâng, còn đậu với lúa mì thì cái nào đắt hơn ạ? "
" Đương nhiên là đậu. "
" Vâng, cháu hiểu rồi. "Dương Tịnh tay sử dụng bàn tính, miệng thì nói:" Tôi tính toán một chút, trong hai năm, giá đậu và lúa mì cho như cùng giá đi, một năm hai vụ lúa mì, một vụ một mẫu 500 cân, chiết khấu 50 đồng, hai năm thì còn 200 đồng. Mảnh đất của tôi năm nào cỏ cũng tươi tốt, cắt cỏ cho cừu ăn, mỗi năm con cừu tăng 60 cân, vậy trong hai năm một con cừu sẽ có giá 60 đồng. Bây giờ tôi không tính tiền gà, vịt.. chỉ tính tiền lúa mì và cừu. Tức là tôi kiếm được 260 đồng trong vòng hai năm. Các hóa đơn mẹ và chị dâu tính là từ lúc tôi sơ trung đến cao trung, chắc khoảng 7-8 năm, lúa mì và cừu trong vòng bảy 7-8 năm này là 260 nhân bốn, vậy kết quả là 1040 đồng. "
1040 đồng! Sao có thể nhiều như vậy?
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng ngồi nghe mà sắc mặt trắng bệch.
" Bác trưởng thôn, bác kiểm tra lại một chút, tính như vậy đã đúng chưa ạ? Nếu đúng thì cháu sẽ chốt giá này, còn gà, vịt.. sẽ thêm vào sau. Nếu cảm thấy con số như vậy không đủ chính xác, cháu sẽ tính chính xác hơn. "Dương Tịnh nghiêm túc nói:" Nếu mẹ và chị dâu muốn rõ ràng chuyện tiền bạc như vậy thì cũng tốt, chúng ta tính toán minh bạch một chút tránh tranh cãi không đáng, dù sao cũng là hai nhà khác nhau, không phải sao! "
Trần Chính nghe Dương Tịnh nói lời này thì bật cười, thầm nghĩ Dương Tịnh đúng là nghịch ngợm.
Hàn Thục Cầm và Tôn Đại Hồng mặt mày tái mét, lập tức kêu lên:" Trưởng thôn, cái này không thể tính."