Trong ba ngày này Giang Ngọc một khi có thời gian liền đến cùng Nam Cung Tố Nhị và tiểu oa nhi mới sinh, oa nhi kia thông minh khả ái thực sự khiến người ta yêu thích, khiến Giang Ngọc đối với thân thế của hài tử vốn dĩ có khúc mắc chậm rãi mở lòng, vô cùng cưng chiều.
Ban đêm, Giang Ngọc vừa bận rộn việc triều chính xong liền chạy đến tẩm cung của Vĩnh Ninh hoàng hậu vấn an mẫu tử tiểu hoàng hậu, vừa vào cửa liền gấp giọng hô: "Nhị Nhi, xem trẫm mang cái gì cho tiểu tử kia!"
Nam Cung Tố Nhị vốn dĩ đang ngồi trong hồng trước ngơ ngác nghĩ Giang Ngọc khi nào sẽ đến, chợt nghe giọng nói của người trong lòng đang tưởng niệm từ ngoài cửa truyền đến, lập tức tươi cười rạng rỡ từ trong hồng trướng nghênh đón: "Bệ hạ thế nào trễ như vậy mới đến...."
Giang Ngọc một tay chắp sau lưng, cười nhìn Nam Cung Tố Nhị, kéo tay của giai nhân, cười nói: "Hàn Băng Quốc phái sứ thần đến, trẫm cùng các đại thần thiết yến khoản đãi, Nhị Nhi còn đang trong tháng, bằng không cũng có thể tham dự."
Nam Cung Tố Nhị mỉm cười, mị nhãn thoáng nhìn, gắt giọng: "Thêm một bản cung thì đã sao, bệ hạ không phải còn có Nguyệt quý phi, Vịnh quý phi sao? Còn thiếu tỷ muội Nam Cung gia bọn ta sao."
Giang Ngọc nghe ra Nam Cung Tố Nhị ngữ điệu lạnh nhạt ê ẩm, biết là chỉ nàng và Nam Cung Diễm hai người, nhưng trong lòng nàng thật không muốn đề cập Nam Cung Diễm, liền chuyển hướng đề tài, cười nói: "Mùi dấm từ đâu đến, thật nồng a, Nhị Nhi có ngửi thấy không?"
Nam Cung Tố Nhị bị Giang Ngọc trêu đùa, thần sắc ửng đỏ, rút tay khỏi tay Giang Ngọc, đánh nhẹ Giang Ngọc một chút, cả giận: "Cái gì dấm, còn cười nữa bản cung lập tức để bệ hạ tự mình ăn đủ."
Nhìn thấy tiểu mỹ nhân thần sắc đỏ bừng, nụ cười của Giang Ngọc lại sâu thêm vài phần, đáp: "Được, hoàng hậu muốn trẫm uống thì trẫm uống, chỉ cần nàng không chê trẫm chua là được rồi."
Nam Cung Tố Nhị liếc trắng người kia một cái, lại nhìn cánh tay giấu sau lưng Giang Ngọc: "Đó là cái gì?"
Giang Ngọc nghe mỹ nhân đặt câu hỏi, mới nhớ đến, từ phía sau lấy ra một chiếc hộp gấm, cười nói: "Là một vật tốt sứ thần Hàn Băng Quốc dâng tặng, lịch sử văn hóa của Hàn Băng Quốc không bằng Nam Triều ta nhưng lại có vật trừ tà thế gian hiếm thấy, tên gọi Hàn Băng Lệnh, là một loại phi kim trong suốt, ngoại hình giống như hàn băng, xúc cảm lạnh lẽo, mang trên người có thể giúp cường thân kiện thể, trẫm cố ý sai người đem khối hàn băng chế tác thành một đôi tim thất khiếu linh lung, tặng cho mỗi oa nhi một cái, nàng xem?"
Nam Cung Tố Nhị nghe Giang Ngọc nói, tiếp nhận hộp gấm trên tay Giang Ngọc mở ra nhìn, chỉ thấy một vật trong suốt như khối băng, tạo hình tinh tế chạm rỗng thành trái tim treo ở trước mặt, đưa tay cầm lấy, xúc cảm ôn lãnh, cực kỳ dễ chịu, liền gật đầu tán thưởng: "Thứ tốt, thì ra Hàn Băng Quốc còn có thứ này, thảo nào người của Hàn Băng Quốc mỗi người đều thân cường thể tráng, anh dũng thiện chiến, thì ra là liên quan đến thứ này a!"
Giang Ngọc thấy Nam Cung Tố Nhị thích, nhận Hàn Băng Lệnh, trong lòng vui mừng nói: "Nhị Nhi thích là tốt rồi, tiểu tử kia đâu? Trẫm đeo cho hắn có được không?"
Nam Cung Tố Nhị trừng Giang Ngọc một cái, nói: "Cũng không xem bây giờ là giờ nào, bệ hạ không ngủ oa nhi còn muốn ngủ."
Giang Ngọc nhìn ngoài cửa sổ, mới nhớ mình đến muộn, liền kéo tay Nam Cung Tố Nhị đến trước giường, Nam Cung Tố Nhị còn chưa phản ứng kịp, giãy dụa vài cái. Giang Ngọc quay đầu lại nhìn về phía Nam Cung Tố Nhị muốn thoát khỏi tay mình, liếc nàng một cái: "Nhị Nhi, mặc kệ nói như thế nào nàng vẫn đang trong tháng, thân thể hư nhược, không nên luôn đứng trên mặt đất đi tới đi lui, như thế đối với thân thể không tốt!"
Nam Cung Tố Nhị nhìn Giang Ngọc quan tâm nàng, trong lòng ấm áp, nhưng nhớ đến bản thân chịu nỗi khổ da thịt, trong lòng ngược lại không muốn người kia đắc ý, lại không nghe lời mà giãy dụa, lui lại mấy bước, ngẩng đầu bướng bỉnh nói: "Bản cung sẽ không, bản cung thân thể rất tốt, trong mấy tháng mang thai, đùa cũng đùa không được, đi cũng đi không được, chỗ nào cũng không thể đi, cũng sắp nghẹn khuất mà chết, bây giờ cuối cùng cũng hết khổ, bản cung sẽ chơi đủ mới thôi...."
Giang Ngọc trong lòng biết đoạn thời gian trước nàng ấy chịu không ít khổ, trong lòng xấu hổ, nhưng nghe nàng ấy giận dỗi trẻ con nói như vậy, trong lòng bất đắc dĩ buồn cười, nghĩ nàng ấy bây giờ cũng đã là mẫu thân, bản thân vẫn giống như một tiểu hài tử muốn người khác dỗ dành, không nghe khuyên bảo, cũng không nghe lời nàng mà cứng đầu biện luận, nàng dễ dàng kéo Nam Cung Tố Nhị vào trong lòng, xấu xa cười nói: "Nhị Nhi muốn chơi, vậy chờ thêm một tháng nữa trẫm sẽ cùng nàng, muốn chơi thế nào trẫm cũng thỏa mãn nàng, nhưng trong vòng một tháng này phải thành thật nằm cho trẫm không được hồ đồ nữa."
Giang Ngọc bản ý là nói du ngoạn, chỉ là giản lựa một chút, những lời nói ra liền có chút ái muội, cung nữ ở bên cạnh không nhịn được che miệng cười trộm, Nam Cung Tố Nhị sắc mặt đột nhiên đỏ ửng, phỉ nhổ một tiếng, cả giận nói: "Ai chơi với nàng, nàng, nàng bớt nói lung tung."
" Nàng không chơi cùng trẫm còn muốn chơi cùng ai?" Giang Ngọc nhướng mày nhìn tiểu hoàng hậu không an phận, nhìn thấy nàng sắc mặt đỏ bừng, trong lòng hiểu rõ, chợt ngửa đầu cười ha ha: "Cũng không biết là ai đang miên man suy nghĩ, không học điều tốt, ha ha...." Nói xong nghiêng đầu nhìn cung nhân trong điện, mệnh lệnh: "Ở đây không có chuyện của các ngươi nữa, lui xuống phía dưới."
Các cung nhân mỉm cười cúi người hành lễ, thức thời rời khỏi tẩm điện, để phu thê hai người ngọt ngào.
....
" Nàng, nàng..." Nam Cung Tố Nhị bị người khác cười nhạo lại không biết phản bác thế nào, cắn môi chán nản.
Giang Ngọc cũng không quản giai nhân tức giận, cứng rắn ôm tiểu hoàng hậu không nghe lời đến trước giường vững vàng đặt xuống, lại dùng chăn bông đắp kín toàn thân, Nam Cung Tố Nhị cũng không giãy dụa nữa, cũng xem như ngoan ngoãn hưởng thụ sự sủng nịch của Giang Ngọc, đôi mắt phương si mê nhìn người trước mặt, ngoài miệng lại không chịu thua nói: "Bệ hạ cũng không có nhiều thời gian cùng bản cung, luôn để bản cung một mình ngây ngốc nằm trên giường không phải buồn bực chết bản cung sao? Hơn nữa Nhị Nhi cảm thấy thân thể rất tốt, muốn xuống đất đi một chút, nàng cho người đặt hỏa lô trong phòng khiến ta nóng muốn chết, ta mới không cần đắp thêm chăn bông."
" Không thể, Nhị Nhi phải nghe lời, trẫm có thời giân sẽ đến cùng nàng, được không?" Giang Ngọc lại ấn thân thể thành thật xuống, giả vờ tức giận nói.
"Muốn bản cung thành thật cũng được, gọi người đổi cho bản cung một tấm chăn mỏng hơn đi."
" Nhưng trẫm sợ chăn mỏng một chút sẽ làm nàng nhiễm lạnh a! Trong tháng nhiễm lạnh là không tốt!" Giang Ngọc bất đắc dĩ.
" Không sợ." Nam Cung Tố Nhị bỗng nhiên mỉm cười quyến rũ, đưa tay ôm lấy thắt lưng của vị hoàng đế đang ngồi trước giường, mượn đó kéo người đến trước mặt, nói: "Có bệ hạ ôm bản cung, bản cung mới không sợ lạnh."
"Được, vậy trẫm tuân mệnh...." Giang Ngọc rốt cuộc bị ngữ khí ôn nhu này đánh bại, vuốt ve hai má của mỹ nhân, hai mắt đối diện, tà ác mỉm cười thỏa hiệp.
Mỹ nữ trên đời này đều làm cho người ta yêu thích, nhưng mỹ nữ biết làm nũng đúng lúc lại càng khiến người ta thương tiếc yêu thích, không thể tự thoát ra được.
Hai người ôm nhau một hồi, trong lúc tình nùng một ý chợt nghe ngoài cửa thông truyền: "Nguyệt quý phi, Vịnh quý phi giá lâm...."
Hai người vội vàng không tình nguyện thu hồi xung động, chậm rãi chấm dứt dây dưa.
....
Đổng Thúy Trúc khoác trường bào trắng tuyết dịu dàng tiến vào, theo sau nàng là Vịnh công chúa mỉm cười ôn nhu tiến vào nội điện, thấy Giang Ngọc bước ra từ trong trướng, ánh mắt Đổng Thúy Trúc khẽ biến, rồi lại lập tức tiến lên cùng Vịnh công chúa hành lễ: "Thần thϊếp tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu nương nương."
" Nguyệt Nhi, Vịnh Nhi mau đứng lên, đã trễ thế này hai người các nàng thế nào lại cùng đến đây? Không phải là có chuyện quan trọng gì chứ?" Giang Ngọc tiến lên đỡ hai người dậy, nâng tay thay Đổng Thúy Trúc phất đi hoa tuyết trên xiêm y, quan tâm nói.
Đổng Thúy Trúc hai chắp lại, đưa lên miệng thổi một hơi nhiệt khí, dùng đó sưởi ấm bàn tay, thần sắc nhu nhược, sở sở động nhân, nói: "Bệ hạ không cần lo lắng, cũng không có chuyện gì, chỉ là Nguyệt Nhi và Vịnh tỷ tỷ vẫn luôn muốn đến thăm tiểu hoàng tử và hoàng hậu nương nương, nhưng thần thϊếp vẫn luôn bị chuyện vặt trong hậu cung quấn lấy, không thể phân thân không thể phân thân, hôm nay cùng bệ hạ tiếp đãi sứ thần Hàn Băng Quốc xong nhìn bầu trời cũng không tính quá muộn, nên ta cùng với Vịnh tỷ tỷ liền muốn đến thăm hoàng hậu nương nương và hoàng tử một chút."
Trước đây bởi vì Nam Cung Tố Nhị có thai hạ sinh, không có tâm lực quản lý việc hậu cung, Giang Ngọc liền đem phượng ấn chưởng quản hậu cung tạm thời giao cho Đổng Thúy Trúc, để nàng giúp đỡ hoàng hậu nương nương quản lý những việc vặt trong hậu cung.
Bởi vì việc này các đại thần trong triều mỗi người lòng mang bất mãn, dâng tấu chương nêu ý kiến, không giải thích được hoàng thượng vì sao để một nữ tử thanh lâu xuất thân hèn mọn chưởng quản hậu cung Nam Thống, đây không phải là ô nhục đối với vương triều hay sao.
Giang Ngọc hiểu rõ, nhưng vẫn khư khư cố chấp, quan hệ lợi và hại trong đó, có lẽ người bên ngoài cũng không hiểu rõ, bây giờ Nam Cung Tố Nhị đang trong tháng cần thời gian điều dưỡng, mà Nam Cung Diễm cũng có thai không thể xử lý công việc, còn lại Vịnh quý phi tuy rằng có năng lực, có thể đảm nhiệm được, nhưng thân phận là công chúa phiên bang, hai nước lại từng giao chiến, trong lòng Giang Ngọc dù sao cũng có điều cố kỵ. Mà lúc này Đổng Thúy Trúc tuy rằng xuất thân thấp hèn, nhưng trong đoạn thời gian này bầu bạn bên cạnh, Giang Ngọc lại phát hiện năng lực của Đổng Thúy Trúc không phải tầm thường, chỉ cần nhìn cung nữ thái giám trong cung nàng cùng nơi khác bất đồng, mỗi người đối với Đổng Thúy Trúc đều cung kính quy củ, nói gì nghe nấy, xử sự cẩn thận, tận tâm tận lực, nếu như không phải chủ tử dạy dỗ tốt, có chút thủ đoạn, làm sao có thể khiến đám cung nhân luôn nhìn thời thế này cung kính dễ bảo.
Giang Ngọc cũng là khi đó mới biết cái gì gọi là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, nước biển không thể do lường!
Đừng xem Đổng Thúy Trúc ngày thường nhu nhược như nước, dễ bị khi dễ, kỳ thực bản chất lại là một người cứng rắn ngoan tuyệt. Giang Ngọc cũng hiểu rõ điều này, Giang Ngọc nàng cũng không để tâm đến khuôn phép, thân phận, nàng chỉ biết Đổng Thúy Trúc không dính liếu quan hệ lợi ích trong triều đình, không ràng buộc bởi hậu trường, không nghi ngờ gì chính là một bước cờ cao minh của nàng, cho nên nàng mới dám lớn mật sử dụng, đem phượng ấn giao cho Đổng Thúy Trúc, do đó vật phát huy công dụng, người phát huy tác dụng.
Đổng Thúy Trúc cũng không chịu thua kém, từ lúc nhận được phượng ấn, Đổng Thúy Trúc đối với hậu cung chỉnh lý đâu vào đấy, đạo lý rõ ràng, khiến triều thần trên dưới kể cả Giang Ngọc đều không thể soi mói, thán phục không ngớt, cũng khiến mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa, nàng không có chỗ dựa dĩ nhiên có thể chưởng quản chốn hậu cung, tác phong mạnh mẽ vang dội bực này rất có phong phạm của Vệ Tử Yên năm đó, hơn nữa chỉ hơn không kém.
....
Giang Ngọc nhìn Đổng Thúy Trúc, thương tiếc nắm hai tay nàng ôm vào trong lòng để giai nhân có thể mượn nhiệt độ cơ thể của nàng ấm áp một hồi.
Vịnh công chúa đứng ở một bên nhìn vào trong mắt, Giang Ngọc ôn nhu như nước, khiến lòng nàng khẽ run, lại không khỏi chua xót.
Giang Ngọc giương mắt nhìn Vịnh công chúa chỉ khoát một kiện ngoại bào đơn bạc, nhíu mày kéo Vịnh công chúa đến nắm lấy tay nàng, hỏi: "Vịnh Nhi thế nào ăn mặc đơn bạc như vậy? Không lạnh sao?"
Vịnh công chúa nắm tay Giang Ngọc, lại nhìn Đổng Thúy Trúc nhu thuận tựa vào lòng Giang Ngọc, cảm thán nhân sinh như hí, mỉm cười nói: "Vịnh Nhi không lạnh, Liêu Quyết chúng ta quan năm hàn lãnh, cho nên Vịnh Nhi không sợ lạnh."
Vịnh công chúa thoạt nhìn không tính tình nhu nhược giống nữ nhi Nam Thống, Giang Ngọc gật đầu thưởng thức mỉm cười: "Vịnh Nhi và Nguyệt Nhi đến không đúng lúc rồi, tiểu tử kia vừa mới ngủ, ngay cả trẫm hiện tại cũng không thể thấy dáng vẻ bướng bỉnh của hắn, chờ ngày mai hắn thức Vịnh Phi và Nguyệt Phi lại đến xem hắn, ha ha, hắn rất bướng bỉnh đây." Giang Ngọc thần sắc vui mừng, khiến hai người trước mặt kinh ngạc, thoát chốc lãnh khí trên người đã tan hết, Giang Ngọc mới dẫn hai người vào trong trướng vấn an Nam Cung Tố Nhị, ba nữ nhân đều có một chút cứng nhắc, vốn cũng không có nhiều lời để nói, chỉ là nói vài câu khách sáo, hơn nữa tiểu hoàng hậu vốn là thẳng tính, giả vờ không được bao lâu, đối mặt cùng đối thủ tranh giành tình cảm với mình, nay lại thấy các nàng dĩ nhiên là mỹ nhân dung mạo tuyệt sắc, so với nàng và Nam Cung Diễm quốc sắc thiên hương quả thực chỉ hơn không kém, trong lòng không khỏi khó chịu.
Giang Ngọc thấy ba người đều có tâm sự riêng, cũng hiểu được nội tình, chỉ đành hòa hoãn cục diện nói Nam Cung Tố Nhị vừa mới sinh xong còn cần nghỉ ngơi nhiều, chờ ngày mai sẽ để tỷ muội các nàng tâm sự việc nhà, hôm nay cũng đều mệt mỏi nên sớm trở về nghỉ ngơi.
Hai người kia cũng hiểu rõ trong lòng, đồng thời mang lễ vật cho tiểu hoàng tử ra, không hẹn mà gặp cùng nhau nhìn Giang Ngọc một cái, chúc Giang Ngọc cùng tiểu hoàng hậu vãn an, sau đó cùng rời khỏi Vĩnh Ninh Điện.
...
Ra khỏi Vĩnh Ninh Điện, hai người đều tâm sự trùng trùng, các nàng đều thấy Giang Ngọc đối với Vĩnh Ninh hoàng hậu sủng ái có thừa, hơn nữa vừa nói đến tiểu hoàng tử thần sắc liền trở nên vô cùng yêu thích,chuyện này thực sự khiến hai người giật mình, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, vốn tưởng rằng hoàng hậu nương nương sinh hài tử của người khác, Giang Ngọc sẽ lãnh đạm không gặp, mất hết ân sủng, thật không ngờ sẽ là cảnh tượng như keo như sơn lúc này, nội tình trong đó thật sự làm cho người ta không thể nói rõ.
Đổng Thúy Trúc nhíu mày, khăn lụa trong tay bất tri bất giác bị nắm thành một đoàn.