Shock Tình

Chương 28: Những Rắc Rối Không Tưởng

- Bạn không đồng ý? – Devil ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt Nim.

Và không hiểu vì sao, cô bé lại lắc đầu.

- Cám ơn!

Nim bắt đầu thấy mất bình tĩnh, cô bé cầm ly nước có sẵn trên bàn và uống một hơi cạn, Devil nhìn Nim, ánh mắt đầy “ngưỡng mộ”.

- Bạn không thấy mặn sao? Đó là ly nước muối mà!

Cổ họng Nim bây giờ mặn chát, cô bé nhăn nhó đau khổ khiến Devil cũng phải giật mình, Nim cảm thấy như bị mất cảm giác ở lưỡi. Và thế là cô bé chạy ù vào trong bếp và uống sạch một chai nước lấy từ tủ lạnh. Devil ngoái đầu nhìn theo, lắc đầu rồi mỉm cười.

Nim bắt đầu thấy bực mình, cậu ta làm gì mà lại để ly nước muối trên bàn như thế chứ??? Muốn ám toán mình sao??? Nim nghĩ thế rồi khói ở 2 bên tai cứ xì ra.

Và Nim đi tới một quyết định quả cảm…là sẽ đuổi Devil ra khỏi nhà!

Nhưng mới ra đến chân phòng khách….

- Tôi có thói quen phải ngậm nước muối mỗi tối trước khi đi ngủ. Mà tôi cũng đã để nó bên phía mình chứ có phải ở giữa bàn đâu? Bạn có trách thì trách cái tính tình hậu đậu của mình chứ đừng có nghĩ đến việc trách tôi! – Devil vẫn giữ thái độ đó - vừa coi ti vi vừa “phán”.

Thế lại Nim lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt…

Chương trình ti vi hôm nay có chiếu một phim Mỹ hài, Nim cố gắng an ủi bản thân rồi dần dần cũng quên đi sự có mặt của Devil trong nhà và ”chuyên tâm” ngồi coi phim.

Nếu ngoài đường Nim hiền lành, ít nói, ít cười bao nhiêu thì khi ở nhà, những cái “ít” đó lại được thay bằng vô vàn cái “nhiều”.

Giống như lúc này, Nim đang ngồi cười “như điên như dại” trước sự thắc mắc và khó chịu của Devil. Có phải tại lỗi cô bé đâu! Tại bộ phim buồn cười quá mà! Nim cứ thế mà cười, cười nắc nẻ, cười át luôn cả tiếng ti vi.

Và cái gì cũng có giới hạn của nó. Devil cầm cái điều khiển và nhấn nút off. Màn hình ti vi tối đen, thế mà Nim vẫn cười ( cái này ở bên Vật lý người ta gọi là quán tính +_+)

- Bạn bị bệnh? - Devil ghé sát mặt Nim hỏi.

Thế là cô bé ngừng cười ngay tức khắc.

- Bạn có hay coi quảng cáo không?

Nim ngơ người trước câu hỏi của cậu nhóc.

- Trả lời đi! Có hay không?

Nim gật gật đầu.

- Thế đã từng coi quảng cáo Vinamilk chưa? Quảng cáo có một đứa trẻ ngồi hút sữa và một con bò sữa ngồi trên cái ghế gỗ ấy!

Nim cố hình dung.

Vài giây sau, cô bé gật đầu.

- Tốt! Bạn rất giống con bò sữa đó! Nhất là ở giọng cười! – Devil nói một cách “tàn nhẫn” như thế rồi đứng dậy bỏ vào trong bếp.

Nim đỏ mặt. Đúng là từ nãy đến giờ cô bé hơi quá đáng. Thường ngày ở nhà cũng hay bị anh trai la vì tiếng cười không giống ai của mình. May mà Devil chỉ nạt thôi chứ không dùng vũ lực. Cô bé chẳng biết chui đầu vào đâu cho đỡ xấu hổ đành nằm úp mặt xuống ghế sô fa.

- Đứng dậy rồi vào trong phòng bạn mà ngủ, tôi không thích ai ngủ cùng mình. – Devil vừa cầm ly nước vừa nói.

Nim vẫn nằm im. Nhưng hình như nhớ ra điều gì, cô bé vùng ngay dậy đứng trước mặt Devil khiến cậu nhóc giật mình suýt nữa làm đổ ly nước.

( Bạn đừng ngủ ngoài phòng khách, ban đêm ở đây lạnh lắm, hay bạn vào trong phòng anh trai tôi ngủ đi!) – Nim vừa huơ huơ tay vừa chỉ về phía căn phòng nằm sát phòng của cô bé.

Devil nhìn theo hướng tay Nim chỉ, cậu nhóc không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu.

Ở nhà một mình cùng với Devil khiến Nim luôn phải trong trạng thái dè chừng sợ hãi mặc dù cậu nhóc chẳng làm gì cô bé cả, mà thậm chí cũng có thèm nhìn mặt của Nim đâu. Thế mà Nim vẫn sợ!

10h30 tối.

Khi đã “an tọa” trên chiếc giường quen thuộc, Nim vẫn không sao ngủ được. Cô bé cứ trằn trọc mãi. Tự nhiên nghĩ tới chuyện là đang ở cùng với Devil khiến Nim cứ thấy vừa ngượng ngượng vừa không quen. Thế là cô bé cứ lăn qua lăn lại trên chiếc giường đầy thú bông trong khi ở căn phòng bên kia, Devil đã ngủ được mấy giấc rồi.

Đó là một đêm không yên tĩnh như bao đêm trước….

Về khuya trời nổi gió, sấm chớp đùng đùng. Vào mùa này thường hay xảy ra chuyện đó. Nhưng Nim vốn sợ sấm chớp, lại không có anh trai bên cạnh. Nhìn những tia chớp lóe sáng qua ô cửa gương khiến Nim rùng mình ớn lạnh. Và rồi cô bé lại thấy nhớ anh, nhớ da diết, cộng thêm nỗi sợ hãi đang đeo bám làm Nim bật khóc, khóc rất to.

Và tất nhiên tiếng khóc đó là nguyên nhân khiến Devil tỉnh giấc. Cậu nhóc cố gắng lấy gối ôm chặt tai thế mà vẫn nghe tiếng “ Hức hức” phát ra từ phòng bên. Mặc dù ngoài trời đang nổi giông bão nhưng tiếng khóc của Nim còn khó nghe hơn cả những thứ âm thanh của tự nhiên gào thét. Devil bực mình mở cửa phòng chạy qua.

May là phòng Nim không khóa chốt trong, nếu không chắc Devil phá cửa mà vào mất.

Cậu nhóc mở cửa, lù lù tiến tới giường của Nim. Trong phòng tối đen chỉ có ánh đèn nhỏ của cây đèn ngủ trên trần, Devil lại mặc áo sơ mi đen và quần hộp đen nên Nim sẽ không biết cậu nhóc đang ở trước mặt mình nếu như không có tiếng hét kinh hoàng của “ác quỷ”:

- Có nín không hả?