Vô Tận Trùng Sinh

Chương 95: Cắt ra phế thạch

Lại nói, tốc độ trở mặt của lão bản trung niên kia so với Từ Trạch Đông cũng không kém bao nhiêu.

Ban đầu bởi vì Khương Thần hứng thú với khối nguyên thạch kia, chỉ trong thoáng chốc đã vẽ thêm một số không phía sau bảng giá.

Hiện tại từ dấu hiệu đến xem, khối nguyên thạch kia có khả năng mở ra ngọc tốt liền trở mặt không bán nữa.

Hai bên cũng chưa phải tiền trao cháo múc, bên Khương Thần cũng chưa giao tiền cho hắn, vì thế hắn làm ra loại hành động này cũng không sợ người đi đường phỉ nhổ.

Ngược lại người nào rơi vào tình cảnh này chắc chắn cũng sẽ hành xử giống như hắn.

Nói đùa? Có thể mở ra ngọc tốt bán đi chí ít cũng tiền triệu, làm sao có thể bán ra ba vạn đây.

“Lão bản, ngươi làm vậy là không được a.” Từ Trạch Đông nhìn thấy lão bản này trở mặt, khuôn mặt ngoài ý muốn không hiện lên giận dữ, ngược lại cười lạnh nói.

Nếu như đám hồ bằng cẩu hữu của hắn ở đây, bọn họ có thể nhận ra, Từ Trạch Đông đây là triệt để bị chọc giận.

Hắn thời điểm giận dữ sẽ không mang theo một mặt phẫn nộ, mà giống như rắn độc, sẽ vô cùng âm trầm, bề ngoài tưởng như không có gì thế nhưng không biết lúc nào sẽ cắn ngươi một miếng.

“Làm sao không được? Chúng ta tiền trao cháo múc, hiện tại tiền chưa trao, khối nguyên thạch này vẫn là của ta a.” Lão bản cố nở một nụ cười nhân hậu nói: “Lại nói, đây là cửa hàng của ta, ta muốn bán cho ai liền bán, không muốn bán không ai có thể bắt ép được.”

“Đại gia ngươi xem chuyện này nên xử lí thế nào.” Từ Trạch Đông lúc này khẽ ghé đầu Khương Thần cười lạnh nói.

Mặc dù Vân Minh thành phố không phải địa bàn của mình, thế nhưng hắn có một ngàn biện pháp khiến cho lão bản này sống không bằng chết.

Tuy nhiên đi cùng với Khương Thần, hắn cũng không dám tự tác chủ trương. Tất yếu vẫn nên hỏi ý kiến Khương Thần.

Khương Thần lúc này cũng không hiện ra dáng vẻ giận dữ, khóe miệng câu lên nụ cười tà dị. Từ nụ cười đó có thể nhìn ra trào phúng cùng chế giễu.

“Tốt, ngươi nếu như không bán ta cũng không bắt ép.”

Nói đoạn, hắn hướng về phía mọi người xung quanh, lạnh nhạt nói:

“Sau đó có thể hắn sẽ bán đấu giá viên thạch này a. Không giấu gì các ngươi, đó chỉ là một cái phế thạch không cần thiết uổng phí tiền vào nó.”

“Tiểu tử, ngươi dám trù ẻo ta.”

Lão bản ban đầu nghe Khương Thần không có ý muốn truy cứu, thầm hô may mắn. Nếu như hai thanh niên này làm gay gắt, hắn cũng sẽ trải qua không chút dễ chịu.

Thế nhưng một câu tiếp theo kia của Khương Thần khiến cho hắn giận tím mặt.

Mở thạch tối kị liền là buông lời trù ẻo. Ngọc tốt cuối cùng chắc chắn sẽ mở ra ngọc tốt. Phế thạch chắc chắn sẽ không ra nổi ngọc. Điều này không liên quan tới việc trù ẻo hay không.

Thế nhưng chuyện tâm linh cùng quy tắc chơi thạch bao năm, người chơi thạch vẫn luôn có kiêng có lành.

Hiện tại thấy thanh niên này mở lời trù ẻo, không chỉ lão bản mà mọi người xung quanh cũng cảm thấy thanh niên này hành động quá mức.

Thạch của người ta, người ta không đồng ý bán nữa, ngươi không làm gì được liền trù ẻo thạch của người ta là phế thạch. Điều này chắc chắn khiến cho cộng đồng phẫn nộ.

“Vị thanh niên này, ngươi làm vậy là không đúng a. Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra khối nguyên thạch kia chắc chắn sẽ ra ngọc tốt. Làm sao bởi vì tức giận mà buông lời cay đắng đây.”

Đám đông một vị lão nhân tiến lên một bước ôn tồn nói.

“Ta chỉ nói lời thật a. Các ngươi không tin có thể đợi hắn mở ra liền biết.” Khương Thần ánh mắt nhìn về phía lão bản trung niên kia kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Đoạn cười nhạt nói.

“Hừ, tiểu tử, dù ngươi trù ẻo thế nhưng không thể phủ nhận đây là một khối ngọc tốt a.” Trung niên lão bản cười nhạt nói.

Đoạn hắn cầm lấy khối nguyên thạch đang cắt dở lộ ra một phần ngọc xanh lam nói:

“Chắc hẳn các vị chơi thạch cũng am hiểu về các loại ngọc, hiện tại ta xin mạn phép bán đấu giá khối nguyên thạch này, ai giá cao liền thuộc về người đó.”

Đám đông kia cũng không ít người có tiền, nhìn thấy một phần ngọc xanh lam lộ ra liền có một loại xúc động muốn mua.

Thế nhưng một lời vừa nãy của Khương Thần cũng khiến cho mọi người trở nên dè chừng. Vạn nhất khối đá kia chỉ là thể hiện ra vẻ ngoài đây, cắt ra là một cái phế thạch, vậy coi như táng gia bại sản.

Trung niên nhân dường như cũng nhận ra được mọi người đang do dự, lúc này ánh mắt hướng tới Khương Thần hiện lên vẻ ngoan độc.

Nếu như khối thạch này chưa được cắt ra, đồng thời có lời đồn đoán bên trong cắt ra lam ngọc, băng chủng các loại, vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham gia đấu giá.

Bây giờ cắt ra một góc thạch, lộ ra một khối ngọc. Nếu như thật cắt ra ngọc, đây cũng không phải một vài chục vạn là có thể mua được. Nhưng trong trường hợp đó, lão bản lại úp úp mở mở không cắt, ngược lại đem đi đấu giá.

Ai tinh ý liền có thể nhận ra vấn đề trong đó. Xem ra vị lão bản này cũng không dám chắc đây có thể cắt ra ngọc tốt. Vì vậy mới đem đi đấu giá nóng.

Không thể không nói một câu của Khương Thần kia quả thật rất đúng trọng tâm.

Khối nguyên thạch này cũng mới chỉ để lộ ra một phần ngọc, tỷ lệ là phế thạch tuy thấp thế nhưng cộng thêm hành động có chút đáng ngờ của lão bản, người đến xem chắc chắn càng thêm nghi ngờ.

Do đó không ai dám mạo hiểm.

Trung niên nhân đợi một lúc không có ai ra giá, lúc này mở một nụ cười gượng nói:

“Vậy thì ta đành phải mở ngọc a. Đến lúc mở ra ngọc tốt, coi như các vị mất đi cơ hội làm giàu.” Đến cuối cùng hắn vẫn không quên buồn lời dụ dỗ ngon ngọt.

Sau khi đợi thêm một thời gian không thấy có ai có ý định mua lại. Ngược lại thần sắc ai nấy đều giống như trông chờ hắn mở ngọc, lúc này lão bản kia mới đưa khối nguyên thạch vào máy mài, tiếp tục mài ngọc.

Từ một góc độ khác, cũng theo độ sâu kia mài vào, thế nhưng khác với góc lộ ra lam ngọc, góc này hoàn toàn là đá xám. Góc tiếp theo cũng vậy, góc cuối cùng cũng thế.

Trung niên nhân mồ hôi lạnh khẽ đổ ra.

Hắn dứt khoát mạnh tay cắt đôi khối nguyên thạch này.

Vẫn là đá xám.

Đám đông lúc này đã bắt đầu xì xào bàn tán.

Lão bản trung niên sắc mặt dường như không dễ nhìn. Hắn cầm lên nửa khối nguyên thạch chứa góc có dấu hiệu lam ngọc kia cẩn thận mài.

Kết quả cuối cùng.

Một khối thạch mài ra một tầng vụn xanh.

Hiển nhiên đây là một khối phế thạch ngụy trang.

Đám đông ồ lên. Không ít người thầm hô may mắn.

“Phế thạch, suýt chút nữa táng gia bại sản.”

“Xem ra vị thanh niên kia quả thật mỏ quạ đen a.”

“Ngươi không biết sao? Ban đầu hắn định mua khối thạch đó, lão bản liền tăng giá, mài ra lam liền không bán nữa. Biết đâu nhân gia liền là cái người biết chơi thạch muốn hố lão bản một thanh đây.”

Đám người vây quanh lúc này nhìn lão bản trung niên, có một loại cười trên nỗi đau của người khác cảm giác.

Từ Trạch Đông lúc này khuôn mặt sớm đã nở hoa. Hắn không quên hướng tới trung niên lão bản chế giễu một phen.

Lại nói trung niên lão bản lúc này khuôn mặt đã biến thành màu gan heo. Nội tâm gào thét muốn đào mười tám đời tổ tông Khương Thần lên.

Khương Thần ban đầu bởi vì nhìn thoáng qua khối ngọc kia liền tưởng là một khối ngọc tốt. Không nghĩ tới là một cái phế thạch, lại thêm lão bản này chơi chiêu, vì vậy hắn cũng thuận tiện chơi theo hắn.

Toàn bộ sự việc tiếp diễn sau đó chính là hắn đào hố sẵn cho vị lão bản gian manh này tự nhảy vào.

Hiện tại cảm thấy có chút hả hê, hắn trước khi rời đi còn buông lại một câu:

“Làm người nên biết đủ a.”



Hội đấu giá nguyên thạch được tổ chức tại ngoại ô Vân Minh thành phố. Nơi đây được công nhân cải tạo qua thành một cái sơn cốc tư nhân.

Mặc dù ở ngoại ô thế nhưng thắng được ở cảnh vật tĩnh mịch, mỹ lệ, không khí thoáng đãng.

Ba người Khương Thần thuê một cỗ xe con đi tới ngoại ô nơi hội đấu giá diễn ra.

Đến nơi đây về sau, Khương Thần cùng Từ Chính Thuần xuống xe, mà Từ Trạch Đông thì lái chiếc xe tới điểm đỗ.

Mặc dù cỗ xe con này ba người thuê cũng thuộc loại sang trọng, nhưng không thể không nói, chiếc xe ba người vừa đi tại nơi này là chiếc xe rẻ nhất.

Những người khác tới đây đều là một số loại siêu xe có tiếng trong nước cùng quốc tế. Không thiếu các siêu xe bản giới hạn…

Tuy nhiên, những thứ này đối với Khương Thần chỉ là tục vật không thể lọt pháp nhãn.

Tại trong mắt hắn, những thứ đồ này còn không xứng là hắn chính thức tọa kỵ.

Nhớ năm đó tung hoành Đại Thiên Nguyên Giới, hắn mỗi khi rời khỏi Thánh giới đều có Nguyên Thánh Cảnh tọa kị tiễn đưa.

Loại cấp bậc đó tọa kị mới xứng đáng lọt vào mắt hắn.

Đến mức mấy cỗ xe này? Chỉ là đồng nát sắt vụn.

Nghĩ tới đây, Khương Thần đột nhiên nhớ tới năm xưa lúc ở cùng với Vũ Vô Địch.

Làm sao?

Năm đó hai người không ít lần vuốt râu hùm trêu chọc cường giả cảnh giới cao hơn mình. Đến khi bị nhân gia truy đuổi, Vũ Vô Địch tên kia lại mở ra một cỗ phi hành cơ giới do Thiên Cơ tộc đặc chế.

Cỗ phi hành cơ giới kia tốc độ có thể so sánh với Nguyên Tôn Cảnh đỉnh phong, Bán Thánh cường giả. Năm đó Khương Thần không ít lần ngỏ ý muốn mua lại cỗ phi hành cơ giới kia, thế nhưng Vũ Vô Địch tên vô sỉ này sống chết không bán.

Nhớ lại khoảng thời gian đó, Khương Thần cảm giác giống như chỉ mới vừa hôm qua.