Anh À! Em Muốn Ăn Anh

Chương 13: Chạy trốn

Xĩn mấy bạn nhá, hôm qua mình ngủ quên nên không dăng chương mới đúng giờ.

*Quỳ xuống, cúi đầu nhận lỗi*

Chương 13: Chạy trốn (BJ hình như chỉ vậy thôi @.@, vâng chửi tui đi, tui cũng không biết chuyện gì đã xảy ra)

Ngồi trong chiếc xe ngựa xa hoa đang lộc cộc chạy trên đường là Hadot và Rosseu. Sau khi thấy Hadot bị Syidis và Lockess đối xử như thế, Rosseu liền ra tay cứu giúp đứa cháu trai ngu ngốc này của hắn. Rosseu còn nói sẽ đưa Hadot về nhà, cho y cơ hội cáo trạng với người nhà về chất lượng cuộc sống nghèo túng mà y phải chịu đựng trong thánh điện và cung thánh, chỉ với điều kiện là y không được nhắc đến những gì hắn đã làm với y.

Hadot cảm động không thôi, liền chấp nhận lời đề nghị của Rosseu. Đại thần mới biết y muốn về nhà tới điên rồi, Syidis và Lockess đều là hai con người điên cuồng. Một người thèm sống, một người thèm quyền lực, đến nỗi hy sinh cả y đây. Chuyện này thật không chấp nhận được.

Thật ra không phải lương tâm Rosseu trỗi dậy khiến hắn muốn giúp Hadot, chỉ là vì hắn sợ khi Hoppes và Jacque điều tra ra những gì hắn đã làm với Hadot và việc hắn đầu cơ trục lời từ thánh điện, hắn chắc chắn không trốn được tội. Chuyện tốt nhất hắn có thể làm lúc này chính là làm Hadot biến mất, tốt hơn nữa là biến mất một cách mà không hề liên quan đến hắn.

Thánh tử bị nhốt trong cung, nhà cha mẹ đẻ tới cướp người về rồi sợ tội trốn đi cũng không phải ít. Câu chuyện này thích hợp nhất với thân phận Hadot và quan trọng nhất, Rosseu hắn đây sẽ là người đứng hoàn toàn ngoài truyện này. Tuy nhà Hadot là nhà thông gia hắn, nhưng hai anh em Hadot được cưng chiều từ nhỏ là chuyện không hề lạ. Hơn nữa, từ lúc Hadot xuất hiện trong cung thánh, hắn vẫn luôn thể hiện sự chán ghét không thôi với y. Dù cho Hoppes và Jacque có tra ra, hắn cùng lắm bị kết tội "thả người," tội trạng này trả vài chục ngàn đồng là xong, hắn căn bản không cần lo lắng.

Điều quan trọng nhất trong kế hoạch của Rosseu là cả nhà Hadot phải cùng biến mất với tên thánh tử phiền phức này. Đương nhiên là Rosseu đã lo liệu xong xuôi.

Đoạn đường về từ cung thánh tới trung tâm thành phố là một đoạn đường khá xa dù có đi xe ngựa. Nên trong lúc ngồi chờ, Rosseu cũng rất tự nhiên hưởng dụng thân thể xinh đẹp trong tay trước khi đem Hadot trả về cho gia đình y.

"Cháu trai yêu quý, chúng ta ôm lại chút kỉ niệm vui vẻ khi xưa nhé."

Rosseu nở nụ cười da^ʍ tiện.

Xét theo thế hệ thì Rosseu và Jacque là cùng một nhóm, tuổ hai người chỉ chênh lệch vài năm. Thế nhưng khi nhìn vào, Jacque có thân thể nam tính tuyệt mĩ trong khi Rosseu buông lỏng bản thân trong rượu thịt gái gú. Dó đó dù là 1 trong 11 người trong ban hội đồng quản trị, dù chỉ mới sắp 40, Rosseu đã có một cái bụng bia thật lớn, làn da vàng vọt như bị bệnh gan.

Hadot liếc mắt nhìn qua thân hình ấy cũng không gợi được tình thú. Thế nhưng, từ khi Hadot vào cung đã không được làʍ t̠ìиɦ đang hoàng. Syidis hoặc hút sữa y rồi cùng y làʍ t̠ìиɦ trong 3 phút ngắn ngủi rồi ngừng hay Lockess sẽ ra lệnh người hầu của hắn xoa bóp bầu vυ' và lỗ l*и y để ép sữa nhưng không bao giờ làm tới cùng. Cơ thể này của y đã vốn đói khát dâʍ đãиɠ trời sinh, lâu vậy không có hơi nam nhân thật sự rất khó chịu.

Lúc này Haodt và Rosseu đều nằm song song trên lớp bông mền mềm mại, Hadot nhìn ra cửa sổ còn Rosseu thì tham lam săm xoi bóng lưng xinh đẹp của y. Hadot liền xoay người sang, tấm lụa mỏng manh y đang khoác trên người cũng nhúc nhích theo cử động của y, tấm lụa sa mỏng manh ấy trượt xuống làn da trắng nõn của Hadot như làm nước óng ánh. Vì Hadot đang mặt đồ của thánh tử được vào cung nên phía dưới cũng có đeo qυầи ɭóŧ hai dây mỏng manh, cánh hoa béo mập bên dưới lòi ra hai bên khẽ co rút vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ sợi dây mỏng manh đột ngột thít chặt.

Khi Lockess mặc bộ đồ này có thể nói là bề ngoài khiến người nín thở, còn khi Hadot khoác lên cộng với cặρ √υ' to đùng kia chính là vẻ đẹp nứиɠ tình. Hadot không có khuôn mặt xinh đẹp như Lockess nhưng y hơn hắn ở chỗ y có cơ thể bốc lửa với bầu vυ' đẫy đà đó. Rosseu nhìn cảnh đẹp trước mắt không rời, mỗi một cử động nhỏ của Hadot lúc này đều đốt cháy lên ngọn lửa tình bên trong hắn, khiến ©ôи ŧɧịt̠ hắn cương cứng đứng lên.

Hadot nhìn thấy phẩn ứng sinh lý của Rosseu liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Đây chính là mị lực của y, không nam nhân nào có thể cưỡng lại. Syidis chết đi, Lockess cũng nên chết theo lão đi, những người không biết trân trọng người đẹp như hắn đều không nên tồn tại.

Hadot vui vẻ vươn tay bắt tay ©ôи ŧɧịt̠ đang cương cứng của Rosseu, vén lên mái tóc dài, há miệng hàm trụ nó. Qua hơn một năm học hỏi tại thần điện và từ đức vua Syidis, khả năng bú ©ôи ŧɧịt̠ của Hadot đã tăng lên rất nhiều, y có thể khiến bất cứ nam nhân nào đã sử dụng cái miệng phía trên này của y nhớ mãi không quên.

Hadot chỉ hàm trụ lấy qυყ đầυ to béo của Rosseu, dùng phần thịt mềm mại như nhung bên trong khoang miệng mát xa cho đầu ©ôи ŧɧịt̠. Hai tay của Hadot cũng không rảnh rỗi, vươn ra xoa bóp cho thân ©ôи ŧɧịt̠ thô to cùng với túi tinh hoàn nặng trũi bên dưới. Đầu lưỡi mềm nhuyễn của Hadot liếʍ láp khắp qυყ đầυ Rosseu, đặc biệt cho nhiều yêu thương tới lỗ niệu đạo trên đầu ©ôи ŧɧịt̠ Rosseu. Hadot chỉ hi vọng Rosseu mau chóng bắn ra để y có thể tiếp tục nghỉ ngơi.

Một tiếng "phốc" vang lên, miệng Hadot hoàn toàn thả ra đầu ©ôи ŧɧịt̠ trông khoang miệng y, để nó bắn tới bắn lui trong không khí.

"Chết tiệt, Hadot, cháu muốn làm gì? Mau chóng ngậm nó lại vào."

Rosseu giận dữ la lớn, ông đang đang thoải mái như trên mây, ai cho tên điếm này dừng lại.

Hadot nghe lời lập tức ngậm lại vật trước mặt vào miệng, Lần này, Hadot hít hơi mở cổ họng ra thật lớn rồi đâm lút cán ©ôи ŧɧịt̠ của Rosseu vào vòm họng mình. Mặt Hadot áp sáp vào háng Rosseu, lôиɠ ʍυ rậm rạp đâm vào mặt khiến y đau đớn. Thế nhưng, mùi hương nam tính này, cảm giác bỏng rát truyền tới từ cuống họng này, tất cả đều khiến Hadot mê luyến không buông. Hadot tham lam hít thật sâu mùi hôi tanh tưỡi của nam nhân đầy buồng phổi, hai mắt trợn lên nhìn Rosseu, hai má hóp lại bắt đầu hút thật mạnh.

Hadot lúc này nhìn như tên điếm đê tiện nhất Rosseu từng thấy. Hai mắt y trắng dã trợn tròn lên, mũi chảy hai dòng nước nhầy nhụa, hai bên má thì hóp lại như lỗ thịt đỏ hồng hút lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông để ăn no bụng. Hai tay Hadot vẫn tiếp tục mát xa túi tinh hoàn cho Rosseu, chốc chốc y nhẹ nhàng xoa bóp chúng cùng nhau, đôi lúc lại tách hai viên ra hai bên, mỗi tay luân phiên bóp một viên thật mạnh.

Kɧoáı ©ảʍ từ đầu ©ôи ŧɧịt̠ truyền đến khiến Rosseu hài lòng, hắn nằm im tận hưởng sự phục vụ tận tình của cháu trai mình, chỉ đôi lúc đánh hông về phía trước đẩy đầu ©ôи ŧɧịt̠ vào sâu trong cuống họng của Hadot.

Hadot liên tục làm động tác nuốt vào khiến cơ thịt bên trong cổ họng chặt chẽ bao lấy ©ôи ŧɧịt̠ Rosseu, đầu ©ôи ŧɧịt̠ nằm ngay trên lỗ thực quản của Hadot. Khi qυყ đầυ to béo vô tình chạm tới lỗ thực quản, Hadot đều sướиɠ đến run người, cảm giác ngặt thở này khiến đầu óc của Hadot trì tệ trông giây lát, cơ bắp toàn thân như hoàn toàn mất sức, chỉ muốn tiếp tục thả mình vào dòng xoáy của kɧoáı ©ảʍ.

Rosseu cảm thấy hắn đã sắp tới, ©ôи ŧɧịt̠ hắn run lên theo từng đợt hô hấp của Hadot. Hắn vươn tay, bóp lấy cái cổ mảnh mai của Hadot. Hadot hoảng sợ, cuống họng thắt chặt quanh thân ©ôи ŧɧịt̠ của Rosseu cho hắn cảm giác tiêu hồn thực cốt, dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền thi nhau ào ào tuôn ra từ lỗ niệu đạo của hắn.

Cảm giác nghẹt thở khiến Hadot hoảng sợ nhưng cũng khiến y thõa mãn đến mất thần trí. Hadot có thể cảm giác từng đường gân nổi lên trên thân ©ôи ŧɧịt̠ của Rosseu, hình dáng của đầu ©ôи ŧɧịt̠ khi nó đâm xuyên qua lỗ thực quản của y. Luồng nùng tinh tràn ngập khoang miệng Hadot cho y ăn lại được món ngon y đã luôn mong nhớ. Hadot tham lam nuốt hết đống dịch thể trắng đυ.c ấy xuống, một giọt cũng không bỏ phí.

Khi Rosseu kéo ©ôи ŧɧịt̠ của mình ra khỏi miệng Hadot, y còn nhung nhớ mà hút hút qυყ đầυ hắn, muốn hắn tiếp tục phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho y ăn. Thế nhưng, Rosseu là đàn ông trung niên lười vận động nên các cơ quan trong cơ thể của hắn đã lâu bị thoái hóa. Đầu ©ôи ŧɧịt̠ Rosseu vừa bắn nên rất nhạy cảm, bị Hadot kich thích nên thế liền không khách khí mà tiểu vào miệng y.

Khi Hadot cảm thấy luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ấm nóng thứ hai trào tới liền vui vẻ nuốt xuống. Vừa nuốt xuống y lập tức biến sắc, muốn nhổ thứ trong miệng ra. Nhưng Roseu vẫn còn đang tiểu trong miệng y nên Hadot không thể nào ói ra được. Dòng nướ© ŧıểυ lên không được xuống không xong liền chảy ngược lên ống thở của Hadot, phun ra từng hai lỗ mũi Hadot.

Tiểu xong, Rosseu hài lòng rút ©ôи ŧɧịt̠ ra khỏi miệng Hadot, bỏ nó lại vào quần áo. Hắn từ một con quái vật da^ʍ tiện gian díu với cháu trai biến trở lại thành thành viên ban ủy hội ngay lập tức.

Hadot vẫn liều mạng ho sặc sụa, muốn tống khứ hết thứ khinh tởm ấy ra khỏi miệng y. Vì nướ© ŧıểυ của Rosseu bị dội ngược lên qua lỗ mũi Hadot, y vẫn ngửi thấy mùi vị ngai ngái khiến y chán ghét không thôi. Sau một lúc lâu Hadot mới có thể tiếp tục thở lại bình thường, y trừng mắt nhìn đầu xỏ cho đau đớn của y lúc nãy.

"Cháu trai yêu quý, cháu nhìn ta như thế là muốn tiếp tục ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta, hay là muốn uống nướ© ŧıểυ của ta?"

Vừa nghe xong hai chữ "nướ© ŧıểυ," mặt Hadot liền biến xanh. Y hậm hực nhìn Rosseu, nói

"Chú yêu quý, người nên tới bác sĩ kiểm tra cơ thể đi. Con cũng không muốn chú còn trẻ thế mà phải cuốn tã vải ra đường vì không kiểm soát được đường bài tiết."

Nói xong, Hadot cũng không thèm nhìn Rosseu, xoay người về phía cửa sổ ngắm cảnh vật bên ngoài. Rosseu giận điếng người, ánh mắt lãnh lẽo nhìn bóng lưng Hadot. Ánh mắt ấy không phải là ánh mắt người dùng để nhìn cháu trai mình, thậm chí còn không phải là ánh nhìn người sẽ dùng để nhìn một con người. Trong mắt Rosseu, Hadot là một món hàng hóa.

Đúng vậy, lần này cho Hadot về nhà thăm nhà kể lể là thật, nhưng Rosseu sẽ bán một nhà 4 người Hadot thành nô ɭệ sang nước Reme. Nếu mọi việc diễn ra tốt đẹp, hắn thậm chí có thể thu một vố từ lần làm ăn này.

Đi một đoạn đường nữa thì xe ngựa ngừng hẳn. Hadot khó hiểu bước xuống xe, nhìn cảnh vật xung quanh. Mùi nước biển đánh ập vào mặt y, tiếng người cười nói nói ồn ào huyên náo vang lên mọi góc gách phố phường. Hadot chưa bao giờ đến đây cả, y hoảng hốt quay đầu nhìn Rosseu, ánh mắt tỏ vẻ khó hiểu cùng oán trách.

"Cháu chưa bao giờ tới đây chứ gì? Đây là Jafa, vùng thành phố giáp biển phồn vinh nhất nhì đất nước chúng ta. Bây giờ cháu là tội phạm đào tẩu khỏi cung thánh, cháu không nghĩ là mình có thể nghênh ngang về nhà kể lể với cha mẹ đó chứ?"

Hadot im lặng không nói, y đã thật sự nghĩ vậy. Tại sao y lại không được về căn nhà cao lớn ở trung tâm thành phố, mà phải ở tại nơi này với một đống dân đen bẩn thủi. Hadot nhìn khung cảnh nào nhiệt trước mắt mà cảm thấy chán ghét tận tim gan. Hadot y đây chỉ nên tiếp túc với thứ tốt nhất, gặp người đẹp nhất, dùng thứ đắt tiền nhất, tận hưởng cuộc sống xa hoa nhất. Chỉ như thế mới phù hợp với thân phận và bề ngoài xuất xắc của y.

Rosseu cất bước đi trước, nói

"Cha mẹ cháu đang đợi chúng ta tại một khách sạn gần đây, mau lại đó gặp họ thôi."

Nói rồi hắn quay người lại nhìn Hadot, người sau vẫn bất động không chịu nhúc nhích. Vẻ mặt Hadot thể hiện rõ sự kinh thường của y với nơi này. Rosseu không có thời gian cùng y đưa đẩy, người mua đã đến khách sạn đợi rồi, càng trễ thì gã càng thu được ít tiền, làm khách hàng lớn đợi lâu là không tốt.

Rosseu nắm lấy cánh tay trắng muốt của Hadot, kéo y đi theo hắn.

"Nhanh lên, cháu nghĩ cháu là ai, Cháu đã không phải là con trưởng của nhà Hadot rồi, bây giờ cháu là tội phạm, tội phạm đấy. Cháu nghĩ cháu còn được quyền lựa chọn sao? Cháu không tài giỏi như Thomas của nhà Hoppes, cháu cũng không gia thế to lớn như nhà Tiến Sĩ. Ngươi là một tên công tử vô dụng đang chạy tội, gia đình ngươi đã xa xút hơn hai thế hệ. Tỉnh giấc đi!"

Những lời chậm chọc của Rosseu khiến Hadot tức giận, vẫy ra khỏi tay hắn, vươn tay tát Rosseu "bốp" một tiếng giòn vang.

"Ta là Pierre của nhà Hadot, trưởng tử, thánh tử được đại thần ban phúc, người có thai con của đức vua, là song tính nhân thần thánh bậc nhất cả đất nước này. Chú không được phép vũ nhục ta. Nếu không, sau khi ta gặp cha mẹ, ta sẽ nói họ nghe những việc kinh tởm chú đã làm với ta, cũng như việc lúc nãy chú đã tiểu ra trong miệng ta."

Hadot ưởn bầu ngực to lớn, ngạo nghễ nói. Đúng vậy, y là người cao quý nhất đất nước này, mọi người nên đối xử với y bằng lòng tôn kính và trung thành. Y chính là hiện thân của phép mầu của đại thần. Y chỉ cần nhẫn nhịn một chút nữa, sau khi gặp lại cha mẹ y, danh tiếng của y, vinh quang của y đều sẽ quay trở lại. Hadot vững lòng tin, quyết định tiến vào khu dân đen tụ tập. Tấm lụa sa mỏng manh đến nực cười bay trong gió khiến núʍ ѵú đỏ hồng cùng với lỗ l*и và c̠úc̠ Ꮒσα ướt sũng lộ ra trước mắt người xem. Hadot dõng bước đi trước Rosseu, quay đầu lại nói

"Nhanh lên, chú dẫn đường đi."

Rosseu nghe vậy liền cười hòa, bước tới cởϊ áσ khoác trên người mặc lên người Hadot. Bộ y phục của y tuy đẹp mắt, nhưng nói chung vẫn quá thu hút sức chú ý.

"Cháu biết nghĩ như vậy là tốt. Theo ta đi vào."

Jafa là một thành phố tấp nập người tới kẻ đi, chẳng ai để ý đến hai người lạ đi chầm chậm vào thành phố. Đôi lúc sẽ có người quay đầu nhìn Hadot lâu một chút không vì khuôn mặt y bắt mắt, mà vì bầu vυ' đang lắc lư với mỗi bước đi kia, nam nhân nào thấy cũng tặng y vài cái huýt sáo. Chuyện này khiến tâm tình Hadot vui vẻ hơn chút, đám dân đen hôi hám này vẫn có mắt nhìn người đẹp.

"Tới rồi, vào đi."

Rosseu bước tới trước cửa một khách sạn xa hoa, mở cửa bảo Hadot đi vào. Hadot nhìn bề ngoài và đẳng cấp của khách sạn liền an tâm, ít nhất tối nay y sẽ được ngủ giường bông với mền tơ lụa. Hadot nhanh chân bước vào, Rosseu theo sau.

Sau khi hai người biến mất thì mọi người cũng quay lại làm việc, mỹ nhân thì ngày nào cũng có như việc thì vẫn phải làm, muốn chơi mỹ nhân ngực to thì tối nay đi tìm kỹ nữ là xong, chẳng cần bỏ công ghi nhớ một kẻ kiêu ngạo thoáng qua. Nhịp sống thành Jafa tiếp tục tới chiều tối, vào lúc chiều tà, thương nhân cùng với ngư nhân bắt đầu cuốn gói ra về sau một ngày buôn bán. Ngựa xe trên đường tấp nập.

"Rosseu, làm việc với ngài luôn là vịnh hạnh của tôi. Thế nhưng tôi phải nói rằng đơn đặt hằng này có thể sẽ không kiếm được nhiều tiền cho ngài đâu, quý ngài Rosseu."

Một người đàn ông xa lạ đang đứng trước một chiếc xe ngựa thật lớn chất 4 thùng gỗ bên trong, trên mấy thùng gỗ có đυ.c nhiều lỗ cực nhỏ xung quanh để "món hàng" bên trong không chết mất.

"Không, không. Vinh dự là của tôi, cảm ơn ngài rất nhiều vì đã chấp nhận lời đề nghị của tôi."

Rosseu cười nói lời khách sáo với người đàn ông. Đó là người môi giới cho tổ chức buôn nô ɭệ lớn nhất Reme, Recher Moa. Hôm nay Moa đặc biệt tới đây chỉ để nhận đơn hàng mới nhất từ Rosseu gồm một song tính nhân, một nam nhân trẻ, một phụ nữ độ tuổi trung niên cùng một lão già bị liệt cả người.

"Tôi phải nói rằng đây là đơn đặt hàng lạ nhất tôi từng được nhận đấy, thông thường ngài Rosseu đây chỉ toàn cho tôi mĩ thiếu niên nam nữ và song tính nhân trẻ tuổi. Tuy đơn này có một song tính nhân, nhưng dung mạo quá bình thường, bầu vυ' đó có thể sẽ vớt vác được chút giá trị nhưng y lại mang thai. Chúng tôi quả thật không có khách hàng nào thích thể loại đó cả, tôi thật không biết phải làm gì."

Moa giả vờ thở dài buồn bã. Làm việc với gã lâu như vậy, sao Rosseu có thẻ không hiểu gã muốn gì chứ. Rosseu móc ra một viên kim cương vàng hiếm có vô cùng, đây là quà do chính Syidis tặng hắn khi hắn được thăng chức vào ban ủy hội, như là một thứ để tượng trưng cho thân phận. Sau mười mấy năm làm việc, hắn một lần cũng không cần sử dụng tới nó, bán đi thì không được, chỉ đành dùng thứ xinh đẹp quý giá không dùng được này hối lộ Moa.

Rosseu tiếc nuối đặt nó vào tay Moa.

"Ông bạn già à, ông tuy là người kinh doanh nhưng đầu óc không nhạy bén gì cả. Tên song tính nhân mang thai kia, ông cứ để cho y sinh đứa bé ra, vậy không phải là ông đã có thêm một nô ɭệ bé nhỏ sao? Tôi nghe nói thị trường trẻ sơ sinh rất nổi tiếng với giới quý tộc bên Reme, đặc biệt là với phái nữ. Nếu ông thích thì sau khi y sinh xong thì đêm đi bán như một song tính nhân bình thường, dù gì lúc ấy, y cũng chỉ mới 19 tuổi, vẫn đang xuân xanh phơi phới. Nếu không thì sau đó, ông có thể giữ y lại làm bò cái cho gia đình nô ɭệ ông, liên tục lai giống y với đàn ông, khiến y sinh cho ông càng nhiều nô ɭệ nữa. tụi nhóc sẽ không tốn tiền ông nuôi đâu. Bầu vυ' gạo nghễ ấy của Hadot còn biết phun sữa thần cơ.

Còn tên nam nhân ấy, cứ bán đi làm nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© cho những người thích nam nhân là được, hắn ta được tẩm bổ từ nhỏ, sức khỏe rất tốt, khuôn mặt cũng rất được lòng người khác. Còn về hai tên còn lại thì cứ làm như thường thôi, nữ thì vào thanh lâu, nam cho ra chiến trường."

Nói xong, Rosseu còn bồi Moa một nụ cười rất hài lòng.

"Nhưng gã đàn ông không phải bị liệt cả người sao?"

"Ôi, ông anh này, ông thật xấu bụng. Ông muốn tôi tin rằng ông không có phương pháp trị liệu sao? Chỉ cần vài cái giật điện thì gã ta sẽ sống lại thôi. Nếu không được thì tùy ông anh, tiền bán gã ta coi như tôi không thu."

Moa chỉ đợi câu nói này của hắn, hài lòng nở nụ cười đồng ý lần giao dịch này. Hai người làm ăn trong trong vui vẻ.

Nhìn xe ngựa đi xa, Rosseu thầm nghĩ, nhà Hadot vậy là thù hận gì cũng đã trả xong, bí mật gì cũng mãi được chôn giấu. Pierre Hadot, lời sỉ nhục và cái tát lúc nãy của cháu, coi như đây là lời trả lễ của chú đi.

---

Sau gần hai ngày liên tục làʍ t̠ìиɦ, Lockess đã thu thập được hơn 20 mẫu tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bụng hắn. Lúc này bụng hằn phình ra như có bầu sắp sinh, L'aile yêu thích cái đẹp cũng không muốn gặp mặt người khác như thế này. Trong phòng hắn luôn chỉ có các loài thù vật khác nhau cùng với 5 người hầu thân cận của hắn.

Hôm nay, là một ngày rất đặc biệt. sau khi giao phối xong với hươu sao, Lockess vẫy tay kêu kéo con hươu đi ra, vươn tay ý kêu người hầu tới ôm hắn dậy. Lúc này, Lockess đã không thể tự ngồi dậy được nữa, bụng hăn quá lớn khiến làm việc gì cũng bất tiện.

"Mau bế ta xuống tầm hầm, đã đến lúc giao phối với đại thần rồi. Ta có thể cảm nhận được cơ thể ta đã sẳn sàng để hoài thai đức vua tiếp theo."

5 người hầu vâng lời, họ đặt Lockes ngồi trên một chiếc ghế được thiết kế đặc biệt cho dịp này. Chiếc ghế này tách hai chân người ngồi ra hai bên, phần mông nâng lên khiến bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của người ngồi hướng lên cao cho dễ dàng sáp nhập, hai bên còn có hai tai cầm. Sau khi bảo đảm Lockess sẽ không rớt xuống, 4 người hầu liền nâng 4 cái chân của cái ghế lên, người còn lại cầm đèn mở cửa cho bọn họ.

Trong buồng tối tăm dưới tầng hầm là con chằn tinh xanh lá cả người, mùi hôi thối đặc trưng của tầm hầm ẩm ướt truyền khắp tới nơi, những người hầu ít ghi vào đây sau khi vào cũng chịu không được phải nôn khan. Nhưng Lockess không cảm thấy vậy, hắn mỗi ngày đều xuống đây nói chuyện với đại thần chằn tinh, mùi hôi thối này hắn đã mau chóng ngửi đến quen rồi.

"Mau chóng, mở cửa đưa ta vào."

Người hầu liền mở cửa buồng giam, chằn tinh nghe thấy tiếng động liền kích động đứng lên. Vì lí do an toàn, lính gác còn khóa xích sắt trên cổ, trên tay và chân của chằn tinh, đề phòng nó nổi cơn điên phá hỏng phòng ngục. Do bị xích sắt hạn chế hành động, chằn tinh liền nhàm chán đi ngủ, một ngày nó chỉ thức dậy để ăn hay cho người vào dọn dẹp phân cùng nướ© ŧıểυ chằn tinh.

Con chằn tinh này cũng coi như hiền hòa, không tấn công người cũng không kêu réo om xòm, phần lớn thời gian hoặc nó ngồi im không động đậy hoặc nó ngủ giữ sức. Hôm nay là lần đầu tiên nó thấy có người tiến vào buồng giam này của nó.

5 người hầu nhấc chiếc ghế đặt nó xuống trước mặt chằn tinh, một người hầu bước tới trước mặt chằn tinh, bắt lấy nút bịt lỗ l*и của Lockess rồi nhẹ nhàng kéo ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hơn 20 loài thú vật khác nhau thi nhau ào ào chảy ra khỏi lỗ nhỏ, mùi hương tanh tưởi bốc lên khiến người hầu lúc nãy nhíu mày thật khẽ, nếu không chú ý sẽ không nhìn thấy.

Một người hầu khác đi tới trước mặt chằn tinh mở xích khóa cho nó. L*иg ngực của người hầu áp sát vào mặt chằn tinh khiến nó giật mình, quay mặt qua hướng khác. Mở xong xích khóa, người hầu quay lại đội ngũ, đứng sau chiếc ghế sản phụ đặc biệt của Lockess. Ánh mắt chằn tinh như có như không theo dõi bóng hình của người hầu, đến khi người đứng xa tới nó không thể ngửi mùi hương nữa thì nó chán ngản cúi đầu.

"Chằn tinh đại thần, cơ thể của tội thần vì ngài đã chuẩn bị sẵn sàng. Làm ơn, làm ơn tới đây ban phúc cho tội thần."

Con chằn tinh vẫn im lặng ngồi đó không lên tiếng, một tiếng dậm chân vang lên trong im lặng khiến tất cả mọi người giật nảy mình.

"Ai đó?" Lckess hoảng sợ nói, hắn không cho phép bất cứ ai biết chuyện hắn đang làm. Cố gắng hoài thai đức vua tiếp theo khi mình không phải là thánh tử chính là tội phản quốc. Nếu có người bắt được, hắn sẽ đầu rơi khỏi cổ. Trái tim Lockess lo lắng đánh bùm bụp trong lòng ngực.

"Xin người đừng lo, đó chỉ là nô tài. Nô tài muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ chằn tinh đại thần một chút."

Lúc đó, người hầu cung kính cúi người đối với L'aile, chủ nhân của họ, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằn tinh đang ngồi im. Chằn tinh cũng quay qua nhìn người hầu, ánh mắt hai người gặp nhau, người hầu liền làm khẩu hình "phần thưởng." Chằn tinh thấy vậy không nói hai lời, lập tức đứng lên, đi tới bên cạnh Lockess tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trên than mình còn đầy ắp tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thú vật tanh tưỡi kia.

Trái tim của Lockess reo lên trong sung sướиɠ. Tới đây đi đại thần, mau cho ta giống nòi của ngài, cho phép ta tiếp tục phục vụ ngài dưới danh hiệu quanh minh thánh tử. Lockess ta muốn tiếp tục được sống trong dung nhan diễm lệ này, muốn được người người ngưỡng mộ. muốn được sống trong an nhàn sung sướиɠ.

Ta muốn tiếp tục làm thiên thần có cánh dưới danh nghĩa Philos, kể cả đức vua cũng phải nghe lời ta, Lockess cuồng nhiệt nghĩ

"Đại thần....đại thần, cần ngài, cần ngài...a..ha...ha....Ha"

Cơn kí©ɧ ŧìиɧ khiến Lockess suy nghĩ không thông, cơ thể hắn run rẩy với mỗi bước đi của chằn tinh đại thần. Tới khi chằn tinh đại thần đứng trước măt hắn, Lockess đã kích động đến bắn tinh khắp người, hơi thở gấp gáp. Nếu trước mặt Lockess là một nam nhân bình thường ham mê cái đẹp, có thể người đó sẽ động tay động chân với Lockess, dù cho mùi hương cơ thể của Lockess rất khó ngửi, nhưng hắn thật sự có dung nhan diễm lệ, toả sáng như ánh sao.

Tiếc thay, trước mắt Lockess lại là một con chằn tinh. Lại là một con chằn tinh hơi bị ngốc. Chằn tinh ngốc này nghĩ rằng mình chỉ nên làʍ t̠ìиɦ với người mình yêu, mà chằn tinh lại không yêu Lockess. Cho dù Lockess thật sự "cần nó," nó cũng đã có ánh trăng trong lòng rồi, ánh trăng ấy lại ở ngay đây nhìn nó chằm chằm.

Ánh mắt màu xanh dương như biển sâu, tóc ngắn màu nâu đậm, làn da màu olive khỏe mạnh với cơ thể nam tính cường tráng, quyến rũ vô cùng. Xem đi, ánh trăng của chằn tinh đẹp đến như thế, hoàn hảo như thế, chằn tinh sao dám phụ lòng ánh trăng của nó chứ. Thế nhưng, "phần thưởng" mà ánh trăng đã hứa nó rất hấp dẫn, nó cũng rất muốn lấy phần thưởng của ánh trăng. Chằn tinh suy nghĩ về lời hứa phần thưởng hôm ấy, ánh trăng còn hôn nó một cái lên môi, rồi hứa rằng nếu làm tốt việc sẽ cho nó "làm nhiều việc" hơn nữa với cơ thể quyến rũ của cậu.

Côи ŧɧịt̠ của chằn tinh xanh lá ngạo nghễ đứng thẳng lên, ngắm ngay lỗ l*и vẫn đang phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lockess. Lockess thật kích động, đây sẽ là giây phút định đoạt liều hắn có thể tiếp tục làm L'aile hay không, liệu hắn có giữa được tuổi trẻ cùng ngôi báu hay không.

Chằn tinh nhìn một cái thật sâu vào mắt ánh trăng của nó, ánh trăng không nhìn lại. Chằn tinh thấy thế liền hạ quyết tâm, vì tương lai của hai người, nó phải làm. Lúc này, chằn tinh như nổi điên lên, rống một tiếng thật lớn khiến đất đá trong phòm giam bắt đầu đổ sụp. Chằn tinh bắt lấy Lockess đã hoảng sợ đến mềm nhũn ngồi trong ghế sản phụ, ôm hắn trong ngực. Chằn tinh ngay sau đó đập tường nhà giam chạy ra ngoài.

Vì tầng hầm này là bí mật của riêng Lockess, nó được xây trong một hệ thống ống ngầm của Philos, đường bắt đầu của hệ thống đi từ trong cung thánh tới đường ra ở cạnh vách đèo dốc ở ngoại ô cung thánh. Giờ đây chằn tinh đã bắt Lockess, chắn chắn là đã chạy tới cánh rừng bên canh đèo, trốn ở đó.

Những người hầu thấy cảnh này liền hoảng sợ, la toáng lên

"Đuổi theo."

Nhưng một chân vừa cất bước, chân kia đã ngã xuống. Hai người hầu thân cận đồng thời cũng là lính trong Black Shield đứng nhìn ba người vạm vỡ dưới đất, thở dài bắt đầu kéo họ tới trại tạm giam của Thiếu Soái Hoppes

(Hoppes ở đây chỉ Tô Đình đấy, mấy anh lính này đang dùng tên Thomas Hoppes của ảnh)

"Này, June. Tôi không ngờ cậu thật sự quen con chằn tinh đó đấy. Tôi lúc đầu vẫn nghĩ cậu nói dối với Thiếu Soái để được vào Black Shield."

Người đang nói là Augus, người như tên, chỉ có cơ bắp không có não.

June lười đáp lời hắn, tiếp tục kéo lê một người bất tỉnh dưới đất. Chết tiệt cậu mới là người nói dối để vào quân đoàn, có ai ngốc như cậu mà lại được làm điệp viên chưa? June vừa cảm thán vừa nhìn Augus vụng về kéo một người hầu bất tỉnh, do bất cẩn mà làm đυ.ng đầu người ta lên song sắt suốt 3-4 lần.

"June à, con chằn tính đó thật khỏe. Nó sẽ không gϊếŧ chết Lockess chứ? Nó nhìn có vẻ..."

"Đó là An"

"Hả, sao cơ? Ai là An, tên cậu đang vác à? Đâu phải tôi nhớ rõ ràng tên anh ấy là..."

"Câm miệng."

June giận dữ lên tiếng, ánh mắt xanh thẩm sáng lên trong bóng tối.

"Con chằn tinh lúc nãy, nó tên là An."

June vừa nói vừa tiếp tục làm việc, thu dọn buồng giam.

"Nó không gϊếŧ được Lockess đâu"

"Sao thế, nó, à không, An nhìn khỏe thế mà. Cậu xem, tường buồng giam dày thế mà An phá một phát là qua."

Augus sùng bái nói. June nhìn biểu cảm đó mà bất lực với người bạn làm chung này.

"An rất nhát gan, nó không dám gϊếŧ sinh vật sống."

"Sao cơ? Này June, sao cậu biết nhiều thế, cậu...."

"Câm miệng"

June lạnh lùng ngắt lời Augus

"Cậu còn muốn hỏi nữa thì tôi sẽ thu tiền, một câu 10 đồng, 5 câu 40 đồng. Thế nào?"

Augus tủi thân ngậm chặt miệng tiếp tục làm việc.

Nhưng vừa làm chút thì tính tình hiếu kỳ lại nổi lên, Augus nhìn chằm chằm June. Hắn muốn hỏi nhưng sợ sẽ làm June mất hứng. Người bạn làn chung này của hắn dù bề ngoài nhìn ôn hòa nhưng khi mất hứng sẽ trở nên rất đáng ghét. Thậm chí có một làn vì Augus vô tình làm con tin quan trọng bị thương, June từ chối nói chuyện với hắn hơn một tháng. Augus là người như thế nào, hắn cần phải nói chuyện, hắn yêu thích náo nhiệt và nguy hiểm, làm chung với một người mà một tháng một chữ cũng không nói với hắn, đó là tra tấn.

June cảm thấy ánh nhìn của Augus mà cảm thấy phiền lòng vô vùng. Cậu quay mặt qua, nhìn Augus, thở dài nói

"Được rồi, coi như tôi nợ cậu. Cậu cứ hỏi đi."

Augus lập tức vui vẻ ra mặt, bắt đầu thao thao bất tuyệt

"Lockess quả là một tên dâʍ đãиɠ trời sinh. Trời ạ, lúc tôi lấy cái nút bịt ấy ra, mùi hôi ấy..Ôi trời ạ, mùi tanh tưỡi ấy sẽ tôi ám ảnh suốt đời mất. Mà tôi muối hỏi cậu này June, liệu An có làʍ t̠ìиɦ với Lockess không vậy? Cái kích thước, ha ha, nếu An mà làm thì chắc Lockess sẽ sướиɠ đến lên trời mất........"

June đứng kế bên Augus nói chuyện mà cái gì cũng không nghe thấy, tâm cậu hoàn toàn đặt trên một thứ khác. June nhìn về hướng đường ngầm bị phá hủy mà thở dài, ánh mắt toát vẻ lo lắng.

---

Lời tác giả:

Vâng, các bạn cứ nghĩ là được thấy orc sεメ rồi ư? Chưa đâu, nhưng sẽ có. Đừng lo, đừng lo.

Các bạn nghĩ là mình sẽ thấy chằm tin hôi hám chỉ biết điên cuồng làʍ t̠ìиɦ thôi ư? Không đâu. Nhưng chắc sẽ có, mình chưa biết.

Các bạn nghĩ là Lockess sẽ bị chằn tinh thao sao? Sai luôn

Sao cơ, tác giả đã lừa dối con tim các bạn? À...thì...cái này...

Fun fact: tên của em chằn tinh nghĩa là "ánh trăng" đó. Lí do chương sau sẽ biết tại sao.