Sai Loạn Hồng Trần

Chương 140: Triều khánh nạp phi

Sáo khúc uyển chuyển phiêu hốt, giai nhân thướt tha quyến rũ, một khúc 'Túy Ngọa Hoa Gian' Làm cho người ta dư vị không ngớt, Giang Ngọc nhịn không được vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đứng dậy tán dương: "Hảo từ khúc, hảo âm luật, so với lần trước nghe công chúa thổi sáo thêm phần vui tươi, thiếu phần áp lực."

Nữ tử chậm rãi buông ống sáo, sóng mắt lưu chuyển nhìn về phía Giang Ngọc, hành lễ nói: "Đa tạ bệ hạ ca ngợi, hiếm khi gặp được người tri âm, nếu bệ hạ thích, Vịnh Nhi  sẽ thường xuyên thổi cho bệ hạ nghe vài khúc."

Giang Ngọc biểu tình mất tự nhiên mỉm cười,  phất tay mệnh lệnh cung nhân bên cạnh lui ra, đứng dậy đi đến bên cạnh nữ tử lam y xinh đẹp tuyệt trần, tinh tế quan sát, nàng vẫn luôn cảm thấy nữ tử này có chút bất đồng, rồi lại nói không rõ rốt cuộc là bất đồng ở điểm này, chắp tay sau lưng nói: "Công chúa hà tất phải ủy khuất bản thân nhất định phải gả cho trẫm, nàng cũng không phải không biết trẫm là thân phận gì?"

Lam y nữ tử khẽ chớp mắt, một tay cầm sáo, một tay quấn lấy vài sợi tóc rũ xuống, nghe Giang Ngọc nói như vậy, nghĩ rằng nàng ấy nói nàng là một vị công chúa gả vào hoàng cung làm phi tần, thật là ủy khuất cầu toàn, liền lắc đầu nói: "Bệ hạ xin hãy nghĩ lại, đây là Vịnh Nhi cam tâm tình nguyện muốn gả vào trong cung hầu hạ bệ hạ."

" Vì sao?" Giang Ngọc thật sự không giải thích được, không rõ nàng ấy nếu đã biết nàng là một nữ tử, gả cho nàng lại không thể sinh con đẻ cái, phu thê ân ái, đây là tội gì.

Vịnh công chúa hé miệng mỉm cười, khẽ nâng mắt cẩn thận đánh giá Giang Ngọc, buồn bã nói: "Từ lúc bắt đầu quen biết bệ hạ, Vịnh Nhi đã thích bệ hạ, ngưỡng mộ bệ hạ, bây giờ có thể trở thành người của bệ hạ, Vịnh Nhi đờn này không còn gì hối tiếc."

" Nàng...." Giang Ngọc nghẹn lời, thật không ngờ công chúa này sẽ nói ra lời ấy, thích, ngưỡng mộ Giang Ngọc nàng? Nàng ấy không phải nên hận nàng, oán nàng sao? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện đêm đó? Giang Ngọc thần sắc ửng đỏ, ho nhẹ vài tiếng, nói: "Khụ, công chúa nói đùa, là bởi vì chuyện đêm đó lúc chúng ta say rượu sao?"

" Say rượu?" Vịnh công chúa nghi hoặc, nàng biết Giang Ngọc vẫn xem nàng là Tiếu Nhạc Nhi, nhưng nàng cũng không biết Giang Ngọc cùng Nhạc Nhi trước đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nàng cũng không muốn đem chuyện cải trang toàn bộ nói cho Giang Ngọc biết, như vậy chỉ tăng thêm hiểu lầm và phiền não của hai bên, hiện tại nếu Giang Ngọc đã nhận định nàng là Tiếu Nhạc Nhi, vậy cũng không hẳn là chuyện xấu, nghĩ vậy nàng liền mỉm cười nói: "Phải, nhưng cũng không phải, bệ hạ chán ghét Vịnh Nhi sao?"

" A?" Giang Ngọc sững sốt, nghe nàng ấy thừa nhận là bởi vì việc đó, lại thở dài một tiếng nói: "Việc này là lỗi của Giang Ngọc ta, nhưng công chúa điện hạ cũng không tất bởi vì việc này mà làm lỡ chung thân, gả cho Giang Ngọc ta cũng không phải là việc hạnh phúc gì."

Vịnh công chúa khẽ vuốt ống sáo, cúi đầu rũ mi, cắn môi nói: "Bệ hạ lo lắng nhiều rồi, Vịnh Nhi biết bệ hạ đã có người trong lòng, cũng biết có một số việc không thể cưỡng cầu. Vịnh Nhi chỉ hy vọng có thể ở lại bên cạnh bệ hạ, cũng không dám có suy nghĩ không an phận, bệ hạ không cần vì Vịnh Nhi mà phân tâm lo lắng nhiều."

Giang Ngọc lắc đầu, nàng không hiểu vị công chúa này rốt cuộc đang suy nghĩ gì, đại sự giữa hai quốc gia sao có thể xem như trò đùa, liền trầm giọng nói: "Chủ ý của công chúa Tiêu thái hậu đều biết rõ?"

"Đây là quốc gia đại sự, mẫu hậu dĩ nhiên biết rõ." Vịnh công chúa trả lời.

Giang Ngọc nghe vậy nhíu mày, phất tay trầm giọng nói: "Tiêu thái hậu cũng đã biết? Vậy lão nhân gia nàng vẫn đồng ý để công chúa điện hạ làm phi tần cho Giang Ngọc ta?"

Giang Ngọc có chút tức giận, không hiểu Tiêu thái hậu này có rắp tâm gì, người Liêu Quyết lại đang giở trò gì. Nếu cũng đã biết thân phận của Giang Ngọc nàng, cũng không sao cả, Giang Ngọc nàng vốn dĩ cũng không sợ hãi gì, nhưng sao có thể dùng chung thân đại sự đến giở trò?

Vịnh công chúa gật đầu, trịnh trọng nói: "Mẫu hậu dĩ nhiên nguyện ý, bệ hạ hùng tài vĩ lược, trí dũng song toàn khiến người Liêu Quyết ta tâm phục khẩu phục, cam nguyện cúi đầu xưng thần. Mẫu hậu từng nói qua từ nay về sau hai nước một nhà, mặc kệ bệ hạ cùng vương triều có bất luận ý chỉ gì, Liêu Quyết ta sẽ toàn lực đáp ứng, chết cũng không từ. Vịnh Nhi cũng sẽ chia sẻ cùng bệ hạ, phân ưu giải nạn." Nói xong, Vịnh công chúa chậm rãi đến gần Giang Ngọc biểu tình trầm trọng, đưa tay cẩn thận nắm lấy tay Giang Ngọc, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, Vịnh Nhi nguyện ý đem cả đời giao cho bệ hạ, bệ hạ cũng không cần chịu trách nhiệm gì với Vịnh Nhi. Vịnh Nhi biết bây giờ biên cương chiến loạn, đại điển sắp đến, bệ hạ phiền nhiễu trong lòng, biên quan cùng nơi Liêu Quyết ta đóng quân cũng không gia, Liêu Quyết nguyện ý vì bệ hạ xuất binh bình định biên quan!"

" Cái gì? Công chúa nguyện ý xuất binh giúp đỡ?" Giang Ngọc nắm lấy cánh tay tinh tế mềm mại của Vinh công chúa, mong mỏi nhìn vào mắt đối phương, chỉ cảm thấy Vinh công chúa này đôi mắt thanh thấu, không giống ngụy trang, khiến nàng càng thêm khó hiểu.

Liêu Giang quá mức xa xôi, binh lực của triều đình trong khoảng thời gian ngắn khó có thể đến kịp để hóa giải tình cảnh nước sôi lửa bỏng của bách tính nơi đó, nước xa không cứu được lửa gần, mà lúc này nếu như Liêu Quyết thật có thể xuất thủ tương trợ, vậy có thể nói là việc tốt vẹn cả đôi đường. Nhưng Tiêu thái hậu của Liêu Quyết thật sự sẽ có lòng tốt như vậy sao? Chỉ sợ hai việc này là sớm có âm mưu, trùng hợp cùng một chỗ, càng không thể vãn hồi. Nhưng, cho dù như thế thì phải làm thế nào? Nếu như Tiêu thái hậu này thật sự muốn như thế, cũng khó tránh quá phí công rồi. Chờ đại quân của nàng vừa đến, vẫn sẽ đánh cho bọn họ không còn manh giáp, Tiêu thái hậu  sao lại làm việc buôn bán không có lợi như vậy.

"Thần thϊếp nguyện ý...." Cánh tay của Vịnh công chúa bị Giang Ngọc nắm đến phát đau, nhưng vẫn nhịn xuống cảm giác đau đớn, gật đầu ôn nhu trả lời.

Nàng muốn gả cho nam tử cái thế vô song, dũng cảm hơn người trước mặt, trên đời này rất nhiều nam tử, nhưng không có người nào phong mạo, phẩm tính,  sánh được với người trước mắt, trong mắt Tiêu Vịnh Nhi nàng, Giang Ngọc là một anh hùng, là một hào kiệt, là một thương nhân kỳ tài, nàng ấy làm việc giỏi giang quyết đoán, có dũng có mưu, đa tình hào hiệp, là nhân vật anh hùng hào kiệt từ nhỏ nàng vẫn muốn phó thác chung thân. Có lẽ cũng xen lẫn tâm tư muốn trốn chạy khỏi Nhạc Nhi, mặc kệ thế nào, nàng vẫn cho rằng kiếp này xứng đôi, có thể làm bạn đến già cũng chỉ có người trước mặt nàng lúc này....

Lời ấy đạm bạc như nước, lại thật lâu không tiêu tan, Giang Ngọc không biết làm thế nào, chỉ có thể nhìn nữ tử trước mặt, kiên định phải gả cho Giang Ngọc nàng, đây lại tính là gì? Sai lầm giữa các nàng trong đó có lỗi của nàng, là nàng nợ nàng ấy, hôm nay lại phải trả như thế nào? Giang Ngọc nhíu mày lắc đầu, chậm rãi thả cánh tay Vịnh công chúa ra, khẽ thở dài: "Đây là tội gì?" Nói xong, thở dài một tiếng, xoay người trầm trọng cất bước rời đi....

Nhìn người rời đi, Vịnh công chúa dần dần nở nụ cười, có lẽ là nàng đã thắng.

Người như vậy, xa cách như vậy, nếu như có thể vĩnh viễn bầu bạn, trở thành đôi thần tiên quyến lữ cuộc đời này nàng cũng không hối tiếc. Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, tâm của người đó chung quy là không thuộc về nàng.

....

Trong hoàng thành đèn hoa rực rỡ, không khí vô cùng náo nhiệt. Hôm nay chính là đại điển triều khánh của vương triều Nam Thống, đồng thời cũng là ngày sách nạp phi tần.

Mặc dù đế vương sắc phong một quý phi vốn là việc bình thường, nhưng hai vị được sắc phong thân phận lại cực kỳ hiển quý, một là quận chúa mão mạo của vương triều, dung mạo hàng đầu, người còn lại là công chúa tôn quý của Liêu Quyết, được xưng là nữ Gia Cát,  tân đế của vương triều Nam Thống thu hết hai vị mỹ nhân đỉnh cấp vào hậu cung, khiến người khác phải cảm thán diễm phúc cùng năng lực của nàng!

Phượng liễn đỏ thẩm hoa lệ chậm rãi đi qua, các thần tử quỳ xuống lễ bái, thánh điện cung tường chỉnh tề vang lên tiếng nhạc chúc mừng. Đế vương của vương triều Nam Thống tươi cười sáng lạn đi cùng Vĩnh Ninh hoàng hậu và quận chúa Nam Cung Diễm vừa được sắc phong Hoàng quý phi cùng với Vịnh công chúa trầm ổn bước về phía long ngai, tiếp nhận triều bái của sức thần các người láng giềng.

Nam Cung Diễm thân khoác phượng bào đỏ rực, trang dung đạm nhạt, kiều mị rũ mắt, đôi môi anh hồng, đuôi của phượng bào theo bước chân uyển chuyển vẽ ra một đường cong ưu mỹ, cảnh sắc như thế thật không hổ là quốc tư chi mỹ, quả thật là xinh đẹp tuyệt luân, khuynh quốc khuynh thành.

Giang Ngọc thỉnh thoảng ghé mắt thưởng thức giai nhân đang khẽ cúi đầu, trầm mặc không nói bên cạnh, khóe môi vung lên, vẻ vui sướиɠ hoàn toàn treo ở trên mặt.

Vui sướиɠ, hài lòng, hưng phấn...a, đó là dĩ nhiên! Giang Ngọc nàng là nhiều lần trải qua tang thương, nhiều lần nhấp nhô mới có thể ôm được mỹ nhân về nhà, vậy coi như là nhiều lần trắc trở, dốc hết tâm huyết mới có thể thu Nam Cung Diễm vào trong hậu cung của nàng. Nam Cung Diễm đối với nàng mà nói, là bất luận kẻ nào cũng khó có thể thay thế được. Không nói cái khác, chỉ cần nhìn nghi thức sắc phong lần này, vì nàng ấy, nàng còn đặc biệt chọn đồng thời sắc phong vào ngày triều khánh, đây chính là chứng tỏ mức độ xem trọng của Giang Ngọc đối với Nam Cung Diễm! Chỉ là còn có một người...

Giang Ngọc Giang Ngọc ghé mắt nhìn về phía Vịnh Phi toàn thân phượng y màu lam, hành sự khiêm nhường khéo léo phía sau Nam Cung Diễm, không cần phối sức chỉ riêng viên lệ chí anh hồng giữa mi tâm cũng đã xinh đẹp đến mức khiến nàng tựa như thiên tiên.

Việc bây giờ, thật sự đến bản thân Giang Ngọc cũng bất ngờ, đâm lao phải theo lao...

Tiêu Vịnh Nhi ngẩng đầu, đúng lúc đối diện ánh mắt của Giang Ngọc đang nhìn về phía nàng, lập tức thần sắc đỏ bừng mà quay mặt đi.

Đại điển tiến hành theo trình tự, long trọng xa hoa, Nam Cung Diễm vẫn trầm mặc không nói, nàng chỉ là lẳng lặng đứng ở bên cạnh Giang Ngọc, nhìn nàng ấy ngôn hành cử chỉ đỉnh đạc uy nghi, ngày này đối với nàng mà nói là cực kỳ gian nan, nàng từ trước đến nay không thích những nơi đông người náo nhiệt, nàng rất muốn cùng nàng ấy nắm tay cả đời, nhưng không nghĩ sẽ có một ngày như thế, nàng thật sự gả cho nàng ấy...

Các thần tử đều kính rượu chúc mừng, giữa đại đại ca vũ thanh bình, vô cùng vui sướиɠ. Giang Ngọc đưa tay kéo lấy cánh tay của Nam Cung Diễm vẫn rầu rĩ không nói ở bên cạnh, cúi đầu kéo nàng vào lòng, ôn nhu nói: "Ái phi nếu như mệt mỏi có thể về tẩm cung nghỉ ngơi một hồi, đến lúc dạ tiệc bắt đầu trẫm sẽ sai người gọi nàng đến được không?"

Được Giang Ngọc ôm vào lòng dưới ánh mắt của mọi người, Nam Cung Diễm thần sắc hồng nhuận ngượng ngùng lắc đầu nhỏ giọng trả lời: "Thần thϊếp không sao, bệ hạ không cần lo lắng." Nói xong, bỗng nhiên có người sau lưng Giang Ngọc lớn tiếng nói: "Thần tham kiến bệ hạ, nương nương thiên tuế..."

" Ca ca..." Nam Cung Diễm nhìn về phía người lên tiếng, ánh mặt lộ ra quang thải, vội vàng nhìn người đang hành lễ, hài lòng cười nói: "Ca ca, thật là ca ca trở về."

Giang Ngọc bình tĩnh nhìn về phía người đã lâu không gặp, ba năm không gặp, Nam Cung Phi mặt đầy râu ria tang thương hơn rất nhiều, nhớ đến tình huynh đệ năm xưa, Giang Ngọc thực cảm thấy thẹn với nam tử đã từng là thiên chi kiêu tử này.

Giang Ngọc đứng dậy, tiến lên đứng bên cạnh Nam Cung Diễm, quan tâm nói: "Nam Vương lữ đồ mệt nhọc không cần đa lễ, mau mau đứng dậy, người đâu, mau bày trác mang rượu thịt lên cho Nam Vương." Giang Ngọc sai người chuẩn bị rượu thịt, tay nâng chung rượu, mỉm cười nói: "Nam Vương hồi kinh khi nào, sao không thông báo cho trẫm biết trước một tiếng, trẫm cũng có thể sắp xếp người cung nghênh Nam Vương hồi triều."

Nam Cung Phi nâng mắt nhìn Giang Ngọc cùng Nam Cung Diễm trong lòng Giang Ngọc, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, khẽ cười, cúi người trả lời: "Thần nhận được thánh chỉ liền hồi kinh, sáng nay vừa đến kinh thành, liền đến thỉnh an bệ hạ cùng nương nương."

Nam Cung Phi nhận lấy chung rượu, ngửa đầu uống cạn, rượu vào cay nóng, ánh mắt nhàn nhạt quan sát Giang Ngọc, ba năm không gặp, người vẫn như xưa. Dung mạo, khí chất này thường xuyên quanh quẩn trong đầu hắn, vốn tưởng rằng thời gian có thể gạt bỏ tưởng niệm đối với người trước mặt, nhưng không nghĩ đau khổ dằn vặt hắn ba năm, hắn vẫn không thể quên được, lại không bỏ xuống được, mà nay hồi triều, cũng đã là quân thần khác biệt, kia cùng muội muội của hắn liền cành....