Sai Loạn Hồng Trần

Chương 60

Trong phượng các thư phòng ấm áp,phía sau bức bình phong sơn thủy mặc điểu đồ đằng....

Một nữ tử toàn thân trắng nõn, đang lâm dục trong thanh thủy ấm nóng phương hương, nàng nhẹ xỏa trường phát, dịu dàng sơ tẩy mái tóc đen tuyền, nữ tử yếu ớt mở miệng hướng phía mỹ nhân trong phòng, truyền lệnh nói:

-Diễm nhi tối nay không được đi, phải cùng Ngọc nhi...

Nam Cung Diễm hai mà đỏ ửng, không dám nhìn phía bên cạnh lúc này cảnh xuân bày ra, làm như đang chăm chú tẩy rửa, kia một thanh trường kiếm đối với Nam Cung Diễm có chút nặng nề, ôn nhu trả lời:

-Ngọc ca ca mau mau tẩy đi, Diễm nhi chờ ngươi là được rồi!

Nữ tử hài lòng cười cười nhẹ giọng nói:

-Ta biết là Diễm nhi rất ngoan ngoãn ~!

Ngay sau đó một mỹ nhân trường phát khoác bạch sắc tiết y, u nhiên từ phía sau bức bình phong sơn thủy mặc điểu đồ đằng, đi ra.

Nam Cung Diễm có phần mê mẩn nhìn phía mỹ nhân trước mắt dường như quen thuộc nhưng lại có phần xa lạ, người nọ tuy là Ngọc ca ca của nàng, nhưng lại làm cho nàng cảm giác được sự xa lạ như vậy.....

Người nọ tóc vẫn còn chưa khô hết, thanh ti trên đầu nhu thuận tự nhiên buông hạ xuống hai gò má của Giang Ngọc, nhìn qua thì có loại hình dáng vũ mị chẳng thốt nên lời.

Bạch y nhân mỉm cười đến gần nữ tử đang si mê nhìn mình, cúi đầu nhẹ giọng mị hoặc hỏi:

-Diễm nhi đang nhìn cái gì đấy? Ngọc nhi đúng là có gì khác biệt ư?

Nam Cung Diễm mất tự nhiên cúi đầu, đỏ mặt cười đáp:

- Không có gì, chỉ là chưa từng thấy qua Ngọc ca ca đầu tóc phi tán ( rối tung) thế, thì ra Ngọc ca ca xỏa trường phát sẽ là phong tình vạn chủng như vậy, thực sự so với nữ nhi còn xinh đẹp hơn, Diễm nhi vì vậy cũng có chút mặc cảm!

Giang Ngọc cười cười, đưa tay đem nàng kia ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, cúi đầu nhu mị khẽ hôn lên mỹ nhân trong ngực, nói ái ngữ khe khẽ:

-Diễm nhi chẳng phải đã nói Ngọc nhi là nam hay nữ, đều cũng như thế mà yêu Ngọc nhi sao! Vậy lúc này Ngọc nhi chính là một nữ tử vậy thế nào!

Nam Cung Diễm hít thở lấy hương khí tỏa ra quanh thân yêu nhân kia, có chút mê say nói:

-Ngọc ca ca thơm quá, cho dù là một nữ tử, cũng sẽ là một khuynh quốc mỹ nhân có thể mê hoặc chúng sinh! Đến lúc đó, thế nào sẽ nhớ đến Nam Cung Diễm ta ~!

Giang Ngọc cúi người nhè nhẹ đem mỹ nhân trong người ôm lấy, yêu thương nói:

-Bất luận Giang Ngọc ta là nam, là nữ, trong lòng ta Diễm nhi vẫn là độc nhất vô nhị, bất cứ ai cũng vô pháp thay thế được!

Ngươi xem nữ tử mỹ lệ kia ôm lấy tuyệt sắc mỹ nhân phấn hồng, song song chính là đích đào hoa nhãn rõ ràng chính là tình thâm ý nùng, tương tri tương hứa, rồi lại như là loại thiên sơn vạn thủy ngăn cách khó có thể mà dung hợp làm một chỗ....

Giờ này cảnh ấy, nghĩ là mặc cho ai đều có thể nhìn ra bạch y nhân kia rõ ràng chính là một tiếu kiều nương ( thiếu nữ xinh đẹp ) khuynh quốc khuynh thành, đoán rằng chỉ có người trong cuộc mới có thể bị chướng nhãn pháp ( thủ thuật che mắt ) trước mặt che mờ tâm thần....

Giang Ngọc thâm tình ôm ái nhân diễm lệ trong lòng, chậm rãi tiểu sái đến trước phù dung sàng, giống như vật báo đem nữ tử nhẹ nhàng đặt lên trên phù dung sàng.

Bản thân lại thuận thế nhu mị khẽ cúi xuống ngồi vào trước giường, ngắm nhìn mỹ nhân phấn hồng sắc nọ, cười nói:

-Ngọc nhi mặc kệ kẻ khác, chỉ quan tâm Nam Cung Diễm ngươi có hay không yêu thích Giang Ngọc ta, chỉ cần ngươi có thể tương bạn cùng ta, cuộc đời này cũng đã đủ rồi! Diễm nhi thực là có thể minh bạch ~!

Giang Ngọc nói nhẹ nhàng vươn tay cởi phấn hồng sắc sa y của nữ tử, khuôn mặt si túy khẽ hôn lên môi nữ tử yêu mến đã lâu, nụ hôn của hai người từ từ tăng nhiệt, cho đến khi cuồng dã dâng trào dậy...

Giang Ngọc dịu dàng kéo y phục của nữ tử ra, mang thân thể hoàn mỹ kia bày ra giữa thân tâm tham dục, nhè nhẹ yêu thương, cọ sát một đôi quả thực đầy đặn nhu thuận.

Các nàng hôn nhau đến điên cuồng, hôn đến say sưa, hôn cho đến khi hô hấp của mỗi người đều rối loạn bất kham, mới không tình nguyện mà hai bên tách ra, hai người cùng thở dốc....

Qua một lúc, Giang Ngọc lại cúi đầu mị hoặc khẽ hôn lên ngũ quan tinh xảo, thanh tú cùng ngọc cảnh trắng nõn nọ,theo đó lại chầm chậm trở lại cánh môi anh hồng sắc, kia hai cái lưỡi lại một lần nữa quấn lấy nhau.

Ngay trước khi hỏa nhiệt gần hết, Giang Ngọc lại đưa cánh môi lên, chợt rời khỏi mỹ nhân đang si ngốc hưởng thụ, cười xấu xa tựa như nhìn vào mỹ nhân lúc này chẳng hiểu nguyên do, đang ngẩng đầu tìm đòi lấy hương vẫn, nhẹ giọng trêu đùa.

Nữ tử có phần oán khí mở hai mắt, nghiêng mặt sang một bên nũng nịu giận nói:

-Ngọc nhi xấu quá, không thèm quan tâm ngươi nữa ~!

Giang Ngọc chẳng đành lòng để nữ tử tức giận, lại đưa hai tay kéo lại nữ tử dự định muốn tránh né mình, xin tha thứ cười nói:

-Diễm nhi sao có thể nhẫn tâm không quan tâm ta~!

Dứt lại lại dịu dàng hôn lên cái cổ trắng ngần đẹp như ngọc, tỏa cốt (xương đòn) ưu mỹ, cuối cùng yêu mị liếʍ lên ăn lấy đẫy đà chắc nịch trước ngực.

Kia phong đĩnh mềm mại của quả thực, quả nhiên rất giống một loại khiến nhân tâm say mê a!

Các nàng đồng dạng ngồi dậy, Giang Ngọc nhẹ ôm hai bên eo mỏng manh của nữ tử, cúi đầu hấp nhũ liếʍ ăn chỗ tuyệt mỹ của nữ tử trong ngực.

Nữ tử nhàn nhạt rêи ɾỉ, ngẩng đầu hưởng dụng.

Hai tay nàng phủ xuống trên cánh tay Giang Ngọc, nàng cũng rất muốn đến vuốt ve người yêu mến kia, nàng cuối cùng buông xuống mọi rụt rè dịu dàng đem ngọc thủ hơi có phần mát lạnh theo cổ Giang Ngọc chậm rãi trượt vào trong thân thể ấm áp ấy.

Cảm nhận da thịt mềm mại trơn nhẵn, noãn nhân nóng hổi, Nam Cung Diễm hơi mở mắt, thở gấp lo lắng nói:

-Ngọc nhi có phải là sốt rồi hay không a? Cơ thể sao nóng như vậy a!

Giang Ngọc nhẹ nâng khuôn mặt nóng như lửa kia lên, si tiếu nói:

-Ngọc nhi không có sốt, Ngọc nhi là bị Diễm nhi đốt lửa! Diễm nhi phải chịu trách nhiệm giúp Ngọc nhi tiêu diệt nó ~!

Nam Cung Diễm khí sắc đỏ ửng cúi đầu, ngượng ngùng vươn ngọc thủ muốn giúp Giang Ngọc cởi tiết y trắng tinh trên người, để cho hai bên vô tận tìm lấy....

Giang Ngọc có phần hoang mang nắm lấy ngọc thủ xinh xắn kia, thần tình nồng đậm nhìn nữ tử nói:

-Diễm nhi, quyết không có rời khỏi Ngọc nhi, suốt cả một đời đều phải đi theo Ngọc nhi!

Nam Cung Diễm gật đầu, trong lòng cười nghĩ: bản thân giờ đây cũng như vậy mặc cho nàng hành dục, ngốc tử này sao còn có thể hỏi nàng như thế, thật chẳng biết rốt cuộc phải như thế nào, nàng mới có thể đối với mình phóng một vạn cái tâm a~!

Giang Ngọc do dự buông mấy ngón tay nhỏ dài ra, mặc cho ngọc thủ nọ cởi bỏ y sam bạch sắc ra.

Nam Cung Diễm buông bỏ toàn bộ rụt rè, chậm rãi muốn vì nàng tháo ti bạc chướng ngại trên người....

Một đạo thiểm điện xẹt qua bên ngoài cửa sổ đen kịt, ngay sau đó là một tiếng nổ vang vô tận....

Nam Cung Diễm ngây ngốc ngẩn ngơ nhìn bạch sam trong nháy mắt được mở ra, trong đầu nàng đã là một mảnh trống rỗng, sắc mặt nàng trắng bệch bất kham nhìn vào dáng người xinh đẹp giống cùng một loại như mình.

Kia, đó là chuyển biến nàng chưa kịp sở liệu, Nam Cung Diễm có phần mê man nhìn phía nhân nhi yêu thương trước mặt, nàng mở ra cái miệng nhỏ như hồng anh hơi run rẩy nói:

-Ngọc,Ngọc ca ca,ngươi, ngươi, ngươi....

Giang Ngọc đau lòng nhìn vào dung nhan cả kinh trắng bệch, khẩn trương bao bọc lấy nữ tử đang run run lúc này, nói:

-Đừng trách Ngọc nhi, cầu xin ngươi, Ngọc nhi là thật tâm yêu ngươi, là thật, bất luận Ngọc nhi là nam hay nữ, Ngọc nhi cũng đều là chân tâm chân ý! Cho nên xin Diễm nhi cũng đừng ghét bỏ Ngọc nhi! Ngươi, ta vẫn như thế cùng một chỗ là tốt rồi! Ngọc nhi nhất định sẽ hảo hảo đối đãi ngươi!

Nam Cung Diễm thần tình hoảng hốt nhìn Giang Ngọc, môi của nàng run lên hỏi:

-Ngọc ca ca, ngươi, ngươi đúng là nữ tử sao?

Giang Ngọc cay đắng gật đầu, có phần chờ đợi nói:

-Diễm nhi đừng trách Ngọc nhi, Ngọc nhi hoá trang làm nam tử vì có nỗi khổ trong lòng, ta tuy là nữ tử, nhưng điều này cũng không thể ngăn cản Ngọc nhi yêu Diễm nhi a!

Nam Cung Diễm hoang mang đẩy Giang Ngọc ra, thống khổ nói:

-Làm sao lại là như thế này? Ngươi thế nào lại là nữ tử?

Giang Ngọc nhìn nữ tử hoảng sợ nhìn vào mình, khẩn trương, cuồng loạn tiến lên cúi xuống hôn lên môi mỹ nhân trong ngực, nàng rất sợ loại vẻ mặt này của nàng ấy, rất sợ, tuy rằng nàng đã từng giữ ở trong lòng, tưởng tượng qua vô số lần sau khi nàng biết rõ sẽ là loại vẻ mặt này, nhưng trong hiện thực vẫn vô pháp khiến nàng chịu đựng, nàng thực sự rất sợ hãi....

Nam Cung Diễm vô lực mặc cho nàng kia cuồng loạn hôn mình.

Một loại cảm giác bị lừa dối nháy mắt mang tất cả đi khắp toàn thân....

Nàng tức giận trong lòng, rất buồn bực !

Nàng ấy sao có thể dối lừa mình như vậy, nàng vẫn là như thế thật tâm đợi nàng!

Nàng đã vì nàng trả giá hết thảy, mà thế này, lại đổi lấy nàng có được là vô tận dối lừa !

Nàng ấy đem nàng trở thành món đồ chơi để vui vẻ sao?

Nhớ đến nàng mỗi ngày đều xem bản thân si ngốc yêu thương một nữ tử! Mà nàng lại cứ như thế khoanh tay đứng nhìn để bản thân mình hãm sâu vào trong đó, cũng không chịu nói với nàng chân tướng đáng sợ này!

Nàng bỗng nhiên rất oán hận nàng, nàng khẽ cúi đầu, buồn cười nhìn lên nữ tử đang nỗ lực hôn lấy môi mình, nàng chợt trở nên rất xa lạ, khiến cho nàng đau lòng, nàng thế nào có thể đem cảm tình của mình trở thành trò đùa, chuyện trẻ con ~!

Phụ nàng đem trọn cả trái tim của mình, cả con người cũng như thế không vụ lợi giao hết cho nàng.

Nguyên lai người buồn cười nhất trên thế gian này, chính là Nam Cung Diễm nàng....

Hahaha....

Nàng vì nàng đã chịu đựng tất cả khuất nhục, vì nàng vứt bỏ, thương tổn đến thân phụ mẫu và tỷ muội tốt nhất, mà đổi lại là vô tận lừa dối của nàng cùng lãnh nhãn bàng quan* (thờ ơ lạnh nhạt) !

Nực cười, thực sự là nực cười, buồn cười cho Nam Cung Diễm nàng cả đời nhu tình, đến cuối cùng là một con vật được nuôi!

Chân tâm yêu, thành tâm yêu, dựa vào cái gì để thành tâm yêu, tình yêu kia cũng là ích kỉ cùng không có thực như vậy....

Lệ thủy của Nam Cung Diễm lẳng lặng chảy xuống, từng giọt từng giọt thủy ngân lẳng lặng tích lạc bên má Giang Ngọc, nàng bỗng nhiên ngừng lại toàn bộ xâm lăng, ngẩng đầu bi thương nhìn lên hồng nhan chảy đầy lệ thủy, khẽ dao động nữ tử trước người, ai thanh nói:

-Diễm nhi, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi đừng thương tâm như vậy có được không! Là Ngọc nhi không tốt, Ngọc nhi nên sớm một chút nói cho ngươi biết! Nhưng Ngọc nhi thực sự là chân tâm thực ý yêu Diễm nhi!

Nữ tử khẽ cười, hàn lãnh nhìn vào dung nhan đã thâm nhập vào nội tâm nàng, nói:

-Yêu ta? Yêu ta? Ngươi nói đến rất êm tai, nếu như ngươi yêu ta sẽ không nhìn Nam Cung Diễm ta hãm sâu vào như vậy, nếu như ngươi yêu ta, ngươi sẽ không nhẫn tâm liên tục lừa gạt ta, ngươi, ngươi có tư cách gì nói yêu ta chứ? Ngươi và ta đều là nữ tử, làm sao có thể yêu? Uổng công Nam Cung Diễm ta dốc hết toàn bộ đối với ngươi, nhưng lại đổi lấy điều sỉ nhục cùng chê cười lớn nhất cuộc đời này,hahah.....