[Đấu La Đại Lục] Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 194: Đường Dài Chật Vật

Diệp Phi Linh ngồi trong xe ngựa, trong lòng không khỏi cảm giác phiền toái ngày một lớn.

Vốn dĩ lần này đến là xem thử Đái Mộc Bạch với Chu Trúc Thanh một chút, không nghĩ tới vẫn còn tàn dư của Võ Hồn Điện ở Tinh La Đế Quốc. Chỉ là thuận tay cứu Chu Trúc Vân, không ngờ đám y sư này lại là người của Võ Hồn Điện.

Hơn nữa đi qua biên giới chắc chắn còn phải tới ngang phụ cận Võ Hồn Điện một lần nữa.

- Tiểu thư, người có sao không?

Hai tên kỵ binh trong lòng có chút lo lắng. Cứ cách vài tiếng lại hỏi nàng một lần.

Hiển nhiên là sợ giữa đường bị người ám sát.

Diệp Phi Linh nhẹ giọng ừ một tiếng, cũng không có nói gì thêm. Đường đi mới được một ngày, hiển nhiên lại có người đuổi tới.

Dẫn đầu là một nhóm hồn sư toàn thân mặc đồ đen. Mặc dù bọn chúng có ý che dấu, nhưng vừa đi vừa phụ thể võ hồn đã làm lộ ra đặc điểm của chúng.

- Xe ngựa ở đây rồi? Nhưng người đâu?

Hai tên kỵ binh bị nàng đánh ngất lôi vào không gian, hiện giờ chỉ còn chính nàng ở ngoài.

Diệp Phi Linh không rõ mục đích của đám người này là cái gì, nên hiện tại vẫn phải chờ.

Không thấy người.

Diệp Phi Linh âm u nhìn tới, đám người này tìm cái gì không rõ, nhưng có vẻ là nhắm tới nàng.

- Chẳng lẽ chúng trốn rồi? Nhanh, mau đi tìm dấu vết xung quanh! Chỉ là một con nhãi cùng mấy tên kỵ binh, không có bao nhiêu sức để chạy! Nhất định phải bắt được người!

Âm thanh quát lên không hề do dự. Diệp Phi Linh trong lòng cảm giác được nguy cơ, vội vàng nhảy lên cành cây, yên lặng mà nấp gọn vào một góc.

Soàn soạt.

Tiếng động giữa đám lá cây nhanh chóng vang lên. Dấu chân người trong đêm tối nhập nhèm, nhưng không thể thoát được khỏi ánh mắt của một nhóm hồn sư dày dặn kinh nghiệm.

- Dấu chân nhỏ, chứng tỏ người chưa rời khỏi đây được bao xa! Đi, tìm được người là có thưởng!

Diệp Phi Linh nấp sau cành cây, cuối cùng không muốn nghe nữa, tạm tiến vào không gian trước. Bốn cái dấu chân đó là nàng giả vờ dẫm tới, còn lại cách chúng khoảng một đoạn.

Trước mắt tìm cách tách ra xử lý từng tên một.

Nơi này cũng không thể ở lâu.

Diệp Phi Linh xem xét lại trong phiến không gian còn những gì có thể sử dụng được. Tiên thảo độc thảo còn rất nhiều, nhưng nếu sử dụng với đám người này thì quá lãng phí.

Tuỳ tiện vứt một đoá tiên thảo ra, có lẽ sẽ hấp dẫn hồn thú tới. Nhưng nàng đã hứa với Đường Tam sẽ không dùng tới.

Nhóm người này không giống cái đống tạp nham kia, chúng là hồn sư có chất lượng. Cứ cho là nàng có thể chiến đấu với một trong số đó, nhưng vẫn cần có người giữ chân.

Hai tên kỵ binh kia chỉ là thứ tôm tép, chẳng lẽ phải đem bọn họ ra dụ mồi?

Cũng không cần phải như vậy. Tuy rằng nàng không thích nam nhân, nhưng bọn họ vô tội.

Bên ngoài, nhóm hồn sư vẫn đang tìm kiếm. Tuy rằng đã tìm hết mọi ngóc ngách khu vực phụ cận, nhưng hoàn toàn không có người nào.

- Chẳng lẽ có hồn sư hệ phi hành?

Nhóm hồn sư trong lòng đánh bộp một cái. Nếu có thì quả thật bọn họ đúng là không thể tìm được. Hơn nữa càng vào sâu trong rừng, sắc trời lại càng xám xịt, giống như muốn nuốt chửng sinh mạng.

Diệp Phi Linh thò đầu ra khỏi không gian, dùng Tử Cực Ma Đồng dò xét một lượt. Đám người đó lại chạy sâu vào trong rừng, vừa vặn đúng ý nàng.

Quay trở về cỗ xe ngựa, Diệp Phi Linh một hơi đánh xe chạy theo đường cái. Miễn là thẳng đường mà đi thì sẽ không ai có thể để ý.

Diệp Phi Linh yên lặng biến thân, trở thành một tên bặm trợn mắt xếch. Đầu tóc cũng bị nàng cào loạn, nhìn ra đúng là một tên thổ phỉ ăn cướp dọc đường.

Thoải mái chạy suốt hai canh giờ, Diệp Phi Linh mới tìm chỗ nghỉ tạm, buộc xe vào một gốc cây. Sau đó nàng chui vào trong xe ngựa, tiến vào không gian xem xét.

Hai tên kỵ binh vẫn đang ngủ say sưa. Đoán chừng là quá mệt. Dù sao thể lực người thường cũng không thể nào tốt như hồn sư được.

" Để chúng ngủ thêm một lát, sau đó mình ngủ là được! " - Diệp Phi Linh thầm nghĩ, đem thịt khô cắn một miếng, lại hái thêm vài quả cam, tuỳ tiện ăn cho qua bữa.

Hai đầu bích huyết xà len lén bò tới cạnh nàng. Diệp Phi Linh kinh ngạc phát hiện, chúng dường như đã lớn hơn rất nhiều, lúc trước chỉ bé bằng cánh tay, hiện tại phải to bằng bắp chân. Cái đầu trong suốt lắc lư thập phần sinh động, giống như một loại bảo thạch bọc lấy một lớp huyết dịch chảy bên trong.

Chẳng lẽ có chuyện gì? Nàng để hai quả trứng ở trong này chưa tới một năm, mà hiện tại bộ dáng chúng chí ít cũng phải hơn năm mươi năm.

Không lẽ...

Diệp Phi Linh nhìn tới xung quanh, hoàn hảo tiên thảo không có vấn đề gì.

Đợi có thời gian rồi tìm hiểu sau vậy!

Diệp Phi Linh nhắm mắt dưỡng thần, tranh thủ điều tức thân thể một lát, sau đó tiến ra bên ngoài xem xét. Không rõ bây giờ nàng đang ở nơi nào, chỉ biết xung quanh toàn bộ đều là cây cối cùng đồi núi gập ghềnh.

- Biết vậy liền mua một tấm bản đồ rồi!!

Diệp Phi Linh vò đầu bứt tai, rối rắm nghĩ. Thời đại này không có hệ thống chỉ đường, trong tay cũng không có la bàn, bản thân cũng không biết bay, nếu Lăng Không quá cao thì dễ cạn hồn lực. Cái nào đối nàng cũng phiền toái, phải làm sao mới tốt a?

***************

Phía Bắc Thiên Đấu Đế Quốc - Băng Phong sâm lâm.

Áo Tư Tạp bước chân không chậm, cẩn thận trèo lên đường tuyết. Đi phía trước hắn là một nhóm hồn sư độ tuổi tầm trung, đang theo dấu một con Báo Tuyết.

Tại cái nơi quỷ quái lạnh đến buốt giá này, Áo Tư Tạp đã sinh tồn được hai năm. Từ một bước lăn lộn theo chân một nhóm người liệp sát hồn thú tiến vào rừng băng giá, hiện tại có thể nói hắn là người không thể thiếu trong nhóm.

- Nghỉ một chút đã!

Âm thanh từ một gã nam nhân trung niên đã hơn năm mươi tuổi. Bộ dáng của gã có chút cao, tóc xoăn cùng với y phục toàn lông thú quấn quanh khiến người ta nhìn có cảm giác là một kẻ lười biếng.

Nhưng thực sự, gã lại là một hồn thánh có giá trị, và cũng chính là đội trưởng của cả nhóm. Mệnh lệnh từ gã vừa được phát ra, tức thì cả đám thở phào một hơi.

Áo Tư Tạp nhanh chóng phối hợp động tác, uốn éo mà phát động đệ nhất hồn kỹ, đưa ra đậu hủ thơm mềm giúp mọi người bổ sung thực lực. Chính hắn cũng cắn lấy một miếng, tự mình giữ sức phụ giúp mọi người.

Con Báo Tuyết này, mọi người đã theo dấu được nửa ngày. Vốn dĩ là giúp một nữ hài trong nhóm săn đệ tứ hồn kỹ, không nghĩ tới con báo này quá giảo hoạt, trốn đông trốn tây khiến mọi người tìm kiếm vất vả.

Dĩ nhiên vị Hồn Thánh kia có thể ra tay, nhưng gã chỉ đáp ứng đi theo bảo hộ những người gặp nguy hiểm. Điều này khiến cho lòng một số người trong nhóm bất mãn, nhưng lại chẳng thể phản bác khi mạng sống treo chuông được gã cứu.

Áo Tư Tạp hít vào một hơi, hắn cần phải ma luyện nhiều hơn nữa. Hai năm nay, hắn mỗi ngày đều không ngừng cố gắng, cho nên một khi nhóm tiến vào rừng, tự thân hắn luôn nỗ lực để không mang theo phiền toái cho mọi người.

Đồng dạng, còn có tu luyện. Hiện thời hắn đã tiến vào bốn mươi chín cấp, chỉ còn thiếu chút đỉnh nữa là có thể lên tới năm mươi cấp. Mấy ngày này hắn đã ẩn ẩn cảm giác muốn đột phá, nhưng vì chưa tìm được hồn thú thích hợp, cho nên không muốn đột phá tránh rắc rối.

Không biết lần này sẽ là hồn kỹ gì.

Áo Tư Tạp hưng phấn nghĩ nghĩ trong lòng, bất tri bất giác mong đợi thêm mấy phần. Nếu như giúp nữ hài kia tiến lên cấp bậc Hồn Tông, như vậy cả nhóm có thể tiến hành săn gϊếŧ vạn niên hồn thú.

Bản thân Áo Tư Tạp là thực vật hệ, miễn là hồn thú không quá cường đại, vô luận thế nào cũng không gây cản trở cho hắn hấp thu hồn kỹ. Đặc tính của thực vật hệ chính là như vậy, hơn nữa còn là hệ phụ trợ, chỉ cần hồn thú xuất ra hồn hoàn là an ổn một đời.

Gió tuyết rét lạnh phủ đến, giống như gia tăng thêm khó khăn cho toàn đội. Bất quá theo hướng gió tuyết, con Báo Tuyết đã ở cách đó không xa.

- Các ngươi lên đi!

Gã Hồn Thánh nhẹ giọng bâng quơ nói. Đám người kia ngay lập tức đứng dậy, thân thủ nhanh chóng hướng về con Báo Tuyết kia kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Một loạt xác động tác phối hợp đến quen thuộc, khiến cho Áo Tư Tạp có một loại cảm giác xúc động, giống như hắn vẫn còn đang ở học viện cùng đồng bạn rèn luyện. Báo Tuyết cảm giác thập phần mãnh liệt, gầm gừ nổi giận với đám người.

Thế nhưng nó cũng chẳng thể thoát khỏi số phận bị trói.

- Tâm Tâm, muội hạ thủ đi!

Một gã hồn sư hướng đến nữ hài duy nhất trong nhóm mà nói. Nữ hài đó mỉm cười gật đầu, bộ dáng thập phần mau lẹ cầm đoản đao hướng đến Báo Tuyết mà đâm tới. Nàng ta thành công có được đệ tứ hồn hoàn, tranh thủ thời gian mọi người đi thu thập đồ vật xung quanh.

Quá lâu không thấy mọi người trở lại, nữ hài có chút gấp gáp, định đứng dậy ra ngoài tìm. Bất quá lúc nàng ta đứng dậy, cách đó không xa liền có tiếng động.

- Cẩn thận!

Áo Tư Tạp cảm giác nguy cơ bất an vội vàng hô lên. Phía xa truyền đến tiếng gầm nổi giận điên cuồng cùng tiếng bước chân người chạy đến.

- Cứu! Cứu tôi với!

Là gã hồn sư nọ trở lại, theo sau bước chân của hắn chính là một con hồn thú rất đẹp, nhưng cũng nổi tiếng ở Bắc Phong sâm lâm này.

Băng Tuyết Hoàng Hạt!

Toàn thân xác của nó mang một màu trắng trong suốt, bóng loáng như gương, cái đuôi mang theo chín đốt trong suốt đâm tới. Nhìn tổng thể, nó chính là một con bọ cạp thuỷ tinh đầy mỹ lệ.

Thế nhưng vẻ đẹp mỹ lệ này cũng đồng dạng với công kích của nó. Mỹ nhân càng đẹp thì càng độc, bò cạp mà đẹp thì càng nguy hiểm. Khác với Đại Địa Chi Vương của Mã Hồng Tuấn, con bò cạp này toàn thân băng hàn, thế nhưng chủng loại tấn công của nó cũng không phải là băng, mà là dựa vào cái đuôi có đầu nhọn sắc bén xuyên thấu kia. Hơn nữa hình thể loài này cũng không khổng lồ như các hồn thú khác, có thể dễ dàng ẩn nấp trong băng tuyết và hạ sát con mồi.

Khác với các chủng bò cạp khác, một đốt ở đuôi của Băng Tuyết Hoàng Hạt đại diện cho ngàn năm tuổi. Hơn nữa khi tiến lên cấp bậc vạn năm, đốt đầu tiên của nó sẽ chuyển sang màu lưu ly phấn hồng.

Mà con bò cạp này, vừa vặn có đúng một đốt màu hồng như vậy.

- Bắt lấy!

Áo Tư Tạp vội vàng tung đậu phụ, sau đó chính hắn chạy tới hỗ trợ. Dù sao so với bất kỳ hồn sư tầm cấp bậc như hắn, hắn là kẻ chạy nhanh nhất.

Áo Tư Tạp ném một quả cầu tuyết đập vào mặt con hồn thú nọ, dụ nó chạy sang hướng khác. Tên hồn sư kia thừa dịp thở dốc, vội vàng lấy trong ngực ra một vật.

Tuyết Liên Ngàn Năm!

Ngay khi hắn vừa lấy đóa duợc thảo này ra, ánh mắt con hồn thú kia liền trở nên dị dạng, hung ác quay đầu lại tìm tên hồn sư nọ tấn công.

- Đội trưởng, đóa hoa này là của ngài! Làm ơn cứu ta!

Tên hồn sư vội vàng nói, nhưng vị đội truởng vẫn như cũ không động thân, Áo Tư Tạp trong lòng cảm giác có chuyện gì đó, nhưng lại không đoán đuợc là chuyện gì.

- Đội trưởng, ngài cứu lấy Vạn Hỉ ca ca a, làm ơn đi!

Nữ hài kia lắc tay gã Hồn Thánh. Nhưng gã vẫn như cũ không động đậy, chỉ nhàn nhạt đáp:

- Tự làm tự chịu, những nguời khác còn chưa có trở về, hẳn là nằm duới bụng của nguơi đi?

Tên hồn sư nọ trong nháy mắt biến sắc. Sao hắn biết được?

Áo Tư Tạp lúc này trong đầu cũng đã hiểu ra lý do, nhưng vẫn như cũ duy trì ý niệm muốn bảo hộ đồng đội, liên tục vo mấy quả cầu tuyết ném về phía Băng Tuyết Hoàng Hạt. Bàn tay hắn bị tuyết uớp đến đỏ lạnh, cánh tay thậm chí còn xước ra máu.

Với sức lực của chính mình, Áo Tư Tạp không thể gϊếŧ được con hồn thú này, cứu sống hắn rồi hợp lực gϊếŧ vẫn tốt hơn.

Nhờ sự cố gắng của Áo Tư Tạp, con hồn thú bị tuyết ném trúng mắt, tức giận quay sang chạy tới Áo Tư Tạp giải quyết hắn trước. Vị Hồn Thánh kia mí mắt chợt động, trong tức khắc phụ thể võ hồn, chạy tới vung trảo cắt đứt cái đốt đuôi bò cạp, đá cho nó ngửa bụng lên trời.

Còn lại để cho Áo Tư Tạp tự mình trải nghiệm.

Cắt đứt cái đuôi, Áo Tư Tạp nháy mắt mừng rỡ, hắn chính là chỉ cần như vậy. Băng Tuyết Hoàng Hạt nháy mắt rú lên ầm ĩ, nhưng bởi vì thân xác lật ngửa, có cố mấy cũng không thể lật lại đuợc.

Áo Tư Tạp ngay lập tức ngồi xuống minh tưởng. Thể nội hồn lực chợt dũng mãnh tăng lên, xuyên phá qua bức màn chướng mỏng manh, đưa hắn tiến vào năm mươi cấp.

Áo Tư Tạp vui sướиɠ mà nhìn tới con hồn thú.

Vốn dĩ hắn dự định chờ lần này giúp nữ hài kia săn hồn hoàn, trở về tìm hiểu thông tin hồn thú thích hợp, sau đó mới tìm một nhóm khác đi thu thập thảo dược trong rừng tham gia.

Trong tay không sẵn đoản đao, nhưng cũng không có quan hệ. Áo Tư Tạp chính mình nâng lên đốt đuôi bị chém đứt của Băng Tuyết Hoàng Hạt, dùng hết sức bình sinh mà phóng đầu nhọn vào giữa bụng nó.

Gré ré kkkk.

Băng Tuyết Hoàng Hạt rú lên điên cuồng, nhưng cũng chỉ được một lát, liền nằm im không thể nhúc nhích. Cái đuôi của nó chính là khắc tinh, vừa sắc bén lại có thể xuyên thấu thân thể hồn thú, chính nó cũng không ngoại lệ.

Áo Tư Tạp lần đầu nhìn thấy hồn hoàn màu đen của mình bay lên, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng chậm rãi ngồi xuống.

Phụ trợ hệ hồn sư cấp bậc Hồn Vương, chính là Áo Tư Tạp hắn đây!