Đường Hoan cơ hồ là theo bản năng hướng Hiên Viên Võ nhào tới.
Ám vệ nơi nào có thể tưởng được quận chúa thế nhưng một lời cũng không nói liền trực tiếp che trên người Hiên Viên Võ!
Trong nhất thời không kịp thu lại gậy, cứ thể thẳng tắp đánh xuống.
Đường Hoan:……
Đau đến khóc thút thít!
Đau đến hỏng mất!
Đau đến tinh thần phân liệt!
“Bình An!” Thụy Vương làm sao nghĩ đến nữ nhi mình sẽ bị đánh.
Cả người hắn thiếu chút nữa trực tiếp từ ghế trên nhảy dựng lên, thần sắc thất thố kinh hoảng.
Hiên Viên Võ mau tay nhanh mắt, trước khi nàng ngã xuống đất đã đem người ôm vào lòng mình.
“Quận chúa!”
Đường Hoan đau đến khuôn mặt tái nhợt, ngăn không được mà run rẩy, thật vất vả mới nói ra được một câu “Hiên Viên Võ…… Đau quá a!”
Hiên Viên Võ nơi nào còn nghĩ nhiều như vậy, liền ôm người từ trên mặt đất đứng lên, sau đó nhanh chóng hướng tới viện Đường Hoan.
Một đoạn người ngắn, tay hắn vẫn không ngừng run rẩy.
Hắn còn nhớ mấy năm trước lúc quận chúa vừa mới đến Hiên Viên gia. Cả người nàng như thú non mới sinh, yếu đến nỗi gió thổi cũng có thể ngã. Mấy năm qua, tuy rằng tĩnh dưỡng tốt lên một chút, nhưng hắn vạn lần không ngờ nàng sẽ nhận một côn nặng như vậy!
Đặc biệt là nàng vẫn đang bệnh nặng!
Lực đạo của đám ám vệ đó, hắn rõ hơn ai hết!
Thụy Vương phi vội vã đi theo nữ nhi, còn chưa bước vào sân đã thấy Hiên Viên Võ như một trận gió chạy ra bên ngoài, hướng về Bình An sân viện.
“Tìm thái y! Mau tìm thái y tới đây nhanh!”
Hiên Viên Võ hét lên đầy giận dữ, ma ma nha hoàn trong viện nhất thời không kịp phản ứng lại.
Hắn đem Đường Hoan đặt trên giường, Đường Hoan đau đến thở dốc một cái.
Một gậy kia vắt ngang qua lưng nàng, nằm thẳng như vậy quả thực muốn mạng.
“Đại ngốc tử……” Đường Hoan đau đến khàn giọng nói mắng một tiếng, âm thanh mềm như bông, không chút sức lực.
Hiên Viên Võ chỉ có thể ngồi ở cạnh giường, sau đó đem nửa người Đường Hoan ôm vào trong ngực, cánh tay cẩn thận không dám chạm vào vị trí nàng bị đánh.
“Quận chúa ngoan, không đau!”
Đường đường là hảo hán tám thước, hắn cũng không biết phải làm sao để che chở quận chúa yếu ớt trong lòng ngực, chỉ có thể cứng đờ nửa ôm nửa sờ đỉnh đầu nàng, giống như làm như vậy có thể khiến nàng đỡ đau đớn.
Hiên Viên Võ sau khi trọng sinh đã nghĩ tới vô số biện pháp đưa Thụy vương phủ vào chỗ chết.
Cũng nghĩ tới vô số phương thức khiến những kẻ hãm hại hắn trở nên trắng tay.
Hắn trù tính hết thảy, từng bước một thực hiện.
Nhưng là đối mặt với tình huống đột ngột này, hắn lại vụng về đến nóng hết cả ruột.
Hắn biết mình đang hoảng loạn, nhưng hắn lại không biết hiện tại phải làm thế nào.
Hắn đã từng tắm trong máu tươi gϊếŧ chóc, từng gặp qua vô số tàn chi đoạn hài, lại duy độc người ở trước mắt khiến hắn lúng túng bất lực.
“Ta cảm thấy ta chịu không được bao lâu……” Đường Hoan đau đến muốn ngất.
Hiên Viên Võ lại hiểu lầm nàng ý nàng, hoảng loạn lắc đầu, “Sẽ không, sẽ không……”
“Ngươi nghe ta, ta hiện tại nắm tay ngươi, nếu lát nữa ta té xỉu, ngươi nhất định phải nắm chặt lấy, không được để người khác mang ngươi đi, có nghe hay không?”
Nàng ăn một gậy mất nửa cái mạng, nếu cuối cùng vẫn không thể giữ được cái tên ngốc này chẳng phải sẽ tức mà chết?!
Đường Hoan trăm triệu lần không nghĩ tới, trong thế giới này người làm nàng khốn đốn nhất không phải khí vận chi tử bất chợt trọng sinh mà chính là cha mẹ của nàng!