Đừng Nghĩ Ly Hôn

Chương 63: Em sai rồi

Trong thời gian nghỉ hè của Cố Dương cũng không khác lần nghỉ đông là bao, ngoại trừ học tập ra, đến thăm ba mẹ nuôi mấy ngày, rồi bay ra nước ngoài với bà ngoại vài ngày.

Còn lại nửa tháng, Cố Dương vốn muốn ở trong nước, nhưng Lục Ngôn phải đi công tác làm việc hơn mười ngày, sau khi Cố Dương nghe nói, gần như lập tức hóa thành một cái đuôi nhỏ, lẽo đẽo theo sau Lục Ngôn, Lục Ngôn đi đâu cậu đi đó.

Lục Ngôn nhìn cậu như vậy, không nhịn cười được, lại cảm thấy quá mức đáng yêu, quay người lại ôm vào cậu trong l*иg ngực, "Sao lại giống con nít thế này?"

Cố Dương mím môi, bất mãn hỏi: "Chừng nào anh mới về?"

Lục Ngôn xoa xoa tóc của cậu, ôn nhu nói: "Nhanh nhất cũng phải cuối tháng bảy."

Cố Dương nhíu mày sâu hơn, "Khi đó em đã đi học!"

Lục Ngôn: "Tôi sẽ sắp xếp về trước khi em khai giảng."

Cố Dương cúi đầu không lên tiếng, cả người lộ ra nét quật cường lại oan ức.

Lục Ngôn nhìn cậu, tim cũng mềm thành vũng nước, không nhịn được nâng mặt cậu lên, nhẹ nhàng nhéo nhéo, nói: "Dương Dương có muốn đi theo tôi không? Lúc tôi bận em phải ở trong khách sạn, hoặc là tôi nhờ người dẫn em đi chơi loanh quanh, khi nào hết bận tôi sẽ chơi với em."

Cố Dương vừa nghe, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh, như đang phát ra hào quang, "Có thật không? Được chứ được chứ."

Lục Ngôn ý cười càng nồng, "Không có tôi ở đây nên Dương Dương thấy cô đơn đúng không? Quá dính người."

Cố Dương đảo mắt, không thèm tán đồng, nhỏ giọng phản bác nói: "Nào có? Chỉ là em muốn đi A quốc, nghe nói ở đó rất thú vị, hiếu kỳ muốn đi xem mà thôi. Không có anh thì em sẽ vua trong nhà, muốn làm gì thì làm, từ sáng đến tối sẽ chơi game, còn có thể nạp tiền, thoải mái chết được."

Lục Ngôn nghe cũng không tức giận, hai tay nâng mặt cậu lên, làm cho cậu sát gần mình hơn, còn một chút nữa là hôn đến, rồi lại cố tình không hôn, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cậu, giọng nói trầm thấp mê hoặc, "Tôi không ở nhà, Dương Dương thật sự sẽ không cô đơn, cũng sẽ không nhớ tôi chút nào?"

Đôi mắt đó, như hố đen vũ trụ, bất cứ lúc nào có thể hút người vào trong.

Cố Dương bị nhìn chằm chằm, xương cột sống vọt lên một trận cảm giác tê dại, ép thẳng tới đỉnh đầu, làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng, càng không thể nói đối, mi mắt run rẩy, cố gắng né tránh, một hồi lâu mới không thể làm gì khác hơn phát ra âm thanh nho nhỏ như muỗi, biệt nữu thấp giọng lẩm bẩm nói: "Sẽ nhớ... Cho nên, em cũng muốn đi."

Nói xong, cậu vô thức dùng đầu ngón tay tóm chặt vạt áo Lục Ngôn, động tác tràn đầy ỷ lại.

Lục Ngôn vui mừng, không kiềm nén mà thể hiện tất cả trên mặt, tươi cười, còn ôm Cố Dương hôn thật lâu, hôn đến nỗi thiếu chút nữa không thở nổi, mặt đỏ bừng bừng, nhìn ngon miệng cực kỳ.

Giữa bọn họ, Lục Ngôn càng lớn tuổi, tâm lý càng nhạy cảm hơn so với người thường, đã sớm hiểu rõ tính cách Cố Dương như lòng bàn tay. Cố Dương hướng nội ngại ngùng, luôn thích trốn mình trong vỏ ốc sên, rất khó chủ động, kết bạn đã vậy, nói chuyện yêu đương thì càng không dễ dàng, da mặt quá mỏng, lại rất hay thẹn thùng. Cho nên phải là hắn chậm rãi dẫn dắt, lúc cần thiết, cưỡng ép từng chút, còn có thể nhận được niềm vui bất ngờ.

Tháng ngày trôi qua, hiển nhiên rất có hiệu quả. Lúc đầu Cố Dương không muốn bị hắn ôm ngủ, sẽ khó chịu, bây giờ dựa vào trong l*иg ngực của hắn, một lúc đã ngủ, nếu như hắn thật sự không đây sẽ cảm thấy không quen, ít đi một phần, nội tâm vắng vẻ. Thói quen sẽ dần dần dưỡng thành.

Hiện tại, Cố Dương không chỉ quen với việc Lục Ngôn thỉnh thoảng ôm ôm hôn hôn, vô tình còn sẽ chủ động đến hôn hắn. Dính người, càng đáng yêu đến đòi mạng, khiến Lục Ngôn hoàn toàn không muốn buông tay ra, hận không thể biến Dương Dương thành vật trang sức luôn mang theo bên người.

Cuối cùng, đương nhiên Dương Dương sẽ cùng Lục Ngôn đi công tác.

Hơn nữa chỉ cần là trường hợp có thể dẫn Cố Dương đi, Lục Ngôn đều sẽ tận lực dẫn cậu đi, lúc khác, Lục Ngôn thực sự không có cách nào bên cạnh cậu, cũng sẽ sợ cậu buồn chán, nhanh chóng sắp xếp một trợ lý, lên kế hoạch du lịch tường tận, để Cố Dương chơi đâu đó.

Những địa điểm du lịch, vẫn là Lục Ngôn và Cố Dương cùng nhau bàn bạc. Lục Ngôn ôm người vào trong ngực, đặt trên đùi, cánh tay vòng qua eo cậu, cầm sổ tay, bắt đầu lên kế hoạch.

Lục Ngôn thấp giọng nói địa điểm nào có gì chơi, nơi nào quảng cáo hay, thực tế chỉ là trá hình, rất tẻ nhạt.

Cố Dương nhìn hắn rõ ràng như vậy, quay đầu hỏi: "Anh đến mấy chỗ này rồi sao?"

Lục Ngôn hôn má cậu, nói: "Có một chút, một số chưa đi, tôi tìm hiểu trên mạng một chút."

Cố Dương nhíu mày, "Anh làm việc bận rộn như vậy, còn phải tìm hiểu, em có thể tự làm được mà."

Lục Ngôn nói: "Nhưng tôi muốn làm cho Dương Dương, đây coi như là chuyến du lịch đầu tiên của hai chúng ta, không chuẩn bị hoàn hảo sao được?"

Đương nhiên, việc này dặn dò trợ lý cũng được, nhưng vẫn là hắn hiểu sở thích của Cố Dương, tự mình làm là yên tâm nhất. Cho nên hắn sẽ giao cho trợ lý hành trình hoàn thiện.

Cố Dương nghe, quả nhiên không có phản bác, trái lại càng thêm tràn đầy phấn khởi thảo luận cùng Lục Ngôn, muốn đi nơi này hay nơi kia. Tuy nhiên, tiền đề chung vẫn là —— đi cùng Lục Ngôn.

Đến nơi, đâu đâu cũng mới mẻ.

Lục Ngôn quả nhiên bề bộn nhiều việc. Cố Dương nhìn kế hoạch du lịch, tự dưng không có hứng thú nữa, một mình đi chơi có gì vui. Tuy nói có trợ lý làm hướng dẫn viên, dẫn cậu đi đây đi đó, còn có thể giảng giải tập tục văn hóa địa phương, nhưng du lịch có người làm bạn sẽ khác. Có lẽ sẽ có người thích hưởng thụ cảm giác tự do khi đi một mình, nhưng Cố Dương không phải, cậu là người hướng nội, đối với người nước ngoài xa lạ, cho dù trên ngôn ngữ phương diện không có vấn đề gì, cũng rất khó mở miệng, cậu vẫn thích có người thân bên cạnh, như vậy lá gan của cậu mới lớn một chút.

Đời trước, Lục Ngôn dạy cậu rất nhiều, dẫn dắt cậu vào giới kinh doanh, giao tiếp với nhiều người hơn, nhưng phần lớn xã giao hợp tác trong công việc. Nếu như Cố Dương muốn, cậu có thể làm được, nhưng du lịch cũng không phải công việc, quan trọng hơn là vui vẻ thư giãn, Cố Dương không cần thiết cưỡng bách mình trò chuyện vui vẻ với người xa lạ.

Bởi vì vậy, Cố Dương ra ngoài chơi hai lần, sau đó mất hết cả hứng, cuối cùng thẳng thắn vùi người trong phòng khách sạn, làm bài tập, chơi game, cậu trải qua vô cùng thoải mái tự tại. Trên thực tế, Cố Dương đã là trạch nam, trước đây nghỉ hè có thể ngoan ngoãn nhà không ra khỏi cửa, có điện thoại có máy điều hoà còn có thể gọi thức ăn ngoài, tội gì cậu phải ra ngoài?

Lục Ngôn đặt phòng tổng thống trong khách sạn, vô cùng thư thích, mặc dù không bằng ở nhà, nhưng cũng rất tốt. Cố Dương ở trong khách sạn mấy ngày không có bất cứ vấn đề gì, còn lười biếng đến độ ăn cơm cũng không ra khỏi cửa, được nhân viên đưa tới, sau khi ăn xong lại để cho người đến dọn dẹp.

Cố Dương ở trong khách sạn nhiều ngày, cậu cảm thấy rất thoải mái tự tại, ngược lại là Lục Ngôn nghe cấp dưới báo cáo, không khỏi nhíu mày, bắt đầu đau lòng cho Dương Dương, cảm thấy cậu đang ở độ tuổi thích bay nhảy, lại vì mình mà vùi trong phòng mãi không đi đâu. Lục Ngôn hiển nhiên cố ý xem nhẹ chuyện Cố Dương trọng sinh, tuổi thật cậu đã hai mươi bảy.

Lục Ngôn gọi điện thoại cho Cố Dương, bảo ngày mai rảnh rỗi, có thể cùng Dương Dương đi chơi.

Đầu bên kia điện thoại, Cố Dương có chút mất tập trung, dùng sức gật đầu nói được, còn nói hắn bận không cần để ý đến cậu. Lục Ngôn nói không có thời gian, nhưng sẽ thu xếp, cụ thể đêm nay về rồi nói tiếp, sau đó không nói thêm, Cố Dương cúp điện thoại.

Lục Ngôn nhìn chăm chú điện thoại di động, có chút xuất thần. Lẽ nào vì Dương Dương không thể bên cạnh mình, tức giận?

Làm sao dỗ cậu bây giờ?

Lục Ngôn ngọt ngào mà phiền não.

Nhưng trên thực tế, Lục Ngôn cũng không biết, Dương Dương chỉ đang vội vàng chơi game. Hơn nữa tối hôm đó về, Lục Ngôn sẽ nhận được một bất ngờ.

Ở khách sạn mấy ngày, Cố Dương ngoại trừ làm bài tập, thời gian còn lại đều là chơi game xem hoạt hình, ăn khoai tây chiên, vô cùng thoải mái. Sau khi cậu nhận được cú điện thoại của Lục Ngôn, vì không thua, hấp tấp tiếp tục chơi game, chờ một trận kết thúc, mới dần dần nhớ lại Lục Ngôn nói cái gì, tâm trạng cũng tốt lên.

Tuy nhiên, đại khái là xem hoạt hình đến mức quá nhiều, Cố Dương cực kỳ hưng phấn, nghe thấy động tĩnh Lục Ngôn về, không nhịn được chơi trội một lần, giả vờ xấu hổ, bay nhào vào người Lục Ngôn, ngẩng mặt lên hỏi: "Anh yêu, anh muốn ăn cơm trước, đi tắm trước, hay là... Ăn em trước?"

Lục Ngôn đang cầm văn kiện trong tay, Cố Dương vừa dứt lời, bộp một tiếng rơi trên mặt đất, cả người hoang mang.

Cố Dương mặt mày cong cong, cảm thấy phản ứng của hắn rất thú vị.

Nhưng một giây sau, cậu cảm thấy không thú vị cho lắm.

Bởi vì Lục Ngôn mặc kệ văn kiện rơi trên mặt đất, trực tiếp khiêng người trên vai, như muốn trừng phạt mà đánh cậu một cái, ẩn nhẫn lạnh lùng nói: "Tôi dùng hành động nói cho xem biết tôi chọn cái nào."

Sau đó, vác người sải bước vào phòng ngủ.

Lần này, Cố Dương biết sợ rồi, phát hiện mình chơi ngu, nhanh chóng dùng sức giãy giụa, để Lục Ngôn thả cậu xuống.

Nhưng Lục Ngôn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục nhanh chân đi về phòng ngủ, bàn tay vững vàng giữ chặt eo Cố Dương. Cố Dương giống cá trên thớt, bay nhảy cũng vô dụng, chỉ để mặc người chọn món.

Cố Dương lúng túng, đâu còn vẻ câu nhân đùa giỡn như vừa nãy, bây giờ cậu hối hận đến xanh cả ruột được không?!

"Lục Ngôn! Em giỡn thôi, em sai rồi, em thật sự sai rồi! Xin anh thả em xuống đi mà!" Cố Dương hoảng loạn kêu không ngừng, sắp xoay thành một cái bánh quai chèo.

Lục Ngôn đồng ý thả cậu xuống, thế nhưng đã đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

Cố Dương vừa dính lên giường, sợ đến nỗi liên tiếp lui về phía sau, muốn cách xa Lục Ngôn nguy hiểm một chút, nhưng rất đáng tiếc, mới vừa lui một khúc, đã bị Lục Ngôn bắt được cổ chân, kéo lại.

Lục Ngôn nửa quỳ trên mép giường, nhìn chằm chằm Cố Dương, cậu nằm trên chiếc giường tối màu, càng làm da dẻ trở nên trắng nõn như ngọc, đôi mắt đen láy long lanh khẽ chớp, hàng lông mi không ngừng run rẩy, cánh môi hồng hồng vô thức mím chặt, thoạt nhìn như vừa bị bắt nạt.

Có điều trong lòng Lục Ngôn lại không nổi lên một chút thương tiếc nào, mà là nồng nặc du͙© vọиɠ chiếm hữu cùng hưng phấn.

Cố Dương chưa từ bỏ ý định mà giãy giụa, nhỏ giọng nói: "Em sai rồi..."

Lục Ngôn lại ôn nhu cười, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Không, là tôi sai rồi. Tôi vốn cho là, Dương Dương rất dễ thẹn thùng, phải từ từ, cho em thích ứng, mà tôi mới phát hiện, tôi sai vô cùng, Dương Dương còn lớn mật hơn so với trong tưởng tượng của tôi nhiều. Tôi đánh giá thấp Dương Dương mà."

Cố Dương: "..."

Không, anh không sai.

Em thật sự rất thẹn thùng, tin em đi.

_____________

Tác giả có lời muốn nói: Dương Dương: Khóc không ra nước mắt. QAQ