Diệp Phi Linh bị hắn hôn đến choáng váng, trong đầu trống rỗng, lúc định thần lại đã bị hắn ôm chặt vào lòng.
- Oa!
Nước mắt trên mặt nàng cứ thế lăn xuống, thấm ướt vạt áo Độc Cô Bác.
Độc Cô Bác trong mắt là một mảnh âm trầm, ánh mắt không hề chứa chút du͙© vọиɠ nào, mà ngập tràn bi thương cùng nỗi cô đơn. Thiên ý trêu ngươi, là thiên ý trêu ngươi hắn.
- Thế nào, bây giờ đã trả lời bản toạ được chưa?
Diệp Phi Linh thút thít khóc, nhỏ giọng đáp.
- Không có a, chỉ là muốn cảm tạ ngài đã giúp đỡ ta trị đau dạ dày! Là ban nãy tiểu bối lắm miệng... Xin.. xin...ngài.. bỏ quá.. cho vãn bối!
Diệp Phi Linh lúc này không dám giả vờ đáng thương, thành thành thật thật ở trong lòng hắn mà trình bày. Độc Cô Bác nhíu mày cảm nhận áo ướt dính khó chịu, khàn giọng nói.
- Hầu hạ bản toạ thay đồ!
Diệp Phi Linh vâng dạ cúi đầu, vội vàng nhảy xuống đất, quay lưng cầm lấy kiện Huyền Y Long Bào kia.
Tách một tiếng, đèn bàn sáng lên, ánh sáng màu cam khiến Diệp Phi Linh nhất thời chói mắt vì nhìn lâu trong bóng tối.
Độc Cô Bác ở phía sau đã thoát áo, lộ ra cơ ngực rắn chắc cùng xà đồ trên cơ thể. Hắn đặt áo sang một bên, lạnh lùng nhìn Diệp Phi Linh đang mở từng lớp áo.
Bên trong là một lớp trung y màu đen, bên ngoài là một lớp áσ ɭóŧ màu xanh giống màu tóc Độc Cô Bác, cuối cùng bên ngoài cùng mới là lớp khoác Long Bào màu đen, bên trên thêu một đầu Bích Long, nhìn qua tựa như thêu Bích Lân Xà Hoàng, đôi mắt Bích Long đỏ sậm, tổng thể mà nói nhìn Bích Long thập phần uy mãnh.
Độc Cô Bác có chút tức giận, nhưng nhìn kiện y phục cũng không khỏi thoả mãn một chút, lặng im không có nói gì.
Diệp Phi Linh trong lòng thở nhẹ một hơi, bắt đầu dùng tay treo xuyên áo cho hắn. Bắt đầu từ ống tay trái, lại quay sang ống tay phải.
Chất liệu vải phi thường tốt, nhẹ mềm trơn mát, còn thoảng mùi dược liệu nhàn nhạt. Độc Cô Bác không khỏi có chút ngây ngẩn, đã bao lâu không có người chuẩn bị đồ tỉ mỉ như thế này cho hắn?!
Nhẹ nhàng thắt nút áo ở bên trái eo, cuối cùng cũng xong hai lớp áo phụ. Lớp khoác ngoài hơi vướng một chút, còn cần thắt đai lưng. Diệp Phi Linh vừa làm vừa run, thiếu chút nữa bấm sai khuy đai ở eo hắn.
Độc Cô Bác như chợt tỉnh, hừ lạnh.
Diệp Phi Linh không dám chậm trễ, giúp hắn thay đồ xong lùi ra xa một chút, cung kính cúi đầu.
- Đồ, bản tọa nhận, bây giờ, ngươi về đi!
Âm thanh giống như lệnh ban xá phạm nhân. Diệp Phi Linh nhẹ vâng một tiếng, vội vã chạy ra ngoài, nước mắt giống như thủy triều vỡ đê, vừa chạy vừa khóc.
Độc Cô Bác phiền chán nhíu mày nhìn bóng lưng nàng ngày một xa dần. Qua một lớp cửa kính, hắn thấy được bóng dáng mình, lạnh lùng, tàn nhẫn, và... cô độc.
Trên mặt bàn còn có một phần tư liệu về Diệp gia - Cửu Tâm Hải Đường.
Thoáng nhìn lên ánh trăng tròn chiếu bên ngoài, Độc Cô Bác thở dài, nắm chặt bàn tay, tàn nhẫn mà để lại một câu:
- Diệp Tát Khắc, ngươi không cứu con trai bản tọa, như vậy liền để bản tọa hủy hoại con gái ngươi đi!
*****
Diệp Phi Linh rầu rĩ cả đêm không ngủ được. Trong đầu nàng hiện lên vô số câu hỏi về Độc Cô Bác, vì sao hắn lại là người như vậy? Vì sao hắn lại làm vậy?
Nàng tuy không còn nhớ ra tình tiết truyện, nhưng con người thì vẫn nhớ. Kẻ này bất chính bất tà, nhưng ngoại trừ yêu thương cháu gái, cũng không có đối với nữ nhân khác làm gì.
Chẳng lẽ hắn bị chứng luyến đồng?
Diệp Phi Linh bị ý nghĩ của mình mà làm cho phát sợ. Đúng rồi, hắn yêu thương Nhàn tỷ như thế, lại đang say nữa, chắc chắc là luyến đồng.
Nhưng chuyện hắn khinh bạc mình là thật!
Diệp Phi Linh lại cắn môi, căm tức mà nằm xuống. Mẹ nó, nụ hôn đầu của lão nương tại sao lại trao cho một lão già chứ hả???
Sau này trở nên cường đại, nhất định, nhất định phải khiến Độc Cô Bác trả giá! Nhất định!
****
Đại Sư cho nhóm học viên thi đấu nghỉ ngơi đúng ba ngày. Lệnh phát bắt đầu từ 5h sáng, Đường Tam lĩnh mệnh đi thông báo cho mọi người.
Diệp Phi Linh chính thức ngã xuống, ngủ thẳng cẳng một giấc từ lúc phát lệnh đến 11h trưa không thèm ăn cơm, nhưng lúc nàng tỉnh dậy tinh thần vẫn không tốt lắm, nhất là cặp mắt gấu trúc kia dọa đến mọi người sợ hãi.
- Nhị ca, xin miếng đậu phụ nào!
Diệp Phi Linh chậm rì rì mà xòe tay về phía Áo Tư Tạp. Hắn vừa mới tặng quà cho Trữ Vinh Vinh, còn ha ha tán phét với mọi người ở bên cạnh. Miệng niệm một câu hồn chú, 4 miếng đậu phụ đã nằm trong bàn tay Diệp Phi Linh.
- Cửu muội, ngươi không sao chứ, còn kém hai tháng nữa là thi đấu đó, tinh thần không tốt chút nào?
Diệp Phi Linh thở dài, nàng thực sự rất phiền muộn.
- Nhị ca, nếu một ngày ngươi phát hiện mình là con rơi của một đại gia tộc lớn, bọn họ bỏ quên ngươi rất nhiều năm, sau đó bọn họ đến nhận thân, ngươi sẽ làm gì?
Đây là một cái cớ hoàn hảo để thay thế cho tâm trạng rối rắm của nàng hiện tại. Nhưng cũng là một vấn đề mà Diệp Phi Linh từng muốn nghĩ, chỉ là nàng cảm thấy không quan trọng, cho nên bỏ qua.
- Ồ, nếu là vậy ư, ta chắc chắn sẽ trở về gia tộc, trở thành anh tài của gia tộc vẫn tốt hơn một người không có danh phận!
Trữ Vinh Vinh hi hi đùa. Nàng vĩnh viễn không rời được gia tộc, bởi vì... gia tộc cho nàng hết thảy.
- Ta thì hi vọng khác lắm, nếu gia tộc đó là gia tộc tốt như nhà Vinh Vinh, chứ giống như gia tộc của Đại Sư, ta kì thực hi vọng mình trở thành một hồn sư bình dân mà lớn lên, tự mình cũng có thể siêu việt mà, phải không?
Nghe Áo Tư Tạp bày tỏ, Diệp Phi Linh nhắm mắt, cảm nhận hồn lực cùng thân thể từ từ khôi phục đến trạng thái tốt nhất. Vành mắt thâm quầng cũng bị thổi bay, lại trở thành tiểu muội nhí nhảnh mọi ngày.
- Đúng vậy, phải là gia tộc tốt như nhà ta!
Trữ Vinh Vinh mỉm cười phụ họa, tựa đầu vào vai Áo Tư Tạp. Mấy người còn lại cũng không có trong phòng, Diệp Phi Linh lặng lẽ rút lui, nhường lại không gian riêng cho hai người họ.
*****
Đái Mộc Bạch hôm nay từ sớm đã cùng nhóm người Đường Tam Mã Hồng Tuấn ra phía trước học viện, bởi vì viện trưởng có lệnh yêu cầu bọn họ tiếp đãi một vị khách quý.
Diệp Sâm mang theo Diệp Tát Khắc tiến đến học viện, cẩn thận mà nhìn qua một lượt đám học viên.
Nữ hài đó không có ở đây, chỉ là ánh mắt hắn có chút thất vọng. Mấy ngày trước bị đám trưởng bối gõ đầu, kì thực hắn cũng không coi vào đâu, chủ yếu là Diệp Tát Khắc thúc thúc lại thúc giục hắn đưa thúc ấy tới đây.
- Hoan nghênh tới Sử Lai Khắc học viện, mời ngài vào văn phòng ngồi một chút!
Đái Mộc Bạch bày ra khí thế vương giả ôn hòa, nhã nhặn mời hai người tiến vào.
- A, ta nhận ra ngươi!
Mã Hồng Tuấn nhận ra Diệp Sâm. Mặc dù hôm đó hắn mải ăn không có chú ý nhiều, nhưng cái người chăm chăm nhìn về phía nữ sinh hắn vẫn biết.
- Ồ, chúng ta dường như đã gặp ở đâu sao?
Diệp Sâm không nhận ra Mã Hồng Tuấn, bởi vì hôm đó hắn biến thân mà đến, ngược lại hôm nay lại duy trì hình tượng tiểu hài tử mập mạp.
- Ngươi từng xuất hiện ở trong buổi tiệc của Độc Cô Nhàn đúng không? Ta nhận ra ngươi!
- Ồ, thật thất lễ. Vui lòng gặp lại, anh bạn nhỏ! - Diệp Sâm nhã nhặn đáp, hàm hồ cho qua.
Diệp Tát Khắc ở bên trong văn phòng, có chút sốt ruột. Hắn tới đây là để xác định xem đó có phải là con gái hắn không, chứ không phải tới đây nhàn rỗi.
Phất Lan Đức thong thả đi tới, mấy ngày trước hắn cùng Đại Sư và các vị cao tầng học viện khác, bao gồm cả Độc Cô Bác cũng được mời tới để thương lượng chuyện thi đấu của học viện.
Điều khiến hắn cùng toàn bộ mọi người kinh hãi là Độc Cô Bác tiết lộ cho họ một tin tức thật đáng sợ. Đội ngũ hồn sư tham gia thi đấu của Võ Hồn Điện vậy mà có người đạt tới 50 cấp rồi.
Dưới 25 tuổi, đạt tới cấp bậc Hồn Vương, đó là khái niệm đáng sợ cỡ nào? Phải biết rằng càng về sau cấp bậc tu luyện tăng lên càng khó khăn.
Sau đó là tới phần chuyện riêng của Diệp Phi Linh.
Độc Cô Bác từ chối cho ý kiến, chỉ nói rằng Đại Sư nên tự mình quyết định.
Mấy vị khác đều không tán đồng cho Diệp Phi Linh trở về. Chính Phất Lan Đức cũng không hề tán thành. Hài tử này không có gia tộc vẫn sống rất tốt, thậm chí không bị gia tộc ước thúc mới có thể tự do phát triển.
Nhưng đối phương lại là Cửu Tâm Hải Đường, thực sự nội tâm của mỗi người đều có chút rung động.
Hôm nay hắn hẹn vị kia gặp mặt tại trường học là muốn thử thăm dò tâm tính xem hắn là người như thế nào. Tiểu Cương đêm qua thức trắng tính toán, lát nữa sẽ tới muộn một chút.