*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 39: Hàn Đình Đình thăng chức & thay đổi sinh nhật kế hoạch đi học
Edit: Nham Nham
Beta: Uyên
---------------------------------
Bằng cấp của Hàn Đình Đình nhất định phải trở thành đá kê chân tốt nhất trên con đường ở Nhã Phương, ai có thể nghĩ tới một sinh viên tuổi trẻ tài cao tốt nghiệp đại học Yale nước Mỹ sẽ đồng ý vứt bỏ thân phận chính mình, trở thành một người bình thường chăm chỉ cố gắng làm nhân viên chào hàng cấp cơ sở đến từng nhà bị người ta khinh thường? Cho dù là ở nước Mỹ, sinh viên nắm giữ học vị kinh tế học tốt nghiệp từ đại học Yale cũng tìm được một công việc với tiền lương hậu đãi, huống chi hiện tại là Trung Quốc?
Bằng cấp giấy chứng nhận Hàn Đình Đình người của công ty Nhã Phương ở tỉnh thành dĩ nhiên không ai có thể hiểu, vẫn phải gửi đến cho một lãnh đạo trung tầng người Mỹ ở Thượng Hải. Người Mỹ kia vô cùng kinh hãi, vạn vạn không nghĩ tới một nhân tài như vậy lại đồng ý làm một nhân viên chào hàng nhỏ bé ở Nhã Phương. Lúc này người đó đã an vị trên xe đến tỉnh thành, muốn đích thân thấy Hàn Đình Đình. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH
Thời đại này ở Trung Quốc còn không có người nước ngoài, đặc biệt là người da trắng rất ít, đi ở lối đi bộ sẽ có một nhóm người hiếu kỳ dồn dập nhìn, thật giống như nhìn thấy trò chơi gì mới mẻ, vị lãnh đạo Mỹ kia vừa đến công ty tỉnh thành, toàn công ty trên dưới cùng nhau đều sôi trào, chỉ có Hàn Đình Đình đặc biệt bình tĩnh.
Đối với cô một người ngoại quốc có cái gì phải kinh sợ? Người da trắng tóc vàng có thể mới mẻ gì chứ? Cô còn cảm thấy người Trung Quốc mình tóc đen da vàng đẹp đẽ hơn nhiều.
Lãnh đạo người Mỹ là một cô gái tầm ba mươi lăm, cao chỉ tới 1 mét bảy, đi giày cao gót cao có thể so với đàn ông, mặc một thân âu phục đen được cắt may vừa vặn, trong tay xách một túi xách màu đen, trên cổ đeo một chiếc khăn tơ lụa, góp phần tạo lên một thần thái nhàn nhạt cao quý, một mình đứng trước Hàn Đình Đình.
Hàn Đình Đình trước đây ở Mỹ thấy người nước ngoài đầy đường, đã sớm không còn ngạc nhiên, cùng người phụ nữ kia đơn độc gặp mặt nói chuyện lưu loát bằng Anh văn, hàn huyên tán gẫu những gì mình trải qua ở trường nước ngoài, còn nói công tác hiện nay của mình ra sao.
Người phụ nữ hỏi cô: "Tại sao về Trung Quốc? Nếu như ở nước Mỹ, dựa vào bằng cấp của cô hoàn toàn có thể tìm được một công việc tốt." Đương nhiên, vứt bỏ kì thị chủng tộc.
Hàn Đình Đình đơn giản trả lời: "Không, tôi cảm thấy Trung Quốc rất tốt, nơi này là quê hương của tôi, tôi đương nhiên phải quay về."
Người phụ nữ không e dè nói: "Thế nhưng nghèo không phải sao?"
Hàn Đình Đình liền nụ cười nhạt nhòa nhìn cô ta, không nhanh không chậm nói: "Nghèo? Không, tôi không cho là như vậy, hiển nhiên Nhã Phương cũng không cho là như vậy, không phải sao? Bằng không tại sao lại mở rộng thị trường ở Trung Quốc?" Lúc cô học ở đại học nước ngoài, thường gặp một đề tài thú vị, đặc biệt là lúc học quản lý công khóa, thường thảo luận đến Trung Quốc, khi đó cả phòng học không có mấy người Châu Á, người Trung Quốc chỉ có một mình cô, lại còn là con gái Hoa Kiều, giáo sư đứng trên bục giảng nói về Trung Quốc, nói quốc gia này rất nghèo, nói đến chữ "nghèo" vô cùng thổn thức, có thể nói tiếp đến thị trường, nhưng sẽ dùng khẩu khí cổ vũ lòng người nói: "Trung Quốc là một quốc gia thật lớn, nhân khẩu lại nhiều, nếu như có thể chiếm vào thị trường của đất nước này, đối với bất kì xí nghiệp nào cũng có ý nghĩa to lớn vượt thời đại. Tương lai hai mươi năm thậm chí ba mươi bốn mươi năm nữa, thị trường sẽ là của Trung Quốc."
Người Mỹ một mặc cùng họ liên tục cường điệu hiện tại Trung Quốc có bao nhiêu nghèo, rồi một mặt nói muốn đi chiếm lấy thị trường Trung Quốc, lại như người phụ nữ người trước mắt Hàn Đình Đình, một mặt ngạc nghiên trước sự lựa chọn của cô, hỏi cô tại sao về nước, một mặt khảng định cống hiến của cô tại cơ sở, quay đầu còn nói "Nếu như ở nước Mỹ cô có thể tìm được công tác càng tốt hơn".
Hàn Đình Đình trong lòng cười lạnh, quá nhiều điều hoang đường.
Người phụ nữ còn muốn trở về Thượng Hải, thấy Hàn Đình Đình xác nhận cô đúng thật sự tốt nghiệp đại học Yale xong liền đi, trước khi đi còn trực tiếp bảo đảm với Hàn Đình Đình rằng cô sẽ là người duy nhất được thăng chức trong đợt này.
Hàn Đình Đình cười cười, cùng các lãnh đạo khác đồng thời tiễn vị lãnh đạo lên xe, phất tay chào tạm biệt.
Sau việc này, trong côn ty không còn người nào dám tùy tiện nói lung tung về Hàn Đình Đình, những chê trách trước kia thật giống như toàn bộ đều chôn vào bùn đất, cũng không còn ai dám trước mặt cô nói linh tinh. Bằng cấp cô cùng thành tích đều xứng với tư bản, cô có thể nói lưu loát tiếng Anh, bỏ xa các lãnh đạo công ty khác của Nhã Phương tiểu thư, lãnh đạo cũng không dám coi khinh Hàn Đình Đình, càng coi cô như bảo vật trong công ty, các chi nhánh công ty khác nghe nói tỉnh S có du học sinh đại học Yale đều ước ao đến chết, hận không thể ở địa phương mình đào xới ba tấc đất tìm du học sinh nước Mỹ về đây đảm nhiệm vẻ bề ngoài, thời đại này muốn thật sự bồi dưỡng được một sinh viên đại học Yale, ngoại trừ Hàn Đình Đình, còn ai nguyện ý đến công ty Nhã Phương công tác đây?
Trong công ty những người trước đây nói huyên thuyên lần này đều tự cắn vào lưỡi chính mình, nói không ra lời, chỉ dám âm thầm thảo luận, không những không dám nói Hàn Đình Đình không được, còn tự thấy bùi ngùi làm sao giữa người và người chênh lệch lại như vậy lớn, lúc Hàn Đình Đình nói Anh văn dáng dấp kia đối với các cô có thể nói là quá cao quý, quả thật chênh lệch trên trời dưới đất.
Lời này truyền đến trong tai Hàn Đình Đình, trong lòng cũng không có bao nhiêu bùi ngùi, cô nghĩ người và người ở thời đại này, chênh lệch cũng không tính là lớn, sáu, bảy năm trước thậm chí là sớm hơn, người nhà họ Hàn bọn họ cũng nghèo đến mức không ăn đủ bữa? So với những người trong nhà xưởng kia còn nghèo hơn nhiều, cô khi còn bé còn phải đi kiếm y phục của người khác mặc, cũng bởi vì quá nghèo, anh trai mới liều mạng muốn đi ra ngoài vào lúc người họ Hàn bọn họ chán nản nghèo khổ nhất, có thể có ngày hôm nay đều là liều mạng dùng sức trèo lên, giữa những năm 80 cô xuất ngoại, một người mang theo chút hành lý cùng một tờ phiếu chuyển đổi USD đứng một mình giữa phi trường Los Angeles, đến tận bây giờ vẫn không thể quên cảm giác trống rỗng chân không chạm đất, không thể dựa vào ai, một câu anh văn đều không được dạy, cứ như thế bị anh trai dùng tiền đưa đến đây rồi. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH
Người sống trên đời chỉ có thể dựa vào chính mình. Không liều mạng sống sót, sao có thể như hiện tại xinh đẹp dễ nhìn đây? Có thời gian đi chê trách ước ao người khác, chi bằng làm tốt chuyện của chính mình.
Đúng như dự đoán, không bao lâu sau, Hàn Đình Đình liền thăng chức, vốn cho rằng chỉ là người phụ trách khu vực tiêu thụ của tỉnh thành thuộc S tỉnh, không nghĩ rằng bên trên gửi xuống thư mời dĩ nhiên trực tiếp trở thành người phụ trách tiêu thụ của tỉnh, tin tức đưa ra tất cả mọi người đều giật mình, bởi vì khi đó đến S tỉnh tiết kiệm được mấy chi nhánh, nhưng đều là quan hệ bình thường, đồng thời được công ty Thượng Hải quản lý, Hàn Đình Đình sau khi nhận được thư này, lập tức trở thành lãnh đạo của tất cả các công ty trong tỉnh thành, cấp bậc không phải cao mà là một đẳng cấp khác cao hơn rất nhiều!
Khúc này không hiểu lắm
Lập tức, trong công ty đều sôi trào, thư mời không thể nghi ngờ liền đối với Hàn Đình Đình có ích, hơn nữa nhận được thư mời bên trong Anh văn song ngữ, người khác chỉ nhìn hiểu Trung văn, hoàn toàn không hiểu cái kia cực nhỏ chữ nhỏ Anh văn cùng với chữ viết ngoáy phía dưới là có ý gì, chỉ có Hàn Đình Đình rõ ràng, đó là công ty cao tầng kí tên Anh văn, mà kí tên trước, còn có hai chữ tiếng Anh "Greater China" —— đại khu Trung Hoa!
Hàn Đình Đình sau khi về nhà để thư mời ngay trên bàn trang điểm pha lê trong phòng mình, để mỗi sáng sớm chải đầu trang điểm chính mình có thể nhìn thấy, khi thấy nó, cô cảm thấy mình đang vì một phần tương lai nỗ lực làm việc, nhưng khi nhìn thấy hai chữ "Greater China", là một du học sinh từng phiêu bạt nơi đát khách, cô mơ hồ cảm giác được nội tâm xao động, một phần vì chữ "China" trong tiếng anh, một phần vì tự khẳng định mình với quê hương, mà "Greater China" nhưng là một phần không ai có thể đoán trước được tương lai của một đại thế kỷ.
Theo gió vượt sóng, cường giả mới có thể theo kịp dòng chảy của thời đại!
Hàn Đình Đình trở thành người phụ trách tỉnh, tin tức này đối với người nhà không nghi ngờ gì là tin tức vô cùng tốt, Trần Linh Linh cười không ngậm được miệng, nói với Hàn Trì Quân: "Em đã nói mà, em gái anh sớm muộn so với chúng ta còn giỏi hơn, em ấy hiện tại có thể là người phụ trách toàn tỉnh của "Nhã Phương", so với chúng ta còn tốt hơn."
Hàn Trì Quân trên mặt nhàn nhạt nhìn không ra vẻ mặt gì, trong lòng thực chất rất cao hứng, nhưng trong lòng nghĩ và làm lại là hai chuyện khác nhau, ngồi ở bên cạnh bàn nói: "Cuối cùng cũng coi như đưa em ra nước ngoài học không uổng tiền, không đổ xuống sông xuống biển."
Hàn Đình Đình đã quen phương thức nói chuyện cay nghiệt của anh mình từ lâu, không thèm tức giận, vừa gắp đồ ăn về bát, vừa nói: "Không cố gắng nào thu được thành quả chứ?! Anh nếu không tiễn em đi du học, nói không chừng bây giờ em đang làm việc ngay trong nhà xưởng hoặc làm ở bếp gà rán "Nhất Dương" của anh đó."
Hàn Trì Quân cau mày: "Gà rán làm sao? Em dám không lọt mắt gà rán?"
Hàn Đình Đình đáp trả: "Em nào có không lọt mắt gà rán? Vậy em phải gả cho gà rán anh mới vui lòng?"
Hàn Trì Quân lập tức ném chiếc đũa: "Em dám!"
Hàn Đình Đình liền rung đùi đắc ý cười, trong lòng hài lòng, anh trai cô cứ như vậy, ngoài miệng mắng trong lòng người kỳ thực cao hứng, cô biết thừa. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH
Bên cạnh, Hàn Nhất ngồi trên ghế chuyên dụng của chính mình hỏi Trịnh Hải Dương: "Ca ca, "Gả" là có ý gì?"
Trịnh Hải Dương nói: "Ý tứ chính là "Cho ta"."
Ăn cơm xong Hàn Trì Quân đi loanh quoanh trong nhà, Hàn Đình Đình cùng hai chị dâu ở bên ngoài xem ti vi, một mình hắn tiến vào gian phòng em gái, đứng ở trước bàn trang điểm, chắp tay khom người híp mắt nhìn bức thư một chữ Anh ngữ đều xem không hiểu, khóe miệng mang theo rõ ý cười ràng, nhìn một lúc, không nhịn được thầm nói: "Viết cái gì thế này, nhìn đều xem không hiểu." Nói xong đột nhiên chính mình lại nhếch miệng nở nụ cười, sờ sờ cằm, tự nhủ: "Không uổng công dưỡng lớn như vậy." Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Trịnh Hải Dương tiến vào phòng Hàn Đình Đình không cần lén lén lút lút như Hàn Trì Quân, đồ chơi Hàn Nhất có rất nhiều món ở ngay trong phòng cô, hắn như mọi khi đều là trực tiếp đẩy cửa đi vào, Hàn Trì Quân vừa đi, hắn liền trực tiếp vào phòng, Hàn Nhất như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau hắn.
Trịnh Hải Dương bò lên trên ghế, quỳ gối trên bàn đỡ tấm gương nhìn bức thư toàn Anh văn kia, chữ tiếng Anh hắn cũng không thế nào nhìn hiểu, viết đến quá luẩn quẩn, nhưng cũng có thể nhìn ra được là đối với Hàn Đình Đình khẳng định, chỉ định cô là người phụ trách tỉnh, phía dưới còn có chữ viết ngoáy hoàn toàn xem không hiểu kí tên tiếng Anh, nhưng trước chữ kí tên là hai chữ tiếng anh hết sức rõ ràng, là "Greater China".
"Greater China?" Trung Quốc to lớn hơn? Vĩ đại hơn? Người nước ngoài thập kỉ chính mươi khen như thế? Không thể nào? Trịnh Hải Dương leo xuống, có chút buồn bực, đời trước học đến mấy năm Anh văn hoàn toàn chính là nhất thời cũng không nhớ tới đến Greater China là có ý gì.
Trịnh Hải Dương leo xuống, nắm tay nhỏ của Hàn Nhất đi xuống nhà.
Hàn Đình Đình trở thành lãnh đạo lớn, không cần tiếp tục đến từng nhà gõ cửa chào hàng, kỳ thực cô đã sớm không cần đi tới, trong tỉnh thành bên này vòng nhỏ phú bà thường gọi điện thoại cho cô mua đồ, hoàn toàn giúp cô có đủ thành tích tiêu thụ. Hàn Đình Đình hiện đang phụ trách tiêu thụ toàn tỉnh, thường đi công tác những nơi khác, có lúc bảy, tám ngày đều không ở nhà, một tháng có khả năng đến nửa tháng đều vắng nhà, hơn nữa bận rộn công việc, vậy nên Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất lại khôi phục tình trạng hai người như trước đây.
Hàn Đình Đình có rất nhiều băng từ tiếng Anh, Trịnh Hải Dương mỗi ngày không có chuyện gì liền đem băng từ tiếng Anh ra nghe, hai đứa bé ở nhà một bên chơi đùa một bên nghe, nghe xong Hàn Nhất liền có thể chính mình hát theo, toán học cũng từ tăng giảm trong phạm vi mười trước kia thăng cấp đến ba, nhận thức con số nhiều hơn, từ đơn tiếng Anh cũng nhiều hơn, cánh tay cẳng chân nhỏ bởi vì mỗi ngày đều ở trên ban công nhảy nhảy nhót nhót nên vô cùng rắn chắc, nói chung Trịnh Hải Dương mấy thứ ông bố bỉm sữa làm được cậu cũng làm được, đem chính mình và Hàn Nhất đều chăm sóc rất tốt.
Đợi được những người lớn kịp thời nhớ ra, Trịnh Hải Dương đã ở trên con đường trở thành ông bố bỉm sữa một đi không trở lại.
Trình Bảo Lệ sẽ nhớ tới trong nhà có hai đứa bé, bởi vì ở vòng nhỏ phú bà uống trà lúc ăn cơm, một người phụ nữ tên là Dư Thu nhắc đến con trai mình —— cô chính là người phú bà đầu tiên Hàn Đình Đình giới thiệu cho nhà chị dâu.
Nhà Dư Thu là làm ăn về đồ hộp, hai năm qua kiếm lời không ít tiền, trong nhà con trai cùng Dương Dương không chênh lệch nhiều, là một đại tiểu tử béo, gọi Dư Đông, năm nay học lớp lá sang năm liền đi học tiểu học, nhà Dư Thu ở Bắc Kinh cũng có nhà có hộ khẩu, cô cũng xoắn xuýt là đưa con trai đi Bắc Kinh học tiểu học hay là học ngay ở trên tỉnh thành: "Đứa nhóc béo nhà chị rất bướng bỉnh, chị phải đưa đến trường học nghiêm một chút, đỡ cho nó gây sự. Chị cũng muốn đưa nó đi Bắc Kinh, suy cho cùng thành phố lớn, nhưng có thể quả dưa này không muốn đi, hơn nữa nhà xưởng của chúng ta cũng ở nơi đây, đi Bắc Kinh ông bà ngoại nó trông nom, chị cùng cha nó đều không nhìn được."
Trần Linh Linh nói: "Con trai không ở trong mắt trong lòng không yên được, nhất là con trai tầm sáu bảy tuổi, quá bướng bỉnh, ông bà nhất định trông không nổi, hiện tại là một đứa bé, những người đi trước đều chiều nó."
Dư Thu nói: "Là cái đạo lý này, quả dưa này cũng không muốn đi Bắc Kinh, nó quen biết một đống nhóc bạn toàn ở đây, đi tới Bắc Kinh không quen bạn nào. Ai, thế là xong, nếu không liền ở lại tỉnh thành học đi, sau đó quyết định tiếp sau, ngược lại nếu nó muốn đi Bắc Kinh, gia đình chị cũng có hộ khẩu ở đó, không lo."
Trần Linh Linh nói: "Chuyện đứa nhỏ đừng quá nóng vội, chị nhìn em gái của chồng em xem, khi còn bé nhà nghèo học tiểu học đều là học nhảy, sau đó trực tiếc đưa ra nước ngoài, hiện tại đã tốt nghiệp đại học Yale." Trước đây bởi vì lo cho Hàn Đình Đình Trần Linh Linh bọn họ xưa nay không đề cập tới chuyện này, nhưng bây giờ toàn Nhã Phương biết rồi lại lên thành lãnh đạo, liền không có cái gì phải lo lắng. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH
Dư Thu cũng nghe nói chuyện này, thổn thức không ngớt: "Em nói đến em gái em, cứ chờ xem sau này chắc chắn sẽ là một nhân vật lớn, không đến năm năm nhất định có thể làm lên đại sự."
Trình Bảo Lệ vẫn không nói tiếp, yên lặng ngồi ở một bên cau mày nghĩ sự tình, Dư Thu cùng Trần Linh Linh quay đầu nhìn nàng, "Nghĩ gì thế?"
Trình Bảo Lệ giương mắt, nhìn Trần Linh Linh: "Linh Nhi a, Dương Dương năm nay năm tuổi."
Trần Linh Linh giương mắt: "A?" Cô còn không phản ứng được đến.
"Năm tuổi, còn chưa đi lên học đây!"
Dư Thu một ngụm trà suýt chút nữa phun trà, kinh ngạc nói: "Trời ơi em sao có thể làm mẹ như thế, chăm kiếm tiền đến mức con trai cũng quên? Đúng rồi, hay người ra đây uống trà, ai ở nhà nhìn hai đứa nhỏ?"
Trần Linh Linh, Trình Bảo Lệ: "..."
Không ai!! Không ai!! Hàn Trì Quân cùng Trịnh Bình hai người này đi Bắc Kinh, Trịnh gia lão hai cái đều ở cửa hàng gà rán làm việc, Hàn Đình Đình đi công tác ở Cô Tô, trong nhà chỉ hai đứa bé!
Dư Thu miệng đều đã lớn rồi, ngạc nhiên nhìn hai người bọn họ, "Hai người... hai người... con cái cũng không phải kiếm trong thùng rác ra, các người chăm con hay chăn trâu thế? Để hai đứa nhỏ ở nhà một mình!"
Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh mau mau chạy về nhà, về đến nhà đầu tiên, liền nghe thấy mấy bài hát tiếng Anh được bỏ trong máy, trên đất bày món đồ chơi quỹ đạo cùng xe lửa, hai đứa bé đang chơi game. Hai người mẹ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Dư Thu có chút mập mạp, khi chạy cả người thịt đều đang phát run, chạy ở phía sau muốn thở dốc, sau năm phút mới đến nhà bọn họ, vừa nhìn, hai đứa bé dĩ nhiên làm bé ngoan ở nhà chơi đùa.
Dư Thu thở gấp từng cơn được Trình Bảo Lệ kéo vào trong nhà, vuốt nhẹ lên ngực chập chùn vì thở gấp, uống một hớp nước.
Trịnh Hải Dương hô một tiếng: "Dì ạ." Rồi đẩy một cái Hàn Nhất, "Chào dì, chào dì."
Hàn Nhất quay đầu, hai mắt to đen lay láy lấp lánh toả sáng, "Dì tốt ạ."
"Ai, được được, các con khỏe." Dư Thu nghỉ ngơi một lúc, cuối cùng cũng coi như thở được một hơi, nhìn hai đứa bé, đánh giá một lúc, không nhịn được khen: "Ai, Bảo Lệ a, em sao nuôi được hai đứa nhỏ tốt vậy, cùng quả dưa nhà chị không giống tí nào."
Trình Bảo Lệ đặc biệt tự hào, nói đến đứa con trai này cô liền đặc biệt vui vẻ: "Con trai em hiện tại biết nói tiếng Anh, cũng biết viết chữ, còn có thể chơi đùa cùng em trai."
Trần Linh Linh ở một bên nói: "Hàn Nhất đều không theo chúng ta ngủ, chỉ cùng Dương Dương ngủ, Dương Dương còn hiểu chuyện, em chưa bao giờ thấy đứa nhỏ này đã khóc lóc kêu gào qua, Hàn Nhất nhà chúng ta chỉ thích theo Dương Dương, rời anh nó cũng không được."
Có câu nói người nào dưỡng ra con như vậy, Dư Thu đánh giá trong nhà, sạch sành sanh không nhiễm hạt bụi, tuy rằng không có trò chơi gì đáng giá, nhưng đặc biệt sạch sẽ, có người nói hai gia đình ở một nhà còn ở cùng cô em gái Hàn Đình Đình, nhiều người nhưng vô cùng ngay ngắn trật tự. Lại nhìn đến hai đứa bé, đẹp đẽ không nói, quần áo đặc biệt sạch sẽ, tóc cũng gọn gàng, mũi cũng không bị dính nước mũi, trên người rất sạch sẽ. Hiểu lễ phép chào mọi người, không ồn ào không nháo, đặc biệt ngoan. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH
Đặc biệt là đứa nhỏ nhà Trình Bảo Lệ tên Trịnh Hải Dương, Dư Thu càng nhìn càng yêu thích, đứa bé này cùng quả dưa nhà bọn họ không chênh lệch nhiều, thế nhưng một chút cũng không ồn ào, quả dưa nhà bọn họ mỗi lần trong nhà có người đến lại như phát cuồng chạy loạn nhảy loạn, chỉ có thể rít gào buông xuống đồ vật, quả thực chính là tiểu Ma vương, nhìn lại Dương Dương, quả thực chính là một người lớn thu nhỏ mà, còn có thể chiếu cố em trai, nhỏ như thế vẫn đề học số học và Anh ngữ, chặc chặc, quả thực có thể nói hoàn mỹ.
Người và người có khoảng cách, Dư Thu cảm thấy liền nói tới điều kiện nhà bọn họ, cách biệt cũng không nhiều, đều là những người có tiền, nhưng gia đình hoàn cảnh thật sự không giống nhau, giáo dục đi ra hài tử cũng không giống nhau, chỉ là một Hàn Đình Đình liền đem tiêu chuẩn gia đình bọn họ nâng lên rồi, Dư Thu là một người phụ nữ rất hiện thực, cô chỉ cùng người có tiền làm bạn bè, ở thật niên tám mươi chín mươi giàu nghèo chênh lệch vẫn chưa thực sự rõ ràng, nhưng bản thân cô có cái nhìn rất chính xác, mà cô chỉ cần nhìn con cái nhà này, liền cảm thấy tương lai đứa nhỏ này so với gia trưởng nó còn tiến xa hơn.
Trịnh Hải Dương vào lúc này đã bị kéo qua đảm nhiệm "điệp khúc khoe khoang của mẹ đọc một bài thơ cổ, làm vài đề đại số, vừa mới ngồi trở lại, Dư Thu nhìn đứa nhỏ, trong lòng càng suy nghĩ càng cảm thán là mình đoán không sai mà. Hàn Nhất quá nhỏ cô còn nhìn không ra đến cái gì, nhưng Dương Dương này, sau này tuyệt đối không bình thường, xú nhãi con nhà mình, sợ rằng hai mươi năm sau chính là phá gia chi tử vô liêm sỉ.
Làm mẹ đều vì con cái mà bận tâm, đặc biệt là hiện tại từng nhà đều chỉ có một, nhưng quả dưa lại bướng bỉnh, Dư Thu cũng là muốn nghĩ vì là con trai, tầm mắt cô có thể không sánh được Trần Linh Linh, làm việc không sánh được Trình Bảo Lệ, nhưng ở vì là phương diện con cái tuyệt đối so với họ nghĩ đến sâu hơn nhiều, chỉ với mấy phút công phu, Dư Thu người mẹ này đã vì là con trai lập xong kế hoạch đường đi nước bước, cô quyết định để con trai này ở cùng Trịnh Hải Dương, tuyệt đối phải theo Trịnh Hải Dương.
Cùng với việc để quả dưa cùng một đám nhóc không lớn không nhỏ bướng bỉnh suốt ngày trèo cây kiếm trứng chim, còn không bằng theo Trịnh Hải Dương, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, theo Trịnh Hải Dương, Dư Thu cảm thấy nhà con trai cô sau đó chí ít sẽ không thay đổi thành đứa xấu tính vô liêm sỉ. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH
Dư Thu quyết định xong, liền ở trong đầu suy nghĩ một hồi, nói: "Bảo Lệ a, con trai của em năm nay cũng năm tuổi, sao không đưa đi nhà trẻ?"
Trình Bảo Lệ cảm thấy đặc biệt xin lỗi con trai, nhìn hướng Dương Dương, nói: "Vừa bắt đầu đi Bắc Kinh, vội vàng kiếm tiền, lúc bốn tuổi liền quên, sau đó liền nói đi nhà trẻ ở Bắc Kinh, nhưng lại không có hộ khẩu, lại gặp chuyện phòng ốc, tiếp theo là trở về mở chi nhánh, chi nhánh mở ra liền bận rộn, liền cứ thế buông xuống, hiện tại ở Bắc Kinh đã mua được nhà có hộ khẩu, chính là vẫn chưa cho nó đi nhà trẻ."
Trần Linh Linh nói: "Hơn nữa Hàn Nhất nhà em lại không thể rời bỏ Dương Dương, một không nhìn thấy anh trai sẽ khóc liền nháo, em cũng buồn lắm, chị nói xem mai này Dương Dương đi học tiểu học, Hàn Nhất còn không khóc nháo chết."
Dư Thu khôn khéo, suy nghĩ một chút nói: "Chị lại có chủ ý này, mấy em đã biết chưa? Chính là trường tiểu học tốt nhất chỗ chúng ta, vừa vặn phía dưới trường học có nhà trẻ. Dương Dương nhà em cũng đã năm tuổi, sang năm cũng sáu tuổi, vóc dáng cũng không thấp hơn quả dưa nhà chúng ta là mấy, đi vườn trẻ người ta cũng chê đứa nhỏ lớn, không bằng trực tiếp đi học tiểu học? Vừa vặn quả dưa nhà chúng ta cũng đi học tiểu học, Hàn Nhất sẽ đi nhà trẻ."
Trần Linh Linh ngẩn người, nói: "Nhà trẻ? Quá nhỏ đi, Hàn Nhất mới hơn hai tuổi."
Dư Thu uống một hớp nước, cuối cùng cũng coi như triệt để không thở dốc, nói: "Này thì có cái gì, thay đổi hộ khẩu sinh nhật a, hộ khẩu các em không phải điều đi Bắc Kinh sao? Chị tìm người giúp các em thay đổi, tiền thì không cần bỏ ra, chỉ cần sửa lại thành ba tuổi, vậy sang năm tới có thể đi học nhà trẻ rồi."
Trần Linh Linh nói: "Như vậy sao có thể? Hàn Nhất nhà em còn quá nhỏ."
Dư thu quay đầu đánh giá đứa nhỏ, lắc đầu nói: "Không nhỏ, này thì có cái gì, rất nhiều người đều thay đổi sinh nhật, sửa lại đưa đi học, lại nói các em lo chuyện làm ăn, đứa nhỏ để ở nhà cũng tẻ nhạt mà cũng chẳng yên lòng được, không bằng đưa đi trường học đi, Dương Dương đi học tiểu học, Hàn Nhất đi học vườn trẻ, hai đứa bé học cùng trong một trường, cùng đến trường, cùng tan học, thật tốt."
Trình Bảo Lệ ngược lại là dự định sang năm đưa Trịnh Hải Dương đi học tiểu học, vì lẽ đó không cảm thấy như thế nào, Dư Thu đúng là thuyết phục Trần Linh Linh, Trần Linh Linh xác thực muốn sớm một chút đưa đứa nhỏ đến trường học, một mặt có thể tiếp xúc những người bạn nhỏ khác, ở một phương diện khác bọn cũng có thể thêm ra thời gian kiếm tiền, huống hồ nếu như thật sự một trường học, Hàn Nhất không ghét đến trường, cùng những người bạn nhỏ khác tiếp xúc có thêm khả năng cũng sẽ không giống hiện tại dán Dương Dương.
Dư Thu nhìn một cái Trần Linh Linh, bên mép nở nụ cười không nói lời nào, cô biết lời cô nói đã hữu dụng, Trần Linh Linh đây là động lòng!
Buổi tối Trần Linh Linh ở nhà gọi điện thoại liên tỉnh cho Hàn Trì Quân, nói rồi cách của Dư Thu, Hàn Trì Quân một người đàn ông đương nhiên không ý kiến, hắn nói: "Anh cảm thấy khá ổn, em xem thế nào thôi, nếu con trai không mâu thuẫn quá thì đưa tới, chung quy cũng phải đến trường, hiện tại nó quá dính Dương Dương, Dương Dương sang năm cũng phải lên tiểu học."
Hai vợ chồng cảm thấy cũng ổn, đương nhiên sẽ không ai nghĩ đến việc đi hỏi ý kiến con trai, Hàn Nhất mới hơn hai tuổi, hỏi cũng như không, Trần Linh Linh liền tìm Dư Thu đi Bắc Kinh nghĩ biện pháp giúp bọn họ lấy sửa lại sinh nhật cho Hàn Nhất, làm lớn hơn một tuổi, như vậy sang năm tháng chín đi học nhà trẻ liền cơ bản không có vấn đề gì. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH
Trịnh Hải Dương cũng cảm thấy như vậy rất tốt, hiện tại Hàn Nhất rất ngoan, đi tới vườn trẻ nhận thức người bạn nhỏ liền sẽ không dính hắn như vậy, ngược lại sau này nhãi con đó lớn rồi thành con trai trưởng thành cũng sẽ có bạn bè riêng của chính mình, sẽ không giống như bây giờ.
Buổi tối nằm ở trên giường, Hàn Nhất cũng chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ, vẫn là vật kỷ niệm Asian games khi đó, vị trí trên đũng quần có hình chú gấu trúc, trên người đắp chăn mỏng; Trịnh Hải Dương tắm rửa sạch sẽ kéo dép vào trong nhà, đóng cửa lại, hắn hiện tại đã có cao hơn một mét, xem như là so với bọn nhỏ bằng tuổi cao hơn, đã cơ bản trải qua thời kì trẻ con phát phì, cánh tay nhỏ thon dài, trên khuôn mặt cũng không có thịt nhiều, vì thường xuyên nhảy nhót trên ban công, còn phải chăm sóc đứa nhỏ leo lên bò xuống, thân thể nhỏ bé có vẻ rất rắn chắc điểm này những người lớn trong nhà đều rất hài lòng, cảm thấy đứa bé này nên trưởng thành như thế.
Trịnh Hải Dương hiện tại so với Hàn Nhất cao hơn rất nhiều, Hàn Nhất lại như quả cầu thịt nhỏ, Trịnh Hải Dương lại như cái chiếc đũa ngăn ngắn, hắn vừa bò lên giường, Hàn Nhất vén chăn lên một góc hướng về trên người ca ca che lại, Trịnh Hải Dương liền lôi kéo chăn che lấp ở trên bụng, mới vừa tắm xong cũng không muốn nói chuyện.
Một lát sau mới quay đầu nói: "Muốn uống Oa Ha Ha sao?"
*哇哈哈:
Hàn Nhất con mắt tỏa sáng, gật gù, hài tử đều yêu uống Oa Ha Ha, bởi vì đủ ngọt đủ hương còn có vị sữa, trẻ con tuổi này đều yêu thích đồ vật hương vị ngọt ngào. Trịnh Hải Dương liền kéo ngăn kéo tủ đầu giường, từ bên trong rút ra hai bình, chọc ống hút, đưa cho Hàn Nhất nằm trên giường, nói: "Ngồi dậy uống, đừng nằm."
Tủ đầu giường bên trong giấu vài bình, có người lớn mua cho cũng có Trịnh Hải Dương tự mình mua, bởi vì Hàn Đình Đình Trịnh Bình bọn họ trở về tình cờ cũng sẽ mang, liền cũng không ai chú ý tới trong nhà đến cùng có bao nhiêu Oa Ha H,a kỳ thực đại đa số đều là Trịnh Hải Dương dùng tiền chính mình lén lút mua, một lần mua chính là vài lốc, giấu ở trong ngăn tủ, mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ có thể uống một bình nhỏ, có lúc ban ngày cũng sẽ uống, quảng cáo bên trong không phải đã nói sao – uống Oa Ha Ha, ăn cơm càng thơm.
Nhà Hàn Nhất bọn họ ăn cơm thật giống như là càng thơm thật, ngủ đúng là so với trước đây tốt hơn, mỗi ngày trước khi đi ngủ uống một bình, ngọt ngào tiến vào mộng đẹp, chính là nửa đêm cũng phải kéo nhau đi nhà vệ sinh, bằng không lại đến đái dầm.
Trịnh Hải Dương cắn ống hút trong miệng, xoay người nằm sấp bên giường đếm xem còn lại mấy bình, "Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái, sáu cái, một bình hai bình, ngày hôm qua mở ra uống cạn một bình, ngày hôm nay hai bình, hả? Làm sao còn thiếu một bình?"
Trịnh Hải Dương lại cắn ống hút quay đầu, nhìn Hàn Nhất: "Hàn Nhất, lén lút uống Oa Ha Ha?"
Hàn Nhất lắc đầu một cái, nắm chiếc lọ trong tay, một mặt hồ đồ, tiếp theo suy nghĩ một chút, nói: "Dì uống."
Mẹ anh sao? Trịnh Hải Dương liền lập tức bò xuống giường đi dép chạy qua phòng cha mẹ, mẹ hắn khi đó chính đang chú tâm đến dưỡng da, quay đầu nhìn hỏi: "Làm sao vậy Dương Dương?"
Trịnh Hải Dương đứng ở cửa: "Mẹ mẹ uống oa ha ha của con?"
Trình Bảo Lệ gật gật đầu: "A! Ban ngày uống thử một bình, làm sao?"
Trịnh Hải Dương nói: "Không, con tưởng Hàn Nhất lén lút uống." Nói xong đóng cửa xoay người chạy về phòng. Cũng không phải hắn muốn như bà cô già keo kiệt ngày nào cũng phải kiểm kê lại Oa Ha Ha, chủ yếu Hàn Nhất thích uống, nhưng Trịnh Hải Dương cảm thấy hiện tại loại này nước uống lại không có tiêu chuẩn quốc tế, quảng cáo cái gì "Uống Oa Ha Ha, ăn cơm càng thơm", có trời mới biết bên trong có hay không thêm cái gì chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn cho Hàn Nhất ăn theo liều lượng, kiên quyết không chịu đứa nhỏ uống quá nhiều.
Nghe nói là mẹ mình uống một bình Trịnh Hải Dương mới yên tâm, chạy về trong phòng, Hàn Nhất đã uống xong, lọ để ở trên giường, bị Trịnh Hải Dương cầm lấy ném xuống.
Hàn Nhất nằm thành một đoàn ở trên giường, hỏi: "Anh, đến trường là cái gì?"
Trịnh Hải Dương bò lên giường: "Đến trường chính là có rất nhiều những người bạn nhỏ khác, còn có thầy giáo, thầy giáo sẽ dạy em rất nhiều thứ, dạy em nhận biết con số dạy em ghép vần dạy em đọc sách."
Hàn Nhất: "Anh sẽ dạy."
"Thầy giáo dạy tốt hơn anh."
"Anh muốn đi học sao?"
"Đó là đương nhiên rồi" Trịnh Hải Dương vừa nói vừa uống Oa Ha Ha nói.
"Vậy em thì sao?"
Trịnh Hải Dương quay đầu nhìn Hàn Nhất: "Em á, em cũng phải đi mà, em đi nhà trẻ, anh đi học tiểu học."
"Muốn cùng anh đi."
Trịnh Hải Dương biết đứa nhỏ này muốn ở bên mình, vẫn chưa thể nói tách ra, suy cho cùng đã hai tuổi sẽ nhận biết "Rời đi" có ý nghĩ gì, liền hàm hồ nói: "Ừ, cùng nhau cùng nhau."
~~end chương 39~~
Cmt nè, vote đi nè