Tây Du Truyền Thừa

Chương 199: Lời đề nghị

CHƯƠNG 199 : Lời Đề Nghị

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Lạc Hoàng Đế dẫn Ngân Nguyệt về phòng mình.

Ngân Nguyệt khẽ gỡ cánh tay của Lạc Hoàng Đế đang đặt trên eo nàng ra rồi nói : " Ta hơi mệt, muốn đi ngủ."

Lạc Hoàng Đế cũng không chú ý nhiều đến vậy, hắn lao tới đè Ngân Nguyệt lên giường rồi muốn cùng nàng ân ái.

Ngân Nguyệt kháng cự, nàng lắc đầu từ chối : " Ta không muốn, xin ngài đừng làm thế."

Lạc Hoàng Đế nói : " Ái Phi, hôm nay nàng đẹp lắm."

Mặc cho Ngân Nguyệt có phản kháng, Lạc Hoàng Đế vẫn đưa tay xuống bóp lấy một bên đùi trắng nõn của nàng sau đó muốn di chuyển lên cao hơn tìm nơi hạ bộ ẩm ướt.

Đúng lúc này có tiếng của Lạc Văn Minh bên ngoài vọng vào : " Phụ Hoàng, con có chuyện quan trọng muốn nói."

Đang vui bị cắt ngang, Lạc Hoàng Đế tức giận nhưng vẫn rời khỏi phòng để lại Ngân Nguyệt. Nàng thở phào nhẹ nhõm, mối quan hệ của hai người chưa đi xa tới mức phải làm chuyện đó, với đầu óc giản đơn của nàng hiện tại căn bản không hiểu cả hai đang ở trong mối quan hệ gì, nàng chỉ nhớ mơ hồ rằng từng có một người hay bóp đùi nàng, hay sờ mó nàng, nhưng không phải là Lạc Hoàng Đế.

Ngân Nguyệt nằm trên giường thở dài suy nghĩ, đêm nào nàng cũng suy nghĩ xem Lạc Hoàng Đế có thực sự tốt với mình.

Lúc này ngoài cửa sổ có tiếng động, Ngân Nguyệt cảnh giác nhìn ra cửa sổ rồi cầm lấy lọ hoa gần đó để phòng thủ.

Một bàn tay nhỏ nhắn vươn lên từ hiên cửa, sau đó là một cái đầu cùng gương mặt xinh xắn ngó lên với đôi mắt láo liêng.

" Một cô bé?" Ngân Nguyệt ngạc nhiên, tại sao một cô bé lại xuất hiện ở cửa sổ phòng nàng. Nên nhớ phòng nàng ở rất cao, đứa nhỏ như vậy lại trèo lên được.

Sau khi có được sự động viên của Minh Trúc và Ái Vân, Thiên quyết định lẻn tới đây để bước đầu gây sự chú ý với Ngân Nguyệt.

Lạc Văn Minh cũng là do một tay Minh Trúc sắp xếp, nàng tiết lộ cho hắn một bí mật, bí mật này lớn tới nỗi hắn phải lập tức đi tìm Lạc Hoàng Đế để bàn bạc.

Khi xác định không có ai ngoài Ngân Nguyệt trong phòng, Thiên từ từ trèo vào trong.

Đối diện với Ngân Nguyệt, Thiên chỉ muốn lao vào ôm nàng cho thỏa nhớ nhung nhưng hắn biết bây giờ nàng không thực sự là nàng, nếu nàng la hét phản kháng thì toang.

" Cô bé là ai? Sao lại lẻn vào phòng của ta?" Ngân Nguyệt tay vẫn cầm chiếc bình đề phòng hỏi.

Cũng kể từ khi mất trí nhớ, tu vi của nàng cũng đi đâu mất. Nàng giờ đây không khác gì một người thường.

Trước câu hỏi xa lạ của Ngân Nguyệt, Thiên chỉ biết nén nỗi nhớ nhung vào lòng rồi đáp : " Ta và nàng từng quen nhau."

Ngân Nguyệt nhìn chăm chú gương mặt xinh xắn của Thiên, bất giác nàng nhớ đến con gái mình, vì là cha con nên Tuyết Linh và Thiên khá giống nhau, nói đúng hơn Tuyết Linh như bản thu nhỏ của Thiên nhưng tóc trắng.

Ngân Nguyệt từ lúc mất trí nhớ cái gì cũng quên, chỉ có gương mặt của Tuyết Linh là nàng không thể. Nhìn gương mặt giống Tuyết Linh tới 7 phần ở trước mặt, cảm xúc trong nàng bỗng vỡ òa.

Đôi môi hồng khẽ run lên, bình hoa trong tay cũng run theo như sắp rơi xuống đất.

Thiên vội lao đến cướp lấy hình hoa đặt lại chỗ cũ sau đó đẩy Ngân Nguyệt lên giường còn bản thân thì lùi lại giữ khoảng cách với nàng.

Không hề quan tâm đến tốc độ kinh hoàng của cô bé, Ngân Nguyệt chỉ nhìn mãi gương mặt Thiên rồi chút kí ức trong nàng hiện về.

Chút kí ức này rất mơ hồ, nàng đang nằm trên chiếc giường ấm áp, một bên ngực nàng đang được ngậm bởi đứa con bé bỏng, còn bên cạnh nàng là một người đàn ông. Hắn thủ thỉ vào tai nàng những lời yêu thương, giọng nói hắn ấm áp, bàn tay hắn không an phận mà sờ soạng trên cơ thể nàng.

Gương mặt hắn rất giống với gương mặt của cô bé đang đứng trước mặt nàng lúc này, sự quen thuộc khiến nàng mất đi cảnh giác.

" Bé là....!" Ngân Nguyệt tò mò.

Thiên không nói gì chỉ mỉm cười, sau đó hắn quay lưng rời đi ra hướng cửa sổ. Trước khi biến mất hắn dặn dò nàng : " Đêm nay trăng tròn nàng nên kiềm chế bản thân. Đừng tiết lộ cho ai về cuộc gặp gỡ của chúng ta."

Nói rồi Thiên nhảy xuống bên dưới khiến Ngân Nguyệt hốt hoảng chạy tới bên cửa sổ nhìn xuống. Cảnh tượng cô bé tiếp đất trong bộ dạng nát bét hiện lên trong đầu nàng nhưng không, chỉ thấy một cái bóng nhỏ xíu nhanh như cắt biến mất trong đêm đen.

Thiên rời đi để lại cho Ngân Nguyệt vô số thắc mắc, đêm nay đúng là trăng tròn, bản tính của loài sói là đêm trăng tròn cơn hứng tình sẽ tăng mạnh, Ngân Nguyệt cảm thấy cơ thể mình rạo rực nóng bừng. Nàng liền uống ly nước cho bớt nóng nực rồi nhớ lại lời cô bé kia nói trước khi nhảy cửa sổ.

" Cô bé xưng hô kì lạ, lại còn biết nhắc ta kìm chế bản thân đêm trăng tròn...!" Ngân Nguyệt mất trí nhưng không ngốc, nàng có thể đoán rằng cả hai chắc đã từng quen biết nên cô bé mới biết nàng là sói. Ngay cả Lạc Hoàng Đế cùng Lạc Vân còn không biết bản thể thực sự của nàng, chắc chắn cô bé kia không phải mức quan hệ tầm thường với nàng.

" Nếu như cô bé đã quen mình, vậy thì chắc cũng quen Tuyết Linh. Phải nhờ cô bé tìm tung tích của Tuyết Linh mới được." Ngân Nguyệt nghĩ ngay tới con gái, nàng ngây thơ thầm mong tới lần gặp gỡ sau sẽ hỏi cô bé kia về con gái mình.

Sáng hôm sau...

Thiên vừa bước ra khỏi cửa đã gặp ngay Lạc Văn Minh, dọa hắn suýt thì chửi thề.

" Lạc Hoàng Tử?" Thiên nhíu mày không hiểu sao thằng này lại đứng trước cửa phòng mình.

Lạc Văn Minh nhìn Thiên bằng ánh mắt vô cùng trìu mến, sau đó cất tiếng : " Tiểu Thiên, nay muội cùng ta đi dạo nhé."

" Chắc là không được, hôm nay ta hơi bận." Thiên đáp.

Lạc Văn Minh cười đầy ẩn ý : " Vậy sao? Tiếc thật ta đang muốn nhờ muội gửi lời tới ca ca của muội rằng ta sẽ giúp hắn."

" Giúp? Chẳng lẽ tên này biết gì về chuyện của ta rồi?" Thiên nhíu mày thầm nói.

Lạc Văn Minh gật đầu : " Minh Trúc đã nói hết với ta rồi, mục đích muội thực sự đến đây là tìm lại thê tử cho ca ca của mình, vừa hay việc này ta có thể giúp."

Thiên mừng rỡ nhưng không tỏ ra bên ngoài, hắn chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô số tội hỏi : " Thật không?"

Việc Minh Trúc nói gì với Lạc Văn Minh thì Thiên không rõ, nhưng hắn biết nàng sẽ không để người mình thiệt thòi. Nhưng nàng nói gì để Lạc Văn Minh đồng ý giúp hắn, quả là cao tay.

Lạc Văn Minh ngồi thấp xuống để tầm nhìn của hai người tương đương nhau, ở góc nhìn này hắn thấy Tiểu Thiên đáng yêu không thể tả nổi, chỉ muốn ôm hôn cho bé nhưng sợ bị đội quân áo đen đạp cửa xông vào vì tội ấu da^ʍ nên đành thôi.

" Nhưng muốn ta thì muội phải đồng ý với ta một điều kiện!" Lạc Văn Minh ánh mắt đầy yêu thích nhìn Tiểu Thiên.

Thiên nhìn Lạc Văn Minh với ánh mắt nghi ngờ, thấy vậy Lạc Văn Minh lên tiếng thanh minh ngay : " Yêu cầu nhỏ này ta nghĩ muội hoàn toàn có thể thực hiện, tối nay cùng ta tới hội thả hoa đăng nhé!"

Hội thả hoa đăng là một lễ hội quan trọng của Hoàng Văn Quốc, thường thì các cặp tình nhân sẽ cùng nhau dạo phố sau đó cùng đối phương đốt và thả đèn hoa đăng để mong cho tình yêu của họ thêm bền chặt.

Lạc Văn Minh nổi tiếng thông minh và tính toán, nếu hắn đã quyết định làm gì đó thì khả năng thành công trên 70 phần trăm. Thiên biết được điều đó thông qua lời kể của Minh Trúc, tên này cũng là thiên tài nổi trội nhưng lại không hề ngông cuồng điều rất ít khi thấy ở các thiên tài khác. Qua những gì hắn thể hiện nếu Thiên có muội muội thì cũng không đắn đo việc gả muội muội cho tên này.

Thiên không tìm hiểu về mấy cái lễ hội, từ trước tới giờ hắn rất ít khi và hầu như là không tham gia lễ hội. Không phải vì hắn không thích mà vì có quá nhiều việc khiến hắn không rảnh rỗi. Vừa hay một công đôi việc, Thiên gật đầu đồng ý luôn.

" Ta đoán muội rất thông minh, nhưng dù sao muội cũng là con nít. Nếu cứ thế này mà đồng ý thì ta khác nào đang dụ dỗ muội, lát nữa ta sẽ xin phép Minh Trúc để muội đi chơi cùng ta kẻo nàng ta lại nhảy dựng lên." Lạc Văn Minh đưa tay định xoa đầu Thiên nhưng hắn khẽ lùi lại tránh né.

Lạc Văn Minh chỉ cười qua loa một cái thầm nói : " Dẫu sao muội ấy cũng chỉ là con nít, cần tạo thêm lòng tin để kéo gần khoảng cách."

Đêm hôm qua, trước khi Thiên lẻn vào phòng Ngân Nguyệt thì Minh Trúc đã tới tìm Lạc Văn Minh.

" Sao lại gặp ta vào lúc này, đừng nói là tỏ tình đấy nhé!" Lạc Văn Minh nhún vai nói đùa với Minh Trúc.

Minh Trúc trong hình hài cô bé mười tuổi từ từ biến lớn trở thành thiếu nữ mười tám đẹp lộng lẫy. Lạc Văn Minh há hốc mồm vì ngoại hình thiếu nữ của nàng.

Minh Trúc lừ mắt một cái rồi nói ra mục đích của mình : " Ngươi nghĩ ngươi có cửa để khiến ta tỏ tình sao, thực ra ta gặp ngươi để nói cho ngươi biết cha ngươi đang nuôi một mầm họa."

" Nhầm họa?" Lạc Văn Minh nhíu mày.

" Ta muốn ngươi giúp ta đưa Ngân Nguyệt về Xà Thiên Quốc một cách an toàn."

Lạc Văn Minh tròn mắt khi nghe Minh Trúc nói ra những lời như vậy rồi hỏi : " Tự dưng đem Nguyệt Phi của cha ta về Xà Thiên Quốc? Nàng ta là người của các ngươi à?"

" Phải, mỹ nhân tên Ngân Nguyệt kia không hề đơn giản, cô ta là thê tử của Tông Chủ bọn ta vì một tai nạn mà mất đi kí ức và mất tích." Minh Trúc vừa nói vừa nhìn thái độ nhởn nhơ của Lạc Văn Minh là biết hắn không tin nàng, nàng nói tiếp và nhấn mạnh : " Cả con gái của Tông Chủ cũng mất tích, nếu như họ có mệnh hệ gì thì Tông Chủ sẽ nổi giận."

Lạc Văn Minh bật cười như nghệ sĩ vừa nghe tin ai đó bị bế vào trai giam : " Haha ngươi nói nhảm gì vậy!"

Rồi bỗng thái độ hắn thay đổi sang nghiêm túc : " Việc Nguyệt Phi có con gái thất lạc ngoài ta và cha ta không ai biết, xem ra các ngươi thực sự có quan hệ gì đó với Nguyệt Phi. Nhưng cũng không chừng các ngươi chính là kẻ đã hại nàng ta đến mất trí thì sao? Là bạn hay là thù ta sao biết được, đâu chỉ vì câu nói của ngươi khiến ta tin."

" Nếu Tông Chủ ở đây có lẽ người sẽ thuyết phục được ngươi." Minh Trúc thở dài.

Lạc Văn Minh đáp : " Ngươi nghĩ ta sẽ giúp người ngoài đoạt Ái Phi của cha mình sao?

Minh Trúc nói : " Ngươi không hiểu, vấn đề ở đây là Ngân Nguyệt mất trí nhớ và rất cần một chỗ dựa nên cha ngươi mới có thể tiếp cận. Ngươi nghĩ sao nếu một ngày nàng ta đột ngột khôi phục trí nhớ?"

Lạc Văn Minh lắc đầu : " Đến khi đó thì tình cảm mà cha ta vun vén cho Nguyệt Phi cũng đủ lớn, nàng ta sẽ quên Tông Chủ của các ngươi thôi."

Minh Trúc giậm chân xuống đất với vẻ mặt tức giận, không ngờ tên này lại cứng đầu như vậy.

Nhưng bỗng Lạc Văn Minh im lặng giống như đang suy nghĩ gì đó, rồi đột ngột hắn đồng ý : " Ta đồng ý!"

Minh Trúc tròn mắt ngạc nhiên, tên này lật mặt nhanh hơn cả bánh tráng nữa.

Lạc Văn Minh nói tiếp : " Ta đồng ý với ngươi nhưng với một điều kiện."

Minh Trúc biết Lạc Văn Minh không bao giờ chịu thiệt thòi trong bất kì hoàn cảnh nào, nàng hỏi : " Điều kiện gì? Nếu quá đáng thì đừng có mơ."

Lạc Văn Minh cười đáp : " Không hề quá đáng, nhưng điều kiện này ta không hỏi ngươi...ta hỏi Tiểu Thiên."

Minh Trúc cũng biết dạo gần đây Lạc Văn Minh rất để ý đến Tiểu Thiên là hình dạng thu nhỏ của Thiên. Nàng và Ái Vân không khỏi ôm bụng cười mỗi khi nghĩ tới bản mặt của Lạc Văn Minh khi biết Thiên là nam nhân.

Đưa ra điều kiện với Thiên thì nàng lại càng nhàn, vì thế nàng đồng ý ngay.

Sau khi kết thúc cuộc gặp gỡ đêm khuya, Lạc Văn Minh tới tìm cha hắn bàn chút việc quan trọng. Không biết là tình cờ hay cố ý mà cắt ngang luôn cả việc hệ sự mà cha hắn sắp định làm với Ngân Nguyệt.

Lạc Văn Minh đã nghĩ rất kĩ, cha hắn nếu biết Ngân Nguyệt là vợ của Tông Chủ Vạn Hợp Tông thì chắc chắn sẽ khó xử. Từ cái việc cha hắn bỏ ngoài tai thỉnh cầu tìm con gái của Ngân Nguyệt thì hắn đã biết cha hắn cũng vì ham muốn nhan sắc của nàng chứ không có tình nghĩa sâu nặng gì. Nếu chẳng may như lời Minh Trúc nói Ngân Nguyệt khôi phục trí nhớ, nàng ta liệu còn ngây thơ như bây giờ? Hay sẽ an phận làm Phi Tần bên cạnh cha hắn ăn sung ngủ sướиɠ? Hay sẽ về bên phu quân cũ, hay là kích động chiến tranh để ngư ông đắc lợi?

Vì mới trong buổi tiệc cha hắn còn hứng thú mời Tông Chủ Vạn Hợp Tông tới làm khách, điều gì sẽ xảy ra nếu tên đó biết thê tử mình đang là ái phi của Lạc Hoàng Đế?

Lạc Văn Minh với tầm nhìn xa, hắn nghĩ nếu cứ mặc như vậy thì kiểu gì hai quốc gia cũng sẽ đối địch chỉ vì một nữ nhân. Hắn là người chuộng hòa bình nên rất ghét chiến tranh, chi bằng loại bỏ mối họa tiềm ẩn này càng sớm càng tốt.

" Phụ hoàng à, có thể bây giờ người sẽ trách con nhưng sau này người sẽ phải cảm ơn con đấy." Lạc Văn Minh thầm nói.

Việc quan trọng mà hắn muốn nói với cha mình là việc tình báo gửi về, rằng đại quân Yêu Tộc do Ngưu Ma Vương dẫn đầu công phá Thiên Giới đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Có một điều cần phải phân biệt rõ ràng, không phải Yêu nào cũng muốn chống lại Thiên Giới.

Yêu từ lâu đã chia làm 2 loại, loại một sức mạnh nhỏ nhoi không thể đú với đời nên đành chọn cách chung sống với con người hoặc là sống chung với đồng loại nhưng sinh hoạt giống như con người.

Hai là Yêu có sức mạnh to lớn và không phục Thiên Giới, lúc nào cũng nuôi ý định lật đổ Thiên Giới, nhóm này thích tụ tập ở những hang động, rừng núi hiểm trở, bọn chúng không bao giờ có thể sống chung với con người mà còn bắt người để ăn.

Yêu loại một bị cho là hèn vì không dám chống lại Thiên Giới, trong Yêu Chúng thì địa vị cực thấp và không có tiếng nói. Nhưng loại này lại sống an nhàn, không lo việc bị Thiên Giới tìm đến gϊếŧ hại.

Yêu loại hai tuy mạnh mẽ, có địa vị trong Yêu Chúng nhưng hay dính vào những cuộc nội chiến hoặc là chiến tranh dẫn đến vong mạng.

Đó chính là lý do vì sao khi Ngưu Ma Vương dẫn đại quân tới Thiên Giới thì ở Xà Thiên Quốc nơi tập trung chỉ yếu là Xà Yêu lại không tham gia.

Hết chương 199!