Thẩm Hàn Xuyên ôn hòa cười nhưng đáy mắt lại hiện lên một tia sắc lạnh, hắn đường hoàng là hoàng tử, lại cùng một tiện dân xưng huynh gọi đệ?
Cũng xứng?
Phó Liệt thoáng nhìn qua Thẩm Hàn Xuyên trong mắt âm u, chỉ là không thèm để ý mà lạnh lùng cười.
Lúc trước Lương phi đã nói qua với hắn dụng ý của nàng, ngôi vị hoàng đế chi tranh, không đến cuối cùng chung quy chưa biết ai là người thắng. Lương phi nói hắn ở bên Thái Tử hành sự quá mức tàn nhẫn, gây thù chuốc oán quá nhiều, vạn nhất Thẩm Hàn Xuyên đăng cơ nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn – đệ nhất mưu sĩ của Thái Tử.
Cho nên nàng hy vọng hắn có thể cùng Thẩm Hàn Xuyên ở chung hòa thuận.
Ít nhất đến cuối cùng, vô luận ai thắng, hắn cái này thân sinh nhi tử đều sẽ không rơi vào kết cục quá thảm.
Phó Liệt lúc ấy nghĩ thầm, a, Thẩm Hàn Xuyên gϊếŧ phụ lão hương thân của hắn, đôi bên đã sớm hạ kết cục không chết không ngừng, sao có thể hòa thuận ở chung?
Nhưng lúc ấy Lương phi chính là dùng một đôi mắt tha thiết nhìn hắn, không biết sao ———
Hắn chung quy vẫn là đáp ứng.
Thậm chí trong lòng còn có một tia ấm áp khó có thể miêu tả.
Ân, nữ nhân này tuy rằng đã vứt bỏ qua hắn, nhưng hắn vẫn là cho nàng một cơ hội hối cải làm người đi! Rốt cuộc……..
Là mẫu thân mình!
Thẳng đến sau, khi Phó Liệt nghĩ lại, nếu là sớm biết rằng bởi vì chính mình tham luyến một tia ấm áp mà chôn vùi tính mạng ngốc tử kia……….
Hắn nê, ở lúc mới tương nhận liền gϊếŧ chết nữ nhân này!
Cho dù là gϊếŧ mẫu, cũng tốt hơn, đau triệt nội tâm!
Phó Liệt cùng Thẩm Hàn Xuyên đều là người có thể nhẫn.
Hai người đều nhẫn đến lông mày nhăn thành một đoàn, nhưng ở trước mặt Lương phi, vẫn là duy trì tốt huynh đệ hữu cung.
Một cái nói: “Đã sớm kiến thức qua tài năng Tử Hàm, nhưng trước sau vô duyên kết giao, hôm nay thật là được như ước nguyện!”
Một cái khác nói: “Nơi nào nơi nào! Yến Vương điện hạ mới chân chính là anh hùng hào kiệt, hôm nay có thể thân cận, là phúc của Tử Hàm!”
Một cái nói: “Đêm nay nhất định không say không về.”
Một cái nói: “Kia Phó mỗ liền liều mình bồi quân tử.”
Thẳng đến khi Lương phi rời đi, đem không gian để lại cho huynh đệ hữu cung hai người, không khí cơ hồ trong nháy mắt liền đông lạnh xuống dưới. Hai người ánh mắt đối diện, một cái kiệt ngạo mang theo khinh thường, một cái khác trấn định tự nhiên.
“Tiểu Thiế, ngươi ra ngoài trước, ta cùng Phó đại nhân hảo hảo nói chuyện.”
Rốt cuộc trong phòng chỉ còn lại Phó Liệt cùng Thẩm Hàn Xuyên, hai cái đã sớm cùng nhau giao thủ không biết bao nhiêu lần, thậm chí còn thọc dao nhỏ sau lưng đối phương, đương nhiên không cần ngụy trang nữa.
“A, Phó đại nhân, nếu là Thái Tử biết ngươi tham sống sợ chết đến nỗi thời điểm leo lên lưng hắn, còn đồng thời mưu toan kết giao với bổn vương, ngươi cảm thấy kết cục sẽ như thế nào?”
Thẩm Hàn Xuyên cao ngạo nói, giữa lông mày tràn đầy khinh thường Phó Liệt.
Phó Liệt bình tĩnh tự nhiên, đánh trả nói “Thái Tử từ sớm liền biết hôm nay ta muốn cùng điện hạ gặp nhau. Nga, Thái Tử còn có một câu muốn ta chuyển cáo Điện hạ, Thái Tử nói, thánh thượng bệnh tình nguy kịch, Yến Vương điện hạ ngài tìm chỗ dựa cũng đúng, nhưng tốt xấu cũng đường đường là hoàng tử, sao lại vọng tưởng đi cạy góc tường nhà người! Chậc, thật tổn hại khí độ hoàng thất.”
“………..” Thẩm Hàn Xuyên cảm giác thanh máu trên đầu nháy mắt bị tạc một nửa.
Nếu nhớ không lầm, Thái Tử cái kia thích nhất ra vẻ đạo mạo, nói chuyện ưa nhất đoan trang dối trá, khi nào trở nên độc miệng như vậy?
Làm một cái học bá vai ác Boss, lấy khẩu chiến làm bản lĩnh, từ trong vô số nhân sĩ uyên bác trổ hết tài năng, kỹ năng oanh tạc của Phó Liệt đã tiếp cận max, Thẩm Hàn Xuyên cùng Phó Liệt sau một hồi đấu võ mồm liền bại trận, sắc mặt có thể nói là vô cùng khó coi.