Tây Du Truyền Thừa

Chương 156: Liên kết duy nhất

CHƯƠNG 156 : Liên Kết Duy Nhất

Thao Thiết là một loài hung thú dữ tợn, háu ăn và độc ác. Thời thượng cổ bị rất nhiều chủng tộc xa lánh và sợ hãi. Đó cũng chính là lý do sau này các loài liên minh lại để tận diệt Thao Thiết, một cuộc chiến thời thượng cổ xảy ra với quy mô rất hoành tráng và khốc liệt. Loài Thao Thiết đại bại và gần như là tuyệt diệt, có một số ít Thao Thiết nhân lúc hỗn loạn mà bỏ trốn được, có cuộc sống hết sức khó khăn.

Sau khi qua đi thời Yêu Thú thống trị, các loài cũng dần tu luyện thành hình người để phù hợp với cuộc sống hơn. Thao thiết cũng nhờ đó mà có thể sinh sống một cách bình thường miễn là đừng để lộ bản thể của mình.

Lãnh Huyết từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, được một người tốt bụng nuôi dưỡng. Trong một đêm không kiềm chế được bản thân mà đã hóa bản thể và ăn thịt luôn người nuôi dưỡng mình.

Hắn trở thành kẻ lang thang, dựa vào những gì mình được dạy để tồn tại qua ngày. Khi còn nhỏ, Lãnh Huyết thường lẻn vào nhà người khác trộm gà trộm vịt để ăn. Nhiều lần bị phát hiện và suýt mất mạng, lớn lên thì thành giang hồ đâm thuê chém mướn. Cuộc sống nay sống mai chết vô lo vô nghĩ, gây thù chuốc oán khắp nơi.

Hầu như ai gặp hắn cũng sẽ có hai biểu hiện, một là sợ hãi hai là kinh bỉ chán ghét.

Dần dần hắn tự cô lập chính mình, không muốn gần gũi với bất kì ai, càng không thèm nói chuyện. Cho đến một ngày, hắn tới một tòa tháp cổ kính và giải phóng một Yêu Quái hùng mạnh.

Đó là người đầu tiên nhìn hắn bằng ánh mắt khác, không sợ hãi, không khinh bỉ chán ghét. Người đó vô cùng tốt với hắn, đôi khi rất nghiêm khắc nhưng hắn hiểu rằng người đó chỉ muốn tốt cho hắn. Dần dần người đó chiếm một vị trí quan trọng trong lòng hắn, với Lãnh Huyết thì nàng vừa là mẹ, vừa là thầy, vừa là tri kỉ.

Trong không gian vô tận, Lãnh Huyết dần tỉnh lại thấy mình đang lơ lửng giữa một nơi tràn ngập khói tím.

Hắn nhớ lại, lúc nãy bị hàng trăm mũi tên băng đâm cho nát bét cả cơ thể, bây giờ cơ thể hắn lành lặn, ở một hơi hư vô.

" Mình chết rồi sao?" Lãnh Huyết thầm đoán trong bình thản.

Chợt một giọng nói vang lên cùng với một bóng hình xinh đẹp thướt tha đang bay về phía hắn. Mỹ nhân mặc bộ đồ màu tím, xinh đẹp tuyệt trần, trên gương mặt xinh đẹp che một tấm lụa mỏng.

" Sư Phụ!" Lãnh Huyết nhận ra đó chính là Sư Phụ của hắn.

Tuyệt Tâm bay đến trước mặt Lãnh Huyết, đôi mắt tím ma mị khẽ nhíu lại rồi nói : " Con cảm thấy thế nào? Đã thỏa mãn chưa?"

Lãnh Huyết suy nghĩ một lát, sau đó đáp : " Con chưa thỏa nãm, nhưng con đã bị đánh bại!"

Tuyệt Tâm đưa tay gõ đầu Lãnh Huyết cái cốc, sau đó mắng : " Vậy con sẽ từ bỏ sao?"

Lãnh Huyết lập tức lắc đầu : " Từ bỏ không có trong từ điển của con!"

Tuyệt Tâm hài lòng gật đầu, sau đó nàng hỏi : " Vậy con còn ở đây làm gì? Ra mà chiến đấu với kẻ thù đi chứ."

Nói rồi Tuyệt Tâm tiến gần về phía Lãnh Huyết, đặt tay lên ngực hắn rồi thì thầm : " Đây là toàn bộ sức mạnh ta đặt lên người con, khi con sử dụng nó cũng có nghĩa là hai ta sẽ mất liên lạc, vốn dĩ ta nên để dành nó nhưng đây là trường hợp đặc biệt, đừng phụ lòng của Sư Phụ nhé."

Vừa nói Tuyệt Tâm vừa mờ dần và tan thành vô số mảnh vỡ li ti rồi hòa tan vào cơ thể Lãnh Huyết. Lãnh Huyết cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ được nạp vào cơ thể mình, trước sự tan biến của Tuyệt Tâm, Lãnh Huyết gật đầu thề : " Con sẽ không làm Sư Phụ thất vọng."

***

Thiên đang lơ lửng giữa khoảng không vô định, hắn nhận thức được mình đang trôi dạt đi đâu đó, hắn cảm thấy thật thanh thản và không suy nghĩ bất kì điều gì.

" Chắc hẳn đây là cảm giác khi con người ta chết đi, thật là bình yên." Thiên thầm nghĩ.

Trôi dạt được một lúc, quần hắn bị vướng vào thứ gì đó. Thiên không mở mắt, đưa tay định gạt vật kia ra để tiếp tục trôi dạt thì chạm phải một bàn tay mềm mại mát lạnh.

Biết là tay nữ nhân, Thiên mở mắt xem thử đó là ai. Là một thiếu nữ xinh đẹp, bộ váy trắng tinh khôi, đôi mắt to long lanh đầy nét tinh nghịch đang nhìn hắn.

" Ái Vân!" Thiên giật mình nhận ra, hắn đang nắm tay Ái Vân. Lần cuối hắn gặp nàng là khi nàng tiến vào bế quan để nghiên cứu Hỗn Nguyên Châu tại Vạn Hợp Tông.

Thấy Thiên nắm tay mình, Ái Vân khẽ đỏ mặt xấu hổ rụt tay lại rồi mắng : " Xấu xa, ta còn chưa cho chàng chạm vào ta mà!"

Thiên mê mẩn trước sự đáng yêu của nàng, tuy nhiên hắn nhận ra điều gì đó rồi hỏi : " Ta đang trên đường tới hoàng tuyền, chẳng lẽ nàng cũng đã...!"

Ái Vân lắc đầu, đôi mắt long lanh ẩn ẩn nước bĩu môi : " Chàng xấu xa lắm."

Rồi nàng lao vào đè ngửa Thiên ra, đấm thùm thụp vào ngực hắn như để trút giận, vừa đấm nàng vừa bật khóc.

Thiên xót xa khi thấy mỹ nhân rơi lệ, hắn ôm nàng rồi nói : " Ta xin lỗi!"

" Xin lỗi? Chàng xin lỗi là xong sao? Chàng có biết bao nhiêu người đang mong chờ chàng trở về không? Mong chàng bình an không? Sao chàng lại có thể chết ở đây được?" Ái Vân nghẹn ngào.

Ôm cơ thể run rẩy của Ái Vân, Thiên xúc động nói : " Ta biết chứ...nhưng ta đã bại rồi! Ta thật tồi phải không!"

Ái Vân lắc đầu dụi mặt vào ngực Thiên : " Không, chàng không tồi, đối với ta chàng là người tuyệt vời nhất...chàng vẫn chưa chết, chàng đừng từ bỏ."

Ái Vân ngồi dậy, đặt tay lên ngực Thiên rồi hỏi : " Chàng có yêu ta không?"

Thiên không do dự mà gật đầu.

Ái Vân hỏi tiếp : " Chàng từng hứa với ta những gì?"

Thiên đáp : " Cùng nàng sinh thật nhiều con, sống cuộc sống hạnh phúc."

Ái Vân mỉm cười đầy hạnh phúc, sau đó nói : " Đây là toàn bộ sức mạnh còn lại ta để trong cơ thể chàng, khi chàng sử dụng nó cũng có nghĩa là liên kết giữa hai ta bị ngắt, đổi lại nó sẽ giúp chàng sống, đừng phụ lòng ta nhé."

Nói rồi, Ái Vân dần tan vỡ thành vô số mảnh nhỏ rồi hòa tan vào cơ thể thiên.

Thiên vội vã đưa tay như muốn ôm nàng nhưng không thể nữa, hắn với lấy những mảnh vỡ nhưng rất nhanh chẳng còn lại gì cả.

Lúc này Thiên mới biết hắn không phải đang trên đường xuống hoàng tuyền, mà là đang trong một giai đoạn đột phá sức mạnh.

Có những mốc sức mạnh cực kì quan trọng mà không phải cứ dựa vào ngoại vật là có thể tăng tiến, nó cần sự thấu hiểu từ người tu luyện. Ngươi muốn đột phá cảnh giới nhưng lại không biết mục đích ngươi đột phá để làm gì, đột phá như thế nào, đột phá cần những yếu tố nào thì cả đời ngươi không thể đột phá.

Bây giờ là lúc tâm Thiên tĩnh lặng nhất, hắn đã hiểu rồi. Hắn cũng đã biết mình cần làm gì tiếp theo, trong một khoảnh khắc hắn đã vẽ ra cả một đoạn đường dài phía trước mình cần phải làm những gì.

Cũng trong lúc hắn tịnh tâm nhất, một bóng hình nhỏ bé tiến về phía hắn.

Thiên cũng cảm nhận thấy, hắn mở mắt ra và nhận ra đó là Bối Bối.

Những lần trước Bối Bối xuất hiện trong tâm trí hắn đều là những lần nguy hiểm. Thiên bắt đầu đề phòng cô bé, tuy nhiên lần này lại khác.

Bối Bối tiến về phía Thiên, cô bé ngồi vào lòng hắn một cách dễ dàng như đã làm việc này vô số lần.

Kế tiếp cô bé ngước mắt lên nhìn Thiên, sau đó gục đầu vào ngực hắn rồi hé môi : " Xin lỗi vì đã nhận lầm người! Ngươi không phải ca ca của ta...nhưng ta luôn có cảm giác ngươi là ca ca của ta, cho ta gần ngươi thêm một chút có được không?"

Thiên không đáp, biểu hiện im lặng của hắn thay cho lời đồng ý.

Bối Bối kể : " Năm đó ca ca ta dẫn ta tới nhà Thiên Hậu chơi, rồi một cuộc chiến xảy ra. Ca ca dẫn ta bỏ trốn kết quả cả hai đều bị kẻ thù bắt được và sát hại. Thiên Hậu đã không ngại gian khổ lưu giữ linh hồn của cả hai lại chờ ngày nào đó thích hợp để đầu thai chuyển thế...

...Ca ca ta được đầu thai chuyển thế vô số lần rồi nhưng ta thì chưa, mỗi kiếp ca ca ta đều xuất chúng, đều vang danh thiên hạ nhưng rồi ta cũng chẳng thể gặp ca ca mà chỉ biết theo dõi qua tâm trí của ca ca. Nhưng ngươi thì khác, ngươi là kiếp duy nhất của ca ca có thể giao tiếp với ta, thấy ta trong tâm trí, dù không biết ta là ai, nhiêu đó cũng đủ khiến ta hạnh phúc."

Thiên vẫn ngồi im lắng nghe câu chuyện của Bối Bối, Bối Bối thực ra rất đáng thương, tồn tại trong dạng linh hồn mấy chục vạn năm không thể phát triển, theo dõi luân hồi của ca ca vô số lần, chỉ mong một ngày được đoàn tụ cùng ca ca mà không được, khi thấy vai cô hé run lên vì xúc động thì hắn khẽ đưa tay xoa đầu cô bé, giọng hắn ấm áp đến lạ : " Đừng buồn, ngay từ đầu muội đã coi ta là ca ca vậy thì bây giờ cứ thế đi!"

Bối Bối ngước mắt nhìn Thiên tỏ ra hạnh phúc, nhưng sau đó lại lắc đầu : " Nhưng mà ta không phải muội muội của ngươi, ngươi cũng không thực sự là ca ca của ta...ta!"

Thiên bèn nói : " Vậy thì có thể trở thành em gái nuôi mà, vẫn là em gái."

Bối Bối nghe vậy, gương mặt u buồn cũng trở lên rạng rỡ hẳn. Nhưng cô bé còn băn khoăn gì đó mà lưỡng lự.

Thiên hỏi : " Sao thế?"

Bối Bối ngượng nghịu đáp : " Nhưng mà...tuy ta mới 10 tuổi nhưng mười tuổi của mấy chục vạn năm trước, nếu tính tuổi thật thì ta lớn hơn ngươi rất nhiều, sao có thể là muội muội của ngươi được."

Thiên bật cười, hắn đưa tay nựng má Bối Bối, cô bé tỏ ra hơi khó chịu nhưng không hề tránh né. Hắn vừa nựng má cô bé vừa vừa giải thích theo cách nghĩ của hắn : " Muội 10 tuổi sau đó chết đi có nghĩa là muội mãi mãi ở độ tuổi đó, cho dù có bao nhiêu lâu đi chăng nữa. Ta hứa, ta sẽ hồi sinh muội bằng bất kì giá nào."

Bối Bối xúc động hỏi : " Thật là ngươi sẽ hồi sinh cho ta chứ? Điều này ngay cả Thiên Hậu còn chưa làm được."

Thiên lắc đầu : " Hiện tại thì chưa được, nhưng sau này nhất định sẽ được. Chỉ cần muội tin ở ta."

Bối Bối ôm lấy cổ Thiên, chu đôi môi nhỏ xíu lên hôn vào má hắn rồi hạnh phúc nói : " Ta tin ngươi...à nhầm ta tin ca ca!"

Sau đó, cả cơ thể Bối Bối phát sáng một thứ ánh sáng ôn hòa dịu dàng như ánh trăng, cô bé cũng đang dần tan biến.

Thiên thấy vậy liền ôm lấy Bối Bối như muốn giữ lại. Nhưng cô bé đã ngăn cản hắn làm thế rồi nói : " Cảm ơn ca ca nhiều, ca ca sắp đột phá đúng không? Để Bối Bối giúp ca ca nhé."

Bối Bối cũng đang tan vỡ thành từng mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ lại tiếp tục vỡ vụn thành những đốm sáng li ti, những đốm sáng này bay tới bao quanh Thiên rồi từ từ nhập vào cơ thể hắn.

***

Trong vùng hoang vu, Thông Túy Viên Hầu sau khi thi triển sức mạnh nhưng không thể đưa cả hai ra bên ngoài, hắn liền nhíu mày quay lại hỏi Vô Thiên : " Ngươi có thực sự gϊếŧ chết hai kẻ kia rồi không?"

Vô Thiên sau khi xác nhận lại, gật đầu chắc nịch : " Hai tên đó đến cái nịt cũng không còn!"

Thông Túy Viên Hầu xoa cằm đăm chiêu : " Thế tại sao lại không ra ngoài được nhỉ? Ta nhớ đó là cách duy nhất mà."

Hoang Giới tuy chỉ là một giới nhỏ nhưng có nguyên tắc rõ ràng nên những kẻ có tu vi dưới Tiên tuyệt đối không thể phá nguyên tắc.

Thông Túy Viên Hầu tuy quá khứ từng rất mạnh nhưng do bị giam cầm, bị chia tách, bị hút pháp lực trong ngần ấy năm nên giờ tu vi giảm sút nghiêm trọng chỉ là Nguyên Anh Cảnh. Còn Vô Thiên thực lực chân chính của hắn cũng chỉ là Kim Cang Cảnh Hậu Kỳ. Không có cách nào giúp hai tên này ra khỏi đây.

Thông Túy Viên Hầu nghĩ gì đó, rồi quay sang hỏi Vô Thiên : " Cái tên có ngoại hình giống ngươi ban nãy, có quan hệ gì với ngươi?"

Vô Thiên lạnh lùng nói : " Sao? Ngươi biết gì về hắn à?"

Thông Túy Viên Hầu lắc đầu : " Ta không biết gì về hắn và ngươi, ta chỉ cảm thấy nếu có hắn gia nhập thì chúng ta sẽ bất bại."

Vô Thiên hừ lạnh : " Tiềm năng của hắn lớn nhưng tầm nhìn không xa, lại bị nhiều cám dỗ chi phối. Hơn nữa hắn lại ở phe đối lập, nếu hắn có cùng phe với ta thì ta cũng gϊếŧ bởi đơn giản cả hai bọn ta không thể cùng tồn tại."

Thông Túy Viên Hầu ngạc nhiên khi nghe vậy rồi bật cười : " Haha, lại là cái trò đó sao. Nghe giống hai con khỉ chết tiệt kia nhỉ, đáng lí ra chúng nó đã có thể xưng hùng xưng bá nhưng lại chọn cách đối đầu nhau để làm trò hề cho Như Lai cùng lũ người Thiên Giới, kết quả cuối cùng vẫn là vong mạng."

" Ồ! Ngươi bị phong ấn ở đây mà cũng biết những việc đó sao?" Vô Thiên hỏi.

Thông Túy Viên Hầu vuốt vuốt lông trên đầu, sau đó cười khanh khách đáp : " Haha, ta cũng không thần thông quảng đại tới mức ấy, có điều hai con khỉ kia và ta có chung nguồn gốc, sẵn đã có cảm ứng với nhau nên biết chuyện thôi."

Vô Thiên gật gù, sau đó cảm nhận được gì đó liền nói : " Rất có khả năng hai tên kia không chết, trong những tình huống ngặt nghèo nhất thì ta cũng đã từng như vậy, bị đánh cho tưởng chừng không thể gượng dậy nhưng cuối cùng ta vẫn là kẻ thắng."

Thông Túy Viên Hầu xoa cằm : " Ta bắt đầu tò mò về thân thế thực sự của ngươi rồi đấy."

Lúc này, từ hai vị trí khác nhau xuất hiện dị tượng. Vô Thiên và Thông Túy Viên Hầu cùng nhận ra dị tượng, cả hai nghĩ đó là dấu hiệu để đưa cả hai ra ngoài.

Hai vị trí kia, xuất hiện một luồng gió xoáy mạnh mẽ tạo thành cơn lốc. Khi cơn lốc tan đi hai bóng người liền hiện ra.

Là Thiên và Lãnh Huyết.

Hai bọn hắn ngoại hình không có gì thay đổi, nhưng khí chất cùng tu vi đã thay đổi rõ rệt.

Hết chương 156!