Chương 26 : Biến!
Hà Nội ngày mưa gió không phải đi học thôi thì ngồi rảnh dỗi viết chap.
***
3 ngày sau, đoàn xe vận chuyển lụa đã tới Kinh Đô mà không gặp bất kì trở ngại nào. Nhóm người của Triệu Phú và Thiên chia tay nhau ở đây, Kinh Đô rộng lớn vô cùng diện tích gấp hàng chục lần Quất Lâm Thành dân số rơi vào khoảng 5 triệu người. Là đầu tàu kinh tế và văn hóa của cả nước nên Kinh Đô rất nhộn nhịp và sầm uất. Trung tâm của Kinh Đô là Cung Điện, nơi ở của hoàng thất. Thiên và Hoàng Loan cải trang thành dân thường cho đỡ nổi bật, Kinh Đô có rất nhiều cao thủ nên phép Biến Thân của hắn vô tác dụng, nếu không Thiên đã tranh thủ rẽ vào quán bia ôm.
Cũng khá lâu rồi Hoàng Loan chưa về Kinh Đô, và cũng từng ấy thời gian nàng chưa được gặp mẹ của nàng cũng chính là Nữ Hoàng đương thời của Sinh Huyền Quốc.
Nóng lòng gặp lại mẹ, Hoàng Loan hối thúc Thiên đi thật nhanh. Để tới Cung Điện thì hai người cũng mất một quãng đường dài vô cùng, sau khi vượt qua tất cả họ đứng trước cổng Cung Điện nơi có hai lính canh cao lớn. Thấy hai người Thiên tiến đến thì một trong hai tên lính canh bước ra ngăn cản.
Hoàng Loan nói : " Chúng ta muốn vào trong, tránh đường."
Lính canh đáp, giọng nực cười : " Ra lệnh cho ta? Hoàng Cung là cái chợ sao?"
" Vậy thì ngươi chắc chắn sẽ khó ăn nói với Công Chúa." Thiên đứng canh nhún vai nói, Hoàng Loan bỏ mũ trùm đầu để lộ nhan sắc của mình.
Thấy hai tên lính vẫn đứng ì ra, Hoàng Loan tức giận : " Thấy bổn công chúa sao không quỳ?"
Hai tên lính cay nhìn nhau, sau đó cười phá lên.
" Các ngươi....!" Hoàng Loan định nói gì nhưng Thiên vội nắm tay nàng, nàng quay lại thấy nét mặt hắn cực kì nghiêm trọng nói : " Chạy!"
Thấy Thiên kéo Hoàng Loan đi, hai tên lính canh vội lao lên phía trước chặn đầu với tốc độ cực cao khiến Thiên phải trợn mắt. Hai tên này không hề tỏa ra thiên địa linh khí như những người tu luyện hắn từng gặp mà lại có tốc độ nhanh như vậy. Rồi trong khoảnh khắc ấy Thiên bị một bàn tay vỗ mạnh lên đầu, hắn gục xuống.
Giải quyết Thiên xong, hai tên lính canh hướng Hoàng Loan xông tới bắt lấy nàng rồi cười khoái trá : " Cứ ngỡ tìm kiếm đâu xa, ai ngờ công chúa tự tới giao nộp....kiểu này được thưởng lớn rồi."
" Các ngươi phản bội Nữ Hoàng....mẹ ta sẽ gϊếŧ các ngươi." Hoàng Loan vùng vẫy nói.
" Hắc! bà ta còn lo việc khác, đem công chúa đi." Tên lính canh đắc ý nói, sau đó đem Hoàng Loan và Thiên vào trong.
***
Bên trong Cung Điện, một bóng người xinh đẹp ngồi vắt chéo chân trên ngai vàng lộng lẫy, một mỹ nữ với những đường cong chết người ẩn hiện sau hoàng bào bó sát. Trên đầu nàng ta đội vương miện của Nữ Hoàng và đeo một chiếc mặt nạ bằng vàng trang trí đầy đá quý, Mặt nạ chỉ che nửa khuôn mặt để lộ một nửa khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm, với thị uy của mình nàng tỏa ra khí chất quân vương cao quý làm mọi nam nhân phải say đắm nhưng không ai dám chinh phục bởi biết đó tương đương với cái chết.
Phía dưới nàng, hàng trăm văn võ bá quan trong triều đều đang quỳ rạp trước Nữ Hoàng của họ. Văn võ bá quan hầu hết đều là nữ giới, trong số đó có một người là cánh tay phải đắc lực của Nữ Hoàng. Người này đứng lên bẩm báo : " Thưa Nữ Hoàng, lính canh báo tin đã bắt được công chúa."
Nghe hai từ 'công chúa' văn võ bá quan trong triều đều sửng sốt.
Còn Nữ Hoàng thì vẫn giữ thần thái uy nghiêm, giọng lạnh lùng nói : " Bãi triều!"
Văn võ bá quan lui xuống để lại một mình Nữ Hoàng ngồi vắt chéo chân trên ngai vàng, tay nàng phất nhẹ gọi : " Ngươi biết gì về Hỏa Long, nói ta biết tìm nó ở đâu?"
Theo cái phất tay của Nữ Hoàng, một bóng người hiện lên hư hư ảo ảo nói : " Nữ Hoàng của ta, Hỏa Long chẳng phải đang hiện diện trong cung của người sao?"
Một nửa khuôn mặt xinh đẹp không được che bởi mặt nạ vàng khẽ biến sắc, Nữ Hoàng nghi hoặc : " Bên trong Cung Điện? sao có thể!"
Hư ảnh kia biến mất chỉ còn lại một mình Nữ Hoàng trong đại điện, nàng phất áo choàng rời khỏi ngai vàng dẫn theo người hầu tới nhà ngục.
Sâu bên dưới Cung Điện là nơi giam giữ những kẻ phản loạn, những kẻ cõng rắn cắn gà nhà, những kẻ bị cách ly nhưng vẫn trốn ra nơi công cộng. Thấy Nữ Hoàng xinh đẹp cao quý đích thân tới nơi ngục tù bẩn thỉu hôi hám, nhiều tử tù bám vào song sắt thèm thuồng liếʍ mép nhìn chằng chằm vào cơ thể gợi cảm của nàng. Xem như những tử tù như cứt chó bên đường, Nữ Hoàng theo chân người hầu tới gian phòng cuối cùng của nhà ngục nơi đang giam giữ một người.
Mở cửa bước vào, người bị nhốt bên trong mặc một bộ đồ rách rưới để lộ da thịt trắng nõn đầy vết thương, người này bị trói bằng dây xích giăng bốn phía cố định bằng móc sắt cực kì chắc chắn và đa bất tỉnh. Nữ Hoàng thấy người bị nhốt kia đang bất tỉnh thì liền bước tới một chiếc bàn để rất nhiều dụng cụ tra tấn, tay ngọc trắng nõn cầm một chiếc roi da nên rồi quất mạnh về phía người đang bị chói.
Véo!
Tiếng roi va chạm với da thịt của người kia đầy chát chúa, người kia đau quá tỉnh lại rồi cố nín nhịn cơn đau bởi ngày nào cũng phải chịu những đòn roi như vậy. Nữ Hoàng cao cao tại thượng, nữ nhân mà bao người mơ ước giờ lại ra tay tàn nhẫn không chút tình người với một kẻ tù đày không chút sức kháng cự, Nữ Hoàng vung tay quất thêm mấy phát roi cho tới khi người kia bật ra tiếng kêu thì mới chịu ngưng rồi tàn nhẫn hỏi : " Hỏa Long ở đâu?"
Người kia cố nén nỗi đau thể xác, khó khăn trả lời : " Ta đã nói rồi....ta không biết"
Véo!
"A...A!"
" Không nói này! Ta xem ngươi chịu được đến bao giờ."
Véo....Véo......Véo....Chát!
Mỗi lần roi quất là một lần da thịt tứa máu, người kia đau đớn không thể tả được bật ra những tiếng kêu thảm thiết, nhưng Nữ Hoàng vẫn nhẫn tâm ra tay không chút nương tình và đánh tới khi người kia ngất đi lần nữa mới thôi. Vứt roi xuống đất, Nữ Hoàng phất hoàng bào quay lưng bỏ đi còn người hầu của nàng thì cẩn thận khóa buồng giam lại.
" Ả ta không chịu mở miệng, nếu đánh chết thì không có cách khác moi tin tức giờ tính sao thưa Nữ Hoàng?" Người hầu hỏi Nữ Hoàng.
Nữ Hoàng lạnh lùng đáp : " Mọi việc ta tự có xắp xếp, mau dẫn ta đi gặp công chúa."
***
Lúc này trong một căn phòng khác tàn tạ và ẩm thấp, nơi giam giữ Thiên cùng Hoàng Loan. Hoàng Loan bị trói tay chân nằm trên một chiếc giường mục nát, còn Thiên thì bị trói vào cột và đang mắng chửi hai tên lính canh trong phòng : " Con mẹ nó! ta mà ra được thì các ngươi xác định...cái con.....ư...ư!"
Đang mắng chửi hắn bị nhét rẻ vào miệng, một tên lính canh nhìn tên còn lại hỏi : " Sao rồi! Báo tin cho Bao đại nhân chưa?"
" Báo rồi, ngài ấy sẽ tới ngay thôi."
" Vừa nhắc tới luôn kìa!" Theo lời nói của tên lính canh, cánh cửa phòng mở ra cùng một bóng người xuất hiện, là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi cao to bụng béo mặc đồ quan văn và có làn da đen như vừa du lịch châu phi về. Người này vừa vào liền phất tay ra hiệu cho hai tên lính canh ra ngoài.
Đứng trước Thiên rồi nhìn chằm chằm vào hắn, Bao đại nhân tò mò : " Có mùi yêu khí!"
Sau đó Bao đại nhân nhìn sang Hoàng Loan đang bị trói chặt trên giường, hắn tiến tới hỏi : " Ngươi thật sự là công chúa?"
Hoàng Loan không dám nhận cũng chẳng dám phủ nhận bởi nàng không biết lão da đen này thù hay bạn, thấy nàng lúng túng Bao đại nhân xoa cằm : " Rất xinh xắn! trên người có tỏa ra khí chất gần giống với Nữ Hoàng, trên người ngươi có một vết bớt đúng không?"
"Sao...sao lão biết?"
Bao đại nhân nghi hoặc : " Chỉ công chúa mới có vết bớt đó, mau tả xem hình dáng nó ra sao?"
Hoàng Loan trần trừ nhìn Long, nhận thấy cái gật đầu của hắn thì e dè nói : " Ở trên vai ta, vết bớt màu đỏ hình...cánh phượng."
Nghe tới đây, Bao đại nhân giật mình vội cúi đầu : " Người đúng là công chúa điện hạ, xin công chúa tha tội cho lão thần."
" Mau cởi trói cho ta" Hoàng Loan ra lệnh.
Bao đại nhân liền lập tức nghe lời cởi trói cho Hoàng Loan rồi cởi trói luôn cho Thiên theo lệnh của nàng, Thiên vặn khớp vai ê ẩm hỏi : " Lão già! trong cung sảy ra chuyện gì sao?"
Bao đại nhân nhìn Thiên bằng ánh mắt đề phòng, sau đó quay sang Hoàng Loan nói : " Thưa công chúa, tình hình hoàng cung hiện tại rất không ổn."
Hoàng Loan nhíu mày : " Hai tên lính canh ban nãy là người của ngươi sao? bọn họ bắt nhốt ta."
Bao đại nhân vội giải thích : " Xin công chúa thứ tội, họ là người của lão thần trà trộn vào binh lính của hoàng cung, họ bắt người lại là vì muốn bảo toàn mạng sống cho người đấy ạ."
Thiên nhíu mày hỏi : " Đường đường là công chúa của một nước, phải chăng có khẻ muốn lật đổ Nữ Hoàng."
Bao đại nhân e dè nhìn Thiên : " Ngươi có đáng tin không?"
"Tuyệt đối đáng tin" Hoàng Loan gật đầu xác nhận làm Thiên hơi giật mình, hắn cũng chỉ đáng tin một nửa thôi a.
Bao đại nhân nghe vậy thì bắt đầu kể : " Không phải có người muốn lật đổ Nữ Hoàng, mà chính Nữ Hoàng ra lệnh gϊếŧ chết công chúa khi người trở về."
Hết Chương 26!