Ký Sự Những Năm 80

Chương 4: Dương tịnh tức giận

Chương 4: Dương Tịnh tức giận

Chị họ Dương Tịnh có một đứa con, năm nay 6 tuổi, trắng trẻo mập mạp trông rất đáng yêu, cả nhà cưng chiều nó như một ông hoàng, cũng vì thế mà tính tình vô cùng ngang ngược, hống hách, thậm chí không ngần ngại giơ tay đánh lên mặt bố mẹ, nhìn thấy thứ gì trên TV vừa ý nó liền khóc nháo ầm ĩ đòi mua cho bằng được, người trong nhà đều nói "thằng bé còn nhỏ, mấy đứa nhỏ đều như vậy cả", đối với nó yêu thương vô bến.

Cho nên cho tới nay, ấn tượng về trẻ con trong mắt Dương Tịnh chính là kiểu "không hiểu chuyện, nuông chiều, khóc nháo ầm ĩ", cô cũng chưa từng nghĩ đến, trên đời này lại có những đứa trẻ hiểu chuyện như Đinh Đinh, Đang Đang vì mẹ mà đau lòng.

"Mẹ!"

"Mẹ ơi!"

Trong lúc đang suy nghĩ thất thần thì hai đứa nhỏ đã chạy về phía Dương Tịnh, cô cũng bước nhanh về phía cửa, Đang Đang ôm lấy chân Dương Tịnh còn Đinh Đinh thì nhổm đôi chân nhìn về phía rổ trứng, sau đó hô lên hỏi: "Mẹ, mẹ bán xong hết cả rổ trứng rồi sao?"

Dương Tịnh gật đầu: "Đúng vậy."

"Mẹ, mẹ giỏi quá đi!" Đinh Đinh dựng ngón tay cái.

"Mẹ của chúng ta quá lợi hại!" Đang Đang phụ họa theo.

Dương Tịnh im lặng nghĩ, rốt cuộc Dương Tịnh thật sống vô dụng đến mức nào mới làm cho hai đứa nhỏ cảm thấy bán hết một rổ trứng là một việc vô cùng ghê gớm.

"Tiền đâu?" Lúc này, tiếng của chị dâu truyền tới.

Dương Tịnh ngẩng đầu nhìn lại, trên người cô ta là chiếc tạp dề xám xịt, trên tay cầm một chiếc bánh bao, vừa ăn vừa hỏi.

Đinh Đinh vừa nhìn thấy mợ liền ôm lấy chân Dương Tịnh, ló đầu nhìn cô ta.

"Bán được bao nhiêu tiền?" Bà chị dâu hỏi.

Dương Tịnh trả lời: "Một đồng hai hào tám xu."

"Một đồng hai hào tám xu?"

"Phải." Dương Tịnh gật đầu.

"Đưa đây." Cô ta cắn thêm hai ba miếng bánh bao, nhét hết vào miệng, ăn đến khi cái miệng thẳng dúm.

Dương Tịnh vừa đưa tiền ra, cô ta lập tức cầm lấy, ngước mắt nhìn Dương Tịnh một cái, tựa hồ không tin được Dương Tịnh có thể bán hết số trứng gà với cùng một giá, bất quá chỉ cần có tiền, cô ta cũng không hỏi nhiều, liền xoay người đi vào trong.

"Đi thôi, đi ăn cơm." Dương Tịnh xoa đầu hai đứa nhỏ nói.

"Dạ." Cả hai lập tức đáp.

"Mẹ ơi, con để dành bánh bao cho mẹ này, mẹ ăn đi." Đinh Đinh giơ đôi tay nhỏ xíu đang cầm bánh bao lên.

Dương Tịnh nhìn chiếc bánh bao đen thui trong tay Đinh Đinh, rồi nghĩ đến chiếc bánh bao trắng trên tay chị dâu, trong lòng không biết là tư vị gì, nhưng đối mặt với Đinh Đinh vẫn cười, nói: "Đợi chút, mẹ đi lấy một chén cháo."

"Dạ." Đôi tay nhỏ của Đinh Đinh vẫn cầm chiếc bánh bao đã dần chuyển sang màu đen.

Chỉ là, khi Dương Tịnh vào trong bếp, đến một cái nồi nước cũng không có, cô từng sống cùng bà ngoại nên biết họ thường hay đem cơm thừa cho vào nồi để hâm nóng, vì vậy Dương Tịnh đem hai cái nồi mở ra, bên trong rỗng tuếch.

"Mẹ, không còn cháo sao?" Đinh Đinh hỏi.

"Ừm." Dương Định đáp một tiếng.

Đinh Đinh lại hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Dương Tịnh buông nắp nồi, ra khỏi phòng bếp, thấy chị dâu ở sân đang nói chuyện với hàng xóm, cô tiến lên hỏi: "Chị dâu, cơm sáng còn không, chị để chỗ nào rồi?"

Mặt cô ta không đổi sắc mà đáp: "À, cơm sáng, cơm sáng ăn hết rồi, mày ráng chờ đến trưa rồi ăn luôn một lần."

Dương Tịnh nháy mắt hít thở không thông.

Chị dâu lại quay đầu, nói: "À, còn nữa, cỏ xanh trong chuồng cũng hết rồi, mày ra bờ sông cắt cỏ mang về cho dê, cắt xong thì về giặt luôn cho tao hai thau quần áo bẩn trong nhà."

Cô ta nói với vẻ đương nhiên, Dương Tịnh hoài nghi liệu Dương Tịnh thật có phải thường xuyên bị ức hϊếp, cho nên mới buồn rầu quá độ mà chết đi, sau đó cô xuyên đến đây, có một chị dâu thế này đúng là mệt mỏi.

"Mày làm gì đấy!" Đột nhiên cô ta hét lớn một tiếng, Dương Tịnh cũng giật mình, tiếp theo liền thấy cô ta hấp tấp chạy về phía chân tường.

Dương Tịnh cũng đi theo, đến nơi thì thấy Đinh Đinh đang ngồi xổm ở góc tường mà nhổ củ cải trắng.

"Thằng con hoang kia! Mày dừng lại cho tao!" Bà chị dâu tiến lên phía trước, một tay đẩy mạnh Đinh Đinh ngã trên mặt đất, một tay đoạt lấy củ cải trắng vẫn còn dính bùn, giơ tay định đánh Đinh Đinh.

Dương Tịnh liền lập tức nhào đến, ôm chặt Đinh Đinh.

Cánh tay cô ta cứ thế tát thẳng lên đầu vai Dương Tịnh, cô hít một ngụm, đôi mày nhăn lại, thầm nghĩ nếu cái tát này rơi trên người Đinh Đinh thì sao, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, máu nóng trong người cứ thế xông lên, cô ôm Đinh Đinh đứng bật dậy: "Chị làm gì đấy?"

"Mày hỏi thằng con hoang nhà mày nó đã làm cái gì?" Cô ta không cam lòng yếu thế.

"Tôi mặc kệ thằng bé muốn làm gì, chỉ một cái củ cải chị liền thẳng tay đánh nó?" Dương Tịnh nhìn chằm chằm vào chị dâu quát, ánh mắt như bốc lên một ngọn lửa, bây giờ cô đang vô cùng tức giận, không nói đến Dương Tịnh thật với cô ta rốt cuộc có ân oán gì, hôm nay cô ta bắt hai đứa nhỏ đi nhặt đậu, hai đứa cũng ngoan ngoãn đi nhặt đậu, lúc này bất quá chỉ nhổ một củ cải, cô ta liền không ngần ngại vươn tay đánh mạnh, rốt cuộc xem bọn họ là gì? Muốn đánh là đánh muốn mắng là mắng?

"Đại Hồng, Tôn Đại Hồng, làm sao thế?" Lúc này, hàng xóm nghe tiếng động liền tiến đến hóng chuyện, sau đó hỏi: "Dương Tịnh, lại chọc giận chị dâu nữa hả?"

Dương Tịnh không hé răng, ôm Đinh Đinh, Đinh Đinh ngoan ngoãn ghé vào lòng Dương Tịnh, không dám lên tiếng.

"Đại Hồng, sao vậy?" Hàng xóm lại hỏi.

"Còn sao nữa, còn không phải do thằng con hoang nó mang về hay sao!" Tôn Đại Hồng tay chỉ về phía Dương Tịnh nói.

"Ai là con hoang, chị nói ai là con hoang hả?" Dương Tịnh cao giọng.

Ngày thường Dương Tịnh ôn nhu dịu dàng, Tôn Đại Hồng nói một, Dương Tịnh không dám nói hai, đây cũng là lần đầu tiên thấy Dương Tịnh dám phản bác lại mình, cô ta vô cùng kinh ngạc, đồng thời cảm thấy quyền uy của mình đang bị khiêu chiến, làm sao cô ta có thể nhịn được, lập tức đáp to: "Còn ai vào đây nữa, chính là hai đứa con mày mang về, không phải con hoang thì là gì, đúng là không biết xấu hổ, có bản lĩnh câu dẫn đàn ông thì sao phải sợ người ta đàm tiếu!"

Tôn Đại Hồng nói mấy lời thật sự quá khó nghe, hàng xóm cũng cảm thấy không thích hợp, liền tiến lên lôi kéo, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đại Hồng, đừng nói nữa, đừng nói nữa, đều là người một nhà cả."

Không ai khuyên còn đỡ, càng khuyên càng khiến Tôn Đại Hồng hăng máu, miệng càng mắng càng độc, trực tiếp dọa cho Đang Đang khóc.

Dương Tịnh sắc mặt trầm xuống, kêu lên một tiếng: "Chị dâu!"

Tôn Đại Hồng vẫn không có ý định ngừng, miệng mắng cái gì mà Dương Tịnh không biết xấu hổ, mới cao trung đã biết câu dẫn đàn ông làm chuyện kia, đã thế còn lòi ra hai đứa con hoang, không biết làm gì hết, suốt ngày chỉ biết ăn của cô ta.

Dương Tịnh thật sự nghe không nổi, lớn tiếng quát: "Tôn Đại Hồng."

Tôn Đại Hồng đứng cùng hàng xóm bị kêu mà sửng sốt, đây là lần đầu tiên thấy Dương Tịnh tức giận đến mức này, Dương Tịnh bỗng nhiên cười một tiếng.

Tôn Đại Hồng và hàng xóm ai nấy đều có chút hốt hoảng.

Dương Tịnh đang cười nhưng ánh mắt lạnh lùng thấu xương, cô nhìn thẳng vào Tôn Đại Hồng hỏi: "Chị dâu, đây là thành phố Nam Châu, huyện Vọng Thành, thôn Sơn Loan đúng chứ?

Tôn Đại Hồng ngẩn người.

Dương Tịnh lại hỏi:" Chị dâu, tôi tên là Dương Tịnh, có con trai là Dương Đinh Đinh, con gái là Dương Đang Đang, phải không? "

Tôn Đại Hồng không rõ rốt cuộc Dương Tịnh muốn làm gì.

Dương Tịnh hỏi tiếp:" Chị dâu, mấy cái này không phải đều viết trên sổ hộ khẩu sao? "

Lúc này Tôn Đại Hồng vẫn chưa hiểu ra, hàng xóm cũng mơ hồ, không biết Dương Tịnh nói vậy là có ý gì.

Dương Tịnh hơi hơi mỉm cười, nói:" Chị dâu, tôi nói cho chị nghe, sổ hộ khẩu có hiệu lực pháp lý chứng minh tư cách công dân và mối quan hệ của các thành viên trong gia đình, trưởng thôn Sơn Loan, huyện trưởng huyện Vọng Thành, thị trưởng thành phố Nam Châu, thậm chí quốc gia đều phải công nhận điều này, chị dâu, con của tôi đều có tên trên hộ khẩu, chị dựa vào cái gì mà mắng chúng là con hoang, chị chính là đang coi thường thôn trưởng, huyện trưởng, coi thường quyền uy thị trưởng, coi thường cả chế độ của Đảng và Nhà nước. "

Dương Tịnh biết, những người sống ở thời đại 70 80 đều rất mẫn cảm, sợ nhất bốn chữ" Thượng cương, thượng tuyến "**, chỉ cần dính líu đến" Đảng "cùng" Quốc gia ", thì ai ai cũng không dám qua loa. Huống chi hiện tại giao thông, khoa học kỹ thuật đều chưa phát triển, trước mắt Tôn Đại Hồng cùng hàng xóm chưa ai nghe qua mấy chuyện lớn này, cho nên càng nghe càng thấy sợ.

**Đưa lên cương lĩnh và đường lối

Quả nhiên, vừa nãy còn cãi cọ ồn ào, lúc này kim rơi còn có thể nghe thấy.

Tôn Đại Hồng trái ngược với vẻ kiêu ngạo lúc nãy, mồ hôi bắt đầu đổ như mưa, sắc mặt trắng bệch.

Đám hàng xóm trên mặt vô cùng khó coi, bởi vì bọn họ trước đây hay mắng chửi sau lưng Dương Tịnh cùng Đinh Đinh Đang Đang, lúc đó Dương Tịnh không hé răng, nhẫn nhịn chịu đựng, không nghĩ tới lần này cô thẳng mặt phản bác, khí thế kinh người. Bọn họ sau lưng còn nói đi học vô dụng, tốn tiền tốn của, hiện tại ngẫm lại, đi học vô dụng chỗ nào, nói chuyện không phát ra một chữ tục tiễu nhưng lại đem bọn họ mắng cho kinh hồn táng đảm.

Tôn Đại Hồng không nói nên lời.

Hàng xóm cũng không biết làm thế nào cho phải, muốn khuyên nhủ cũng không biết nên mở miệng kiểu gì.

Đinh Đinh Đang Đang đều ngây người, cảm thấy mẹ của chúng thật lợi hại.

Dương Tịnh cũng không định sẽ cho qua chuyện này, cô ôm Đinh Đinh, không nói lời nào đi về phía tủ, kéo ngăn chót cùng ra rồi quyển sổ hộ khẩu, ôm chặt Đinh Đinh trong ngực, sau đó đến chỗ Đang Đang, nói:" Đang Đang, đi theo mẹ. "Tiếp đó quay đầu hướng ra phía sân mà bước.

Đang Đang đôi chân ngắn củn vội vàng đuổi theo, tay nhỏ nắm lấy góc áo của Dương Tịnh, đi theo ra sân.

Dương Tịnh cầm sổ hộ khẩu là muốn làm gì? Mọi người trong sân đều không đoán ra được tình huống, chỉ cảm thấy sắp có chuyện lớn rồi.

" Dương Tịnh, Dương Tịnh, cô định đi đâu đấy? "Cô ta cũng thường hay mắng ba mẹ con họ, trong lòng có chút lo sợ, vội vàng hỏi.

Dương Tịnh cũng không kiêng dè, trực tiếp trả lời:" Đi tìm trưởng thôn, tìm đại đội cán bộ, đến để hỏi thử xem, tôi có tên có họ rõ ràng trên hộ khẩu, thì tôi có đươc sống ở đây hay không? Có được nhổ củ cải trong sân nhà mình hay không? Hay là vừa nhổ liền bị người ta đánh mắng không ra gì, đây là xã hội cũ sao?

Tôn Đại Hồng vừa nghe xong, trợn tròn mắt.

Hàng xóm chạy nhanh đến trước mặt Dương Tịnh cười cười khuyên bảo: "Dương Tịnh, Dương Tịnh à, chuyện nhỏ trong nhà thôi mà."

"Sinh hoạt trong nhà đôi lúc cũng sẽ có tranh chấp, cãi vã, đừng chấp nhặt mấy chuyện nhỏ này mà."

"Đúng vậy, đều là người một nhà cả, ghi thù làm gì, lại nói, trưởng thôn thư ký đều là người bận rộn, làm gì có thời gian mà đi quản mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này, tôi nói có đúng không?"

"..."

Mấy người hàng xóm tôi một câu anh một câu khuyên nhủ Dương Tịnh, thậm chí có người còn tiến lên kéo cô lại.

Dương Tịnh đột nhiên dừng bước, quay đầu lại hỏi: "Việc nhỏ nhỉ? Đây là việc nhỏ sao? Vậy chờ tôi một chút tôi đi hỏi trưởng thôn xem rốt cuộc đây có phải là chuyện nhỏ hay không?"

Mấy người hàng xóm sửng sốt.

Dương Tịnh lập tức ôm Đinh Đinh đi về phía trước.

Tôn Đại Hồng vừa thấy hàng xóm kéo không được Dương Tịnh liền nhốn nháo, la hét không ngừng, nhớ tới thời đại năm 70 80 có mấy thứ như "thượng cương thượng tuyến", bị dọa "Oa" một tiếng khóc lớn: "Ông trời ơi là ông trời, tôi đây đã tạo nghiệt gì mà lại đυ.ng phải nghiệp chướng này chứ."