Chương 4.1
Dùng dươиɠ ѵậŧ giả thủ da^ʍ đến mức song huyệt triều phun
Vương tử Bạch Tuyết luôn vui vẻ nghĩ rằng, các chú lùn ở nhà gỗ trong rừng rậm toàn là những người cực kỳ tốt bụng —— bởi lẽ bọn họ đã thu nhận một người bị đuổi khỏi thành là cậu và còn mỗi ngày chơi thử rất nhiều trò chơi thú vị khác nhau cùng cậu.
Các chú lùn tốt bụng đã nói rằng: "Vương tử Bạch Tuyết thân ái, vì không muốn em cảm thấy nhàm chán nên mỗi ngày chúng ta hãy thử một trò chơi mới nhé."
Vương tử Bạch Tuyết ngây ngô, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ dàng xuất hiện nụ cười vui vẻ, làn da trắng ngần như tuyết đầu mùa cũng e thẹn phiếm hồng, đầu lưỡi đỏ rực diễm lệ chậm rãi vươn ra, rạo rực liếʍ đi chất lỏng trắng đυ.c bắn trên mặt mình. Hương vị ấm áp này làm cậu mê muội, thậm chí nó còn ngon ngọt hơn cả những quả dại mà các chú lùn từng đút cho cậu ăn.
Từ hôm đó, các chú lùn sẽ thay đổi nhiều loại tư thế kỳ quái, lấp đầy thân thể vương tử nhỏ bằng những cây gậy thịt cứng rắn. Có lúc các chú lùn sẽ thay nhau đâm cây hàng của mình vào hai cái miệng của cậu rồi bắt đầu ma sát.
Lần nào vương tử Bạch Tuyết nhớ tới hình ảnh kia thì sẽ không kiềm được mà cao trào. Hai chú lùn rắn chắc cường trắng dây dưa trước sau cậu đều được nhận thêm một gậy thịt đưa đến... và cậu sẽ có thể đồng thời nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ đỏ thẫm làm sao tiến vào các lỗ thịt của chú lùn...
Vương tử Bạch Tuyết cũng không biết vì sao mình lại có hơn các chú lùn một cái miệng nhỏ. Nhưng cậu biết, các chú lùn rất yêu thích cái miệng dư ra này. Họ luôn luôn khen nó vừa khít vừa nóng ẩm, lần này cũng có thể hút ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của bọn họ.
...
Các chú lùn cần cù dùng những tảng đá và các thanh gỗ dựng lên vách tường ở một khu đất trống rộng rãi, ở giữa lại để một cái lỗ nhỏ, đủ cho vương tử Bạch Tuyết có thể chui vào. Trên vách hang nhỏ là những thực vật hoa cỏ lá non dày đặc mọc khắp. Sau đó, họ đã tặng cho cậu vách tường này như lễ vật.
Vương tử Bạch Tuyết cực kỳ thích chui vào vách tường rộng lớn này. Cậu sẽ thả lòng tứ chi, hai chân thuận theo mặt tường rủ xuống, cái mông nhỏ tròn trịa vừa hay kẹt lại bên ngoài, có thảm lá cây bên dưới, dù cậu có vặn vẹo người như thế nào cũng sẽ không làm cơ thể mình bị thương. Cậu cũng có thể thoải mái ghé vào trong mặt tường, để đầu nhô ra ở đầu bên kia, chôn nửa cánh tay ở giữa, mái tóc đen nhánh sẽ theo cơ thể rủ xuống mặt đất.
Những lúc này, các chú lùn sẽ thay phiên nâng lấy mông của cậu, nhào nặn xoa bóp thịt mông, sau đó sẽ dùng gậy thịt đút vào hai lỗ nhỏ dưới thân của cậu. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, cơ thể của cậu càng thêm nóng bỏng, vương tử Bạch Tuyết cách vách tường nên không thể nhìn thấy rốt cuộc là ai đang điên cuồng đưa đẩy, nhưng dựa vào những tưởng tượng về lỗ thịt phối hợp cũng gậy thịt cũng khiến cậu cảm thấy vô cùng thú vị và cực kỳ chuyên tâm cảm nhận nhiệt độ gậy thịt sâu bên trong huyệt nhỏ của mình.
A... Đỉnh đầu cứng rắn kia luôn có thể thọc đến nơi thoải mái nhất... Tất cả đều nóng cực kỳ... Ưʍ... a... Mỗi một cây, cậu đều thích...
Nếu như cậu đoán đúng thì sẽ có một chú lùn đến trước vách tường, nâng lên gương mặt nhỏ nhắn của cậu và đút gậy thịt cho cậu ăn. Cậu chỉ cần bú ɭϊếʍ một chốc thì sẽ có thể uống được món tϊиɧ ɖϊ©h͙ mỹ vị nọ.
Mặc dù những lúc này vương tử nhỏ không thể mở miệng khen ngợi các chú lùn, nhưng cậu nhìn ra chú lùn đang được cậu ngậm mυ'ŧ có vẻ rất hưởng thụ, làm vương tử Bạch Tuyết cao hứng khôn xiết, đến mức thân thể của cậu lại càng thêm mẫn cảm và dươиɠ ѵậŧ nhỏ chưa từng đυ.ng tới cũng có thể bắn ra đến mấy lần.
Tiếng nước nhóp nhép tiếp tục truyền tới từ bên kia vách tường, vương tử Bạch Tuyết bị đâm thọc liên hồi nên đôi vυ' ma sát không ngừng lên lá non, tựa như cậu được vô số bàn tay vừa nhỏ vừa mềm vuốt ve chúng.
"Thât tuyệt... Hư...ư... Gậy thịt ăn thật ngon... a... ha... a..."
Tốc độ chú lùn đưa đẩy cực kỳ nhanh, mau chóng thao làm thay phiên hai cái miệng nhỏ.
"Giống như... giống như cùng lúc bị thọc... A... thật sướиɠ... Ưʍ..m... là... là gậy thịt của chú lùn áo lam ưʍ... ưʍ... gật thịt... ha... ha... ưn..."
Thân thể vương tử nhỏ bỗng nhiên bị xoay nhẹ đổi thành tư thế nằm nghiêng, hai chân đồng thời dạng lớn giúp hai lỗ nhỏ vừa lúc mở ra. Phía sau truyền đến giọng nói của chú lùn khác: "Lần này sẽ là hai người cùng lúc. Vương tử nhỏ thân ái, phải đoán được cả hai người thì mới có thể thưởng tiếp."
"Được... A... Được... Tôi, tôi sẽ cố gắng... a... Hai cây, hai cây hàng thật vĩ đại..."
Vương tử Bạch Tuyết đặt hết trọng lượng của mình vào hang nhỏ, hai tay đặt trên vυ' xoa nắn thật mạnh nhằm giảm bớt khao khát tê dại ở trên đầṳ ѵú. Tiếng bành bạch dưới thân vang dội làm cậu có ảo giác các chú lùn này muốn cắm cả trứng của bọn họ và trong lỗ thịt của mình. Thịt mềm nằm sâu trong động bị ma sát va chạm đến mức phun nước, kɧoáı ©ảʍ muốn mạng không ngừng truyền khắp tứ chi khiến bàn chân nhỏ căng thẳng của cậu rủ xuống.
"Hưʍ...thật... thật dễ chịu..."
"Bé lẳиɠ ɭơ thật giỏi hút... chặt quá, thao kiểu gì cũng vẫn khít như cũ... Tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại bị hút ra nhanh thôi... A ha... thật sung sướиɠ..."
Tại nơi mà vương tử Bạch Tuyết không nhìn thấy, có hai chú lùn đang rong chơi đến nghiện. Họ cảm thấy miệng nhỏ đang ngậm gậy thịt cực kỳ đói khát, gấp gáp bao lấy từng tấc gậy thịt, vách thịt non trơn ẩm co dãn sáp lại... Năm chú lùn khác thì dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn vào đôi môi của vương tử nhỏ và tự mình an ủi, đến lúc cao trào thì bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên người vương tử Bạch Tuyết.