Tây Du Truyền Thừa

Chương 191: Mỹ nhân tâm quyết

CHƯƠNG 191 : Mỹ Nhân Tâm Quyết

Thiên đồng ý sẽ cùng các nàng trở về Vạn Hợp Tông nhưng trước hết phải giúp Hoàng Hân khôi phục vị thế.

Sau khi nghỉ ngơi trong Không Gian Yêu Hoa, Hoàng Hân tỉnh lại rồi được Thiên đưa ra ngoài.

Nhờ có sự giúp đỡ của chúng nữ đệ tử và đặc biệt là Minh Trúc, chỉ trong vòng 2 tháng Hoàng Hân đã khôi phục vị thế Nữ Hoàng, dân chúng cũng được giải trừ Độc Trùng do thuốc hàng loạt của Thiên chế tạo.

Sinh Huyền Quốc trở lại thành một quốc gia thái bình, tuy chưa thể phồn thịnh như xưa nhưng sớm thôi.

Sau khi mọi thứ ổn định, Hoàng Hân dẫn Thiên xuống tầng hầm bí mật của Hoàng Cung nơi cất giữ mảnh Ngũ Thải Thần Thạch thứ 5.

Sau nhiều lớp phòng ngự, cả hai đã tiến vào một không gian trống trải đầy màu sắc, ở trung tâm là một khối đá ngũ sắc to gần bằng người đang tỏa ra ánh sáng lung linh, đó chính là Ngũ Thải Thần Thạch trong truyền thuyết.

Linh tính mách bảo Thiên chạm vào khối đá, khi thấy Thiên có ý định đó Hoàng Hân liền cảnh báo : " Các đời trước đều dặn tuyệt đối không được chạm vào Ngũ Thải Thần Thạch, ta nghĩ chàng đừng nên chạm vào nó."

Nghe vậy Thiên cũng lưỡng lự, hắn từ từ thu tay lại thay vì liều mạng chạm thử.

Hắn nhớ lời Chúc Cửu Âm dặn nàng muốn có Ngũ Thải Thần Thạch để hồi sinh. Nhưng nó lại là thứ các đời Nữ Hoàng của Sinh Huyền Quốc dùng cả tính mạng để canh giữ và họ cần lý do để làm thế.

Âu Dương Vẫn Thiên đã chết, Ám Hoàng cũng tan biến, hai kẻ có khả năng biết về Ngũ Thải Thần Thạch đã không còn. Nhưng không có nghĩa là những kẻ khác không biết về sự tồn tại của nó.

Không ai hay, chẳng ai biết rằng từ lúc Thiên bước chân vào nơi này thì một tia linh hồn của Chúc Cửu Âm cũng theo đó mà thành công tiến vào Ngũ Thải Thần Thạch.

Để Ngũ Thải Thần Thạch ở đây giống như một quả bom nổ chậm vậy, không ai biết khi nào có kẻ đến lấy nó đi, đến khi đó Sinh Huyền Quốc lại lần nữa rơi vào loạn lạc giống như Âu Dương Vẫn Thiên từng làm.

Chính vì vậy Thiên nhờ Minh Trúc chọn ra 100 nữ đệ tử ưu tú ở lại Sinh Huyền Quốc thủ hộ đồng thời giúp họ tăng tiến tu vi. Một mình Hoàng Hân mạnh thôi chưa đủ, phải đào tạo ra những kẻ khác để cùng chia sẻ gánh nặng với nàng.

Minh Trúc vui vẻ nhận lời, mặc dù Thiên là Tông Chủ nhưng những đệ tử này hắn thậm trí còn không biết mặt và tên. Giao cho các nàng vẫn là hợp lý hơn cả.

Rất nhanh 100 nữ đệ tử ưu tú đã được chọn ra, họ đều vui vẻ nhận lời mà không hề có chút phản kháng.

Thiên đứng trước 100 nữ đệ tử xinh đẹp, hắn ra dáng một vị Tông Chủ hơn, giọng nói từ từ chậm rãi : " Sinh Huyền Quốc trông cậy vào các ngươi!"

Những nữ đệ tử này không hề có chút gì buồn bã khi phải ở lại nơi này, họ chỉ có một điều canh cánh trong lòng là không biết bao giờ mới có thể gặp lại vị Tông Chủ tuấn tú này.

" Thỉnh thoảng ta sẽ tới thăm các ngươi, sẽ có quà." Thiên biết được điều canh cánh trong lòng các nàng là gì, nếu muốn hắn có thể qua lại mờ ám với những nữ đệ tử này, hắn chắc chắn các nàng sẽ nguyện ý dâng tấm thân trong trắng của bản thân cho hắn, nhưng hắn không phải cầm thú. Hắn sẽ chỉ coi các nàng như những người em gái, đệ tử của Vạn Hợp Tông.

"Tông Chủ! Ngài có đệ đệ không ạ?" Một nữ đệ tử mạnh dạn hỏi.

Câu hỏi khiến mọi người ồ lên vì sự can đảm của nàng, nữ đệ tử hỏi xong cũng mặt đỏ tía tai.

Thiên bật cười, sau đó đáp : " Mẹ ta chưa chịu sinh cho ta một đệ đệ, nhưng người quen thì ta có vài người. Nếu ngươi thích ta sẽ giới thiệu ngươi cho họ."

Thiếu nữ reo lên rồi vội vã chạy tới bên cạnh Thiên, nàng ta có thân hình mảnh mai, gương mặt xinh xắn tóc xõa ngang lưng có điểm thêm chút phần tóc tết cuộc trên đỉnh đầu.

" Ta tên là Tường Vi, Mộ Tường Vi! Tông Chủ nhớ tên ta nha."

Nhìn thiếu nữ tươi cười bên cạnh, Thiên muốn đưa tay xoa đầu nàng một cái nhưng lại sợ mọi người sẽ nghĩ mình thiên vị nên thôi.

Hắn gật đầu nói với nàng : " Tên hay, ngươi còn gì muốn hỏi không?"

Tường Vi gật đầu bẽn lẽn : " Còn nhiều lắm...nhưng ta sợ Tông Chủ phạt!"

Thiên cười : " Về chỗ đi không ta phạt thật đấy."

" Hihi Tông Chủ vui tính thật." Tường Vi che miệng cười duyên sau đó chạy về hàng.

Sau khi Tường Vi về chỗ, một nữ đệ tử khác lên tiếng : " Tông Chủ, cho ta hỏi được không?"

Thiên nhìn về hướng thiếu nữ tóc ngắn ngang vai, gương mặt xinh đẹp pha chút khí chất nam nhân.

" Được chứ!" Thiên gật đầu.

Thiếu nữ nói : " Nhưng để sau khi người rảnh được không ạ?"

Thiên nghe là biết có mùi, hắn cũng gật đầu đồng ý.

Thấy Thiên và các nữ đồ đệ đang làm quen dần với nhau, Ái Vân và Minh Trúc đứng đó không khỏi mỉm cười. Chúng nữ đệ tử sau bao nhiêu khao khát cuối cùng cũng giành được mong muốn, một mỹ nam giữa rừng toàn là hoa xinh.

Hoàng Hân vô cùng cảm kích, nàng cũng nhận ra phía sau Thiên có rất nhiều mỹ nữ xuất chúng, được là một trong số họ cũng đủ khiến nàng mãn nguyện.

Kim Ngư ngồi chơi xích đu một mình phía xa xa nhìn về phía Thiên đang trò chuyện vui vẻ cùng chúng nữ đệ tử, miệng nhỏ chu lên giọng chán ghét nói : " Hứ! Tên thối tha đó có gì tốt mà ai cũng thích hắn vậy chứ?"

Trò chuyện được một lát, Thiên lấy ra một cuốn sách khá đẹp đẽ, bên trên ghi dòng chữ Mỹ Nhân Tâm Quyết.

Hắn giới thiệu : " Cả tháng nay ta đã dày công nghiên cứu và viết ra bộ công pháp này để giành riêng cho nữ tu, vừa tăng tốc độ tu luyện nhanh lên gấp đôi, vừa giúp gìn giữ nhan sắc."

Nghe vậy chúng nữ đệ tử không khỏi ngạc nhiên, họ có nghe nói về việc vị Tông Chủ tuấn tú này là Luyện Dược Sư xuất sắc, không nghĩ được hắn còn có thể viết ra công pháp cho nữ tu, đủ biết hắn phải hiểu về cơ thể nữ nhân như thế nào.

" Đỡ ta không ta xỉu mất, Tông Chủ làm ta rụng trứng rồi!"

Mỹ Nhân Tâm Quyết đã được Minh Trúc xem xét và thông qua, nàng cũng đang muốn học bộ công pháp này.

Một ngày trước khi rời khỏi Sinh Huyền Quốc...

Thanh Trúc nhỏ nhắn trong bộ váy xanh lam đáng yêu đang bưng một giỏ bánh chạy lon ton trong hoàng cung.

Nàng chạy ra ngoài nơi vườn thượng uyển cây hoa tươi tốt, nơi này đang diễn ra một buổi tiệc chia tay. Chỉ có những người quan trọng mới có mặt.

" Mẹ, bánh đến đây!" Thanh Trúc chạy một mạch tới bên cạnh Long Huyền đang ngồi thưởng thức trà rồi chu môi nói trong sự hồi hộp.

Long Huyền bị Thanh Trúc gọi bằng mẹ nhiều thành quen, nàng cũng rất quý Thanh Trúc vì sự ngoan ngoãn đáng yêu.

Nàng đưa tay lấy một chiếc bánh rồi đưa lên miệng cắn, vị ngon của bánh làm hai má Long Huyền hồng lên nhìn cực kì đáng yêu.

" Ưʍ...ngon lắm!" Long Huyền mỉm cười nói.

Được mẹ chồng khen, Thanh Trúc vui muốn nhảy cẫng lên.

Nhìn Thanh Trúc thân với Long Huyền như vậy, Minh Trúc, Hồng Trúc mỉm cười vui vẻ trong khi Long Thư nét mặt cực kì căng thẳng.

Long Thư nhìn sang Hoàng Loan và thấy nét mặt nàng ta còn căng thẳng hơn mình.

Hoàng Hân thì đang trò truyện cùng Ái Vân, cả hai mới gặp nhưng đã thân.

Sau khi biết Hoàng Hân và Thiên đã nảy sinh tình cảm, Ái Vân lúc đầu cũng rất giận nhưng sau khi nhận ra tình cảm mà Hoàng Hân giành cho Thiên thì nàng cũng đành lắc đầu cho qua.

" Cảm ơn ngươi!" Hoàng Hân nói.

Ái Vân hỏi rồi nói : " Vì ta chấp nhận ngươi sao? Thực ra ta cũng chẳng có quyền chấp nhận ngươi hay không, cái đó phải để Cúc tỷ tỷ quyết định."

Rồi cả hai cùng nhìn về phía Long Huyền và Thanh Trúc đang thân thiết, cả hai bỗng nhận ra mình không bằng Thanh Trúc.

Các nàng biết Thiên rất thương mẹ của hắn, nếu lấy được lòng của Long Huyền thì lại càng ghi điểm trong mắt chàng. Một người con dâu xinh đẹp sẽ không bằng một người con dâu hiểu chuyện.

Từ phía xa xa, Thiên cùng Huyết Hồng Quân bay tới, khi tất cả mọi người đông đủ thì buổi tiệc chính thức bắt đầu.

Buổi tiệc diễn ra rất vui vẻ, Thiên được dịp giới thiệu lại về từng người cho Long Huyền. Long Huyền có trách hắn nhưng nàng biết những cô gái kia đều rất yêu Thiên, bảo hắn chỉ chọn một là làm khó hắn và cũng là làm trái tim của các nàng tan nát.

Long Huyền tặc lưỡi cho qua, sau đó nàng đưa tay xoa đầu Thanh Trúc như mẹ và con gái rồi nói với Thiên : " Con cũng phải liệu liệu sớm ngày tổ chứ hôn lễ cho Tiểu Thanh để con bé đỡ thiệt thòi."

" Dạ đúng ạ!" Thanh Trúc gật đầu phụ họa, hai má đỏ bừng đôi mắt long lanh cực kì đáng yêu.

Thiên ngượng ngùng liền đáp : " Đợi nàng lớn thêm chút nữa đã!"

Nghe vậy Thanh Trúc cảm thấy ủy khuất, bỗng cơ thể nàng có biến đổi, trở nên nữ tính và trưởng thành như gái 18, ngực to ra, eo thon thả mông nở nang, nhan sắc lập tức thăng hạng kèm theo ánh mắt ngập tràn mị hoặc nhìn Thiên rồi cười mỉm : " Ta lớn rồi đây!"

" phụt!" Thiên vừa đưa ly rượu lên uống thì ho sặc sụa, hắn thất kinh khi thấy nàng biến hóa như vậy.

Minh Trúc liền giải thích : " Bọn ta đâu phải con nít, chỉ là cơ thể có chút bất ổn nên giữ hình dáng trẻ con như vậy, nhưng có thể tùy ý biến thành hình dạng thành thục mỹ nữ."

Vừa nói dứt câu, Minh Trúc và Hồng Trúc cũng biến đổi trở nên trưởng thành và quyến rũ, biến hóa rõ ràng nhất là ở cặp ngực, chúng tròn và trắng nõn dù chỉ hở một chút nhưng cũng khiến Thiên thèm nhỏ dãi.

Thiên vội lấy lại vẻ bề ngoài điềm tĩnh, hắn ho khan một tiếng. Thiên giống như một khối nam châm luôn thu hút sự chú ý của những cô gái, hắn cũng không biết tại sao mình lại có mị lực lớn đến vậy.

" Cái này...đợi mọi thứ ổn định đã!" Thiên bình tĩnh đáp.

Rắc!

Đồng thời hai đôi đũa trong tay của Long Thư và Hoàng Loan bị bẻ gãy, sau đó cả hai lầm lì lấy đôi đũa khác. Tuy cả hai không hề hướng ánh mắt về Thiên nhưng hắn vẫn cảm thấy sống lưng lình lạnh lạnh.

Ái Vân và Hoàng Hân nhìn một cái là nhận ra hai cô gái trẻ này đang ghen vì Thanh Trúc được Long Huyền ưu ái, hai nàng nhìn nhau rồi cười tủm, tình địch mỗi lúc một nhiều lại còn là những thiếu nữ trẻ tuổi hiếu thắng, Vạn Hợp Tông từ nay về sau nhất định sẽ có nhiều chuyện dở khóc dở cười.

" Phu quân! Ta muốn ăn món kia." Ái Vân chỉ tay về đĩa thịt nướng to tướng nói.

Thiên không ngần ngại đưa đũa gắp cho nàng.

" Ngon quá! Cảm ơn phu quân." Ái Vân cười tít mắt đem miếng thịt cắn một miếng rồi nhai ngon lành. Nàng liếc Thanh Trúc với ánh mắt cực kì kɧıêυ ҡɧí©ɧ ý nói ta được chàng gắp đồ ăn cho nè lêu lêu.

Thanh Trúc không cần nghe cũng hiểu, nàng tức lắm nhưng vẫn tỏ ra tươi cười rồi rời khỏi chỗ của mình chạy lon ton đến bên Thiên rồi chớp chớp đôi mắt long lanh đáng yêu nói : " Thiên, chỗ kia ngồi lạnh lắm."

Có đủ ghế cho tất cả mọi người vậy nên chỗ Thiên không còn ghế, hiển nhiên là ý Thanh Trúc muốn Thiên cho nàng ngồi trong lòng hắn.

Ái Vân quay sang nói : " Chàng cho muội ấy ngồi vào lòng đi, thϊếp không ghen đâu."

Mặt Thiên tái xanh lại, hai chữ " Không Ghen " mà Ái Vân nói ra kèm theo giọng điệu vô cùng đáng sợ.

Thiên thấy tình hình không ổn, hắn bèn tìm cớ chuồn trước.

" Mọi người ăn uống vui vẻ nhé không cần đợi ta, ta có chút việc cần làm." Thiên từ từ đứng dậy rồi nói một cách vô cùng tự nhiên bình tĩnh để các nàng thấy hắn không hề có ý trốn tránh.

Nhưng mà mọi chuyện không như Thiên nghĩ, tất cả ánh mắt ngoại trừ Huyết Hồng Quân đều đổ dồn về phía Thiên.

" Tự dưng ta không bận nữa!" Thiên cười khổ rồi tự động ngồi vào vị trí cũ.

Nhìn bộ dạng khổ sở của Thiên khi phải chịu đựng sự tranh giành của các cô gái, Long Huyền không khỏi vừa thương vừa buồn cười thầm nói : " Đáng đời!"

" Anh bánh của ta nè Thiên, đặc biệt làm cho chàng đó."

" Cảm ơn nàng!"

Buổi tiệc trôi qua, Thiên mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi. Hoàng Hân lén đi theo nhưng Thiên vẫn phát hiện và vờ như không biết.

Khi nghe thấy tiếng ngáy của Thiên thì Hoàng Hân mới tiến vào, nàng hóa thành một con bướm đêm sau đó bay qua lỗ thông gió rồi đậu lên trên thành giường của Thiên.

Rồi nàng hóa thành hình người và rơi vào lòng hắn. Thiên như chờ sẵn, hắn dang tay ra ôm chầm lấy thân thể mềm mại của người tình.

Hoàng Hân thốt lên một tiếng nho nhỏ sau đó thân thể như vô lực nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Thiên, nàng ỉ ôi : " Mai chàng đi sao?"

Thiên đáp : " Ừm! Nàng suy nghĩ kĩ chưa? Có muốn đi cùng ta không?"

Hoàng Hân rất muốn ở cạnh Thiên, tuy nhiên nàng cũng là một vị Nữ Hoàng cao cao tại thượng thương dân như con, nếu nàng đi rồi Sinh Huyền Quốc sẽ ra sao?

Nàng khẽ lắc đầu : " Thϊếp phải ở lại, Sinh Huyền Quốc cần thϊếp."

Thiên cũng biết nàng không thể rời xa nơi này, Hoàng Loan chưa đủ chín chắn để có thể lên làm Nữ Hoàng. Hắn khẽ vuốt ve mái tóc mềm mại của người tình rồi thì thầm vào tai nàng : " Vậy thì thỉnh thoảng ta sẽ tới thăm nàng!"

Bàn tay Thiên bắt đầu mò mẫm, nhưng Hoàng Hân rùng mình rồi ngước lên nhìn Thiên khẽ khàng thỏ thẻ : " Đêm qua chàng làm thϊếp mệt quá, đêm nay mình chỉ ôm thôi nhé."

Giọng nói vừa quyến rũ vừa đáng yêu của nàng khiến tim Thiên tan chảy, hắn thôi không sờ mó nàng mà chỉ khẽ đưa tay siết lấy vòng eo thon thả, hắn đặt lên chán nàng một nụ hôn ngọt ngào, Hoàng Hân nhắm tịt mắt đón cái hôn yêu thương ấy, nàng hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.

Thiên ôm mỹ nhân trong lòng, hắn thầm nghĩ : " Chắc cũng chẳng được nghỉ ngơi lâu!"

Hết chương 191!